Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 75-1: Một hòn đá hạ ba con chim

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Trái ngược với Phượng Loan cung nặng nề bất an, Quảng Dương cung lúc này lại không khí thật vui vẻ, thỉnh thoảng có cười tiếng vang lên.

Trên đại điện, từng đạo bóng dáng duyên dáng, làm người ta hoa mắt rối loạn không kịp nhìn… Thái hậu nương nương thiết yến, chẳng những có Mộc gia hai tỷ muội, còn mang theo Như Âm công chúa, quý phi nương nương cùng Tân Nguyệt cô nương đều được truyền qua đây, trong lúc nhất thời trên đại điện, váy hồng áo lục, hoa lệ cực kỳ, nhìn thái giám cùng cung nữ há mồm trợn mắt nhìn những nữ nhân này, người này duyên dáng hơn so với người kia, người này xinh đẹp hơn người kia.

Yến hội chưa bắt đầu, thái hậu nương nương nhưng có chút lực bất tòng tâm, dáng vẻ mệt mỏi cực kỳ, thỉnh thoảng ngáp một cái, Như Âm công chúa lập tức đau lòng mở miệng: “Mẫu hậu, ngươi về tẩm cung trước nghĩ ngơi một chút đi, để chúng ta ở đây nói chuyện một chút, chờ ngươi nghỉ ngơi tốt, chúng ta mở yến hội được không?”

Thái hậu vừa nghe lời nói, rất hợp với ý nàng, lập tức vươn bàn tay có chút đỏ che miệng ngáp một cái, từ ái mở miệng: “Ngươi giúp đỡ mẫu hậu chiêu đãi các vị cô nương thật tốt, mẫu hậu nằm một chút lập tức đi ra, chúng ta sẽ mở yến hội.”

“Dạ, mẫu hậu, ” Như Âm nhu thuận gật đầu, quay đầu phân phó Lý công công bên cạnh: “Tiểu Lý tử, dìu mẫu hậu về tẩm cung nghỉ ngơi một chút đi.” “Dạ, công chúa, ” Lý công công cũng không dám đắc tội với công chúa, nha đầu kia không thể so với người khác, nể mặt thái hậu nên nàng còn giữ một ít tình nghĩa cho hắn, nên hắn mới còn tốt, nàng mà không nghĩ đến, mắt nháy một cái là có thể chỉnh chết hắn, vì thế xưa nay hắn vẫn cẩn thận đối đãi.

Lý công công đỡ thái hậu chầm chập quay về tẩm cung.

Trên đại điện yên tĩnh lại, Như Âm công chúa quét mắt một vòng, tiếng cười như chuông bạc vang lên trên toàn trường: “Mọi người cứ tự nhiên đi, mẫu hậu không ở đây, chúng ta nói chuyện một chút nói, đừng ngồi ngẩn ra thế.”

“Dạ, công chúa.”

Ngoại trừ quý phi nương nương, người khác không ai dám lỗ mãng, ai cũng đã nghe nói qua danh tiếng của Như Âm công chúa, kiêu ngạo ương ngạnh, nếu như chọc nàng ta mất hứng, người đó chắc không gánh chịu nổi, bởi vậy Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương chỉ cẩn thận nhìn nàng, Tây Môn Tân Nguyệt nhướng đôi mài trăng rằm, như có điều suy nghĩ, ánh sáng khôn ngoan ẩn chứa trong đôi mắt đen, tối hôm nay có thể thấy một ít chuyện không bình thường, nhưng mà chỗ nào không bình thường, thì nàng lại nói không nên lời?

Bầu không khí này bất an càng ngày càng mãnh liệt, Tây Môn Tân Nguyệt thẳng thắn đứng dậy, dịu dàng mở miệng.

“Công chúa, Tân Nguyệt đột nhiên cảm thấy thân thể có một chút không khỏe, muốn về trước Vị Ương cung để nghỉ ngơi một chút.”

Sở Ngữ Yên không biết cô nàng đêm nay thiết yến là vì chuyện gì, bất quá nàng biết tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt, mà nàng thì lười dính líu trong chuyện giữa các nàng, bởi vậy khi thấy Tây Môn Tân Nguyệt đứng dậy, cũng quyết định đứng lên, đạm nhiên mở miệng: “Hoàng muội, ta đưa Tân Nguyệt về rồi sẽ cùng nhau trở lại.”

“Được, đợi một lúc nữa, mẫu hậu nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta mở yến.”

Mộ Dung Như Âm khó có khi cười đến mềm mại như vậy, ánh mắt bắt đầu khởi động mạch nước ngầm, Sở Ngữ Yên cùng Tây Môn Tân Nguyệt liền lui xuống.

Trên đại điện, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương lập tức đứng ngồi không yên cũng muốn đứng lên, vốn nghĩ thái hậu mở tiệc khoãn đãi các nàng, các nàng đã sợ hãi, ai biết thái hậu mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút, mà bữa tiệc này sẽ còn kéo dài, quý phi nương nương cùng Tân Nguyệt cô nương lại rời đi, để lại hai nàng cùng công chúa ngồi ở đây, cũng không phải chuyện tốt, bởi vậy Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đứng lên cúi thân thể một chút.

“Thanh Châu cùng Thanh Hương sao dám kinh động đến đại giá của công chúa, chúng ta về trước Trữ Tú cung, chờ thái hậu nương nương tỉnh lại sẽ qua sau.”

Mộ Dung Như Âm trên khuôn mặt tươi đẹp chợt lóe lên vẻ tàn ác rồi biến mất, khóe môi lộ ra nụ cười ôn hòa: “Như vậy sao được? Quý phi nương nương cùng Tân Nguyệt cô nương là thân thể không khỏe, các ngươi cũng phải hiểu rõ ràng, bữa tiệc khuya hôm nay, các nàng chỉ là phụ, các ngươi mới là chủ nhân chiêu đãi khách, bản cung mới cho các nàng quay về nghỉ ngơi, vì thế để bản cung cùng các ngươi ra bên ngoài tản bộ đi, tin mẫu hậu rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

“Vậy?” Hai tỷ muội quay mặt nhìn nhau, Mộc Thanh Hương đôi mi thanh tú nhăn lại, vẫn cảm thấy sự tình không được bình thường, nhưng rốt cuộc nơi đó có vấn đề đây, được rồi, chính là thái độ của công chúa, công chúa luôn luôn cao ngạo vô lễ, nhưng hôm nay tự nhiên lại ôn hòa lễ độ hẳn lên, thật là cực kỳ quái dị, nhưng nếu nàng lên tiếng, tức là các nàng không hiểu đạo lý, nếu quả thật chọc giận nàng ta, chỉ sợ các nàng không có ngày tốt lành.

“Tạ ơn công chúa.”

Hai tỷ muội đứng lên, Mộ Dung Như Am cũng từ trên phượng trường kỷ bước xuống, ba người dẫn tự dẫn theo người hầu của mình ở phía sau đi ra khỏi đại điện.

Bóng đêm càng sâu, xa xa gần gần chỉ thấy vài ngôi sao, u ám làm trong lòng người ta bất an, nơi này bao phủ một tầng sương mù mỏng manh, thỉnh thoảng có một trận gió thổi qua, vang lên âm thanh, làm cho người ta nhịn không được lông tóc dựng đứng, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.

Ban đêm như vậy tản bộ cái gì, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nhưng đoàn người đã đi qua hành lang, hướng ra hậu hoa viên của Quảng Dương cung.

Thái giám ở phía trước đốt đèn lồng, đèn lồng theo gió lắc lư run rẩy, tựa như đám lửa u ám của quỷ, thật là nói không hết vẻ quỷ dị đó.

Mộc Thanh Hương cùng Mộc Thanh Châu hai người khẩn trương nắm tay, theo phía sau Như Âm công chúa đi loanh quanh, một câu nói cũng không dám nói, cảm thấy trong bóng đêm, dường như có người đang rình các nàng, làm người ta sởn tóc gáy, kinh hãi đảm chiến… đêm thu lạnh mỏng, càng về khuya sương càng dày, mỗi người đều mang tâm sự nặng nề.

Đoạn hành lang quanh co giữa vườn, nơi một đó mảnh đen kịt, mọi người bước đi nhẹ nhàng, lóa mắt vì ánh sáng phát ra từ đèn lồng.

Như Am công chúa tiếng nói bỗng nhiên vang lên: “Nghe mẫu hậu nói, hai vị muốn xuất cung?”

Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương có chút vừa mừng vừa lo, đêm nay công chúa tâm tình tựa hồ rất tốt, các nàng tới mấy ngày, gặp qua nàng ta nhiều lần, chỉ có đêm nay nàng ta mới nói chuyện với vẻ mặt ôn hoà.

“Phải, bởi vì quá nhớ phụ thân và nương, hơn nữa hoàng thượng căn bản không thích hai chúng ta, vì thế mới chuẩn bị xuất cung, ngày mai sẽ đi bẩm báo với hoàng hậu nương nương.”

Mộc Thanh Hương dịu dàng mở miệng, kỳ thực các nàng hiểu rõ ràng, hoàng thượng không thích các nàng, bọn họ ở lại chỗ này làm gì, lúc này thái hậu cùng hoàng hậu bất hòa, các nàng nếu như còn ở lại, sợ rằng chỉ có thể trở thành bia đở đạn, đến lúc đó ngay cả tính mệnh cũng không bảo toàn.

“Ừ, đã làm khó cho các ngươi.”

Như Âm công chúa cảm thán một tiếng, bỗng nhiên xa xa có tiếng bước chân chạy tới, rất nhanh liền xuất hiện trước mặt các nàng, nguyên lai là một tiểu thái giám, sợ hãi mở miệng: “Công chúa, không xong, hậu điện Cửu Hoa cung cháy rồi?”

“Cái gì? Sao lại phát sinh loại chuyện này, các ngươi đúng là nô tài ngu xuẩn, dám để bản cung rước lấy phiền phức lớn như vậy” Như Âm công chúa giận dữ, một cước đá bay tiểu thái giám kia, cũng bất chấp để ý tới tỷ muội Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, quay đầu mệnh cho thiếp thân cung nữ Cẩm Khâm: “Lập tức theo bản cung trở về.”

“Dạ, công chúa, ” Cẩm Khâm dẫn hai tiểu thái giám cùng công chúa đang nổi giận đùng đùng rời khỏi hậu hoa viên.

Chớp mắt, trong hoa viên chỉ còn lại có vài người, hai tỷ muội Mộc Thanh Châu cùng hai tiểu nha đầu, còn có thêm hai thái giám cầm đèn.

Gió nổi lên, đèn lồng lung lay lắc lắc, vài người run như cầy sấy, vây đến cùng đi, hai tiểu thái giám thanh âm khởi xướng chiến đến: “Làm sao bây giờ? Chúng ta cũng trở về đi.”

“Được” Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương ước gì được trở lại, đâu còn dám đi tản bộ nữa, vừa rồi nếu không phải công chúa đề nghị, các nàng căn bản không muốn đi ra tản bộ, không có ánh trăng, ngay cả các ngôi sao cũng thật là ít ỏi, cảnh tối lửa tắt đèn như thế mà tản bộ, thật là làm cho người chịu không nổi.

Thái giám được hai tiểu thư Mộc gia lên tiếng trả lời, đã rất nhanh quay đầu đi trở về… Đúng lúc này, không khí đột nhiên lạnh xuống hẳn, một trận gió kỳ dị thổi qua, có một bóng đen mạnh mẽ xẹt qua, không đợi đến khi mọi người kịp phản ứng để biết xảy ra chuyện gì, thì đã có một người bị bắt đi, những người còn lại há mồm trợn mắt nhìn tất cả việc vừa đột nhiên phát sinh, chớp mắt liền như không có gì xảy ra cả, vài người lấy lại tinh thần, hoài nghi vừa rồi là mình bị hoa mắt.

Nhưng lại phát hiện không thấy Mộc Thanh Hương.

Mộc Thanh Châu lập tức phát ra tiếng kêu khẩn trương, tiểu nha đầu thiếp thân cũng lớn tiếng khóc lên, thái giám thì ở một bên kêu to: “Không xong, không xong, Mộc cô nương không thấy, người đâu.”

Trong bóng đêm vắng vẻ, thanh âm này chợt xa chợt gần bay đi, rất nhanh đều kinh động toàn bộ Quảng Dương cung, thái hậu nương nương dẫn một nhóm lớn thái giám cùng cung nữ chạy tới, nghe được Mộc Thanh Châu cùng hai nha đầu kể lại, sắc mặt lập tức lạnh hẳn, phân phó đi xuống.

“Tất cả mọi người ở các nơi lục soát một lần, bản cung tin hắn sẽ không đi xa, không nghĩ tới có người thậm chí dám can đảm ở Quảng Dương cung bắt người, thật to gan.”

Trong lúc nhất thời thái giám cùng cung nữ phân công nhau hành động, toàn bộ các ngọn đèn dầu trong Quảng Dương cung đột ngột sáng lên… Các khối đá lớn được ghép thành núi giả lởm chởm, phía sau nó lại một huyệt động lớn, lúc này ở vách tường trong huyệt động có hai người đang dựa vào, một người hắc y nhân cao lớn gương mặt mơ hồ, một người khác chính là kẻ bị bắt đi Mộc Thanh Hương, lúc này trên khuôn mặt tú lệ của nàng từng giọt mồ hôi rơi xuống, ánh mắt hoảng sợ, môi khẽ run, hai hàm răng đánh vào nhau, nam nhân này muốn làm gì? Nàng muốn hò la muốn thét chói tai, thế nhưng cái gì cũng không làm được, nam nhân kia đã điểm huyệt của nàng, làm cho thân thể nàng không nhúc nhích được, ngay cả nói cũng nói không nên lời, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, không nên a, Mộc Thanh Hương hai tròng mắt khẩn cầu nhìn người kia, chỉ hy vọng hắn có một chút lương tâm, đừng phá hủy sự trong trắng của một nữ nhân.

Đáng tiếc người nọ tựa hồ như không thấy được khẩn cầu của nàng, hoặc thấy thì đã thấy rồi nhưng cũng không rãnh mà để ý đến, tuy rằng hắn che mặt, nhưng nàng có thể cảm nhận được trên mặt hắn tựa hồ mang theo nụ cười sung sướng, nóng lòng thở dốc phun đến trên mặt của nàng, mang theo một cỗ đốt nóng, hắn cũng không có nói chuyện, bàn tay to lớn giơ lên, chỉ nghe xoạt một tiếng, Mộc Thanh Hương chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, quần dài đã bị xé rách, nàng liều mạng muốn lắc đầu, nhưng cái gì đều không làm được, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, tuyệt vọng hận không thể cắn lưỡi tự vận, nhưng mà lúc này nàng ngay cả quyền làm như vậy cũng không có, mặc cho đôi ma trảo của người nam nhân kia ở trên người nàng chạy tới chạy lui, tùy ý trêu chọc nàng. (TT: xin lỗi các nàng vì đã cắt ngang, cho ta phát biểu chút xíu, ta thật ức chế quá, khi edit đoạn này ta chỉ muốn nhào vô băm vằm cái tên này thì thịt băm, lúc đầu khi đọc bản convert ta chỉ lướt nên cũng ko tức lắm nhưng bây giờ edit từng chữ ta thật muốn giết người, vì căm ghét mấy cái kiểu ngược thân cho nên ta mặc dù có đọc truyện ngược thân nhưng sẽ ko bao giờ edit nó, nếu ko cái máy của ta chắc sẽ nhanh chóng trở thành rác)

Phong theo huyệt động thổi qua, nàng chỉ cảm thấy tóc gáy cũng dựng đứng theo, mồ hôi lạnh nhỏ giọt, giờ khắc này nàng thật hy vọng là mình sẽ ngất đi. (TT: tội nghiệp Thanh Hương, tỷ là người hiền lành mà bị đối xử thế… ta tiếp tục nguyền rủa tên này)

Nhưng nam nhân này khống chế bản thân rất tốt, hắn cũng không có ngược đãi nàng, chỉ chậm rãi vuốt ve thân thể của nàng, ở bộ ngực rất tròn của nàng mà vân vê, làm cho nàng cảm thấy thẹn, hận không thể chết cho rồi, phải thừa nhận một loại cảm giác quái dị xa lạ… Không được, không được a…, đáng tiếc không ai nghe được tiếng hò hét của nàng, cũng không ai tới cứu giúp nàng bàn tay của nam nhân này bỗng nhiên buông ra, nàng thở dài ra một hơi, nghĩ rằng có thể tránh được một kiếp, nhưng người nọ chỉ là cởi xuống miếng vải đen trên mặt, dùng nó che lại ánh mắt của nàng. Khiến nàng nhìn không được gương mặt của hắn mà thôi, từ từ cúi xuống đôi môi tinh tế thưởng thức cái miệng mềm mại của nàng, mang theo hương vị tươi mát, không giống với nữ tử thanh lâu, trên người nàng non nớt mềm mại làm cho người ta thương tiếc.

Chọn tập
Bình luận