Tiểu thư kia ban đầu có chút không vui, thế nhưng vừa nghe được trong miệng của công tử tuấn tú như vậy khen nàng đẹp, trong lòng vui rạo rực, lại nghe là Sở công tử của hữu tướng quý mến nàng, không khỏi há miệng cười đến không thể khép lại, ngực dường như có nai con nhảy loạn.
“Công tử nói là sự thật?”
“Sở công tử ở lầu hai trong phòng dành riêng cho khách đang chờ tiểu thư đấy?”
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, thì tiểu thư kia đã sớm không còn giữ được hình tượng vọt lên lầu, hiện tại nàng sở dĩ ở chỗ này, là bởi vì nhận được tin tức, nói Sở công tử hữu tướng đang ở chỗ này, cho nên mới thu xếp một phen tới đây, không ngờ hữu tướng công tử chưa bao giờ cùng nàng tiếp xúc nhiều, thì ra lại thích nàng…
Mộc Thanh Dao giải quyết xong Sở Thiển Dực, tâm tình thật tốt, dẫn mấy tên thủ hạ ra rời khỏi Minh Phượng lâu, lên xe ngựa đi đến Hình bộ.
Trên xe ngựa, vẫn ngồi như cũ Mạc Sầu cùng Mạc Ưu quét mắt liếc nhìn chủ tử của mình một cái. Nghĩ đến Sở Thiển Dực kia hiện tại trần chuồng chịu khổ, da đầu không khỏi có chút tê dại, chủ tử thật là người có thù tất báo, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ ác liệt, người bình thường tốt nhất không nên chọc tới nàng.
“Chuyện gì vậy?”
Mộc Thanh Dao tà liếc nhìn hai người thủ hạ, sao lại không biết tâm tư đang thay đổi của bọn họ, nên nàng buồn cười mở miệng.
Mạc Ưu cùng Mạc Sầu đồng thời lắc đầu, bọn họ cũng không muốn chọc nàng, hiện tại tâm tình của nàng đang tốt, nếu như khiến cho tâm tình nàng xấu đi, nhất định sẽ trừng phạt bọn họ.
Hình bộ đại lao.
Nơi này đã là lần thứ hai Mộc Thanh Dao đi tới, trước đó một lần là vì chuyện của Nam An vương, lúc này thì lại vì một chuyện khác.
Trong ngoài phòng giam đều có trọng binh canh gác, tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát, người bình thường căn bản vào không được, bất quá Mộc Thanh Dao là hoàng hậu, lại có khẩu dụ của hoàng thượng, vì thế Hình bộ thượng thư vừa nhận được tin tức, đã vội vàng theo nàng qua đây, ngoại trừ Hình bộ thượng thư, còn có Nam An vương cùng Bắc Tân vương, đoàn người và nàng cùng nhau ở trước đại lao.
Bởi vì chuyện của Nguyệt Giác tự liên quan trọng đại, hoàng thượng không cho phép người khác đơn độc gặp phạm nhân, bởi vậy Mộc Thanh Dao phân phó Nam An vương gia cùng đi nàng vào nhà giam, Hình bộ thượng thư và Bắc Tân vương gia thì ở bên ngoài chờ, tuy rằng hai người kia rõ ràng có chút không vui, nhưng cũng không dám đưa ra kháng nghị.
Nhà tù, ẩm ướt âm u.
Từ trong ra ngoài, giam giữ rất nhiều phạm nhân, ngay cả tiểu hòa thượng đều không ngoại lệ đều bị bắt nhốt ở bên ngoài nhà tù, tận cùng bên trong chính là phòng giam giữ phương trượng Nguyệt Giác tự Liễu Không đại sư, lúc này hắn đang ngồi ngay ngắn trong phòng giam, hai tay niệm phật châu, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng lẩm bẩm, quanh thân an hòa, cũng không vì bị giam ở trong đại lao, mà có điều sợ hãi.
Mộc Thanh Dao cùng Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu nhìn nhau, quay đầu lại phân phó lính cai tù mở cửa lao.
Cai tù kia được Nam An vương ra lệnh, tay chân nhanh nhẹn mở cửa lao ra.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu vung tay lên, cai tù liền lui xuống, Mộc Thanh Dao dẫn Mạc Sầu và Mạc Ưu đi vào.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cũng không có vào trong, mà chỉ dẫn thủ hạ thiếp thân, canh giữ ở trước cửa lao, hắn tin nữ nhân này, mà Mộc Thanh Dao sở dĩ lệnh cho Nam An vương đi theo, vì biết hắn sẽ giúp đỡ mình.
Trong phòng giam, Liễu Không hòa thượng nghe được tiếng động, từ từ mở mắt ra, ngước nhìn Mộc Thanh Dao, chậm rãi rồi vô cùng đau lòng mở miệng.
“Thí chủ đã tới.”
“Dạ, đại sư, ” Mộc Thanh Dao cũng không có bởi vì hắn là tù nhân, mà khinh thường khi đối đãi với hắn, ngược lại nàng khách khí làm lễ, cũng không ngại nhà tù dơ bẩn, nhấc lên áo bào rồi ngồi xuống đất, hai người mặt đối mặt, không có vẻ gì giống kẻ địch, mà giống bằng hữu hơn.
Liễu Không đại sư đôi mắt cơ trí song toàn, trong trẻo nhìn Mộc Thanh Dao, hai tay tạo thành chữ thập: “Thí chủ tìm đến lão nạp, là có việc gì?”
“Dạ, đại sư nên biết là vì chuyện gì chứ? Nguyệt Giác tự dưới đất có huyền cơ gì, đại sư chắc đã biết, mà chuyện này có bao nhiêu trong tội, đại sư cũng biết, ta tìm đến đại sư, chỉ là muốn đem tội nghiệt đã tạo thành của đại sư hạ xuống mức thấp nhất, vì một nữ nhân, mà tổn hại đến nhiều người như vậy, đại sư cho dù có đến cửu tuyền, chỉ sợ cũng không thể an lòng.”
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, thân thể của Liễu Không đại sư khẽ rung lên, hai mắt bao phủ sương mù, ngón tay dùng thêm một ít lực, làm phật châu kia bị chặt đứt, từng viên một văng tung tóe, lăn lộn, đầy đất, Liễu Không mặt xám như tro tàn, đau lòng thở dài một hơi.
“Tội nghiệt a tội nghiệt, đây hết thảy đều là lỗi của lão nạp, nếu cái chết của lão nạp có thể miễn cho những người khác chịu tội, lão nạp tự nguyện được chết.”
Mộc Thanh Dao ánh mắt đột nhiên băng hàn lên, quanh thân triệt để lạnh lẽo, âm ngao trừng về phía Liễu Không.
“Tô Trảm, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn khăng khăng cố chấp như vậy sao? Chuyện ngươi cần làm, là chỉ ra người chủ mưu phía sau, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn cho những tiểu hòa thượng vô tội của Nguyệt Giác tự cái gì cũng không biết kia, bọn họ có cái gì sai chứ, hơn nữa ngươi đã quên người của Tô gia, nếu như ngươi không giao nhận rõ ràng, rất có khả năng sẽ bị tru di cửu tộc, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn trơ mắt nhìn một nhóm lớn người, bởi vì sự si tình của ngươi, mà phải mất đi sinh mệnh sao?”
Lời nói của Mộc Thanh Dao giống như tiếng sét nổ giữa thiên không, Liễu Không đại sư đầu váng mắt hoa, thân thể ngã trái ngã phải, sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi đã rơi ra giọt nước mắt.
“Trời ạ, lão nạp nguyện cùng phật châu trước mặt sám hối, cam nguyện chịu năm trăm năm nỗi đau khổ trong địa ngục.”
Liễu Không đại sư nhắm lại hai mắt, hai tay chấp lại, miệng lẩm bẩm, nổi thống khổ của hắn Mộc Thanh Dao thấy rất rõ ràng, nhưng tiếp theo hắn lại không có thêm bất cứ động tĩnh gì, Mộc Thanh Dao nhìn ra được hắn sẽ không khai ra người chủ mưu phía sau, đã như vậy, nàng cần hỏi hắn một chuyện khác.
“Đại sư, ngươi làm như thế nào mà biết Sở Mộng Vân, có thể nói cho ta nghe một chút không? Yêu cầu này hẳn là không có xúc phạm đến điểm giới hạn của đại sự.”
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Liễu Không đại sư đột nhiên mở mắt ra, chuyện cũ trước kia như mây bay, hết thảy tất cả đều tập hợp lại trong đầu của hắn, bao nhiêu chua xót khổ sở đau lòng của ngày xưa, rõ ràng giống như mới xảy ra ngày hôm qua, hắn nặng nề thở dài một tiếng.
“Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn trong lòng, một lần nữa quay đầu nhìn lại, đều là lúc còn trẻ kiêu ngạo, thật giống như một giấc mộng” hắn thống khổ thở dài, nếu như không phải hắn si niệm quá sâu, thì đâu có kết quả như ngày hôm nay, chắc là nàng và hắn, mỗi người đều đã có một cuộc sống theo dòng tuần hoàn khác nhau.
“Ta cùng với nàng quen biết nhau lúc đó chúng ta chỉ có mười tuổi, ta là con trai của một bố tác phường nho nhỏ, mà nàng là thiên kim của một quan gia, thế nhưng nàng chưa bao giờ khinh bỉ ta, khi ta đói bụng, nàng đã lén lúc lấy đồ trong nhà đem đến, để cho ta được ăn no, vì thế, lúc ta mười tuổi năm ấy, liền biết, chỉ cần nàng vui vẻ, ta cái gì cũng đều nguyện ý làm…”
Trong đại lao, chỉ có thanh âm vô cùng trầm trọng của Liễu Không đại sư, bi thương lạnh lẽo như hàn đầm, mang theo hơi thở tuyệt vọng vô biên, có thể làm cho Mộc Thanh Dao cảm nhận khốn cảnh trong tim của hắn, hắn vốn là một nam nhi có tương lai tốt đẹp, vốn có thể một lần nữa làm lại cuộc đời, nhưng lại chấp niệm quá sâu dẫn đến sai lầm lớn như ngày hôm nay, tất cả đều do bản thân tự chuốc lấy.
Đợi đến lúc hắn nói xong, nước mắt đã ràn rụa, một người tuổi già, nhưng lúc này lại đau xót như vậy, chuyện cũ trước kia thất giống như một giấc chiêm bao.
Mộc Thanh Dao đứng lên, thi lễ, những gì nên hắn sẽ nói, mà không nên nói, dù cho nàng có đợi tiếp, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nói.
Người chủ mưu phía sau, không có gì phải nghi ngờ, chính là Bắc Tân vương, mặc dù trong lòng bọn họ biết rõ ràng, nhưng cũng không có biện pháp chỉ chứng hắn, mà Tô Trảm, thái độ vừa rồi của hắn cho thấy dù bị giết một nghìn lần, một vạn lần, hắn cũng sẽ không khai ra Bắc Tân vương.
“Đã quấy rầy đại sư.”
Mộc Thanh Dao thi lễ xong, xoay người chuẩn bị ly khai nhà tù, đại sư đang ngồi an ổn, bỗng nhiên ùm một tiếng vọt chấn song phòng giam, hai tay nắm chặt cánh cửa, tuyệt vọng lẩm bẩm: “Thí chủ, nếu như có khả năng, xin hãy bỏ qua cho Tô gia một nhà, lão nạp sẽ ở trước mặt bồ tất, thay thí chủ cầu phúc, phật có đức hiếu sinh, thí chủ sẽ có hồi báo tốt đẹp.”
Mộc Thanh Dao quay đầu lại, trong mắt khẽ khép lại, nàng có thể đáp ứng hắn cái gì, có thể giúp đỡ hắn cái gì sao? Mộc Thanh Dao không nói được lời nào quay đầu dẫn Mạc Ưu cùng Mạc Sầu đi ra ngoài, dọc theo đường đi vẫn nghe được thanh âm cầu xin bên tai, những tiểu hòa thượng vô tội này không ngừng cầu khẩn, tiếng nói này sẽ từng chữ truyền vào lỗ tai của Liễu Không, hắn muốn chịu đựng đến bao lâu nữa?
Ngoài cửa đại lao, Hình bộ thượng thư cùng Bắc Tân vương nhìn hoàng hậu nương nương đi ra, đồng thời thở dài một hơi.
“Hoàng hậu nương nương.”
Mộc Thanh Dao tâm tình trầm trọng không gì sánh được ngẩng đầu, mâu quang bi thương xuyên thấu qua Hình bộ thượng thư, rơi thẳng trên người Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch, người nam nhân này là ma quỷ sao? Hắn cũng biết, chính mình làm những chuyện như vậy sẽ liên lụy đến bao nhiêu người vô tội, người như vậy mặc dù lợi dụng thủ đoạn chiếm được ngôi vị hoàng đế, hắn xứng làm quân làm hoàng sao? Nếu như người trong thiên hạ biết, thì hắn sẽ tự mình xử lý như thế nào, ngay cả chuyện quang minh chính đại thẳng thắng vô tư cũng không làm được, còn xứng làm một quân hoàng sao?
Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch tiếp nhận mũi nhọn giết chóc lãnh lệ trong ánh mắt của hoàng hậu, đáy lòng nổi lên kinh hãi.
Chẳng lẽ Liễu Không đã chỉ chứng hắn, nhưng ngẫm lại thì không có khả năng, nếu như hắn bị chỉ chứng, nữ nhân này còn có thể trấn định như vậy sao? Chỉ sợ nàng đã sớm gọi người bắt giữ hắn, nữ nhân này chắc là đã hoài nghi hắn, cho nên mới tới gặp Liễu Không.
“Hồi cung.”
Mộc Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, cũng không để ý tới đám người trước cửa Hình bộ đại lao, vẻ mặt cũng không biểu hiện rõ ràng, xem ra phải nhanh một chút nắm được đuôi của Bắc Tân vương, thứ nhất, võ công của hắn vì sao có thể che giấu được, hai, những tử sĩ đã đi đâu, ba, bước tiếp theo trong kế hoạch hành động hắn, hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không ngồi chờ chết, nhất định sẽ nhanh chóng ra tay.
“Cung tiễn nương nương, ” Hình bộ thượng thư chờ người rời khỏi liền thở dài một hơi, đem hoàng hậu nương nương vẫn đưa đến trước cửa xe ngựa, đợi đến khi xe ngựa đi xa, Hình bộ thượng thư mới lau mồ hôi trên đầu, hỏi Nam An vương đứng bên cạnh: “Hoàng hậu ở trong đại lao có hỏi ra manh mối gì không?”
Nam An vương quét mắt liếc nhìn Hình bộ thượng thư một cái, tiện thể liếc nhìn thần sắc có chút bất an của Bắc Tân vương, xong rồi thì cái gì cũng không nói, bí hiểm dẫn thủ hạ rời khỏi, chỉ để lại Hình bộ thượng thư cùng Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch hai mặt nhìn nhau…
Xe ngựa một đường trở về hoàng cung.
Trong xe Mộc Thanh Dao nhắm mắt dưỡng thần, về chuyện Liễu Không đại sư là Tô Trảm, nàng không có bẩm báo với hoàng thượng, nếu như hoàng thượng biết Liễu Không đại sư chính là Tô Trảm, cũng chính là người tình năm xưa của thái hậu, chỉ sợ người của Tô gia chạy không khỏi một kiếp này, hoàng thượng nhất định sẽ động đến Tô gia, kỳ thực Tô Trảm làm những chuyện như vậy, Tô gia căn bản hoàn toàn không hay biết gì cả, nhưng hình pháp cổ đại cùng hiện đại không giống nhau, động một chút thì diệt cửu tộc vân vân, nếu như bởi vì Tô Trảm, mà bị chém người nhiều như vậy, lòng nàng làm sao an, Mộc Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, nhìn Mạc Sầu đang ở bên người.
“Mạc Sầu, lập tức giúp bản cung đi làm một chuyện.”
“Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu lĩnh mệnh, Mộc Thanh Dao cúi người nhỏ giọng cùng nàng nói mấy câu, cuối cùng không quên dặn dò nàng: “Ngươi để cho bọn họ tức khắc rời khỏi Lâm An thành, đi được càng xa càng tốt, mặt khác cẩn thận người theo dõi, chỉ sợ đang có người giám thị họ”
“Dạ, nương nương.”