Hắn cười rộ lên, không nghĩ tới nha đầu kia tập cầm đến mê mải như thế. Người bình thường phải tập đến mấy tháng mới có thể đàn được khúc này, mà nàng chỉ cần một tháng liền tấu thành thục. Hiện tại chỉ có nội lực chưa được thâm sâu, mặt khác, cầm nghệ muốn gấp cũng không được, chậm rãi luyện tập, sẽ ngày càng thuần thục.
“Tốt.”
Vô tình gật đầu, trong đáy mắt trong trẻo hiện lên tia ôn nhu, mỉm cười nhìn nàng. Trên mặt nàng tỏa ra ánh sáng trông tựa hoa đào khiến người xem không thể dời đi tầm mắt.
Mạc Sầu vừa nghe hai người nói chuyện thì lập tức kêu lên.
“Tiểu thư, ta qua đây mời hai người về dùng cơm trưa, tại sao lại đàn tiếp.”
“Ta không đói bụng”, Thanh Dao đang hoàn toàn mê mẩn, phất tay ý bảo Mạc Sầu đi trước, chờ nàng diễn tiếp một khúc.
Mạc Sầu đem ánh mắt chuyển sang phía Vô tình công tử, chỉ cần Vô tình công tử nói một câu, sẽ không có chuyện như thế, nhưng Vô tình công tử lần nào cũng đều theo ý tiểu thư.
“Ngươi đi về trước đi, cho nàng diễn lại một khúc.”
Mạc Sầu vừa nghe, mắt trợn tròn. Xem đi, nàng chỉ biết công tử nhất định sẽ nói như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy công tử nói khác đi. Vô tình công tử sủng tiểu thư như vậy, nhưng trong mắt mọi người thì hắn thật là thị huyết vô tình vô tình công tử sao? Thật có điểm làm cho người ta khó có thể tin nổi. Các nàng ở trong cốc một thời gian, thấy thật rõ rành rành, người trong cốc căn bản rất đơn thuần, do ít tiếp xúc với người bên ngoài, vì thế cũng sẽ không lục đục với nhau, tuy rằng cũng sẽ giết người nhưng đều là do chọc tới bọn họ làm cho họ tức giận.
“Dạ.”
Mạc Sầu nhận mệnh, xoay người rời đi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.
Vô tình công tử đối với tiểu thư thật tốt. Mặc kệ tiểu thư làm chuyện gì, hắn tựa hồ cũng không đối với nàng nổi giận.Còn đem đồ tốt nhất đưa cho tiểu thư. Cầm mà tiểu thư đang dùng là Hoàng vĩ cầm, cùng với Phượng vĩ cầm của Vô tình công tử là một cặp. Việc này Thanh Phong và Minh Nguyệt cũng không biết. Nguyên lai dưới đáy Phượng vĩ cầm có cất giấu một cây đàn khác, đó chính là Hoàng vĩ cầm. Cái chuôi cầm này được chế ra từ ngọc, so với Phượng vĩ cầm thì nhỏ và tinh xảo hơn. Có thể đặt ở dưới đáy Phượng Vĩ cầm, người ngoài căn bản là không biết bên trong có bí mật.
Đàn này nguyên lai là một đôi.
Phượng hoàng thị huyết, chú thân thành cầm, đây là một truyền thuyết rất đẹp. Truyền thuyết nói rằng chỉ cần Phượng vĩ cầm và Hoàng vĩ cầm cùng tấu một khúc, trời sẽ hiện dị tướng…
Nói chung mặc kệ truyền thuyết thật hay giả, Hoàng vĩ cầm lại về tay tiểu thư. Trước sự thực như thế Mạc Sầu nghĩ không ra Vô tình công tử lại có lòng như vậy. Bất quá gần đây nàng len lén quan sát thấy Vô tình công tử tựa hồ thích tiểu thư, điều này cũng lý giải việc công tử đem hi thế đàn cổ tặng cho tiểu thư.
Mạc Sầu ôm Tiểu Ngư nhi vừa đi đường vừa cười, vẻ mặt sinh động, thỉnh thoảng hỏi Tiểu Ngư nhi đang nằm trong lòng.
“Tiểu Ngư nhi, ngươi nói nếu như tiểu thư cùng vô tình công tử ở một chỗ thì như thế nào?”
Tiểu Ngư nhi nhíu mày. Thế gian vốn lắm ưu phiền, rốt cuộc ai mới là phu quân của ai, không đi đến cuối cùng thì căn bản không thể nói chính xác được.
Bên hồ.
Mộc Thanh Dao diễn tấu lần thứ hai, Vô tình ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, sự chấp nhất của nàng, tính quật cường của nàng, sự kiên trì của nàng, mỗi một dạng đều hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn chung quy che giấu không được tâm tư của chính mình, hắn đã bị nàng hấp dẫn.
Hắn không cầu nàng đáp lại, chỉ muốn nhìn nàng, thế là đã thỏa mãn, có lẽ đây là ông trời ưu ái cho hắn.
Có đôi khi mất đi liền phải nhận được. Chiếm được sẽ lại mất đi, thế sự vô thường…
Thanh Dao nghe Vô tình nói nếu muốn cầm trở thành một loại vũ khí trước hết lấy thân thành ma hoặc là lấy thân thị máu, cầm mới có thể trở thành lợi khí.
Nghĩ vậy, trong suy nghĩ của nàng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Mai Tâm, trong lòng dâng lên một tầng ưu thương, bởi vì ưu thương, nên tiếng đàn trầm hẳn lên, như ca như khóc, tựa hồ có người khóc nức nở, u buồn dưới bầu trời xanh thẳm.
Hoảng hốt nghĩ tới Mai Tâm đã chết đi, trong lòng đau đớn và tràn ngập phẫn hận. Do có sự phẫn hận, tiếng đàn vừa chuyển xoay mình cao vút đứng lên, đôi mắt âm ngao u ám, khóe môi hé ra nụ cười nhạt, mái tóc đen phần phật vung lên trong gió, y phục cũng theo gió cuốn lên.
Tiếng đàn mang theo sát khí thị huyết. Khảy đàn bắn ra luồng khí cường đại gợn xoẹt qua mặt hồ. Cành hoa trong vòng mười trượng xung quanh hồ đều bị nổ tung, văng ra tứ phía. Mà nàng tựa hồ cả người đều rơi vào ma mị, khó có thể điều khiển được cầm, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, con ngươi đỏ đậm một mảnh huyết sắc, tay càng lúc nhanh, càng ngày càng sắc bén, không phải nàng khống chế cầm, mà là cầm khống chế nàng, mất đi bản thân.
Vô tình kinh hãi, biến sắc. Cánh tay nhấc lên, Phượng vĩ cầm đã bay tới tay, khởi mạnh nội lưu xoay mình đè xuống đi, chỉ nghe một tiếng trống vang lên, đánh tan tất cả ảo ảnh.
Thanh Dao xoay mình thoát khỏi ma cầm. Một tiếng trống vang lên, lui ra phía sau vài bước, ngồi xếp bằng trên mặt đất, khóe miệng trào máu, thần tình hờ hững, một lúc lâu chưa có phản ứng gì.
Vô tình ánh mắt lóe lên đau lòng. Chậm rãi chuyển động xe đẩy về phía trước. Đưa tay rút ra khăn lụa trắng, nhẹ nhàng lau khô vết máu trên khóe môi của nàng, động tác ôn nhu, ánh mắt trong suốt, nhàn nhạt mở miệng.
“Ngươi quá nóng lòng, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.”
“Ta thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma a?” Thanh Dao phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Vô tình, tròng mắt của hắn trong trẻo như cam tuyền, có thể trấn an nhân tâm rất nhiều, làm cho tâm của nàng đang xáo trộn nháy mắt trở lại bình thường.
Vừa rồi nếu không phải hắn mạnh mẽ đem nàng thoát ra khỏi ảo ảnh, chỉ sợ hiện tại nàng thất khiếu chảy máu mà chết.
“Cám ơn ngươi.”
Nàng ôn nhu mở miệng, xem ra nàng đã quá nóng lòng. Đàn chuyển thành lợi khí rất khác biệt, không phải ngày một ngày hai có thể luyện thành, sau này vẫn nên chậm rãi luyện mới thật tốt.
“Không có việc gì. Ngươi hãy thả lỏng bản thân, đừng tập trung hết vào việc luyện cầm. Lúc không có chuyện gì là, nên luyện thêm về ám khí. Hoặc là nghiên cứu một chút về thảo dược.., không nên chỉ một mặt luyện cầm, tiếp tục như vậy rất dễ tẩu hỏa nhập ma.”
Vô tình tuy rằng không nhẫn tâm trách cứ nàng. Nhưng vẫn không quên nhắc nhở nàng, hôm nay là có hắn ở đây, nếu như hắn không có mặt, chỉ sợ nàng đã tẩu hỏa nhập ma. Mọi việc không thể quá sốt ruột, nôn nóng chỉ đem lại kết quả xấu.
“Ta đã biết.”
Thanh Dao gật đầu, cảm giác thư thái. Trước khi trở về ăn cơm trưa, Thanh Dao đem Hoàng vĩ cầm ra ngắm lại lần nữa. Đây quả thật là một bảo bối, cả thân đàn là một vật thể màu bích lục, bảy dây đàn đều được làm từ tam ti thiên nhiên trân quý, ngọc chế tạo cầm là loại thượng cổ kỳ ngọc. Có thể đánh giá cây đàn này quả thật vô giá, không nghĩ tới Vô tình lại đem tặng cho nàng. Nghĩ đến đây, Thanh Dao cảm thấy thiếu Vô tình một thiên đại nhân tình, thật không biết lấy cái gì để báo đáp hắn.
“Chúng ta trở về đi.”
Gió nhẹ phất quá, nàng một tay ôm cầm, một tay đẩy hắn chậm rãi ly khai Dược thảo điền, hai người thần thái tự nhiên đến cực điểm.
Hoàng cung Huyền Nguyệt quốc.
Trải qua mấy tháng bôn ba, Huyền đế rốt cuộc đã hồi cung.
Trong Lưu Ly cung, A Cửu vui mừng nhìn hoàng thượng chăm chú, toát lên nồng đậm yêu thương khẽ mở miệng: “Hoàng thượng, Người cuối cùng đã trở về. Tiểu nhân nhớ người muốn chết a.”
Cao cao tại thượng, hoàng đế trải qua hành trình Thiên Sơn, khí phách quanh thân lộ ra thanh nhã tựa như minh nguyệt. Khuôn mặt như ngọc, đồng tử nội liễm u ám, khóe môi nhất câu hé ra nụ cười chói mắt đến cực điểm, làm cho người ta liếc nhìn không dời đi tầm mắt.
“Trong cung không phát sinh chuyện gì đi?”
Mộ Dung Lưu Tôn quét mắt liếc A Cửu, còn có Nam An vương gia. Chuyện hắn rời cung ngoại trừ Nam An vương cùng A Cửu thì những người khác đều không biết. Mà Nam An vương sau khi khôi phục diện mạo từ đầu đén cuối không nói một câu, cả người trầm mặc, sắc mặt đen kịt.
“Nam An vương. Xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Lưu Chiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen âm ngao đến cực điểm, ngước mắt quét lên hoàng huynh, cuối cùng nhìn A Cửu.
Mộ Dung Lưu Tôn biết hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình. Lập tức phất phất tay, ý bảo A Cửu cùng tiểu thái giám lui xuống trước, sau đó ôn nhuận nở nụ cười, chậm rãi lên tiếng: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm hoàng huynh, thần đệ phạm sai lầm lớn, thỉnh hoàng thượng trừng phạt, thần đệ cam nguyện chịu chết.”
Nam An vương nói xong ùm một tiếng quỳ xuống, cúi thấp đầu, giống như hóa đá, không nhúc nhích.
Mộ Dung Lưu Tôn không biết xảy ra chuyện gì. Khẽ nhíu mi, hai mắt sáng quắc, cuối cùng trầm giọng mở miệng: “Nam An vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”