Kiều Nam phiết miệng, nhìn Mạc Sầu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát ra điềm đạm đáng yêu, Mạc Sầu trong lòng yêu thương đồng thời cũng cảm giác có sự khác thường, vẫn cảm thấy nha đầu kia giống như đang lợi dụng nàng vậy.
“Tiểu thư, người nói cái gì đó? Ta nghe không hiểu.”
Mạc Sầu nghiêm túc nhìn qua, nhìn tiểu thư từ trên xuống dưới, để xác định tiểu thư có phải bị điên rồi hay không, bằng không vì sao tỉnh lại, biến thành như vậy chứ?
Mộc Thanh Dao sắc mặt lãnh chìm, dùng sức thở dốc, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại một ít, thế nhưng trong lòng vẫn đang phiền muộn bất an, nàng rất thích đứa bé này, vẫn mong mỏi nàng ta sinh ra, thế nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, nàng không sinh ra một tiểu gia hỏa tri kỷ, lại sinh ra một oan gia đối đầu, hiện tại nàng thật hối hận, vì sao lúc trước không động thai khí mạnh một chút, nói không chừng có thể đem nàng bỏ luôn, đỡ phải làm cho chính mình tức chết.
Hơn nữa Mạc Sầu căn bản không hiểu nàng tức cái gì, nàng cũng không thể nói rõ cho nàng ấy biết, nếu quả thật nói ra, chỉ sợ hù chết nàng ta, nghĩ vậy, liền phất phất tay, mệt mỏi rã rời mở miệng.
“Nói chung ta không muốn nhìn thấy nó, ngươi đem nó ôm xa một chút, mắt không gặp thì lòng không phiền.”
Đứa bé vừa mới sinh xong, cứ như vậy bị Thanh Dao vứt bỏ, Mạc Sầu tuy rằng yêu thương, nhưng cũng không có biện pháp thuyết phục tiểu thư, tiểu thư dường cùng đứa bé này có cừu oán với nhau vậy, nếu như nàng còn nói nhiều thêm một câu nữa, chỉ sợ nàng ấy lại nhào tới.
“Hài tử đáng thương, ” Mạc Sầu thở dài làm bộ làm tịch, nghĩ sẽ khiến cho mẫu tính trong lòng tiểu thư phát sinh, đáng tiếc tiểu thư làm như không nghe thấy, hướng về trên giường nằm quay lưng lại, tiếp tục ngủ, vừa mới sinh xong thân thể rất suy yếu, hơn nữa vừa rống giận, nên nàng vừa nằm xuống thì đã ngủ.
Nên đứa bé vừa sinh tạm thời đi theo Mạc Sầu.
Nàng mặc dù còn nhỏ, thế nhưng rất yên tĩnh, phần lớn thời gian chỉ ngủ, cũng phù hợp đặc thù của một mới đứa trẻ con, thế nhưng lúc nàng tỉnh, liền mở một đôi mắt to, yên tĩnh ngoan ngoãn nằm ở trong vòng tay của nàng, lúc này Mạc Sầu có cảm giác nàng ta không giống một đứa con nít, quá mức yên tĩnh, mâu quang kia giống như bảo thạch rực rỡ, tản mát ra ánh sáng quỷ dị.
Bất quá ngoại trừ những điều quái dị đó, thì cũng không có gì khác. Mạc Sầu lúc ban đầu khiếp sợ nhưng càng về sau lại càng thản nhiên.
Hai ba ngày sau, tiểu thư bắt đầu có sữa, vẫn than phiền là khó chịu, nàng mở miệng kiến nghị cho tiểu bảo bảo bú, tiểu thư lập tức thay đổi sắc mặt, hù doạ nàng một chữ cũng không dám nhiều lời, thật không biết tiểu thư cùng tiểu oa nhi có thâm cừu đại hận gì, đây chính là một miếng thịt trên người nàng rơi xuống a.
Nếu không thể bú sữa, chỉ phải nghiền các loại bột gạo để đút cho trẻ nhỏ ăn, bất quá nàng ta quả thật cũng không làm ầm ĩ, đút cái gì thì ăn cái đó, ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, sau đó yên tĩnh nghe mấy người lớn các nàng nói chuyện, sau tám đến mười ngày, hình dáng đã thay đổi hoàn toàn, đã không nhiều nếp nhăn như lúc mới sinh, cũng không nhỏ bé nữa, làn da ửng hồng rất đẹp, lông mi hẹp dài, ánh mắt phượng, quả nhiên lớn lên không giống tiểu thư, lại giống hoàng thượng như được từ khuôn mẫu đúc ra
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu nhìn xong thở dài, sao lại không giống tiểu thư, trái lại giống hoàng thượng, thật là đủ làm cho người ta phiền muộn…
Mười ngày sau, Mộc Thanh Dao bỗng nhiên cười dịu dàng mở miệng.
“Mạc Sầu, đem cục cưng ôm tới đây.”
Cái vẻ mặt kia, cái động tác kia, rõ ràng là lòng tốt của chó sói mà, thế nhưng đứa nhỏ là của nàng ấy, làm nô tỳ, nàng đương nhiên không dám nói thêm cái gì, kinh hãi đảm chiến đem tiểu bảo bối phấn hồng đáng yêu đưa tới bên cạnh chủ tử.
Mộc Thanh Dao cách mười ngày sau mới nhìn con của mình, trong lòng chấn động một cái, cuối cùng vẫn còn có chút yêu thương, tuy rằng bên trong nàng linh hồn là Kiều Nam, nhưng nàng ta đúng là do mình sanh ra, thấy nàng lớn lên phấn nộn đáng yêu như vậy, làm mẫu thân sao có thể tàn ác mà ra tay hạ thủ được, hùm dữ không ăn thịt con.
Nhưng nghĩ đến mình hôm nay sở dĩ ở chỗ này, đều là do Kiều Nam làm hại, đáy lòng lại không cam nguyện, nên mặc dù không thương tổn nàng ta, cũng đừng làm cho nàng ra sống thoải mái như vậy, Mộc Thanh Dao nghĩ thông suốt, mặt mày đều có ý cười, khóe môi càng hiện lên sự âm trầm rạng rỡ, quay đầu nhìn về phía Mạc Sầu.
“Gần nhất, ngươi cho nàng ăn cái gì?”
“Bẩm tiểu thư, đa số là bột gạo nhuyễn, tiểu thư nhỏ ăn cũng rất quen, tiểu thư không cần phải lo lắng.”
“Ừ, vậy thì đâu có dinh dưỡng gì? Ta nghĩ qua, nếu ta không thể cho bú, cũng nên tìm một chút gì đó có dinh dưỡng cho đứa nhỏ ăn, ” Mộc Thanh Dao nói đến đây, khuôn mặt dễ nhìn ngẩng ra, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng.
“Như vậy đi, sau này một ngày ba bữa đút cho nàng uống sữa dê đi.”
“Sữa dê?” Mạc Sầu ngây ngẩn cả người, sữa dê rất tanh, tiểu bảo bảo uống được sao? Mà thêm một người khác càng ngây dại nữa, chính là Kiều Nam đang yên lặng, lúc này nàng da đầu tê dại, khóc không ra nước mắt, ô ô, xem ra nàng ta cố tình chơi nàng mà, nàng không uống sữa dê a, kiếp trước nàng chỉ uống một ngụm đã ói, nàng ta biết rất rõ ràng, bây giờ lại cho nàng uống sữa dê, nàng không uống.
Kiều Nam đang oán thầm, thì nghe được trên đỉnh đầu giọng nói âm trầm truyền đến.
“Nếu như nàng không uống, lập tức đem nàng ném ra vô tình cốc cho ta.”
“Tiểu thư?” Mạc Sầu thấy tiểu thư chủ ý đã định, cũng không dám nói thêm cái gì, sữa dê thì sữa dê đi.
Mà Kiều Nam chỉ nghĩ đến nó đã muốn ói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch, đáng tiếc người nào đó trong lòng hiện lên khoái ý, vươn tay nhéo gò má trên mặt của nàng, đắc ý mở miệng: “Ta nhất định phải đem bảo bối nuôi đến mập mạp trắng trẻo.”
Thanh âm kia miễn là có bao nhiêu ác liệt, Kiều Nam toàn thân nổi lên một trận rùng mình, trong lòng thật lạnh lẽo.
“Làm cho Mạc Ưu xuất cốc, mua sữa dê tức khắc trở về, mỗi ngày cho tiểu thư nhỏ uống một chút sữa dê ” Thanh Dao ra lệnh một tiếng, việc này thành kết cục đã định, Mạc Sầu lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài phân phó Mạc Ưu xuất cốc, bọn hắn bây giờ xuất cốc, khá tự do, ai có thể làm được gì bọn hắn.
Bên trong gian phòng, rất yên tĩnh, Mộc Thanh Dao nhìn đứa bé trên giường, chậm rãi thu tay, bình tĩnh nhìn nó, mở miệng gằng từng chữ một.
“Kiều Nam, ngươi tại sao lại muốn theo ta? Chẳng lẽ ngươi không thể một lần nữa đầu thai tới nhà người khác sao? Không nên đầu thai đến nhà của ta, chẳng lẽ ngươi không biết ta thấy được ngươi trong lòng sẽ khó chịu sao?”
Đứa bé viền mắt đỏ đỏ, có giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống, thật muốn nói cho nàng biết, những thống khổ mà mình phải chịu so với nàng không hề ít hơn, một đứa bé sau khi sống lại, thường xuyên khóc ba ngày hồn phách đã quy thiên,kỳ thực cũng rất thống khổ, thế nhưng đáy lòng có một tâm nguyện, thì không có biện pháp an tâm mà đầu thai, bởi vì bản thân rất muốn nhìn thấy nàng được hạnh phúc, được vui vẻ.
Nhưng hiện tại xem ra, nàng ấy không vui, bởi vì rõ ràng đã sinh con, nhưng người khác lại gọi nàng là tiểu thư, điều này nói rõ cái gì?
Nghĩ vậy, Kiều Nam trong lòng lại thở dài, nàng thầm mong nàng ấy hạnh phúc a, đây là mình nợ nàng…
“Tiểu thư, ta đã phân phó Mạc Ưu đi rồi” Mạc Sầu bước vào, Mộc Thanh Dao thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Sau này hãy gọi nàng là Tiểu Ngư nhi đi, Mộc Tiểu Ngư.”
“Tiểu Ngư nhi?” Mạc Sầu kêu lên một tiếng, tên này thật là có chút thuận miệng, nhưng mà một nữ hài tử lại gọi tên như vậy, tựa hồ không tốt.
Mộc Thanh Dao phất phất tay, không nhìn tới mặt đứa bé nữa, mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại.
“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút…”
Mà Tiểu Ngư nhi thì vẻ mặt mừng rỡ, nguyên lai Tô Trần còn nhớ rõ nàng thích các loại cá, trước đây nàng không chỉ một lần nói với nàng ấy, mình thật muốn làm một con cá tự do tự tại, có thể tuỳ ý ngao du ở trong biển rộng, hiện tại nàng quả nhiên đã trở thành một Tiểu Ngư nhi.
Tiểu Ngư nhi ở trong lòng âm thầm suy nghĩ, sau này nếu ai dám khi dễ Tô Trần, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, tuy rằng ta không có nhiều năng lực lắm, nhưng ta là Kiều Nam, làm mấy thứ binh khí, đạn dược vẫn là sở trường của ta, nếu như ai dám lấn trên đầu Tô Trần, ta nhất định sẽ nổ hắn một manh giáp cũng không để lại.
“Tiểu Ngư nhi, chúng ta đi ra ngoài đi, để cho tiểu thư nghỉ ngơi một chút.”
Mạc Sầu đem Tiểu Ngư nhi ôm ra ngoài, trắng trợn tuyên dương tên của nàng, người trong cốc lập tức cũng biết tên của nàng là Tiểu Ngư nhi, tất cả mọi người nói tên này dễ nghe, có một loại cảm giác khoan khoái vui vẻ.
Tiểu Ngư nhi, tuy rằng tên rất dễ nghe, thế nhưng cái người mẫu thân kia sau một ngày lòng tốt nổi lên đặt tên cho nàng đến giờ, thì những ngày tai nạn của nàng đã bắt đầu.
Trước tiên là một ngày ba bữa bột gạo đổi thành sữa dê, làm cho nàng ói xong lại uống, uống xong lại ói, mà vị mẫu thân ruột thịt kia, ở bên cạnh nở nụ cười dịu dàng nỗ lực đổ thêm dầu vào lửa.
“Tiểu Ngư nhi, uống nhiều một chút, như vậy mới có thể lớn lên khoẻ mạnh.”