Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 16: Yêu nam thử thật giả

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Lầu hai nhã giữa, cửa bị đẩy ra, Mộ Dung Lưu Chiêu thân hình vừa hiện, vốn có ba nam nhân đang ngồi, một giật mình, hai cái khác trực tiếp đứng lên, đi ra để lại vị trí đó, tất nhiên là công tử Binh bộ thị lang cùng công tử Phủ Doãn, nơi có mặt vương gia, không có chỗ ngồi cho bọn họ.

Mộ Dung Lưu Chiêu tà tà liếc mắt một cái yêu nghiệt nam nhân bên cửa sổ, lạnh lùng khiêu một cái đôi lông mày nhỏ nhắn, trầm giọng mở miệng.

“Dực, ngươi lại đùa giỡn cái gì?”

Sở Thiển Dực hắc đồng nhúc nhích hai đám hỏa hoa, khóe môi câu ra vẻ nghiền ngẫm cười: “Có chuyện tốt, có thể nào quên đi ngươi?”

“Nói?”

Ngắn gọn mệnh lệnh, quả nhiên không hổ là lãnh khốc vương gia, nói chuyện quyết không ướt át bẩn thỉu, trên ngũ quan tuấn mỹ vừa chạm vào cơn giận sấm sét, Sở Thiển Dực thân là bạn chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, từ lâu đã thấy nên không có trách, người này từ trước cho tới bây giờ cũng là một bộ mặt lạnh, nhìn thần thái cao ngạo như vượt lên mọi người, kỳ thực thì bản tính không như vậy, bất quá nhi tử Lý Ngọc Đường của Binh bộ thị lang cùng công tử Trương Hàn Sơn của phủ doãn lại bị hù dọa đến hai chân đều run rẩy, thở mạnh cũng không dám.

Sở Thiển Dực than nhẹ, nao nao mở miệng: “Vương gia, ngươi dọa hỏng con của người ta, cái này không có gì vui cả.”

Mộ Dung Lưu Chiêu lúc này mới chú ý tới bên cạnh có hai tên sắc mặt tái nhợt, nhìn trong ánh mắt của bọn hắn tràn đầy sợ hãi, Mộ Dung Lưu Chiêu không vui nhíu mày, sắc mặt lạnh hơn, hắn kinh khủng như vậy sao? Hai người này sợ đến như vậy, còn là một nam nhân sao?

“Ngồi xuống.”

Vương gia ra lệnh một tiếng, Lý Ngọc Dường cùng Trương Hàn Sơn một câu nói cũng không dám nhiều lời, an phận ngồi qua một bên ghế, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua, thế nhân đều nói Nam An vương gia lạnh lùng băng hàn, xem ra đồn đãi không giả a.

Sở Thiển Dực nhìn vương gia sắc mặt càng tối sầm, nếu như còn chọc thêm nữa, chỉ sợ người này sẽ mang thù dai, thu hồi động tác cợt nhả, con ngươi ánh sáng sâu thẳm nhìn lại hướng dưới lầu.

“Nữ nhân kia ngươi nhìn thấy không? Lại xuất hiện.”

Mộ Dung Lưu Chiêu nghe xong lời của hắn, thân thể nghiên về phía trước, dựa vào trên người Sở Thiển Dực, hướng dưới lầu nhìn lại, chỉ thấy một góc trà lâu, có một bạch y nữ tử, nhàn nhã đi chơi uống trà, quanh thân lắng đọng, bao phủ một cỗ nhàn nhạt làm cho không người nào có thể bỏ qua quang mang, trong đông đảo tân khách, người đầu tiên làm cho người ta chú ý nhất định là nàng, nàng mang theo một phong cách riêng không giống với những dung chi tục phấn khác.

“Nàng là ai?”

Mộ Dung Lưu Chiêu con ngươi ánh sáng ám chìm xuống, cơ hồ trong cùng một lúc, hắn thấy được tiểu nha đầu Mai Tâm cùng Lục nhi của mộc phủ, như vậy nữ nhân quang mang bắn ra bốn phía là?

“Mộc phủ tam tiểu thư Mộc Thanh Dao, rất nhiều người đều đang nghị luận nàng, nói nàng bị ngươi một quyền đánh tỉnh, không háo sắc nữa.”

“Buồn cười?”

Mộ Dung Lưu Chiêu khinh thường nhíu mày, thu hồi thân thể ngồi vào bên cạnh Sở Thiển Dực, con ngươi ánh sáng dời về phía trước bàn, phủ doãn công tử Trương Hàn Sơn nãy giờ vẫn an phận ngồi linh hoạt tiến lên rót một chén trà cho vương gia, đưa tới trước mặt của hắn: “Vương gia, mời uống trà.”

“Ừ ” Mộ Dung Lưu Chiêu gật đầu một cái, đưa tay tiếp nhận chén trà uống một ngụm, ngước mắt nhìn về phía Sở Thiển Dực, người này luôn luôn có bộ dạng không có việc gì làm, nơi nào có chuyện hứng thú là nơi đó có hắn: “Xem ra ngươi gần nhất quá rảnh rỗi.”

“Rỗi sao? Rỗi sao? Đây chính là ngươi gây ra chuyện, ta mới cảm thấy hứng thú.”

Sở Thiển Dực khóe mắt dư quang bay ra đi, chỉ thấy nữ nhân kia từ đầu tới đuôi chưa từng có nhiều biểu tình, không vội không nóng nảy, bình tĩnh ưu nhã, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về hàng ghế phía bọn họ, nàng đến tột cùng là lạt mềm buộc chặt, hay tâm tư cẩn mật, biết bọn họ đang đánh giá nàng?

“Buồn chán cực kỳ!”

Mộ Dung Lưu Chiêu tức giận lãnh trừng hướng tên kia, rõ ràng là một nhân tài có thể dùng, nhưng hết lần này tới lần khác cái gì cũng không làm, không có việc gì để làm thì làm chuyện nhàm chán gì đó.

“Dực, ngươi?”

Sở Thiển Dực không đợi Mộ Dung Lưu Chiêu nói cho hết lời, nhấc tay ngăn cản hắn nói tiếp, hắn biết tên kia muốn nói cái gì, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm xuống, quay đầu nhìn phía nơi khác, chậm rãi mở miệng gằng từng chữ một: “Vương gia, không bằng ta đi xuống thử nàng một chút xem, nhìn nàng là lạt mềm buộc chặt, hay là thật bị ngươi đánh tỉnh?”

“Sở Thiển Dực, ” Mộ Dung Lưu Chiêu tức giận rống lên, lãnh trừng mắt tên kia, lệ khí nhất thời, gây sợ hãi cho người khác trong phòng, nhưng lại không chút nào ảnh hưởng đến Sở Thiển Dực, hắn yêu nghiệt mím môi cười, vừa thu lại tay áo rộng vừa uống trà, chậm rãi mở miệng: “Cẩn, chúng ta đi xuống gặp mộc tam tiểu thư?”

“Tuân lệnh, công tử.”

Cẩn mở ra cửa của nhã gian, cung kính mời chủ tử đi ra ngoài, hai người lắc mình hướng dưới lầu mà đi, Mộ Dung Lưu Chiêu cũng lười ngăn cản hắn, hơn nữa căn bản không ngăn cản được, một điểm trọng yếu nhất, hắn cũng muốn nhìn một chút nữ nhân kia đùa chơi cái dạng gì, khóe môi lạnh lùng mím lại thành hàng thẳng tắp, nếu như nữ nhân kia dám can đảm bắt lấy Dực, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng.

Mộ Dung Lưu Chiêu ngồi vào vị trí vừa rồi của Sở Thiển Dực, góc độ vừa vặn, có thể nhìn thấy đầy đủ tình huống xảy ra ở góc kia…

Ở một góc trong đại sảnh, Mộc Thanh Dao chậm rãi uống xong trà, thưởng thức xong cảnh đường phố, đi ra ngoài gần nửa ngày, nàng cũng hơi mệt một chút, xem ra cái tên vụn trộm trên lầu hai cũng không hiện thân, đã như vậy, hà tất lãng phí thời gian, hay là trở về thôi.

“Mai Tâm, chúng ta trở về đi.”

Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mai Tâm cùng Lục nhi trong lòng cuối cùng cũng yên ổn một chút, lập tức cười tủm tỉm đứng lên: “Phải đó, tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Đáng tiếc nàng còn không có đứng lên, một đạo âm hưởng vi du trời sinh vang lên: “Đây không phải là mộc tam tiểu thư sao?”

Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thẳng qua, chỉ thấy trước mắt đứng thẳng một người huyền y nam tử, vóc người cao gầy thon dài, ngũ quan lập thể, đường nét rõ ràng dứt khoát, một đôi con ngươi dài nhỏ như hoa đào, lóe ra hàn quang mê hoặc nhân tâm, khóe môi hiện lên nụ cười yếu ớt như có như không, lại làm cho người dời tầm mắt không được, nguyên lai là một yêu nghiệt nam tử, Mộc Thanh Dao nghiền ngẫm nở nụ cười, người nam nhân này hình như là con của đối thủ một mất một còn với cha nàng, nhi tử của hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc, Sở Thiển Dực, Sở đại công tử, hắn hiện thân lúc này là có ý gì? Phá đám sao?

Mộc Thanh Dao lại vững vàng ngồi xuống, con ngươi ánh sáng cơ trí bình tĩnh, không uất không giận, thần sắc vẫn có một cỗ uy nghi, khóe môi mỉm cười yếu ớt, lễ phép mà mới lạ gật đầu: “Sở công tử, có việc gì?”

“Tại hạ chỉ là hiếu kỳ người trước mắt thế nhưng mộc tam tiểu thư, nghe nói mộc tam tiểu thư hôm qua bị thương, lúc này không phải nên ở tại nhà dưỡng thương sao? Thế nào còn chạy đến đây?”

Sở Thiển Dực mâu quang  mang theo nét tìm tòi nghiên cứu quét nhìn về phía Mộc Thanh Dao, giờ này khắc này, hắn dĩ nhiên đoán không ra được suy nghĩ trong lòng nữ nhân này, đây là hiện tượng ít thấy, nữ nhân này trước mắt căn bản không phải là cái háo sắc nữ Mộc Thanh Dao, nàng đến tột cùng là ai?

Mộc Thanh Dao tuệ ánh sáng lưu chuyển, trên môi nhẹ nhàng vẽ ra nụ cười, dung nhan thanh lệ xuất trần, tựa như liên hoa buổi sáng nổi trên mặt nước, mềm mại mà ưu nhã, thánh khiết mà cao quý, con mắt trong suốt như nước, khiến người dời không ra tầm mắt, đến khi thanh âm lành lạnh của nàng vang lên.

“Sở đại công tử chê cười.”

Nàng đứng dậy chuẩn bị ly khai, vừa rồi ở trên lầu lén quan sát nàng nhất định là vị Sở đại công tử này, đã biết là hắn, cần gì phải cùng hắn quấn quýt, Mộc Thanh Dao hơi nghiêng người nhìn Mai Tâm cùng Lục nhi, hai tiểu nha đầu ngơ ngác nhìn Sở đại công tử, gương mặt ửng đỏ, rõ ràng bị mê hoặc, nghĩ đến cũng khó trách các nàng, đều là thiếu nữ hoài xuân, huống chi lại nhìn thấy một yêu nghiệt nam nhân như vậy.

“Mai Tâm, Lục nhi, đi trở về.”

Hai tiểu nha đầu phục hồi tinh thần, ý tứ thấy không tốt nên lên tiếng trả lời: “Dạ, tiểu thư.”

Mộc Thanh Dao đứng dậy ưu nhã ly khai, thời điểm hai người vừa lướt qua nhau, Sở Thiển Dực xoay mình vươn tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, lãnh chìm mở miệng: “Nói, ngươi là ai?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky