Mà lúc này, Thanh Dao đang bị nhốt ở một nơi bí mật, trong điện các của chính phu có một sài phòng không dùng đến, bên trong chất không nhiều củi gỗ, cho nên không gian nàng hoạt động tương đối rất lớn, bên ngoài sài phòng có mấy đại nam tử coi chừng, đều là thiếp thân thủ hạ của Hoa Văn Bác, người bình thường căn bản không tới gần được cái chỗ này.
Những thủ hạ này võ công lợi hại, có rất ít người là đối thủ của bọn họ.
Hoa Văn Bác cũng không có giết Thanh Dao, bởi vì ở phút cuối cùng, hắn thay đổi chủ ý, nếu nữ nhân này đối với nhi tử hữu dụng, thì hắn không thể thực sự giết nàng, mặc dù không giết nàng, khi nghĩ đến nhi tử vì một nữ nhân như vậy mà không nghe lời hắn, Hoa Văn Bác liền vô cùng tức giận, nhi tử sở dĩ thích nàng, đơn giản là vì nữ nhân này dung mạo lớn lên như thiên tiên, nhưng nếu nàng không phải tuyệt sắc như vậy nữa, mà là quỷ mị xấu nhan, hắn ta còn thích nàng sao?
Hoa Văn Bác nghĩ như vậy, liền âm trầm cười đắc ý, hắn hướng Thanh Dao hạ một loại cổ, tên Xấu Nhan Cổ, cổ này không đau không hại, chỉ là ở trên mặt hiện ra một cái bớt màu hồng sắc, trải rộng một bên dung nhan, có thể nói lúc này khuôn mặt Thanh Dao có chút dữ tợn.
Thanh Dao cũng không có vì Xấu Nhan Cổ mà thương tâm tuyệt vọng, ngược lại nàng rất bình tĩnh, tuy rằng trên mặt mình có hồng ban, người cũng đã biến dạng, nhưng vẫn còn sống, hơn nữa người ở bên ngoài chỉ sợ đang lo lắng cho nàng.
Ba ngày sau.
Ngân hiên nhận được tin tức, Thanh Dao bị giam ở phía sau cung điện của chính phu, sau khi nhận được tin tức, hắn một khắc cũng chờ không được, vừa đến buổi tối, liền dẫn mấy người thuộc hạ thân thủ lợi hại, thẳng hướng hoàng cung mà đi, bởi vì trong tay có địa đồ của Chu Kiệt Phương, vì thế rất nhanh liền tìm được địa phương giam giữ người, bào muội Chu Kiệt Phương mặc dù không có vào trong đó, thế nhưng hậu điện không có người dùng lại không cho phép người vào đấy, nàng liền biết đây là nơi giam giữ người quan trọng, vì thế len lén tra xét nam thị trong cung, sau khi biết đang giam giữ một nữ nhân, liền đoán ra, nhất định là nhân vật trọng yếu mà tỷ tỷ nói.
Đêm tối, không có ánh trăng, bầu trời đen kịt như một khối vải bố, vững vàng bao phủ mọi thứ, trong cung đèn sáng như ban ngày.
Bên trong cung điện của chính phu Hoa Văn Bác, truyền đến thanh âm ca vũ, nữ hoàng bệ hạ đang ở đấy thưởng thức ca vũ, bên người ngồi một người bộ dạng mềm mại đáng yêu Hoa Văn Bác, lúc hắn đối mặt với nữ hoàng, một điểm cũng không giống với kẻ thường ngày thủ đoạn độc ác, ngược lại giống như chim nhỏ dựa vào người nữ hoàng, chọc cho nữ hoàng tâm tình vô cùng tốt, cho tới nay hắn thịnh sủng không suy, mặc kệ hậu cung có bao nhiêu nam nhân, hắn vẫn vững vàng ở địa vị của mình.
Ngân hiên dẫn mấy tên thủ hạ, theo vị trí bản vẽ biểu hiện, rất nhanh tìm được hậu điện, gian phòng cất chứa tạp vật.
Chỉ thấy bốn phía thỉnh thoảng có bóng người, cho thấy có mấy người đang giám thị người ở bên trong.
Ngân hiên không lo lắng những người này, hắn lo là, không biết người trong phòng này có phải là người mà hắn muốn cứu hay không, nàng có khỏe không.
Bất kể có phải Dao nhi hay không, trước cứ cứu ra, Ngân hiên ra lệnh một tiếng, phía sau tứ đại cao thủ, nhanh như chớp, phi thân qua đây, mấy người hắc y nhân ở bên ngoài sài phòng, rất nhanh được chào đón, Ngân Hiên đích thân ra tay, mặc dù được xưng đương thời đệ nhất nhân, nhưng công phu đã đăng phong tạo cực, xuất thần nhập hóa, bởi vậy nơi đó không có phát ra động tĩnh quá lớn, huống chi Trường Đình cùng Đoạn Hồn cũng là nhất đẳng cao thủ, bởi vậy rất nhanh chế phục được mấy tên kia, bất quá có một tên chạy thoát, Ngân Hiên cũng lười để ý tới người chạy đi kia, nhảy lên một bước đá văng cửa phòng.
Chỉ thấy Thanh Dao đoan đoan chính chính đứng ở cửa phòng, nàng nghe được động tĩnh, biết có người đến cứu nàng, nàng vốn cho rằng là Vô tình tới, không ngờ lại là Ngân hiên, trong lúc này hắn lại cứu nàng.
Thanh Dao giật mình, không nghĩ tới bọn họ lại gặp mặt trong tình huống như vậy.
Thanh âm ngạc nhiên của Ngân hiên vang lên: “Mặt của ngươi?”
“Phá hủy.” Thanh Dao hời hợt mở miệng, không phải là biến dạng sao? Có cái gì ngạc nhiên, có phải nam nhân nào cũng đều để ý đến điều này không, nhưng nàng cũng không thấy ở trên mặt của Ngân hiên thất vọng hay là một điểm cảm xúc nào, chỉ biết là trong đôi mắt hắn chợt lóe lên đau lòng rồi biến mất, đưa tay lên lôi kéo nàng, trầm giọng mở miệng.
“Đi.”
Thân như đại bàng, rất nhanh phi thân rời đi, bốn người khác cũng theo sát phía sau hắn, lúc này, có khác một đám người khác đi tới, một thân bạch y, tóc bạc, phiêu dật như người tuyết, ngồi ngay ngắn ở trên xe đẩy- Vô tình.
Hắn cũng mua được nữ quan của Đan Phượng quốc, tra được tin tức, Thanh Dao quả nhiên ở trong cung.
Chỉ là nhìn tình huống trước mắt, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, trên đất trống nằm vài người bị đả thương, hoặc bị điểm huyệt đạo, mà cửa sài phòng đã mở ra, bên trong trống không, Vô tình trên mặt bao phủ một tầng mũi nhọn lạnh lẽo, chẳng lẽ có người khác đã cứu đi Thanh Dao, là ai?
Hắn không nghĩ ra được người nào? Đang định lắc mình rời đi, thì vài đạo bóng dáng rất nhanh nhảy qua đây, mỗi người trong tay đều giơ cao một cây đuốc, đem hậu điện chiếu sáng rõ, chỉ thấy ngồi ngay ngắn ở trên xe đẩy chính là Vô tình, Hoa Văn Bác vẻ mặt lạnh lẻo đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm nhi tử: “Ngươi lại dám đánh bị thương người của ta, nàng đâu?”
Vô tình lặng lẽ không nói gì, vẫn không nhúc nhích nhìn nam tử này, hiện tại Thanh Dao không ở trên tay hắn, mình cũng không có gì sợ hãi, con ngươi đỏ đậm, khóe môi nhếch lên, chậm rãi mở miệng: “Đây là chuyện giữa hai chúng ta, liên quan gì đến nàng?”
Hoa văn bác bỗng nhiên nở nụ cười, trong đêm đen, hung tàn cuồng vọng, lạnh lẻo vô tình, hắn trầm giọng mở miệng.
“Ta đã đưa cho ngươi giải dược huyết hàng nhất nhật, trong vòng bảy ngày, nếu ngươi giết nữ nhân kia, ta liền giải cổ cho ngươi, cho ngươi lấy thân phận hoàng tử trở lại trong cung, ta sẽ tìm cơ hội cùng nữ hoàng nói rõ, nếu như ngươi không giết nàng, ngươi không phải nhi tử của ta, chết không luyến tiếc.
Hoa Văn Bác lãnh lệ mở miệng, cá tính hắn đã như vậy, thì không cho phép bất luận kẻ nào phản bội, mặc dù là con hắn cũng không được, hắn tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện như vậy.
Vô tình ngồi ngay ngắn ở xe lăn không nói được một lời, khuôn mặt không chút biểu cảm, căn bản không e ngại lời nói của hắn, nhưng Thanh Phong cùng Minh Nguyệt nhịn không được mở miệng.
“Chủ thượng, người làm vậy là đem công tử ép vào đường cùng rồi.”
“Làm càn.” Hoa văn bác một tiếng gầm lên, lãnh trừng mắt Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, con ngươi âm trầm.
Vô tình quay đầu mệnh lệnh Thanh Phong cùng Minh Nguyệt: “Chúng ta đi.”
Ba người chớp mắt biến mất trong đêm tối, Hoa Văn Bác đứng yên lặng ở trong bóng đêm, con ngươi hắn hiện lên hi vọng, hi vọng nhi tử lúc này đây có thể nghe được lời của hắn, giết nữ nhân kia, nàng đã biến thành xấu nữ, nếu như hắn trở lại trong cung, cái dạng nữ nhân xinh đẹp gì mà không có a.
Dưới bóng đêm, cảnh vật vắng vẻ, thiếp thân thị vệ phía sau Hoa Văn Bác nhịn không được mở miệng: “Chủ tử, ngươi thực sự hạ nhất nhật cho công tử?”
Hoa Văn Bác đột nhiên xoay người, lãnh chìm mệnh lệnh: “Đi lĩnh ba mươi trượng.”
“Dạ, chủ tử.” Hộ vệ sợ hãi lui xuống, là hắn nhiều chuyện, chủ tử từ trước đến nay không thích người khác hỏi đến chuyện của hắn.
Vô tình, nếu như ngươi là đứa nhỏ của ta, giết nàng, sau này vinh hoa phú quý, chúng ta cùng chung hưởng, trong bóng đêm, Hoa Văn Bác vẻ mặt âm trầm nhìn trời.
_________________