Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 95-4

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

“Con bà nó, là ai dám chặn lối đi của lão tử, còn chưa cút ngay. Chẳng mai chọc đại gia phiền lòng, *** chết ngươi.” (TT: ta thề ba chữ cuối là nguyên văn bản convert ta ko có bịa)

Tiếng mắng chửi vừa rơi vào trong lổ tai của Thanh Dao, lập tức quanh thân nàng bao phủ hàn ý, sắc mặt lạnh lùng, gần đây, tâm tình nàng vốn không tốt, hôm nay có tên đáng chết còn muốn chọc đến nàng, tuy nói võ công của nàng không mạnh bằng người khác, không đối phó được giang hồ cao thủ, thế nhưng đối phó đám lưu manh trước mắt này, thì dễ dàng như ăn một bữa ăn sáng, lập tức con ngươi loé lên hàn quang, âm trầm mở miệng.

“Ngươi mắng ai đó? Ngươi là đại gia của ai chứ?”

Tô đại công tử vừa nghe tiếng nói, không ngờ có người dám khiêu khích lời nói của hắn, lập tức liền có ba bốc hoả, giơ mắt lên kỹ càng nhìn sang, chỉ thấy ngăn cản lối đi của bọn họ chính là một công tử tuấn tú, gương mặt kia, dáng vẻ kia, tuy là nam tử, chỉ sợ ngay cả nữ tử cũng cảm thấy không bằng…, hắn nhìn đến hai mắt phát ra ánh sáng, khóe môi nước dãi đều đã chảy xuống, mắt không nháy không chớp, nở nụ cười tục tĩu.

“Đại gia còn chưa từng hưởng qua tư vị của nam nhân, chỉ sợ càng tiêu hồn hơn, chỉ nhìn thôi mà trong lòng liền ngứa ngáy rồi.”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, phía sau liền vang lên tiếng cười ầm ĩ, phụ họa, còn phun ra thanh âm chậc chậc từ miệng, tựa hồ thực sự sắp mất hồn đến nơi.

Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, hàn ý dâng cao, cũng không nói thêm nhiều, thân hình xẹt qua, một bàn tay trắng nõn vươn ra, chớp mắt nắm lấy cánh tay của Tô đại công, dưới chưởng dùng lực một cái, xoay mình quật tới, đem kia Tô đại công tử quăng lên cao, rồi ngã xuống đất, cùng lúc thì nghe được răng rắc một tiếng đầu khớp xương gãy lìa, mà cái này còn chưa tính xong, đồng thời một cái chân ngọc hung hăng đạp lên chỗ gãy làm hắn mất đi tri giác, cánh tay gãy cứ nằm trên mặt đất mặc cho nàng dùng chân hạ lực, hung hăng chà đạp vài cái, chỉ nghe được xương tay kia răng rắc răng rắc bị gãy làm mấy đoạn, lúc này toàn bộ lầu ba, liền vang lên tiếng kêu như giết heo của Tô đại công tử.

Điếm tiểu nhị sợ đến mặt xám như tro tàn, đám người đi theo ủng hộ Tô đại công tử cũng phục hồi tinh thần lại, lập tức một tiếng oa nổ tung, ầm ầm xông tới, cảm giác say đã biến mất, liền thanh tỉnh rống to.

“Ngươi thật to gan, lại dám đánh gãy tay của công tử nhà Tri phủ đại nhân, còn đánh xương hắn gãy mấy khúc.”

Thanh Dao vỗ tay một cái, vẻ mặt bình thản nhẹ nhàng mở miệng.

“Vậy thì thế nào, các ngươi một cũng đừng nghĩ sẽ tránh thoát được, người đâu, mạnh tay giáo huấn bọn người kia cho ta, để cho bọn họ hết càn rỡ.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lập tức tiến lên một bước, không chút nào lưu tình công kích những tên nhìn được mà không còn dùng được, trong nháy mắt liền đem những cậu ấm này đánh cho hoa rơi nước chảy, kêu cha gọi mẹ, từ cửa thang lầu ba vẫn bay xuống cầu thang lầu hai, nằm chồng chéo lên nhau náo loạn cùng một chỗ, Mạc Ưu còn phá phách đạp cho họ thêm hai cái, trong nháy mắt lại vang lên hàng loạt tiếng kêu rên.

Nam An vương nhìn hết thảy trước mắt, nhưng không nhúc nhích một chút nào, hắn biết nàng đang tức giận, đã như vậy, cứ để nàng phát tiết đi, hắn sẽ giải quyết tốt hậu quả.

Thanh Dao đi tới cái tên bị nàng vặn gảy đầu khớp xương, bước đến gần cánh tay đã gãy của Tô đại công tử, vẻ mặt mang ý cười mở miệng.

“Ngươi là đại gia của nhà ai đây?”

“Công tử tha mạng a, công tử tha mạng a.”

Tô đại công tử không còn kiêu ngạo như ngày xưa, sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống, trong miệng nhất liên tục cầu xin tha thứ, trên tay đau đớn như bị kim châm.

“Ngươi nói lớn lên xem ngươi là đại gia của nhà ai, trả lời đàng hoàng xem ta có tha hay không buông tha ngươi, bằng không ta có nhiều thời gian ở đây cùng ngươi chơi đùa.”

Thanh Dao mở miệng ngoài cười nhưng trong không cười, đôi mắt đen u ám, tràn đầy sát khí, tựa như sứ giả trong địa ngục u tối, lãnh ý xâm nhập mọi phía đến doạ người, Tô đại công tử cũng nhịn không được nữa, liên tục kêu lên: “Ta là đại gia của nhà ta, ta là đại gia của nhà ta.”

“Nhà ngươi là nhà nào? nhất định phải nói cho rõ, bằng không thương tổn càng nhiều.”

Thanh Dao lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, không hài lòng hừ lạnh, Tô đại công tử lúc này nghe lời như một con chó nhỏ, vừa nghe câu nói của nàng, đã vội vã bổ sung “Ta là đại gia của Tô gia, ta là đại gia của Tô gia.”

“Tốt, câu trả lời này không sai, kêu lớn tiếng một chút.” Thanh Dao đứng dậy, khí định thần nhàn mệnh lệnh, Tô đại công tử không còn bộ dạng hay hình tượng gì đáng nói nữa, một bên chảy nước mắt một bên lớn tiếng kêu: “Ta là đại gia của Tô gia, ta là đại gia của Tô gia, ta là…”

Mộc Thanh Dao không nói ngừng, hắn cũng không ngừng, cũng không dám nhỏ giọng, một tiếng rồi một tiếng kêu to, thanh âm trên lầu ba này đã sớm kinh động đến dưới lầu, mọi người có chút không hiểu được, toàn bộ người trong đại sảnh đã nghe được Tô đại công tử rống lên từng tiếng một: “Ta là đại gia của Tô gia, ta là đại gia của Tô gia”

Điếm tiểu nhị kia hơi thở đã mau chóng chuyển thành suyễn, hắn dùng sức cầm lấy tay vịn, mới không còn làm cho mình ngã xuống đất, trời ạ, những người này lá gan thật là lớn.

Thanh Dao đợi đến khi Tô đại công tử kêu mệt, giọng nói cũng đã khàn đi, mắt thấy hắn đã sắp bất tỉnh, nàng cũng phiền lòng, giơ một cước lên đem Tô Minh Kiệt từ cửa thang lầu ba đá lăn xuống lầu hai đụng vào khúc quẹo, đúng lúc rơi vào trên người cái đám nịnh nọt kia,  ép những người đó lại gào lên một trên như khóc quỷ, mà Tô đại công tử rốt cuộc không chịu nổi cú lăn này mắt trợn trắng miệng mở to ngất đi.

Thanh Dao tùy ý liếc qua điếm tiểu nhị đang cầm lấy tay vịn thang lầu liều mạng thở hổn hển.

“Được rồi, phía trước dẫn đường đi.”

Điếm tiểu nhị kia đâu còn đứng được nữa, thân thể hắm mềm nhũn, chân thì run lên, liên tục gật đầu, run run đến nửa ngày mới mở miệng.

“Ta đi không được.”

Tiếng nói hắn vừa dứt, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu liền gọi một thị vệ mặc thường phục, đến một bên nắm lấy hắn nhắm lầu bốn bước đi, mà Thanh Dao không nhanh không chậm nhìn lướt qua Mộ Dung Lưu Chiêu, đột nhiên nàng mặt mài rạng rỡ, thần thái như gió xuân, đợi đến khi hắn bước tới bên cạnh nàng, liền vươn tay vỗ vỗ vai hắn, tuỳ ý như lão bằng hữu với nhau.

“Lưu Chiêu, ta thấy trên đường đi, ngươi không có việc gì để làm, thật quá nhàm chán, kế tiếp, phỏng chừng ngươi sẽ rất bận, ta cũng không muốn để cho người khác vây quanh lấy ta, việc này ngươi cố xử lý tốt đi nha.”

Nói xong cũng không nhìn mặt Mộ Dung Lưu Chiêu nữa, nếu như nàng mà nhìn, liền sẽ phát hiện, trong đôi mắt của người đàn ông luôn luôn lạnh lùng này, đang giống như một hồ nước mùa xuân, ấm người đến cực điểm.

Đoàn người đi lên lầu bốn, toàn bộ những căn phòng trang nhã đều không tiếng động, tuy nói có hai gian phòng bị khách nhân ở, nhưng cuối cùng bị điếm tiểu nhị phối hợp được mà chuyển đi.

Bây giờ lầu bốn chính là địa bàn của các nàng, một tiếng ầm ỹ cũng không có, rất là yên tĩnh, hơn nữa cách phòng khách lầu một khá xa, nên những tiếng ồn ào náo kia truyền vào không được, vì thế cả tầng lầu liền yên tĩnh không tiếng động.

“Tiểu thư, những người đó thật đáng ghét?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky