Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 131-6

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

“Tốt, vậy ta truyền lệnh xuống, phái chuyên gia đi làm hàng tết, giết gà mổ trâu mừng năm mới, qua sang năm lại xuất phát?”

An Định Phong xin chỉ thị, Thanh Dao gật đầu, An Định Phong liền lĩnh mệnh đi xuống.

Chủ tịch, Thanh Dao nhớ tới Tiểu Ngư nhi vừa rồi lòng như lửa đốt tìm nàng nên vội lên tiếng hỏi nàng: “Vừa rồi ngươi tìm ta làm gì?”

“Ta đi khắp nơi không thấy được người, vì vốn muốn hẹn mẫu thân đi thưởng mai, ai biết người đã thưởng qua.”

Tiểu Ngư nhi chu miệng lên, nàng lại cao hơn một tí rồi, mà sắc mặt cùng hoàng thượng càng ngày càng giống, thật giống như một khuôn đúc ra, Thanh Dao cảm thán trong lòng, sau đó quay đầu nhìn phía Ngân Hiên, đôi mắt sáng sâu u của hắn đúng lúc nhìn sang, bên trong từng đợt sóng lăng tăng, nhìn không rõ ý nghĩa trong đó.

Một năm này, mùa đông ở Đại Thành rất lạnh, hai mẹ con Thanh Dao và Tiểu Ngư nhi không dám ra cửa, con người thực sự là kỳ quái, rõ ràng chiến tranh lớn như vậy còn không sợ, thế mà hết lần này tới lần khác lại sợ lạnh, tình nguyện ở lì trong phòng, cũng không muốn đi ra ngoài.

Trong quân, các tướng sĩ được nghỉ ngơi một phen, tinh thần khôi phục không ít.

Năm mới, ở trên quảng trường rộng rãi, mấy mồm to mở rộng, nấu thịt, uống rượu, mọi người thoả thích ăn uống, đương nhiên còn có một bộ phận binh lực là cấm uống rượu, Thanh Dao cũng cùng mọi người ăn uống một phen, tới buổi tối mới trở về.

Tuy rằng không ở trong nhà, nhưng qua một năm thêm một tuổi cảm giác cũng khác đi, hơn nữa người hành quân đánh trận, thường thì ngày tết cũng không có gì đáng nói, bởi vậy tết này đều để lại ấn tượng rất sâu ở lòng của mỗi người.

Năm sau, bắt đầu chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị bắc thượng, đánh Phượng Liên thành, cùng lúc đó, có tin tức cuồn cuộn không ngừng đưa đến trong lổ tai Thanh Dao.

Thượng Quan Hạo quả nhiên trong lúc các nàng đánh Đan Phượng, từ Nguyệt Nhưỡng quốc mượn đường đánh biên cảnh các nàng, chỉ tiếc không thể thành công.

Thanh Dao mặt lộ ra nụ cười nhạt, dã tâm của Thượng Quan Hạo không cần nói cũng biết, hắn biết rõ mạnh mẽ công chiếm Huyền Nguyệt là khó càng thêm khó, nhưng chỉ làm bộ đánh, kỳ thực chỉ muốn đi một hồi mã thương, mục tiêu thực sự là diệt Nguyệt Nhưỡng quốc mới đúng.

Đáng tiếc người của Nguyệt Nhưỡng quốc lại mờ mịt không biết, còn đồng ý cho bọn hắn mượn đường, chiếu theo sự đánh giá của nàng, bất quá qua mùa xuân.

Thượng Quan Hạo sẽ đem đầu mâu quay lại, đánh lấy Nguyệt Nhưỡng quốc.

Một mặt khác, Thanh La quốc cùng Vân Thương quốc bắt tay liên minh, lại đoạt được một thành trì của Đan Phượng quốc.

Đan Phượng quốc tổng cộng có mười lăm toà thành trì, hiện tại bị Thanh Dao đoạt sáu toà, mà Thanh La quốc cùng Vân Thương quốc thừa cơ đoạt ba tòa, Thượng Quan Hạo lại đoạt một tòa, hiện tại Đan Phượng quốc, chỉ có kinh đô Phượng Liên thành và bốn toà thành trì nữa, chỉ cần phá mấy toà thành trì chung quanh, là đánh hạ được Phượng Liên thành.

Lúc này tình thế càng ngày càng không thể vãn hồi, các quốc gia khác đều rục rịch, bởi vì nếuHuyền Nguyệt quốc có thể đánh hạ Đan Phượng quốc, thì cũng sẽ đánh hạ những quốc gia khác, các quốc gia vừa lo lắng vừa nghĩ đối sách.

Thượng Quan Hạo của Vạn Hạc quốc, nguyên lai mục đích thực sự là đánh chiếm Nguyệt Nhưỡng quốc, như thế biên cương đất đai của Vạn Hạc quốc sẽ mở rộng nhiều lắm, phương bắc của Huyền Nguyệt quốc chính là thiên hạ của bọn họ.

Thanh La quốc cùng Vân Thương quốc mặc dù có dã tâm, nhưng không dám vọng động, vì thế hai nhà ký điều ước, cùng nhau chống đỡ kẻ địch bên ngoài.

Hiện tại ở trong thất quốc Huyền Nguyệt đã phát triển an toàn.

Trong tay bọn họ có Hoàng Viên quốc, lại dẹp xong Đan Phượng quốc, mà Đan Phượng quốc ở phía tây bắc bộ, Huyền Nguyệt theo Hoàng Viên quốc mà qua, sau đó trực tiếp xác nhập cùng nhau, một chiêu này của bọn họ rất tốt đem phía Đông cùng phía tây bộ tách rời ra, làm cho những quốc gia khác cùng Vạn Hạc quốc không có cách nào liên thủ, cứ như vậy chia mà đánh, thực sự là kế sách cao minh.

Đầu xuân, tuyết đóng tan chảy.

Con đường núi hiện ra, Thanh Dao ra mệnh lệnh xuất phát, toàn quân chỉnh đốn chuẩn bị bắc tiến, tất cả mọi chuyện ở Đại thành đã có người tiếp thu, dàn xếp xong hết thảy tất cả.

Từ nơi này xuất phát, đến kinh đô Phượng Liên thành của Đan Phượng quốc, chỉ cần hai ngày lộ trình, cách hai thành trì, chỉ cần công phá hai thành trì này, là được thẳng đến đại môn Đan Phượng quốc.

Phía bắc Đại thành có một đoạn đường núi hiểm trở, Thanh Dao sơ bộ  đánh giá, nhất định sẽ có người thiết lập mai phục, nếu quả thật có người ở nơi đó phóng hỏa xuống, không chỉ không qua được, hơn nữa thương vong sẽ rất lớn, bởi vậy trước tiên nàng phái một nhóm tinh binh, theo đường rừng đi vòng qua thám thính, quả nhiên có người mai phục trong rừng rậm đối diện thiểm cốc, nhưng bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới người của Huyền Nguyệt đã nghĩ đến điểm này, vốn mai phục ở thiểm cốc khẩu chỉ cần năm trăm tinh binh, là có thể địch mười vạn binh mã, làm cho người Huyền Nguyệt quốc không qua được, ai biết, lại bị người ta khám phá, phái một đội tinh tráng binh tướng đi qua đây, nhanh chóng xử lý bọn họ.

Phía Thanh Dao đưa đại quân qua thiểm cốc, công phá phía bắc Đại Thành lấy được một thành trì khác

Không biết là do lòng người quy thuận, hay những người đó biết quốc gia sẽ vong, mà các nàng cơ hồ không phí nhiều công sức, liền công phá một tòa thành trì, nhưng Thanh Dao cũng không có dừng lại, tiếp tục mệnh lệnh đại quân bắc thượng.

Tất cả hành động ở đây, rất nhanh truyền tới hoàng cung Đan Phượng quốc.

Bên trong thượng thư phòng, Cơ Tuyết lãnh trầm mặt, âm ngao nhìn nam tử đối diện, phân nửa gương mặt tinh xảo không gì sánh được, một nửa kia thì đeo một mặt nạ bằng đồng, che lại vết sẹo dữ tợn trên mặt hắn.

“Chẳng lẽ ngươi đưa ta lên ngôi, chính là vì để cho ta trở thành một một vong quốc chi hoàng.”

Cơ tuyết đầu đau không dứt, tuy rằng đăng vị chỉ có mấy tháng, nàng đã cảm thấy tiều tụy mất hết sinh lực, cả người đều già nua, nguyên lai ngôi vị hoàng đế cũng không dễ ngồi như vậy.

“Chí ít thì ngươi đã làm.”

Nam tử đối diện thản nhiên mở miệng, cũng không nóng không vội, bởi vì hắn đã nghĩ thông suốt, nếu như nữ nhân Mộc Thanh Dao kia chính là kiếp nạn của hắn, hắn muốn tránh cũng không thoát, hiện tại an vị chờ nàng qua đây, bất quá cho dù chết, hắn cũng sẽ không làm cho nàng sống dễ chịu.

Con ngươi của Hoa Văn Bác lóe ra sát khí thị huyết.

Tất cả mọi thứ của hắn đều do nữ nhân kia phá hủy, nếu như không thể làm nàng tổn thương nặng nề, hắn chết cũng không nhắm mắt…

Nửa tháng sau, binh mã Huyền Nguyệt quả nhiên đã công phá xong tòa thành trì cuối cùng, thẳng tiến vào kinh thành Đan Phượng quốc, Phượng Liên Thành.

Bên trong Phượng Liên thành, dân chúng đã sơ tán từ lâu, đi ra ngoài tị nạn, nghe nói thường khi họ đánh hạ một thành trì, dân chúng chỉ cần an phận thủ thường, sẽ không phải chịu độc thủ, quốc cùng quốc chiến tranh, đối với tiểu dân chúng bọn họ thì có can hệ gì đâu.

Hoàng cung Phượng liên thành.

Thái giám cùng bọn cung nữ ở trong hoàng cung đã chạy tán loạn, rất nhiều người thừa cơ bỏ trốn, đại thần trong triều có thể đi cũng đều ngụy trang thành dân chúng ly khai, chỉ có vài người lưu lại, cùng tân hoàng đế đối mặt với quân địch phá thành.

“Nữ hoàng hay là đi thôi?”

Trong đó có một gã quan viên già nua mở miệng, tuy rằng nước mất, thế nhưng nữ hoàng còn trẻ, có thể ngụy trang thành người thường ra khỏi thành.

Cơ tuyết cười khổ, con ngươi âm ngao không gì sánh được, nàng có thể đi nơi nào, trên người nàng bị nam nhân kia hạ cổ, chỉ cần hắn chết, nàng sẽ không có cách sống một mình, mà hắn thì nhất quyết không đi, hắn đang đợi, chờ nữ nhân kia sao?

_________________

Chọn tập
Bình luận
× sticky