Tây Môn Tân Nguyệt đi tới bên trong đình, mang đàn đến trước đài, thi lễ xong mới quỳ xuống để đánh đàn.
Tiếng đàn bắt đầu vang lên, mênh mông dễ nghe, như dòng nước chảy xuôi đầy thuyết phục… Mộc Thanh Dao đem tầm mắt quét về phía mười ngón tay lướt trên huyền cầm, xanh nhạt phấn nộn, dài nhỏ ôn nhu, trời sinh ra đôi tay ngọc để đánh đàn, bàn tay này cũng có thể cầm lấy binh khí, thật là làm cho nàng mở rộng tầm mắt, Tây Môn Tân Nguyệt, chỉ sợ là một nhân vật lợi hại? Nhìn vẻ mặt của nàng không giận không nóng, ngôn hành cử chỉ không tự ti cũng không kiêu ngạo, liền biết nàng này có định tính (tâm tính kiên định).
Mai Tâm rót một chén trà, đưa tới trong tay chủ tử, Mộc Thanh Dao nhận lấy, vừa thưởng thức trà vừa thưởng khúc… Một khúc cuối cùng vừa xong, dư hương lởn vởn, ý nhị vẫn còn.
Tây Môn Tân Nguyệt đứng dậy, chậm rãi thi lễ: “Làm cho hoàng hậu nương nương chê cười.”
“Khúc hay, tài đánh đàn cũng rất tuyệt ” Mộc Thanh Dao khen, đây chính là chỗ lợi hại của người cổ đại, không phải tài nữ thì cũng là mỹ nữ, cầm kỳ thi họa đều thông, tùy tiện lấy ra một khúc, liền áp đảo toàn trường, với dáng vẻ bên ngoài này của nàng, ngoại trừ không có việc gì thì ca hát chút ít, cũng không biết nhiều thứ tài nghệ của cổ đại này, ngoài việc chơi cờ, là thứ cuối cùng nàng biết, những cái cầm khúc gì đó, nàng căn bản không có đụng đến, kiếp trước mẫu thân cũng từng bảo nàng tập cầm, nhưng nàng căn bản không có hứng thú, ngược lại đối với một ít binh pháp chiến lượt có hứng thú hơn, nàng có thể ở trong phòng cả ngày để nghiên cứu những thứ có liên quan đến binh pháp, may là Tô mẫu nuôi dưỡng nàng có sở thích giống nhau, đó chính là chơi cờ, chơi cờ có thể tiêu trừ ma tính, làm tính tình ổn định hơn, mới có thể làm thành đại sự, sau đó từ từ kỳ nghệ của nàng cũng rất cao.
“Quý phi nương nương thấy thế nào?”
Mộc Thanh Dao quay đầu nhìn về phía Sở Ngữ Yên đang ngồi bên cạnh, nữ nhân này lần trước nhìn thấy nàng, liền chạy trối chết, lần này cũng đã bình tĩnh đi nhiều lắm, nét mặt vẫn giữ được dáng vẻ thanh tao lịch sự, có lẽ có một số việc đã nghĩ thông suốt, nên cả người chẳng nôn nóng nữa.
Sở Ngữ Yên sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, mâu quang tùy ý dời về phía Mộc Thanh Dao, âm thầm suy đoán, hoàng hậu nương nương rốt cuộc là nghĩ gì? Chẳng lẽ không biết nữ nhân trước mắt đang muốn cướp hoàng thượng sao, nàng ta ở chỗ này đánh đàn chính là muốn hấp dẫn hoàng thượng, bất quá nàng cũng không nói cho nàng ta biết, hoàng thượng bình thường không có đến ngự hoa viên, ai ngờ lại đúng lúc như vậy, gặp phải hoàng hậu ở ngự hoa viên ngắm hoa.
“Xác thực êm tai, Tân Nguyệt là ái nữ của Tây Môn tướng quân, từ nhỏ được dạy dỗ như nam tử, đừng nói cầm kỳ thi họa, ngay cả võ công mưu lược, chỉ sợ không phải người thường có thể so sánh được”
Sở Ngữ Yên không biết là cố tình hay vô ý, tuy là khen thưởng, nhưng cuối cùng lại làm cho người ta nghe ra có chút ý đồ khác, Tây Môn Tân Nguyệt đôi mắt mềm mại đáng yêu hiện lên một tia sắc bén, quý phi nương nương có ý gì? Tựa hồ đang nhắc nhở hoàng hậu nương nương, hay là lợi dụng chính mình để chèn ép hoàng hậu nương nương đây?
Xem ra nữ nhân này cũng không phải là một kẻ đơn giản, không giống như thái hậu nương nương đã nói là người hoàn toàn không có tâm kế.
“Tân Nguyệt không dám nhận, đều là một ít tài mọn, khó có thể trèo lên nơi thanh nhã, Tân Nguyệt từ nhỏ mơ hồ được phụ thân nâng đỡ, đều dạy dỗ một vài thứ cho Tân Nguyệt, kỳ thực cũng không có giống như người bên ngoài đồn đãi thần kỳ như vậy.”
Tây Môn Tân Nguyệt nói rất chân thành, ôn nhu yếu ớt, làm cho không người nào có thể tưởng tượng, một nữ tử như vậy lại có công phu bất phàm, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy quái dị, nàng tựa hồ hẳn là cái loại tiểu thư khuê các được nuôi ở khuê phòng người thường không thể nhìn được.
“Tân Nguyệt cô nương ngồi xuống đi.”
Mộc Thanh Dao thần sắc nhàn nhạt mở miệng, mâu quang tùy ý đảo qua Sở Ngữ Yên cùng Tây Môn Tân Nguyệt, hai nữ nhân này tựa hồ đều thích hoàng thượng, muốn ở trên đỉnh núi thì tất nhiên phải đối lập, nhưng không nghĩ tới lại hòa bình ở trong Vị Ương cung, xem ra chuyện này chắc thái hậu nương nương hạ lệnh, bất quá nơi nào có nữ nhân thì sẽ có chiến tranh, cũng may nàng sẽ không ở lại nơi cung đình này, sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài, chỉ cần diệt trừ thái hậu, hoàng thượng có lẽ sẽ không chú ý việc nàng rời đi, đến lúc đó cũng không liên lụy Mộc gia, cũng có thể toàn thân trở ra.
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
Tây Môn Tân Nguyệt mặt mày mỉm cười, ôn nhã ôn nhu ngồi xuống, thái độ cung kính mà cẩn thận, tựa hồ không chút nào dám lỗ mãng.
Gió nhẹ thổi qua ngắm hoa đình, âm hưởng của phong linh, dễ nghe động lòng người, ngoài đình, hoa cỏ nở ra muôn tía nghìn hồng, đặc biệt xinh đẹp, tựa như nữ tử bên trong đình, tư thái đa đoan, làm người ta hoa mắt, hậu cung này từ trước đến giờ không thiếu nữ nhân, hồng nhan già đi, lại đổi hồng nhan mới, đây là nỗi bi ai của mỗi một nữ nhân đi vào hậu cung, thế nhưng các nàng vì sao vẫn không biết mỏi mệt đâm đầu vào đây? Mộc Thanh Dao trăm mối nghi ngờ không giải được, nàng chỉ ngóng chờ mau chóng xuất cung.
“Tân Nguyệt cô nương hiện tại ở nơi nào?”
Mộc Thanh Dao bưng chén trà, khẽ nhấp một cái, đạm nhiên lên tiếng, Tây Môn Tân Nguyệt tuy rằng khinh thường nữ nhân trước mắt, nhưng nàng ta hiện tại thân phận không giống với người thường, nghe nói ngay cả thái hậu nương nương cũng bị nàng ta làm cho bệnh nặng, chứng tỏ là một người bất phàm, trước mắt nàng thấy, nàng ta không chỉ lớn lên có khuôn mặt đẹp, chỉ sợ bản thân mình cũng chưa chắc hơn nàng ta, quanh thân đạm nhiên đơn giản, cùng với lời nói thờ ơ lơ đảng, lại làm cho lòng người bị áp lực.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, Tân Nguyệt hiện tại ở Vị Ương cung, cùng với quý phi nương nương làm bạn.”
“Ừ, tốt lắm, thái hậu nương nương cũng mất không ít tâm tư “Mộc Thanh Dao gật đầu, thả tay để chén trà xuống, kỳ thực nàng đã sớm biết thái hậu làm những chuyện như vậy, nữ nhân này thật biết tính toán a, nhìn mặt mũi của Tây Môn tướng quân, đem Tây Môn Tân Nguyệt an bài ở Vị Ương cung, như vậy nàng gần như đã chiếm được lợi thế, nếu như Tây Môn Tân Nguyệt được sủng, thì công đầu sẽ rơi xuống trong tay của nàng, nếu như Tây Môn Tân Nguyệt không được sủng, nàng cũng được tiếng là lo lắng chu toàn, mà toàn bộ sai lầm đều đổ trên đầu hoàng thượng, thật là một mưu kế lợi hại a.
“Tân Nguyệt không dám, vô tình được thái hậu nương nương ưu ái, kỳ thực Tân Nguyệt bản thân cũng vô ý tiến cung, là gia phụ một lòng muốn Tân Nguyệt tiến cung phụng dưỡng quân vương, để báo đáp sự ưu ái của hoàng thượng đối với Tây Môn phủ.” (TT: ặc mấy con nhỏ trong truyện này, khôn ngoan lợi hại, lời nói sâu sắc, tâm kế thâm sâu, bội phục Tiếu Tiếu tỷ Hèn gì truyện của tỷ ấy toàn Vip)
Kỹ xảo trong lời này vừa nói xong, mọi người trong ngắm hoa đình đều không phải đồ ngốc, lập tức sẽ rõ nàng ý tứ trong lời nói của nàng, một là tự mình nói lên suy nghĩ, nàng không phải có ý định muốn vào cung, là ý tứ phụ thân, xưa nay tại gia tòng phụ, cho nên nàng phải tiến cung, hai là hoàng thượng cho tới nay đối với Tây Môn gia đều ân sủng, nàng tiến cung hoàn toàn là vì báo đáp hoàng ân, cũng không có ý khác, Mộc Thanh Dao khóe môi nhất câu, nụ cười mang ý vị lạnh lẽo.
Nàng ghét nhất nữ nhân dụng tâm tính toán, lúc trước vốn hi vọng rằng đây là một chuyện ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tây Môn Tân Nguyệt so với nữ nhân khác càng mang tâm kế hơn, nữ nhân như vậy mới là đáng sợ.
“Nguyên lai Tân Nguyệt cô nương là một hiếu nữ, đây thật là hình mẫu trong thiên hạ.”
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt lên tiếng, liền không muốn cùng những nữ nhân này quen biết, nàng hiện tại thầm nghĩ cách để Mộc gia Tam tỷ muội đều có thể toàn thân trở ra, về phần những việc ở trong cung, là vấn đề của nam nhân kia, không có liên quan đến nàng, Mộc Thanh Dao nói xong liền đứng lên, chuẩn bị rời đi ngắm hoa đình.
Tây Môn Tân Nguyệt run lên, những suy nghĩ không nên có đã thu lại, nữ nhân này so với người bình thường mẫn tiệp hơn nhiều, sau này chính mình phải càng thêm cẩn thận hơn mới được, không thể tùy tiện ở trước mặt nàng ta đùa giỡn tâm kế, chỉ sợ cái gì cũng đều chạy không khỏi ánh mắt nàng ta, đến lúc đó chữa tốt thành xấu, cái được sợ không bù đắp đủ cho cái mất.
“Ngữ Yên ( Tân Nguyệt) cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
“Ừ ” Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, dẫn hai vị tỷ tỷ của mình cùng nha đầu tùy thân, đi ra khỏi ngắm hoa đình, đứng ở trên thềm đá, gió nhẹ thổi qua, quần áo của nàng tung bay, quanh thân ôn nhu nhẹ nhàng, dung mạo xuất chúng, tựa như tiên tử hòa tan ở trong vầng hào quang, không nhiễm một hạt bụi trần, chỉ thấy nàng chậm rãi bước xuống bậc thềm, một đạo tiếng nói lạnh mỏng như nước truyền vào trong đình.
“Hoàng thượng sẽ không dễ dàng đến ngự hoa viên.”