Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 127-4

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Chớp mắt người hủy mã vong, Xuân Đào lúc trước không ai bì nổi biến mất ở trước mặt mọi người.

Tất cả binh tướng của Đan Phượng quốc đều ngây dại, đây là tình huống gì, đợi đến khi họ phục hồi tinh thần lại, Thanh Dao đã vung tay lên trầm giọng mệnh lệnh: “Giết.”

Hơn mười vạn binh mã vọt tới đến lúc người Đan Phượng quốc phục hồi tinh thần lại thì đã bị vây quanh ở trong biển người, tử thương vô số, tiếng quát tháo vang thành một mảnh, những người còn lại kế tiếp bại lui, cuối cùng thì rút về Trần Đường Quan, Thanh Dao hạ lệnh nổi trốn thu binh.

Nàng quay đầu lại, nhìn xa xa hướng Trần Đường Quan, trên tường thành thật cao kia, đang đứng một người, Đan Phượng quốc hoàng thái nữ Cơ Tuyết.

Chỉ thấy gương mặt của Thanh Dao đang phủ khăn che nhưng thấy không rõ mảy may thần tình, nhưng nàng đã làm một động tác, vươn tay ra, giơ lên một ngón tay cái, tiếp theo quay đầu ngón tay xuống dưới, cuồng vọng khinh thường đến cực điểm.

Trên tường thành trong nháy mắt Cơ Tuyết sắc mặt xanh tím, nữ nhân này thật quá cuồng vọng.

Một trận này, Huyền Nguyệt chỉ bị thương mười mấy binh tướng, quân y đang khám và chữa bệnh bọn họ, mà Đan Phượng quốc thì tử thương mấy nghìn người, vì thế trận đầu báo cáo thắng lợi, làm tất cả mọi người rất kích động.

Trong doanh Chủ tướng, Thanh Dao thoả mãn nhìn Băng Tiêu, nếu nàng đã thắng, hơn nữa thắng được đẹp như vậy, mặc dù có vũ khí hỗ trợ, nhưng Băng Tiêu thực lực không có nhỏ, nên Thanh Dao chậm rãi cười: “Băng Tiêu, kể từ hôm nay, ngươi chính là kiêu kỵ đô úy.”

“Tạ nguyên soái.”

Băng Tiêu thật cao hứng, chờ ở một bên, Thanh Dao quét mắt liếc mắt nhìn mọi người phía dưới một cái, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng: “Sau này luận công ban thưởng, làm tốt, được thưởng, không tốt, phạt.”

Trong doanh trướng mọi người đều vỗ tay, người người hưng phấn không thôi, kế tiếp tái chiến, bọn họ kiên quyết yêu cầu xuất chiến, những nữ nhân kia cũng không phải đẹp lắm, nếu như so sánh, bọn họ đều cho rằng Băng Tiêu so với các nàng đẹp gấp mấy lần.

“Dạ, nguyên soái.”

Bởi vì đánh một trận này, Trần Đường quan hao binh tổn tướng, có thể nói tiền mất tật mang, cho nên bọn họ treo miễn chiến bài ba ngày, mặc cho Thanh Dao các nàng nổi trống khiêu chiến cũng không rãnh mà để ý đến, tuy rằng Lục Chiến Vân chủ trương, dùng vũ khí nổ hủy cửa thành Trần Đường Quan, xông vào, muốn một trận đánh hạ Trần Đường Quan, thế nhưng Thanh Dao không tán thành phương án như vậy.

Bởi vì Trần Đường Quan là biên cảnh Đan Phượng quốc, bên trong có rất nhiều binh mã, mạo muội xông tới, bọn họ thương vong cũng sẽ rất lớn, những binh tướng này cũng không thể chỉ vì phá một Trần Đường Quan mà chịu chết, nàng còn muốn dùng những người này chiến đấu đến kinh thành Đan Phượng quốc, và còn phải chiến với quốc gia khác, vì thế không có khả năng tiêu hao thương vong vô vị.

Hiện tại ngừng chiến.

Treo miễn chiến ba ngày, nghĩ đến những nữ nhân kia không cam lòng Xuân Đào bị giết, còn có một nghìn binh lính chết đi nữa, lần thứ hai nghênh chiến, trận chiến này, người xuất mã chính là Thu Cúc, nữ nhân này vừa xuất mã, thì không giống như Xuân Đào, nàng lạnh nhạt bình tĩnh, lớn lên đẹp như nhã trúc, không nóng không vội, vô cùng an tĩnh, xem như người yếu đuối, làm cho người ta không ra tay nặng được, trận chiến này là do Lục Chiến Vân nghênh địch, đây là hắn xin chiến…

Chẳng qua trận chiến này không thuận lợi, đầu tiên là hình dạng mềm mại của Thu Cúc đã mấy lần mê hoặc Lục Chiến Vân, làm hắn không thẳng tay đánh, ngược lại còn để cho mình thiếu chút nữa bỏ mạng, Thanh Dao sắc mặt có chút lãnh, chẳng lẽ nam nhân đều háo sắc như vậy sao? Nàng quay đầu nhìn hơi nghiêng về phía Ngân Hiên, nhớ tới lời Tây Môn Tân Nguyệt nói, trong lòng có chút ít hoang mang, rốt cuộc người sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt là hoàng thượng hay là Nam An vương?

Nhưng mà bây giờ không phải thời gian nghĩ đến chuyện này, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại.

Trận chiến đã sinh ra biến cố, Lục Chiến Vân rõ ràng bị thu cúc khống chế được, ra chiêu đã mềm mại lại không có lực, cả người cứ theo động tác của nàng ta mà vận hành, cứ như vậy tiếp tục, chỉ sợ sẽ bại, nghĩ đến đây, tay Thanh Dao nhấc lên, phượng vĩ cầm nơi tay, boong boong đàn ra, âm thanh tàn khốc không gì sánh được, Lục Chiến Vân lập tức ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, gương mặt khẽ nóng, không nghĩ tới nữ tử này, lại đi mê hoặc hắn, lập tức tức giận, phi thân mà lên, trường đao mang theo lửa giận, đánh qua, một kích không trúng, lại đánh, bất quá cuối cùng hắn cũng không đành lòng, sử dụng lựu đạn, bởi vì làm như vậy, tựa hồ rất tàn nhẫn, Thanh Dao đã thấy rõ tâm tư của Lục Chiến Vân, đâu tùy ý để hắn làm bừa, lập tức trầm giọng mệnh lệnh.

“Mạc Sầu, đi đổi hắn.”

“Dạ, chủ tử”, Mạc Sầu thân hình phóng lên, rất nhanh kéo ngựa chạy đến, trực diện nghênh đón, võ công của nàng vốn rất lợi hại, xoay mình bay lên không, lựu đạn xuất thủ, cùng lúc lập tức nhảy tới bên người Lục Chiến Vân, dùng sức vung tay một cái, con ngựa bị đau, bốn gió cuồn cuộn chạy, lúc nó chạy qua người, nàng lập tức nhảy lên ngựa, kéo dây cương chạy về đội.

Oanh một tiếng, Thu Cúc là người thứ hai bị nổ chết, lần này không đợi binh mã Huyền Nguyệt tiến lên, binh tướng Trần Đường Quan nhanh chóng lui trở lại.

Sau trận này các nàng cũng không dám xuất chiến nữa.

Liên tiếp tổn thất hai viên Đại tướng, trong tay đối thủ có vũ khí lợi hại như thế, các nàng căn bản vô kế khả thi, xem ra chỉ có thể dùng trí.

Trần đường quan – quân cơ đại doanh, vẻ mặt Cơ Tuyết lạnh lùng, đang ngồi ngay ngắn ở bên trong, không nói được một lời, nhìn ba viên Đại tướng còn lại bên dưới, Ngọc Kiều khuôn mặt bi thiết, Xuân Đào cùng Thu Cúc đều là thủ hạ đắc lực của nàng, chỉ thoáng một cái hai người đều bị giết, nàng có thể nào không thương tâm sao, chẳng qua lúc này thật vô kế khả thi.

“Thái nữ, bây giờ phải làm thế nào đây?”

Người túc trí đa mưu như Ngọc Kiều lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải, nếu như hai quân đối chiến, nàng  không có gì phải sợ, nhưng bây giờ binh khí người ta quá lợi hại, mặc kệ các nàng ra bao nhiêu người lợi hại, cũng đánh không lại vũ khí kia.

Cơ tuyết không nói được một lời, cả người lâm vào trầm tư, nàng đang suy nghĩ biện pháp, xem ra chỉ có một người ra mặt, mới có thể thắng vì đánh bất ngờ, nghĩ đến đây con ngươi nàng trở nên sâu thẳm, khóe môi câu ra nụ cười nhạt.

Mộc Thanh Dao a Mộc Thanh Dao, lần này sẽ là ngày chết của ngươi, ta cũng không tin, thực sự không ai khống chế được ngươi?

“Tạm thời ngưng chiến, bất luận các nàng có khiêu chiến ra sao, chúng ta cũng không cần để ý tới.”

Cơ Tuyết tiếng nói vừa dứt, Ngọc Kiều lo lắng mở miệng: “Nếu như các nàng nổ hủy cửa thành xông tới thì sao?”

“Nữ nhân kia không phải đồ ngốc, nếu như nàng thực sự xông tới, chúng ta mới có lợi, các nàng chỉ có mười vạn binh mã, chúng ta có gần ba mươi vạn binh mã, mặc dù chúng ta không được lợi, nàng ta cũng chẳng chiếm được lợi ích gì.”

“Ân, mạt tướng đã biết.”

Ngọc Kiều lĩnh mệnh đi ra ngoài phân phó người treo miễn chiến bài.

Cơ Tuyết vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, con ngươi âm u khó hiểu, nói thật ra, nàng rất hận Hoa Văn Bác, thực sự không muốn để cho hắn ra khỏi lãnh cung, nhưng mà chuyện này trừ hắn ra, không còn người có thể chuyển bại thành thắng, bởi vì người nam nhân kia cùng Mộc Thanh Dao có cừu oán, chính bởi vì nàng ta, mới làm hại hoàng phu nương nương mất đi nhi tử, mặc dù hắn lòng dạ ác độc, nhưng nhất định cũng rất khó chịu, vì thế món nợ này liền ghi tạc lên người Mộc Thanh Dao, người nam nhân kia thực sự đủ âm hiểm, đủ không biết xấu hổ.

Cơ tuyết trong lòng tức giận mắng hắn.

Bởi vì nàng nghĩ tới một việc, lần đó phát hiện Vô Tình là hoàng tử của Đan Phượng, nàng vốn chuẩn bị đi chỗ mẫu hoàng vạch trần âm mưu của hoàng phu nương nương, ai ngờ hắn  nói cho nàng biết một âm mưu kinh thiên.

Cơ Tuyết nàng căn bản cũng không phải là hoàng thái  nữ của Đan Phượng, lúc trước đem người đổi với Vô Tình ra ngoài thật ra là nàng, vì hắn đã động tay chân, đem Cơ Phượng cùng nàng tráo đổi, kỳ thực Cơ Phượng mới là hoàng thái nữ chân chính, nàng chẳng qua là dân đen thấp kém mà thôi, nàng cũng vốn không tin chuyện này, nếu nàng nhất quyết không thừa nhận, thì người nam nhân kia cũng không làm được gì cả.

Thế nhưng hắn lại để cho nàng thấy một người.

Nhìn thấy nữ nhân kia, mặc dù nàng không nói câu nào, nhưng nàng biết mình thật không phải là hoàng nữ của Đan Phượng, bởi vì nữ nhân kia cùng nàng rất giống nhau.

Trước đây nàng vẫn nghi hoặc vấn đề này, nghĩ kỷ là hiểu, hoàng thất từ trước đến nay chuyên sinh mỹ nữ tuấn nam, nữ hoàng lớn lên rất đẹp, hậu cung nam phi, bao gồm phụ phi đã chết của nàng, người nào không phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vì sao chỉ có nàng là nhan sắc bình thường.

Về sau cuối cùng nàng cũng biết, nguyên lai nàng căn bản không phải là huyết mạch hoàng thất.

Mà người nam nhân kia đã uy hiếp nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, hắn cũng sẽ không vạch trần chân thực thân thế của nàng, hơn nữa hắn yêu cầu nàng cưới Vô Tình làm chính phu, chỉ là không nghĩ tới cuối cùng Vô Tình lại chết.

Kỳ thực nàng rất thích Vô Tình, nghĩ đến đây thì nàng cùng Hoa Văn Bác có chung kẻ thù, chính là Mộc Thanh Dao.

Con ngươi Cơ tuyết âm u, sắc mặt hơi dữ tợn, trầm giọng hướng ra phía ngoài mệnh lệnh.

“Người đâu.”

Lập tức có nữ binh thủ hạ chạy vội đến, cung kính ôm quyền: “Thái nữ điện hạ.”

“Bản thái nữ có một phong thư, dùng tám trăm dặm kịch liệt đưa đến kinh thành đi.”

“Dạ” nữ binh lĩnh mệnh, đi tới lấy giấy bút hầu hạ, Cơ Tuyết ngưng mi suy tư, rất nhanh viết cho mẫu hoàng một phong thư tín, đại ý nói rõ khốn cảnh lúc này của Trần Đường Quan, vì thế mong mẫu hoàng đem hoàng phu nương nương từ lãnh cung thả ra, mệnh lệnh hắn đến  Trần Đường Quan trợ trận…

Trần Đường Quan đã mất hai viên Đại tướng, còn tổn thất một ngàn binh mã, đây quả là đả kích thật lớn với nữ tướng luôn luôn vênh váo tự đắc của Trần Đường Quan, mấy ngày liền treo miễn chiến bài, mà Thanh Dao cũng không dám mạo muội vào thành, chẳng qua tin tức ở bên trong, vẫn đang truyền ra một ít, hiện nay người cầm đầu Trần Đường Quan bế môn, không biết đang suy nghĩ đối sách gì, đối với chiến thắng liên tiếp hai trận, Thanh Dao tuy rằng cao hứng, nhưng người nên phạt thì tuyệt đối phải phạt.

Bên trong doanh chủ tướng, lúc này không có tiếng động, Thanh Dao ngồi ngay ngắn bên trên, phía dưới phó tướng cùng tham tướng chia làm hai bên ngồi.

Mọi người đồng loạt nhìn phó tướng Lục Chiến Vân đang quỳ trên mặt đất, nói thật ra Lục Chiến Vân lần này quả thật đã làm cho người ta thất vọng, chẳng qua nếu hôm nay xuất chiến chính là mình, cũng chưa chắc có thể quyết tâm hạ thủ mạnh để đối phó Thu Cúc, rõ ràng là một nữ nhân mềm mại như giọt nước, sao có thể xuống tay độc ác được đây? Càng miễn bàn là nổ nàng mã hủy người vong.

“Lục chiến vân, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên, dòng nước lạnh nhè nhẹ tràn đầy ở trong doanh trướng, Lục Chiến Vân nhẹ run lên một cái, xấu hổ cúi đầu,  hắn một lòng muốn lập công, không nghĩ tới lại thất thủ, thế nhưng nếu thời gian đảo ngược, chỉ sợ hắn vẫn không hạ thủ được…

Chọn tập
Bình luận