“Không dám, ” Mộc Ngân không nghĩ tới nữ nhi nghênh ngang hành lễ với phụ thân của mình, tuy rằng cảm động, cũng không dám vượt qua quy định mà làm trò trước mặt các vị đại thần, bởi vì cung kính hồi lễ, mà thấy hoàng hậu vừa hiện thân, mấy vị đại thần trong lòng không hẹn mà cùng nổi lên lay động, hoàng hậu thông minh tuyệt đỉnh, nói không chừng chuyện của Nam An vương sẽ có chuyển cơ, buổi tối hôm qua nàng vẽ bức tranh, là vật mà mọi người chưa từng thấy qua, làm cho người ta sợ hãi rất nhiều, ngay cả lục quốc sứ thần cũng chấn kinh…
Chỉ một vài người trong đó có Sở Phong Ngọc, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, tuy nói tối hôm qua hoàng hậu nương nương biểu hiện phi phàm, thế nhưng rốt cuộc cũng là nhất giới nữ lưu, có thể phá án mạng thiên y vô phùng này sao, Sở Phong Ngọc âm thầm suy đoán, nếu như không phải Nam An vương giết người, rốt cuộc còn có người nào có khả năng ở nơi này động tay động chân, giết hoàng thái nữ điện hạ, hoàng thái nữ là người biết võ công, hơn nữa võ công không kém, không nghĩ lại bị giết chết một cách đơn giản như vậy.
Mộc Thanh Dao còn muốn cùng thừa tướng phụ thân nói chuyện, bên cạnh Tinh Trúc công chúa đã sớm gấp đến không thể chờ nữa, thúc giục Mộc Thanh Dao: “Hoàng tẩu, chúng ta vào đi thôi.”
“Ừ ” Mộc Thanh Dao gật đầu, cùng thừa tướng phụ thân cáo an: “Phụ thân bảo trọng.”
Hai đạo bóng dáng thản nhiên hướng hai cánh cửa phòng thô to của Lưu Ly cung mà vào, mấy người cung nữ đi theo phía sau, đoàn người bước lên thềm đá, thái giám thanh âm vang lên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm, công chúa giá lâm.”
Trên đại điện Lưu Ly cung, Mộ Dung Lưu Tôn đang nghiêng người dựa vào trên long ỷ nhắm mắt dưỡng thần, trầm ổn hơi thở nội liễm, trong đầu nhanh chóng hiện lên các loại tình huống có thể xảy ra, chợt nghe tiếng hô của thái giám, không ngờ là hoàng hậu, hắn vừa nghĩ tới nàng, trong lòng không khỏi dâng lên hi vọng, nữ nhân kia có rất nhiều ý niệm kỳ quái trong đầu, nói không chừng có thể đến giúp hắn, lập tức phất tay phân phó: “A Cửu, cho hoàng hậu nương nương tiến vào.”
“Dạ, hoàng thượng.” A Cửu lắc mình đi ra ngoài.
A Cửu mới vừa đi tới cửa đại điện, trước mặt đã nhìn thấy hoàng hậu nương nương một thân lành lạnh đi đến, theo phía sau Tinh Trúc công chúa ánh mắt hồng hồng, nhìn nàng mang bộ dáng lôi kéo chặt hoàng hậu nương nương, chắc hẳn nương nương có thể xuất hiện ở đây, nguyên nhân là do công chúa, A Cửu cũng không nghĩ tới công chúa quả nhiên có thể mời được hoàng hậu nương nương, theo như cá tính lạnh lùng của nương nương, thì sẽ không thích chõ mõm vào chuyện người khác, hơn nữa hôm qua Nam An vương còn đắc tội với nàng, nên càng không có khả năng, hắn nghĩ nhất định là công chúa quấn quít lấy nàng, A Cửu vội vàng khom người thỉnh an hoàng hậu.
“Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, ” Mộc Thanh Dao giương lên tay áo, gió mát đảo qua, A Cửu vội vàng quay đầu đem hoàng hậu nương nương hướng phía đại điện mời vào, Mộc Thanh Dao nhìn hắn thân hình tinh tế như liễu, lông mài chau sâu hơn, vừa rồi ở bên ngoài nàng nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của mấy vị đại thần, và sắc mặt A Cửu, nàng mơ hồ cảm giác được chuyện tình lần này rất nghiêm trọng, chỉ sợ Nam An vương khó thoát tội danh, bằng không mọi người sẽ không trầm trọng như vậy.
Đại điện, trong kim đỉnh đang đốt Long Tiên Hương, gió nhẹ thổi lên màn lụa minh hoàng, nơi nơi đều lộ ra xinh đẹp xa xỉ.
Trên chỗ ngồi, vóc người cao lớn của Mộ Dung Lưu Tôn đang ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ bằng vàng óng ánh, một đôi mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao đang đi vào điện, trong đôi mắt đen sâu không lường được, lúc này tựa như từng đợt sóng biển chuyển động, nhưng đều là sóng ngầm dữ dội, gió bão vô tận sắp kéo tới, khóe môi nhếch lên, có thể nhìn ra nội tâm hắn lãnh khốc vô tình, nhưng hiện tai trong sự vô tình đã nổi lên vẻ lo lắng.
“Thanh Dao tham kiến hoàng thượng.”
“Hoàng hậu miễn lễ, ban thưởng ngồi, ” Mộ Dung Lưu Tôn lời nói lãnh chìm không mang theo sợ hãi, cho dù trong lòng dường như bị thiên quân vạn mã nghiền nát, nhưng hơi thở bên trong vẫn trầm ổn, đang lúc nói chuyện liền vung tay lên, ý bảo Mộc Thanh Dao ngồi xuống.
“Tạ ơn hoàng thượng.” Mộc Thanh Dao rất bình tĩnh thi lễ rồi ngồi qua một bên, nếu người nam nhân này không đề cập tới đến chuyện Nam An vương, nàng cần gì phải làm điều thừa.
“Hoàng huynh, ngươi nói chuyện Tam hoàng huynh nhanh lên đi, ta đem hoàng tẩu mời đi theo, hoàng tẩu rất thông minh, nói không chừng có biện pháp có thể xóa tội danh của Tam hoàng huynh.”
“Tinh Trúc?” Hoàng thượng trong thanh âm lãnh lệ có chút không vui, một đôi mắt phượng hẹp dài quét về phía hoàng muội thân yêu, bắt gặp trên khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ nàng bao phủ ngấn lệ, ánh mắt hồng hồng, cũng có chút đau lòng, xem ra nha đầu kia khóc rất lâu, nhất định là nóng ruột Tam hoàng huynh nàng, Nam An vương tuy rằng xem nữ nhân như y phục, bất quá đối với Tinh Trúc cũng rất thương yêu, làm đủ một chuyện huynh trưởng nên làm, vì thế lần này hắn gặp chuyện không may, Tinh Trúc mới nóng lòng như vậy.
“Hoàng huynh, ngươi đừng vội vàng mắng Tinh Trúc, ta chỉ muốn cứu Tam hoàng huynh.” Tiểu nha đầu nói, viền mắt lại đỏ lên, Mộ Dung Lưu Tôn đâu còn nhẫn tâm trách cứ nàng, trên mặt tuấn dật nghiêm cẩn thần sắc buông lỏng một ít, mở miệng: “Ngươi ngồi xuống đi.”
“Dạ, hoàng huynh.”
Tinh Trúc nhu thuận lên tiếng trả lời, bây giờ là lúc nói chuyện chính sự, không phải là lúc khóc, Tam hoàng huynh còn bị nhốt tại trong đại lao, hắn tôn quý như vậy có lúc nào thì bị ở đại lao …
“Thanh Dao, ngươi biết chuyện của Nam An vương?”
Mộ Dung Lưu Tôn giọng nói nhẹ nhàng như nước biển trùng điệp, ôn nhuận hẳn lên, chậm rãi nhìn phía Mộc Thanh Dao, con ngươi màu đen tựa như ngọc lưu ly trong sáng, không chút nào che giấu biểu hiện lo lắng của chính mình, hắn chỉ có cách biểu hiện ra ý nghĩ chân thật nhất của chính mình, nữ nhân trước mắt mới có thể giúp đỡ hắn, nếu như hắn vẫn đang cất giấu nội tâm của mình, chỉ sợ nàng là sẽ không ra tay.
Mộc Thanh Dao nhìn lên chỗ hoàng đế ngồi, ngôn hành cử chỉ của hắn ôn nhuận nhu hòa, giống như một khối ngọc xinh đẹp, nhưng trong khối ngọc kia mơ hồ lộ ra hàn khí khiếp người, những mũi nhọn cuồng dã đều được âm thầm che giấu, người nam nhân này có thể nói co được dãn được, có lúc vươn thẳng như thanh tùng, có lúc lại mềm dẻo như ngọc trúc, lực đàn hồi mười phần, người như vậy càng có khả năng trở thành chúa tể thiên hạ.
“Dạ, Tinh Trúc sáng sớm chạy đến Phượng Loan cung, hoàng thượng cho rằng Thanh Dao còn có thể không biết sao?”
Mộc Thanh Dao tức giận liếc xéo Mộ Dung Tinh Trúc một cái, người nào đó le lưỡi một chút, vừa ôm hai tay thi lễ vẻ biết lỗi, nhưng thật ra lại mười phần đáng yêu, Mộc Thanh Dao nhìn nàng mang hình dạng thương cảm, cũng không muốn khó xử nàng.
“Thanh Dao muốn biết được rõ hơn một chút, tỷ như hoàng thượng đã phái người hỏi qua Nam An vương chưa, hắn có đi qua Biệt cung hay không, đêm qua giờ sửu, hắn còn đang trong hoàng cung, tại sao lại xuất hiện ở Biệt cung, còn có cái gọi là nhân chứng kia, có chắc đã tận mắt nhìn thấy Nam An vương từ trong phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra hay không, trong chuyện này ở giữa bỏ sót bất luận manh mối nào, sẽ làm cho Nam An vương thân hãm trong vũng bùn, ngược lại, tức trở thành chứng cứ có hiệu lực, chứng minh Nam An vương không phải hung thủ giết hoàng thái nữ.”
Trên đại điện rất yên tĩnh, một tí âm thanh cũng không có.
Chỉ có thanh âm dễ nghe của Mộc Thanh Dao, tựa như nước suối nhẹ nhàng chảy qua, làm cho mỗi người có cảm giác mát mẽ như gió xuân.
Đôi mắt của Mộ Dung Lưu Tôn nhìn Mộc Thanh Dao không chớp mắt, trong lòng từng điểm từng điểm hiểu rõ, tựa như không khí sáng sớm bị ô nhiễm, chậm rãi gom góp lại rồi hóa giải, hắn dường như thấy được tia nắng ban mai bao phủ ở đại điện của Lưu Ly, liền xoay mình đứng lên, nhìn Mộc Thanh Dao bên dưới.
“Trẫm muốn đem chuyện này giao cho hoàng hậu xử lý, hoàng hậu cho rằng được không?”
“Cái gì?” Mộc Thanh Dao vẻ mặt hắc tuyến, nam nhân này đánh giá cao nàng, hay là tin tưởng nàng, trong ấn tượng của nàng, ở cổ đại không cho hậu cung can thiệp việc triều chính, hơn nữa bằng vào thực lực của hoàng thượng, nhất định có thể điều tra rõ chân tướng, vì sao bắt nàng phải đi làm loại việc này vậy? Hơn nữa vừa nghĩ tới lời nói của Trưởng Tôn Trúc, sắc mặt của nàng liền lạnh xuống.
“Thanh Dao nhất định thấy rất kỳ lạ, vì sao trẫm không tự mình điều tra chuyện này, mà cho ngươi đi điều tra? Kỳ thực trẫm nếu tự thân xuất mã nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, nhưng hiện tại tại lục quốc sứ thần đang ở tại Biệt cung, nếu như trẫm khẽ động, tất nhiên kinh động đến người của năm nước khác, bọn họ nhất định sẽ âm thầm động tay động chân, như vậy Huyền Nguyệt quốc cùng Đan Phượng quốc tất nhiên sẽ bị bọn hắn quản chế, mà bây giờ trẫm bên ngoài không hành động, bọn họ tự nhiên sẽ không lưu ý, mà Thanh Dao là người có quyền thế chỉ dưới trẫm, chỉ cần âm thầm điều tra, tin rất nhanh sẽ điều tra rõ chân tướng, lúc này đây trẫm và hoàng hậu cùng nhau hát nhất xuất song hướng hoàng kí (*), được không?”
(*) Ta bất tài ko biết edit câu này >_