“Đó là ta nói không lựa lời, thực ra có một buổi sáng ta nghe thấy ngươi nói không biết tâm ý đối với công tử nhà ta, vì thế ta nổi giận, bởi vì công tử nhà ta thích ngươi như vậy, lòng ta thương hắn, nên liền hạ độc thủ.”
Đôi mắt Thanh Dao hiện lên nghi hoặc, thật vì lí do này sao? Nàng cảm thấy việc này không đơn giản, quay đầu nhìn lại Vô Tình, hắn đang nhu hòa nhìn nàng, thấy dung nhan xuất trần của hắn, nhưng mái tóc bạc trắng kia kích thích ánh mắt người khác, khiến nàng rất đau lòng.
“Quên đi, đều là chuyện quá khứ”
Thanh Dao không phải là người rộng lượng, ngược lại nàng là người rất ghi thù, trước kia chỉ cần thương tổn người của nàng, nàng sẽ không chút lưu tình nể mặt, nhưng Thanh Phong không giống như vậy, bởi vì Vô Tình cần hắn chăm sóc, hơn nữa hắn đã bị dằn vặt như vậy, nếu như Thanh Phong gặp chuyện không may, hắn tuy không nói nhưng trong lòng sẽ khổ sở.
Một hồi sóng gió cư nhiên cứ như vậy qua đi, hữu kinh vô hiểm trôi qua, Thanh Dao cùng Vô Tình nhìn nhau, dường như quanh mình mọi thứ đã không quan trọng.
Ngân Hiên từ phía sau đi đến, lập tức đi tới trước mặt Vô Tình, đôi mắt như đuốc khóa chặt lấy hắn, ánh mắt hai nam nhân giao nhau trên không trung, tiếp xúc, cuối cùng cũng hiểu ý cười, Ngân Hiên quay đầu nhìn Thanh Dao, chậm rãi mở miệng:
“Ta có thể cùng hắn nói vài câu không?”
Thanh Dao không biết bọn họ muốn nói cái gì, nhưng mà nhìn hai nam nhân này không có thái đọ thù địch, liền gật đầu đồng ý.
Thanh Phong đã đi tới, giúp công tử đi theo Ngân Hiên tới bên hồ, bản thân mình cũng im lặng lui xuống.
Hồ nước trong suốt, có khí nóng mờ mịt từ mặt hồ bốc lên, lờ mờ như có một tầng lụa mỏng.
Hai nam nhân đứng hồi lâu cũng không nói một câu nào, cuối cùng Vô Tình chậm rãi mở miệng:
“Là ngươi cứu nàng sao? Cám ơn ngươi.”
“Ta cứu nàng là chuyện của ta” Ngân Hiên xoay người lại, đôi mắt sâu thẳm như biển rộng, bên trong nó là sự đau lòng, sâu như thế đậm như thế, Vô Tình kinh hãi, chẳng nhẽ nam nhân này cũng thích Thanh Dao, dường như so với hắn cũng không ít bao nhiêu.
“Ta vốn muốn mang nàng đi, thế nhưng khi nàng ở gần kề cái chết, trong nháy mắt đó ta đã nghĩ thông suốt, chỉ cần nàng vui vẻ sống là tốt rồi, mà bây giờ người mà nàng toàn tâm toàn ý quan tâm chính là ngươi, vì thế ngươi nhất định phải làm cho nàng sống vui vẻ.”
Vô Tình nghe Ngân Hiên nói xong,ánh mắt sáng lên, khuôn mặt rạng rỡ, tuy rằng mái tóc bạc, nhưng lại tăng thêm vẻ xuất trần, dường như không có chút nào khó coi, ngược lại hết sức hấp dẫn người khác.
“Ta sẽ.”
Đối với một người yêu nàng, hắn không hề bài xích, điều này có thể chứng minh nàng vô cùng đặc biệt, đặc biệt làm cho rất nhiều người thích.
“Hơn nữa, đừng để cho người thân bên cạnh ngươi làm thương tổn nàng. Tuy rằng ngươi không thương tổn không có nghĩa người bên cạnh ngươi không xúc phạm tới, lúc này đây?”
Ngân Hiên nói đến đây liền dừng lại, hai nam nhân này đều giật mình, lúc trước nguy hiểm thật, nếu thật sự nàng xảy ra chuyện gì thì hai người bọn họ sẽ đau lòng lắm.
“Về sau ta sẽ không bao giờ để người khác thương tổn nàng nữa.”
Vô Tình cam đoan, Ngân Hiên nghe xong khóe môi lộ ra ý cười, ánh mắt sâu thẳm khó dò, cuối cùng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt tâm tình, quay đầu nhìn Vô Tình:
“Ta phải đi, sau này sẽ là trách nhiệm của ngươi, có lẽ ta sẽ trở lại một lần để xem nàng sống có tốt hay không, nếu như nàng sống không tốt, ta nhất định sẽ mang nàng đi.”
“Được,”
Hai nam nhân bắt tay, họ đều là nam nhi xuất sắc thiên hạ, bởi vì một nữ nhân, có thể thản nhiên nói chuyện với nhau.
Ngân Hiên buông tay ra cười, quay đầu đi trở về, Thanh Phong đi tới đẩy công tử.
Ngân Hiên sải bước tiêu sái đến trước mặt Thanh Dao, ánh mắt nồng đậm nhìn nàng, đau lòng chậm rãi mở miệng:
“Ta phải đi, sau này nhất định phải vui vẻ một chút”
“Ta sẽ.”
Thanh Dao gật đầu, Ngân Hiên đưa tay ra dùng sức ôm nàng vào ngực, gắt gao siết chặt, Thanh Dao vẫn không nhúc nhích, nàng biết tim hắn đang đau, đối với hắn, nàng cảm thấy áy náy, còn có một tia nhè nhẹ yêu thương, hắn cuối cùng vẫn là ngươi cứu nàng a.
“Đừng quên đồng ý với ta không uống rượu.”
“Được, ta nhớ kỹ.”Ngân Hiên buông nàng ra, cười đến rực rỡ, chói mắt vô cùng, đoá thiên diệp hải đường kia đỏ lên như máu.
Nói xong hắn xoay người dẫn thủ hạ rời đi, chỉ là đôi mắt tràn đầy thống khổ, đáy lòng hít thở không thông, khiến cho bước chân cũng không ổn, nhúng mình lên ngựa, giục ngựa băng băng, trước mặt gió thổi lất phất vào mặt hắn,có chút gì đó ẩm ướt, sau đó nhanh chóng biến mất,..
Thanh Dao đứng ở phía sau, lặng nhìn hắn tiêu sái dời đi, khóe môi hiện lên ý cười, mang theo một niềm kiêu hãnh.
Nàng biết hắn chính là người phóng khoán, cầm được thì buông được, ông trời sẽ cho hắn gặp được một nữ tử so với nàng tốt hơn gấp trăm lần, không, một nghìn lần.
Vô Tình lặng yên không một tiếng động đứng phía sau nàng, Thanh Dao quay lại ý cười tràn đầy nhìn hắn.
“Chúng ta nên trở về vô tình cốc.”
“Được” Vô Tình gật đầu, bọn họ nên trở về vô tình cốc, thù đã báo, giờ chỉ cần đem Mai Tâm mang về vô tình cốc chôn cất thôi.
Thanh Dao ngẩng đầu nhìn một vòng, phát hiện ra nơi này cách chỗ chôn cất Mai Tâm rất gần, họ liền đi bộ, rất nhanh đã tìm ra được phần mộ của Mai Tâm, thời gian trôi qua, ngôi mộ cũng đã cũ, xung quanh nhiều bụi cỏ dại.
Ngoại trừ Vô Tình, thì mọi người cùng nhau làm, phủi mộ phần, ngôi mộ này lúc trước đó được làm nông, bởi vậy không mất nhiều công sức đã nhìn thấy bộ xương khô, trong mắt Thanh Dao hiện ra bóng dáng Mai Tâm, tuy rằng thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng lòng của nàng vẫn rất đau, ánh mắt ẩm ướt, đưa tay nhặt lên xương cốt, chậm rãi mở miệng:
“Mai Tâm, chúng ta về Vô tình cốc, ta sẽ đem ngươi chôn ở hoa đào lâm, chỗ đó rất đẹp, bốn mùa quanh năm đều có hoa đào, hương hoa thơm lắm, ngươi nhất định sẽ thích”
Thanh Dao dùng bao đựng xương cốt lại, mọi người liền rời khỏi nơi này.
Bởi vì không có xe ngựa, chỉ có thể đi bộ,nhưng trên đường lớn rất nhanh liền có được xe ngựa, bọn họ liền xin người ta cho đi nhờ đoạn đường, lúc đến tiểu trấn liền mua một chiếc xe ngựa, đi tới tiểu viện lúc trước, đón Mạc Ưu và những đứa hài tử kia.
Khi trời gần tối, họ cuối cùng cũng đến thị trấn nhỏ.
Thế nhưng trong viện không có Mạc Ưu ngay cả hài tử cũng không có, trống rỗng, trong viện có dấu vết tranh đấu, Thanh Dao vừa nhìn thấy, sắc mặt liền âm u xuống, đáy lòng hiện lên bất an, chẳng lẽ xảy ra chuyện?
Nàng dặn dò Mạc Sầu đi dò la xem, rất nhanh liền có tin tức.
Ba ngày trước, Ngũ hoàng tử Hoàng Viên quốc tự mình dẫn người đem tất cả mọi người trong viện bắt hết, không để lại một người nào.
Không nghĩ tới Mạc Ưu cuối cùng cũng rơi vào tay hoàng thất, ba ngày trôi qua, không biết hiện tại hắn như thế nào rồi.Mạc Ưu võ công cao như vậy chưa hẳn đã thua, nhất định là Ngũ hoàng tử dùng kế làm cho hắn bị bắt, xem ra bọn họ phải nhanh chóng tới Ly kinh, chỉ mong hắn không gặp chuyện gì không may.
Nhất là Mạc Sầu, vừa nghe Mạc Ưu xảy ra chuyện, khuôn mặt xinh đẹp đã chảy nước mắt ròng ròng, thúc giục chủ tử:
“Tiểu thư, chúng ta đi cứu hắn đi, nhất định phải nhanh chóng, bằng không hắn sẽ chết mất.”
Thanh Dao cẩn thận phân tích một chút, cũng không thập phần nóng ruột, bỏi vì Mạc Ưu là bị người trong hoàng thất mang đi, nhưng mà vẫn còn có người của Y phủ, những người đó sẽ không để Mạc Ưu bị giết, vì thế việc này sẽ chọc kinh động đến Hoàng đế, chỉ cần Hoàng đế biết Mạc Ưu tồn tại, hắn liền một chút việc cũng không có, có điều hắn khôi phục lại thân phận, sẽ không phải Mạc Ưu mà các nàng biết nữa.
Nghĩ vậy Thanh Dao liếc Mạc Sầu một cái, chỉ sợ nàng ta không chịu nổi đả kích này. Nàng ta hình như chưa hề nghĩ tới thân phận hoàng tử của Mạc Ưu, hoặc là cố tình quên mất.
Chẳng qua nhìn bộ dáng nha đầu kia, thực sự lòng nóng như lửa đốt, nếu như nàng không đáp ứng nàng ta, chỉ sợ bản thân nàng ấy sẽ tự chạy đi.
“Vô Tình, ngươi mệt không?”
Trong bóng đêm, Thanh Dao ôn nhu hỏi Vô Tình, Vô Tình nhìn hình dạng mềm mại động lòng người của nàng, đáy lòng như có mật ngọt, tất cả đều tốt, đều qua rồi,khiến cho hắn hoài nghi tất cả mọi thứ điều không phải là thật, lén lút véo mình vài lần, quả thực rất đau, thì ra tất cả là sự thật.
Thanh Dao vẫn còn sống, vẫn ôn nhu nói chuyện cùng hắn.
Mọi thứ như vậy là đủ rồi.
“Ta không mệt mỏi, chúng ta lên kinh cứu Mạc Ưu trước đi.” Đối với thân phận Mạc Ưu, Vô Tình cũng không biết, chỉ cho rằng các nàng đã làm gì đó chọc giận quan phủ, nên Mạc Ưu mới bị bắt.
Nếu Vô Tình không có việc gì, Thanh Dao nhìn ba người còn lại một cái, cuối cùng chậm rãi mở miệng:
“Chúng ta đi thôi.”
Bốn người chưa từng nghỉ ngơi, lại lên xe ngựa. Thanh Phong cùng Mạc Sầu thay phiên nhau đánh xe, đi về phía Ly kinh.
Mười ngày sau đến nơi, họ tìm một khách sạn nghỉ ngơi, Thanh Dao cùng Mạc Sầu khôi phục diện mạo như cũ. Hiện tại các nàng không còn sợ gì, Trưởng Tôn Dận đã chết, hơn nữa đây không phải là Thanh La quốc, mà là Ly kinh của Hoàng Viên quốc.