Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 73-6

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Trong đại điện, thanh âm của Mộ Dung Lưu Tôn âm u đè nén lại, Nam An vương gật đầu, cũng bởi vì tấm lòng ấy của hoàng thượng, hắn mới thề sống chết thuần phục đi theo, chứng tỏ trong lòng của hoàng thượng còn có một chút nhân từ, trên đời chuyện tàn nhẫn chính là vì ngôi vị hoàng đế mà tay chân tương tàn, không biết có bao nhiêu giết chóc.

“Thần đệ lĩnh mệnh, hoàng huynh yên tâm đi.”

Nam An vương lĩnh mệnh đứng dậy, bóng đêm đã rất sâu, hắn nên trở về phủ, thân hình cao lớn đi ra ngoài, mắt thấy đã nhanh chóng đến trước cửa điện, chợt nhớ tới một việc, nên chậm rãi xoay người, ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi ngũ quan như điêu khắc của hắn, chỉ thấy hắn khóe môi nhất câu, tùy ý mở miệng.

“Hoàng huynh, thần đệ nhìn thấy Liễu Thiên Mộ cùng thừa tướng Vạn Hạc quốc dường như quen biết, tuy rằng bọn họ chỉ là đi qua sát bên người, nhưng thần đệ tin trực giác của mình, hai người bọn họ có quen biết nhau.”

Nam An vương nói tới đó làm cho Mộ Dung Lưu Tôn cảnh giác, đôi mài hẹp dài nhướng lên, con ngươi đen lành lạnh sắc bén, chiếu lấp lánh, tựa như một lưỡi đao lợi hại, bắn ra ánh sáng khiếp người, hắn vốn vẫn hoài nghi thân phận của sư huynh, biết bản thân của sư huynh không phải tầm thường, nhưng cho tới nay sư huynh đều hết sức cẩn thận, cơ hồ chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc qua, những năm gần đây, ngoại trừ sư phụ và hắn, cũng không có thấy sư huynh cùng người khác tiếp xúc.

“Tốt, trẫm đã biết, chuyện này trẫm sẽ lưu ý.”

Huyền đế phất tay, Nam An vương lui ra ngoài, A Cửu từ ngoài điện đi vào, ngẩng đầu lên nhìn hoàng thượng đang ngồi trên cao, mặt phủ tầng sương lạnh, nhưng hết lần này tới lần khác khóe môi lại mang nét cười, nụ cười này không có sự ôn nhuận giống như lúc đối mặt với hoàng hậu nương nương, nụ cười mang theo cơn lạnh lẽo thấu xương, tựa như hai lưỡi đao băng lợi hại, hàn quang bắn ra bốn phía.

“Hoàng thượng.”

“Lập tức truyền tin cho Đoạn Hồn, lệnh cho hắn dùng tốc độ nhanh nhất điều tra một chút, Vạn Hạc quốc có phải có một hoàng tử đang ẩn nấp ở chỗ tối không.”

A Cửu lĩnh mệnh, rất nhanh lắc mình đi ra ngoài, phân phó một thái giám bên ngoài tiến vào hầu hạ hoàng thượng, chính mình sẽ đi làm chuyện này, bởi vì không muốn xảy ra sơ xuất, vì thế rất nhiều việc đều là hắn tự thân tự lực làm.

Trên đại điện, gương mặt tuấn mỹ của hoàng thượng âm trầm, bí hiểm.

Sư huynh, không nghĩ tới ngươi giấu được kín như vậy, sư phụ có biết thân phận chân thật của ngươi hay không? Chắc hẳn chưa biết, nhưng vì sao phải gạt trẫm vậy? Chỉ mong ngươi không có làm ra chuyện chọc giận trẫm, bằng không trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi…

Sáng sớm, không khí ướt át lành lạnh trong lành, đám sương mỏng manh bao phủ cả tòa Phượng Loan cung, nhẹ tựa như tơ bông, trước sân, hành lang gấp khúc có lan can bằng ngọc, hoa cúc mùa thu đã sớm nở rộ, nụ hoa ham muốn nở ra, có cái cánh mỏng như kim khâu có cái tựa hình móng rồng, có cái đã nở thành đóa hoa, tư thái tươi đẹp, hồng, vàng, xanh, tím lần lượt thay đổi, san sát rất đẹp mắt.

Ngoài cửa cung điện, lúc này có mấy người đang vây quanh, ở chính giữa thỉnh thoảng vang lên tiếng nói.

“Không xong, Xuân Hàn công công buổi tối hôm qua đã không thấy, vậy phải làm sao bây giờ a?”

Người nói chuyện chính là thủ hạ của đại thái giám Xuân Hàn tiểu Thiên, lúc này vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh sau đó hướng tới một tiểu thái giám đứng gần hắn, mọi người nhất thời không có ý kiến gì nên nghị luận rối rít, bên ngoài thanh âm quá lớn, xa xa gần gần truyền vào trong đại điện, Mạc Sầu vừa lúc luyện xong võ công, từ phía sau đi tới, không vui mở miệng.

“Chuyện gì ầm ĩ như thế, không biết nương nương còn chưa thức dậy sao?”

Vốn là nương nương cũng thích sáng sớm thức dậy luyện công, nhưng từ khi tiến cung đến giờ, cũng không có một ngày yên tĩnh qua, mỗi ngày đều đến khuya mới đi ngủ, vì thế không thể cùng nàng luyện công, mỗi ngày chỉ có Mạc Sầu một mình đến vườn hoa luyện tập một lúc.

Mấy người thái giám vừa nhìn thấy Mạc Sầu, đều rùng mình kinh sợ, Mạc Sầu là thiếp thân thị nữ của nương nương, thân phận tôn quý, bọn họ cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ.

Mạc Sầu trừng mắt liếc bọn họ một cái, đang chuẩn bị rời đi, thì thấy thái giám dẫn đầu muốn nói gì đó rồi lại thôi, tựa hồ định nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng nén lại được, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện gì xảy ra?”

Tiểu Thiên vừa nghe Mạc Sầu mở miệng hỏi, nào dám dừng lại, rất nhanh tiến lên một bước, cung kính bẩm báo: “Mạc Sầu cô cô, tổng quản thái giám Xuân Hàn mất tích, tiểu nhân đầu buổi tối hôm qua đã không có nhìn thấy hắn, tiểu nhân lo lắng hắn gặp phải chuyện gì, cho nên mới phải hoảng sợ, xin cô cô bẩm báo nương nương một tiếng.”

“Xuân Hàn mất tích?”

Mạc Sầu cũng có chút ngoài ý muốn, Xuân Hàn đang êm đẹp làm sao mà không thấy được, gần nhất trong cung lại không có phát sinh chuyện gì, một người to như vật đang sống tốt lành sao lại không gặp được? Mạc Sầu nghi hoặc, cảm thấy trong lòng có chút rối loạn bất an, nhưng đến tột cùng là cái gì, lại không thể nói rõ ràng, xoay người lại quét mắt nhìn mấy người thái giám liếc một cái: “Đã biết, đợi một lúc ta sẽ báo cáo với hoàng hậu nương nương, các ngươi hãy nói nhỏ lại, đánh thức nương nương dậy các ngươi gánh không nổi đâu?”

“Dạ, Mạc Sầu cô cô.”

Các tiểu thái giám cung kính lên tiếng trả lời, giải tán đi, Mạc Sầu chậm rãi bước lên thềm đá, đi vào đại điện.

Bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao vừa mới tỉnh lại, Mai Tâm đang hầu hạ chủ tử đứng dậy, Băng Tiêu đang đứng bên cạnh, trong tẩm cung rất yên tĩnh, Mạc Sầu vừa đi vào, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn nàng, dường như có điều kỳ quái nàng nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Mộc Thanh Dao quay đầu lại, đem mâu quang dời về phía gương đồng, nhẹ nhàng ấn xuống cây trâm bạch ngọc lan hoa bên cạnh tóc mai, cây trâm này được chạm khắc khéo léo tinh xảo, tám cánh hoa rõ nét, lịch sự tao nhã tươi mát, cài bên tóc mai, càng tăng thêm mấy phần ôn nhu.

“Xảy ra chuyện gì?” Mộc Thanh Dao không quay đầu lại, chỉ tùy ý nhàn nhạt mở miệng, Mạc Sầu sợ run một chút, nương nương tâm tư thật là mẫn tiệp, chuyện gì cũng đều chạy không khỏi ánh mắt của nàng, nghĩ vậy, nên tiến lên một bước, tâm tình hơi có vẻ trầm trọng mở miệng.

“Nương nương, vừa rồi đại thái giám tiểu Thiên bẩm báo, tổng quản thái giám Phượng Loan cung Xuân Hàn mất tích.”

“Xuân Hàn mất tích?” Mộc Thanh Dao dừng lại động tác, xoay mình quay đầu lại, trong đôi mắt trong suốt hiện lên sắc bén, âm ngao băng hàn.

“Lúc nào mất tích?”

“Tiểu Thiên nói buổi tối hôm qua đã không nhìn thấy, hắn sợ hãi Xuân Hàn xảy ra chuyện gì, cho nên muốn bẩm báo với nương nương, sau khi nhìn thấy nô tỳ, đã đem việc này bẩm báo cho nô tỳ.”

Mạc Sầu đem chuyện vừa xảy ra nói lại, trên mặt mọi người đều bao phủ thần sắc lạnh lẻo, tẩm cung yên lặng xuống, một chút âm thanh cũng không có.

Mộc Thanh Dao hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích, trên mặt phủ kín sự trầm tư, đôi mắt u ám lạnh lùng, Xuân Hàn mất tích, việc này rõ ràng là do thái hậu gây nên, Xuân Hàn vốn là người bên cạnh thái hậu, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng Xuân Hàn không có bẩm báo cho thái hậu, có thể thấy được thái hậu nhất định rất phẫn nộ, vì thế phái người bắt Xuân Hàn, chỉ là nàng thật tò mò, rốt cuộc là ai, có thể ở Phượng Loan cung dễ dàng đem người bắt đi, Xuân Hàn vẫn có chút võ công, tuy rằng võ công không cao, nhưng nếu là người tầm thường căn bản không thể đối phó được hắn, bởi vậy có thể thấy được người mang hắn đi, nhất định là một kẻ võ công cao cường, người này là ai vậy? Bên cạnh thái hậu lại cất giấu được người như vậy, thảo nào mà không hề sợ hãi.

“Băng Tiêu, bản cung có thể mời ngươi giúp một việc không?”

Mộc Thanh Dao uyển chuyển mở miệng, Băng Tiêu không phải là người của Phượng Loan cung, cũng không phải là người của nàng, nàng ta là người của hoàng thượng, bởi vậy khi Mộc Thanh Dao cùng nàng ta nói chuyện, đã bình đẳng mở miệng thỉnh cầu nàng hỗ trợ, Băng Tiêu quyến rũ mềm mại trên mặt mang vẻ ngạc nhiên, rất nhanh lên tiếng: “Nương nương xin phân phó.”

“Xuân Hàn nhất định ở hình phòng của Quảng Dương cung, có thể đem Xuân Hàn lặng yên không một tiếng động bắt đi, rất rõ ràng bên người thái hậu nhất định cất giấu một người võ công cao cường, chỉ sợ một mình Mạc Sầu không thể đối phó hắn, ngươi đêm nay có thể dụ hắn rời đi không? Như vậy Mạc Sầu có thể đem người cứu ra.”

Băng Tiêu vừa nghe lời của nương nương, sửng sốt một chút, cũng không nghĩ nương nương vì một nô tài, mà có thể cùng thái hậu châm ngòi cuộc chiến, cử chỉ này làm cho người kính nể vài phần: “Nương nương, người có thể trực tiếp đi Quảng Dương cung đòi người mà.”

“Nếu thái hậu đã bắt người, nhất định không có khả năng giao người ra, mà bản cung không có chứng cứ rõ ràng, sao có thể lục soát Quảng Dương cung, đến lúc đó nếu như lục soát không được, nàng ta đem người chuyển đi, như vậy bản cung sẽ ở vào thế  bất lợi.”

—–

P/S: mấy hôm nay ta đi du lịch nên lịch post bị gián đoạn, hôm nay ta về rồi sẽ post đều lại như cũ. Bắt đầu từ chương 74 trở đi các cuộc đấu tranh trong cung sẽ đi đến quyết liệt, những âm mưu, nội loạn, tình tiết sẽ được đẩy nhanh hơn và cả tình cảm của hai nhân vật chính của chúng ta cũng sẽ được nói đến nhiều hơn. Ta hy vọng các nàng cũng ủng hộ ta hơn nữa ^.^

Chọn tập
Bình luận
× sticky