Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 97-3

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

“Hoàng thượng, tiểu nhân biết sai rồi, người đừng nóng giận.”

“Thu dọn xuống đi, ” hoàng đế không nói thêm cái gì nữa, phiền chán phất phất tay, sắc mặt cực kỳ âm ngao.

Lúc này, ngoài cửa đại điện Hoa Ly Ca đã đi tới, cung kính mở miệng: “Hoàng thượng, Nam An vương có tin tức?”

“Cái gì? Nói mau, tin tức gì, ” nam nhân ngồi chỗ cao gấp gáp đứng lên, trong đôi mắt đen kịt như mực đã bắt đầu nhuộm lên ánh sáng, Hoa Ly Ca cẩn thận bẩm báo: “Hoàng thượng, Nam An vương phái người đưa tin tức về, vốn hắn đã tìm được nương nương, thế nhưng nàng cự tuyệt trở về, Nam An vương chỉ phải đi theo nàng không ngờ ở Phù Phong thành, lại có người trợ nàng âm thầm thoát đi, Nam An vương hiện tại cùng đám thủ hạ ám vệ đang lần tìm trong Huyền Nguyệt quốc, nhưng không có thu hoạch gì, Nam An vương gia nói, chỉ sợ hoàng hậu đã bị người ta mang ra khỏi Huyền Nguyệt quốc.”

“Xảy ra chuyện như vậy, không phải nên báo đến biên quan hay sao? Như thế nào còn để cho nàng đi? Sao còn để phát sinh loại sự tình này?” (TT: ta nói mà, nếu là Tôn ca gặp tỷ ấy thì tỷ ấy đừng hòng thoát hehe)

Nam nhân cuồng ngạo ngồi ở trên cao, lúc này tựa như một con mãnh sư thị máu, nhìn chằm chằm những kẻ bất an dưới, tựa hồ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người khác, trên đại điện một mảnh vắng lặng, ai cũng không dám nói thêm cái gì, nam nhân kia đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại cước bộ lại, ngước mắt lên.

“Mệnh lệnh Nam An vương lập tức kiểm tra, đem tin tức báo đến trong tay ám vệ, nhìn xem ở những quốc gia khác có tin tức của nàng hay không?”

Ánh mắt của Mộ Dung Lưu Tôn u ám giống như mặt nước đại dương mênh mông, vô biên vô hạn, từng cơn sóng ba đào ẩn sâu bên dưới, và không biết nó nằm nơi đâu.

Đáy lòng đầy rẫy sự khủng hoảng mãnh liệt, tựa hồ có một loại ý niệm lúc nào cũng có thể mắt đi nàng, khiến cho lòng hắn như một sợi dây đàn đang bị căng quá chặt chẽ, nếu như nàng đã yêu người khác thì làm sao bây giờ? Loại ý nghĩ này vừa phát sinh ra, thì đọng lại mà không tan biến đi, lúc này hắn mới  cảm nhận rõ ràng được cảm giác của nàng khi biết hắn nạp phi, đáy lòng sẽ đau đớn đến dường nào, giống như hắn lúc này vậy, chỉ tưởng tượng ra cảnh nàng sẽ yêu người khác, toàn bộ tâm giống như đang ở trong chảo đang chiên chẳng có chỗ nào dễ chịu.

“Dạ, Hoàng thượng.”

Hoa Ly Ca lập tức lui ra ngoài, A Cửu dẫn thái giám ở đại điện thu dọn bàn chén dĩa kia xuống.

Đại điện nguy nga lộng lẫy lúc này lặng ngắt như tờ.

Ngoài cửa điện đi vào một tiểu thái giám, cẩn thận sợ hãi mở miệng: “Hoàng thượng, Thục phi nương nương cầu kiến.”

Lời vừa nói ra, hình như chạm đến dây đàn đang căn trong lòng kia, hoàng thượng xoay mình quay lại, căm tức nhìn tiểu thái giám, thân hình cao lớn khẽ động, một cước đã nhắm ngay tiểu thái giám kia đá xuống, tàn bạo mở miệng: “Bảo nàng trở về, không cho phép bước vào Lưu Ly cung một bước.”

“Dạ, hoàng thượng.”

Tiểu thái giám chỉ cảm thấy ngực mình hơi đau, run run đứng lên, lui ra ngoài, bên ngoài cửa điện, Tây Môn Tân Nguyệt dịu dàng đứng chờ, vừa nhìn thấy sắc mặt tiểu thái giám tái nhợt, run run đi tới, liền biết hoàng thượng không muốn gặp nàng, thời gian gần đây từ khi hoàng hậu nương nương rời đi, nàng biết nguyên nhân là do nàng, nên vẫn không dám tới gặp hắn, hôm nay phải cố lấy hết dũng khí để qua đây, ai biết hắn căn bản không muốn gặp, ngẫm lại cũng phải, hắn và hoàng hậu ân ái như vậy, trong khoảng thời gian ngắn này chỉ sợ sẽ không dễ dàng tiếp nhận người khác, nhưng nàng nguyện ý chờ.

“Hoàng thượng không gặp, nương nương.”

“Được, chúng ta đi trở về thôi, ” Tây Môn Tân Nguyệt dẫn thị nữ Liên Yên, xoay người đi trở về, vừa bước tới nơi yên lặng không người, Liên Yên nhịn không được nói thầm, “Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ? Tuy rằng người được phong làm phi, nhưng nếu nữ nhân kia trở về, chỉ sợ hoàng thượng cái gì cũng đều nghe nàng, đến lúc đó, hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi một mối hôn sự, rồi xuất cung.”

“Người như nàng ta vậy, chỉ sợ sẽ không đơn giản mà trở về.”

Tây Môn Tân Nguyệt nhớ đến bản thân mình lần cuối cùng nhìn thấy bóng lưng cao ngạo kiên cường quết đoán đó, nữ nhân kia một khi đã quyết định chuyện gì, chỉ sợ không có đơn giản để thay đổi, vì thế sự lo lắng của Liên Yên căn bản là dư thừa.

“Thế nhưng nghe nói nàng ta đã mang thai, hoàng thượng không thể nào để cho huyết mạch lưu lạc ra ngoài, hơn nữa hắn vốn rất thích nàng, nhất định sẽ tìm nàng đón trở về, đến lúc đó?”

Liên Yên nói xong, thì không nói thêm gì nữa, bỗng nhiên ánh mắt hiện lên tia hung ác, xoay mình mở miệng: “Bằng không bảo lão gia phái người đi ra ngoài?”

Tây Môn Tân Nguyệt vừa nghe Liên Yên nói, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hung hăng trợn mắt nhìn nàng liếc một cái.

“Đầu óc của ngươi thế nào mà không chịu khôn ra thế? Hiện tại tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng, chúng ta làm như vậy không phải là muốn chết hay sao? Huống chi căn bản không cần chúng ta động thủ, hiện tại nàng xuất cung, với năng lực của nàng ấy như, chỉ sợ đã là mục tiêu của lục quốc, người ta căn bản sẽ không bỏ qua cho nàng ấy đâu, vì thế ngươi sợ cái gì a, an tâm chờ ở chỗ này đi, hoàng thượng thích nàng, trong lúc nhất thời sẽ không buông tay đâu, người chứ không phải súc sinh nên đều là có cảm tình, bất quá ta tin chờ một thời gian dài nữa, phần tình cảm kia sẽ phai nhạt, đến lúc đó hắn sẽ buông tay, ta không vội, dù sao cũng đã tiến cung, còn có cái gì,à không thể chờ.”

Tây Môn Tân Nguyệt khí định thần nhàn mở miệng, dẫn nha đầu của mình hồi cung.

Thanh La quốc.

Thái tử phủ, trong Minh Nguyệt Uyển phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Mai Tâm giống như vừa phát hiện ra một tân đại lục khi chỉ vào bụng của chủ tử, lắp bắp hơn nửa ngày mới mở miệng: “Chủ tử, bụng người phồng lên kìa.”

Mộc Thanh Dao trừng mắt liếc nàng một cái, may mà lúc này trong phòng không có người ngoài, gần, bởi vì cái thai có phản ứng, nàng ăn được rất ít, ngửi thấy được mùi dầu mỡ gì đó liền muốn nôn, vì thế căn bản không ăn được cái gì, cả người gầy ốm, nhưng mà đã có thai bốn tháng, chẳng lẽ bụng một tí cũng không nhìn ra được sao? Chỉ là bình thường nàng mặc y phục rộng thùng thình, vì thế mới không nhìn ra mà thôi, hiện tại vừa cởi bỏ quần áo, người này liền hét đến kinh thiên động địa.

Mạc Sầu giật nàng một cái, ý bảo nàng nói nhỏ chút.

“Ngươi nhỏ giọng một chút, biết không? Đừng làm như đã xảy ra chuyện gì đó không bình thường?”

“Nha, ta đã biết, ” Mai Tâm vội vàng nhỏ giọng gật đầu, lúc này ở ngoài cửa Nghênh Phong nghe được động tĩnh trong phòng, đứng cách rèm cửa nhẹ giọng hỏi: “Mộc cô nương, không có sao chứ.”

“Không có việc gì, ” Mộc Thanh Dao lại trừng mắt với Mai Tâm một cái, lập tức hướng ra phía ngoài mở miệng, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, ánh mắt nàng không khỏi hiện lên một hai mảng sương mù, trên gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng bao phủ ánh sáng, một tay không tự chủ xoa xoa bụng, trước đây vô tri vô giác, thế nhưng mấy ngày gần đây, hắn đột nhiên cử động, có đôi khi nàng tâm tình không tốt, hắn liền thình lình động đậy như giật mình, tựa như muốn an ủi nàng vậy, khi nghĩ đến chuyện trên thế giới này có một người huyết mạch tương liên với mình, thì trong lòng liền dâng lên cảm động, vẻ mặt hạnh phúc, đứa nhỏ này là của nàng, chỉ của một mình nàng thôi.

Chọn tập
Bình luận