Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Mộc Thanh Dao cũng bất chấp tất cả, dù sao lúc này, chỉ cần có thể thoát khỏi Nam An vương là được, những chuyện khác sau này hãy tính, bởi vậy, thân hình nàng chợt lóe lên rồi nhảy vào xe ngựa Mạc Sầu cùng Mạc Ưu và cả Mai Tâm, cũng lắc mình nhảy theo.

Từ xa Nam An vương vừa nhìn thấy, Thanh Dao nhảy lên một xe ngựa xa hoa, trên mặt lập tức đại biến, giật lấy một con tuấn mã bên đường, chuẩn bị xông lên, thì ai ngờ bên trong đám người bỗng nhiên thoát ra một nhóm hắc y nhân, chặn đường đi của bọn họ, hai nhóm người liền đánh nhau, Mộc Thanh Dao nhìn thấy mấy bóng đen càng ngày càng xa, không khỏi thở dài một hơi, quanh thân nhẹ nhàng, nàng rốt cuộc cũng thoát khỏi Nam An vương.

Bất quá là ai giúp đã mình vậy? Nàng vội vàng giương mắt nhìn qua, chỉ thấy trong xe ngựa có một người.

Một nha đầu diện mạo xinh đẹp, tuy lớn lên không tính là thập toàn thập mỹ, nhưng nàng ta là cái loại nha đầu rất có nội hàm, mặc trên người tuy rằng không phải tơ lụa gấm vốc, nhưng vẫn là loại vải tốt nhất, hẳn là cái loại đại nha hoàn bên người chủ tử, nhưng sợ rằng không chỉ đơn giản muốn trợ giúp các nàng như vậy, bằng không vì sao lại còn có người ngăn cản đường đi của Nam An vương.

“Ngươi là ai?”

Thanh Dao trầm ổn mở miệng, một đôi mắt tàn bạo không giận mà uy, quét thẳng về phía nha hoàn đối diện.

Bên trong xe ngựa tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm nha hoàn kia, chỉ thấy nàng không tự ti cũng không kiêu ngạo khuôn mặt đầy ý cười: “Ta gọi là Nghênh Phong, chủ tử nhà của ta muốn gặp mặt công tử.”

“Nếu như ta không muốn gặp, dựa vào một tiểu nha đầu như ngươi có thể ngăn cản được chúng ta sao?”

Thanh Dao cố ý thử lòng mở miệng, nếu người ta thành tâm muốn mang các nàng đi gặp chủ tử, kiên quyết sẽ có sự chuẩn bị đề phòng, quả nhiên, Thanh Dao một lời rơi xuống, Nghênh Phong liền mím môi cười, động tác ưu nhã nhấc lên màn kiệu, chỉ thấy phía sau xe có bảy đến tám con ngựa cao to chạy theo, có mấy kẻ ngồi ngay ngắn trên đó mặt không chút thay đổi, ánh mắt lấp lánh có thần, vừa nhìn liền biết đều là người có thực lực.

Thanh Dao vừa nhìn thấy tình thế này đã hiểu nguyên lai bản thân mình thoát khỏi ổ sói lại rơi vào hang cọp, không cần nghĩ, cũng biết chủ nhân ở phía sau Nghênh Phong là ai, nhất định kẻ này là người của một trong sáu quốc gia còn lại, nhưng hắn rốt cuộc là ai đây? khuôn mặt thanh lệ lạnh lùngtrầm xuống, quanh thân liền bao phủ một tầng hàn ý.

“Chẳng lẽ ngươi muốn bắt cóc?”

Mạc Ưu cùng Mạc Sầu còn có Mai Tâm vừa nghe chủ tử nói, lập tức trợn mắt nhìn lên, bên trong buồng xe không khí thoáng cái trở nên giương cung bạc kiếm.

Nhưng Nghênh Phong kia lại lơ đễnh, nhàn nhạt mở miệng: “Công tử không cần phải lo lắng, chúng ta không phải bắt cóc, chủ tử chỉ nói, công tử là bằng hữu của chủ tử, nhất định phải mời đến công tử đến làm khách, bằng không tính mạng của chúng ta khó mà giữ được, vì thế xin công tử yên tâm, chuyện này căn bản không phải là bắt cóc.”

Đôi mắt Thanh Dao lạnh lùng hiện lên hàn khí sưu sưu, đang suy nghĩ tính toán nếu như các nàng cùng những kẻ trước mắt đánh nhau, phần thắng có bao nhiêu phần, bất quá sau khi tính toán xong, tựa hồ không có hy vọng thắng, cuối cùng đành thôi, bất quá trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lạnh lùng như băng.

“Hiện tại ngươi đem chúng ta đưa đến nơi nào?”

“Phượng Vũ sơn trang, ” Nghênh Phong cũng không có giấu giếm, thái độ cung kính mở miệng, nói xong nàng liền dựa vào qua một bên vách nhắm mắt dưỡng thần.

Trong đôi mắt của Thanh Dao hiện lên câu hỏi, Phượng Vũ sơn trang? Rồi quay đầu nhìn về phía Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, hai người thủ hạ vẻ mặt cũng đồng thời mang dấu chấm hỏi, đoàn người các nàng, căn bản cũng không có kinh nghiệm xông xáo giang hồ, vì thế căn bản không biết Phượng Vũ sơn trang là nơi nào?

Bất quá đã đến thì cứ yên đấy, nàng đảo muốn nhìn xem rốt cuộc người phía sau là ai, cũng không nên quá mức làm khó nàng ta, có thể dựa theo thái độ của Nghênh Phong mà nhìn ra, chủ tử sau lưng, nhất định cũng không hoàn toàn có ý xấu, bằng không Nghênh Phong sẽ không mang vẻ mặt ôn hoà, vô cùng cung kính như vậy.

Mấy người trong xe liền trầm mặc xuống, Thanh Dao dựa vào bên trên giường êm, lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi, đêm khuya dần, xe ngựa một đường chạy như bay, vù vù xé gió.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ ngồi ở một bên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, nếu đã không biết Phượng Vũ sơn trang ở nơi nào? Các nàng có thể an tâm ngồi trên xe ngựa mà đi, nhìn xem những người này đem các nàng đưa đến chỗ nào?

Bỗng nhiên một tiếng thét kinh hãi vang lên.

Hù đến mọi người nhảy dựng, tất cả đều mở mắt ra, nhìn về phía người vừa phát ra tiếng thét chói tai là Mai Tâm, chỉ thấy đôi mắt trong veo như nước của nha đầu kia mở to hiện lên khẩn trương.

“Chủ tử, bao quần áo chúng ta toàn bộ để quên ở khách điếm rồi.”

Lời này vừa nói ra, mấy người trong xe ngựa vẻ mặt hắc tuyến, Thanh Dao quét mắt liếc nàng một cái, rồi tiếp tục nhắm mắt lại, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cũng làm như không có nghe thấy, hiếm khi Nghênh Phong có lòng tốt mở miệng nói: “Ngươi đừng vội, Phượng Vũ sơn trang của chúng ta  cái gì cũng có, ngươi thiếu cái gì, có thể nói với ta.”

“Nha.” Mai Tâm xấu hổ cười, sau đó gãi gãi đầu, thấy chủ tử không để ý tới nàng, vội vàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nàng cũng mệt chết đi được.

Lúc bình minh, thì xe ngựa đã lái vào một tòa trang viên xa hoa.

Trong làn sương mù buổi sáng, một tòa rường cột chạm trổ, cổ kính trang viên, tựa như cảnh thần tiên trong các bức hoạ, đá xanh trãi dài tạo thành những con đường kéo dài, xe ngựa từ phía trên gào thét mà qua, lúc này, người ở bên trong xe ngựa đều đã tỉnh lại, Mai Tâm xốc liêm lên nhìn ra bên ngoài nhìn, chỉ thấy hai bên đường.

Nước chảy dưới cầu nhỏ, núi giả làm bình phong, rõ ràng là thời tiết vào đông lạnh lẽo, nhưng ở đây hết lần này tới lần khác lại dạt dào màu xanh, từng đám sương bao phủ những ngôi đình yên tĩnh như mộng như ảo, hoa cỏ tươi mát, cây khô hiện lên mùa xuân.

Biết rằng khi đi qua con đường tiên cảnh là sẽ đến bích hồ, quả đúng là có một hồ nước xanh, mặt hồ rộng lớn trong suốt, hàng cây liễu bên bờ in ảnh ngược lên mặt hồ, khi gió thổi qua, dương liễu nhẹ nhàng đung đưa, nói không nên lời tình thơ ý hoạ trong đó, cành lá mềm mại nhẹ nhàng phớt qua mặt hồ tạo nên những gợn sóng lăng tăn.

Giữa hồ cái một cầu đá hình vòm bạch ngọc, hai bên lan cang cầu được điêu khắc đầu hổ sư tử, thật là uy vũ, xe ngựa chạy qua cầu bạch ngọc thì ngừng lại.

Nghênh Phong bước xuống xe ngựa đầu tiên, rồi cung kính mở miệng: “Công tử, mời xuống xe, chủ tử chúng ta cho mời.”

Thanh Dao ôm Mao Tuyết Cầu, miễn cưỡng không nhúc nhích, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu các nàng đã bước xuống trước, sau đó vươn tay dìu chủ tử xuống xe.

Vừa bước xuống xe Mai Tâm nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi: “Thật là xinh đẹp a.”

Chỉ thấy hai bên cầu bạch ngọc có nhiều người đã hếp hàng tạo thành một con đường, những hầu gái mặc hoa phục vô cùng cung kính, không dám thở mạnh, người người cúi thân thể xuống.

Thanh Dao lạnh lùng bước qua, từ trên người những hầu gái này, liền biết chủ tử của các nàng là một người thần bí nghiêm cẩn, bất quá đến tột cùng là người nào đây? Trong lòng nàng đang hiện lên nghi hoặc, thì Nghênh Phong đã đi tới, cung kính làm một động tác mời.

“Công tử mời, chủ tử ở phía sau đợi công tử đấy?”

Đoàn người theo phía sau Nghênh Phong đi về phía trước, chỉ thấy cách đó không xa, có một rường cột bằng ngọc được chạm trổ làm cột trụ của nhà chính, điêu khắc sinh động như huy, hành lang gấp khúc uyển chuyển, mỗi một chỗ đều rất tinh xảo mà thiết kế, bên ngoài hành lang, dưới thềm đá bạch ngọc, lúc này đang san sát hằng hà nha đầu bà tử, đợi đến khi các nàng nhất đi tới, liền nghe được thanh âm thanh thúy vang lên: “Hoan nghênh khách nhân đại giá quang lâm Phượng Vũ sơn trang.”

Thì ra nơi này chính là Phượng Vũ sơn trang, quả nhiên như phượng hoàng đang nhảy múa, bên trong hoa lệ đại khí, tinh xảo, tuy không rộng rãi như hoàng cung, nhưng lại có chút ý vị của yên vũ mong lung.

Chọn tập
Bình luận
× sticky