Ba nha đầu vừa thấy Mộc cô nương tức giận, lập tức không dám nói thêm cái gì, tung người hướng phía trước mặt bay đi, giúp đỡ Nghênh Phong bắt lại tên trộm kia.
Trên đường cái, Mộc Thanh Dao ôm tiểu hồ ly, nhìn thấy tình thế trống vắng như chỉ mành treo chuông này, rất nhanh mệnh lệnh thủ hạ: “Mau chạy đi.”
“Dạ ” đoàn người động tác lưu loát thối lui, chớp mắt đã hướng về phía một con đường khác mà đi, cũng cùng lúc đó đám người Nghênh Phong đã bắt được tên trộm đang quay lại, lập tức nhìn thấy động tác của Mộc Thanh Dao, sắc mặt trắng bệch, thân hình nhúng một cái, cũng không quản chuyện ví tiền nữa, phi thân chạy tới, trên đường cái, đâu còn bóng dáng Mộc cô nương, chỉ thấy đầu đường cuối ngõ tất cả đều là người, căn bản không có bóng dáng Mộc cô nương.
Nghênh Phong sắc mặt xấu xí cực kỳ, quay đầu quét nhìn về nha đầu phía sau: “Ngươi lập tức trở về thông báo cho thái tử, ta dẫn người tìm kiếm trên đường, nếu như tìm thấy Mộc cô nương, ta sẽ đem nàng mang về.”
“Dạ ” nha đầu kia vội vã chạy đi, thông tri thái tử, mà Nghênh Phong thì mang theo mấy người thị vệ cùng hai tiểu nha đầu, động tác linh hoạt hướng về phía con đường khác bay đi.
Đám người của Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu, rốt cuộc cũng thoát khỏi sự giám thị của Nghênh Phong, đồng thời thở dài một hơi, nở ra nụ cười.
“Thật sự là quá tốt, rốt cuộc cũng thoát đi sự giám thị của các nàng, làm sao bây giờ? Chúng ta phải đi đâu.”
“Đi, trước tiên tìm một cửa hàng mua quần áo để thay, không thể mặc như vậy đi qua lại ở trên đường, quá phô trương, nhất định rất nhanh sẽ bị Trưởng Tôn Trúc tìm được.”
Thanh Dao bình tĩnh mệnh lệnh, đoàn người hướng bên đường cái đối diện đi sang.
Lúc này, có mười mấy người diện vô biểu tình, một thân áo choàng màu đen xông ra, rất nhanh cùng tiến về phía mấy bóng dáng phía trước, chớp mắt liền chặn lối đi.
Mộc Thanh Dao thân hình vừa né, liền đâu lưng vào nhau, đối diện mười mấy người hắc y, hai mắt đang toát ra thị máu sát khí, âm trầm một điểm biểu tình cũng không có, thở ra hít vào cho thấy hô hấp hùng hậu, nội lực nhất định kinh người, phải làm sao bây giờ? Mộc Thanh Dao sắc mặt âm ngao, nàng không hiểu, tại sao mình vừa thoát khỏi bọn người Nghênh Phong liền có người chặn đường các nàng, chẳng lẽ tên trộm vừa rồi?
Đôi mắt đen hiện lên ánh sáng lợi hại, nguyên lai là do người ta giở trò đóng kịch, như vậy nếu họ muốn tránh mặt bọn người Nghênh Phong, thì chứng tỏ cái gì? Những người này nhất định sợ người thái tử phủ nhận ra, bọn họ sẽ là ai chứ? Là thế lực sau lưng nữ nhân kia à, hay cho một thủ đoạn tà ác, xem ra thái tử phủ này càng ngày càng không thể ở lại.
“Các ngươi làm gì?”
Tiếng nói lạnh lùng của Thanh Dao vang tiếng, nàng đang kéo dài thời gian, hi vọng có người lợi hại đi qua, có thể cứu các nàng.
Thế nhưng con đường này người qua lại thưa thớt, ngẫu nhiên cũng có mấy người đi qua, nhưng đều hoảng sợ chạy trối chết, căn bản không ai để ý tới việc các nàng, càng miễn bàn đến chuyện cứu các nàng, chẳng lẽ hôm nay các nàng khó thoát khỏi cái chết…
“Giết, ” đối diện mười mấy người căn bản không cần các nàng nói nhiều, nam nhân dẫn đầu vừa rút ra thanh đao phía sau, thì hàn khí bắn ra bốn phía, giận dữ quát một tiếng, mười mấy người còn lại động tác nhanh rọn rút đao ở phía sau lưng lắc mình vây quanh mấy người các nàng, Thanh Dao đem tiểu hồ ly ở trong tay thảy đến chỗ Mai Tâm, thân thể trầm xuống, hai tay giao nhau, bi bình tĩnh nhìn những nam nhân kia, mắt thấy bọn họ đã công tới, không chút nào không dám khinh thường.
“Lên.”
Bên phía các nàng tổng cộng có ba người biết võ công, Mạc Ưu võ công mạnh hơn một chút, nhưng Mộc Thanh Dao thì lại không dám có động tác quá lớn, sợ thương tổn đến đứa nhỏ trong bụng, còn Mai Tâm thì một chút võ công cũng không có, nàng ôm tiểu hồ ly ở bên trong đao quang kiếm ảnh thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai, Thanh Dao một bên cố định bụng, một bên còn phải chiếu cố nàng, nhất thời luống cuống tay chân, ứng phó không xuể, mà địch nhân, mỗi người đều võ công cao cường, còn thêm thị máu tàn nhẫn, xuất ra nhiều chiêu trí mạng, chớp mắt Mạc Sầu đã bị trúng một kiếm, Thanh Dao đau lòng kêu to: “Mạc Sầu, ngươi cẩn thận một chút.”
Bên này vừa kêu xong, thì mắt nhìn thấy ánh đao lóe lên, có đao bổ về phía Mai Tâm, Thanh Dao đâu còn quản được đứa nhỏ ở trong bụng nữa, thân hình nhúng một cái, dùng sức đẩy Mai Tâm ra, làm cho nàng tránh thoát nhát đao kia, còn chính mình thì lại nằm trong đường đao của đối thủ, hàn khí chảy ròng ròng ra, đại đao nhắm vào trên người của nàng đâm tới.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hoảng sợ kêu to: “Tiểu thư!”
Mắt thấy chủ tử hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu liền hết hy vọng, đúng lúc này, kỳ tích đã xảy ra, không biết từ đâu nhi bay tới một sợi dây bạc mềm mại, mang theo một cỗ khí phách sắc bén, thẳng tắp bắn qua, chớp mắt quấn lấy hắc y nhân ở gần Mộc Thanh Dao nhất, giật mạnh lên không ném đi, chớp mắt đã đem hắc y nhân lợi hại kia vứt ra ngoài, dễ dàng giống như ném rau cỏ hay đậu hũ vậy, chỉ thấy hắc y nhân kia cong người một cái, miệng phun ra máu ngã xuống đất mà chết.
Sợi dây bạc kia tựa như có mắt, lần thứ hai cuốn lấy thêm một người, cũng không cần tốn nhiều sức lực đã ném tên kia văng xa, hắc y nhân này không nhúc nhích một chút nào, cứng đơ một cái thì chết.
Không khí lạnh lẽo lại, một cỗ âm khí đậm đặc giống như đến từ địa ngục, lan toả ở giữa không trung, những người áo đen kia bị hù cho hoảng sợ, cùng lúc thối lui ra xa một bước, khốn khổ thành một đoàn, cây đao trong tay giơ lên, cảnh giới nhìn bốn phía, họ căn bản không biết binh khí mềm dẻo kia là từ đâu nhô ra, có thể thấy được người ẩn náo, võ công lợi hại biết bao nhiêu.
Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu sửng sờ há hốc miệng, quên cả việc ngậm lại, chỉ dựa vào một sợ dây bạc mềm làm binh khí, mà lại giết người trong vô hình, người này, chỉ sợ là cao nhân bí hiểm, nếu như có thể bái ông ta làm thầy, tất nhiên sẽ học được một thân bản lĩnh lợi hại…
Ở đây Thanh Dao đang tính toán, thì nơi đó tất cả hắc y nhân đã hoảng sợ đến sắc mặt đều thay đổi, tựa hồ như nhớ tới cái gì, có chút kinh ngạc, rồi cuối cùng cũng thì thào mở miệng: “Các hạ là người phương nào, không phải là? Không phải là?”
Liên tiếp mấy tiếng đều nói không ra câu, đúng lúc này, một trận gió như không thổi qua, rõ ràng nhẹ như lông hồng, nhưng lại mang theo hơi thở tử vong, bao phủ hết mọi người, làm cho họ cảm thấy như trong lòng đang bị tảng đá đè lại, hít thở không thông…
Đợi cho cho cơn gió ngừng lại, ngay phía truóc mặt bọn hắn, vạn đạo ánh sáng bao phủ một nam tử mặt mài đẹp như ngọc, hai hàng lông mài như núi, ánh mắt trong suốt, tựa như tuyết trên Thiên Sơn lạnh đến thấu xương, một điểm nhiệt độ cũng không có, da thịt ở dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm cho nó trong suốt bóng loáng, mái tóc đen như mực nhu thuận thả tung trên vai, nhưng một người bình tĩnh cứ hiếm thấy trong thiên địa như vậy lại ngồi trên xe lăn.
Hắn vừa xuất hiện, những người áo đen kia tựa như thấy quỷ, đồng thời lui lại mấy bước, ngay cả nói cũng đều nói không xong.
“Ngươi, ngươi?”
“Cút” đôi môi mềm mại như cánh hoa, nhẹ nhàng thốt ra một chữ, những người áo đen kia bị doạ đến bỏ chạy, hai bên đường chớp mắt đã an tĩnh lại, Mạc Sầu che lấy cánh tay bị thương bước tới bên cạnh Mộc Thanh Dao, vài người cùng nhau nhìn nam nhân đang ngồi ở trên xe lăn, cùng hiện lên một cái ý niệm trong đầu, người này là ai vậy?
Thanh Dao nghĩ đến công phu vừa rồi của hắn, thực sự là đã tới tình trạng xuất thần nhập hóa, nếu như bái người này làm sư, thì sau này không ai dám khi dễ nàng, lập tức cũng không cùng người ta khách khí, tiến lên một bước ôm quyền: “Cám ơn ân công ơn cứu mạng, xin hỏi ân công đại danh.”
“Vô Tình.”
Vô Tình, người cũng như tên, từ đầu tới đuôi đều không có biểu tình gì, sóng mắt vừa lưu chuyển, thì hơi thở lạnh lùng đã đập vào mặt, hắn cứ như vậy bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Dao, làm cho nàng nhịn không được đánh rùng mình một cái, nam nhân này lớn lên tuấn mỹ có thể nói hiếm thấy trong thiên hạ, dung nhan không nhiễm một hạt bụi trần, ngay cả ánh mắt cũng đều trong suốt không có một chút tạp niệm nào, như đoá tuyết liên trên đỉnh núi xa xa mịt mờ tuyết trắng, lạnh lùng mà cô tịch, mang theo hương thơm và phủ lên mọi người cảm giác mát mẻ.