Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 92-1: Lời đồn, đánh tây môn tân nguyệt

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Edit: Tiểu Hà

Beta: Tiểu Tuyền

Thiên điện, ánh sáng lung linh đủ loại sắc màu tràn ngập, hoàng thượng đã thay bộ y phục màu tím, tóc đen trên đầu buột lên đơn giản, thái giám cùng cung nữ đều đã thối lui, bên trong chỉ có hắn và nàng.

Giữa đại điện bày ra một bàn tiệc, rượu ngon mỹ thực đều được bày đủ trên bàn, Mộc Thanh Dao lẳng lặng nhìn hoàng thượng, ánh mắt không hề thay đổi, nàng cũng muốn nhìn xem một chút người nam nhân này rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì.

“Đến, Dao nhi đói bụng không, đêm nay ta thật cao hứng, chúng ta cạn một chén.”

Nguyên lai là hắn cao hứng. Hắn đương nhiên cao hứng, đứng giữa càn khôn, vạn sự đều nắm trong tay, làm sao có thể mất hứng, bất quá nhìn hắn cao hứng, đáy lòng của Mộc Thanh Dao cũng cảm thấy dễ chịu. Nàng biết lòng đầy tâm kế cũng không phải do hắn muốn có, sinh trưởng ở trong hoàng thất, ngươi không giết người, người cũng sẽ giết ngươi, hoàng đế chỉ là mưu lược kinh tâm mà thôi, nàng cũng không có trách hắn. Chẳng qua là cảm thấy quá đáng sợ, sợ bản thân cũng trở thành một quân cờ trong đó, cho nên mới trì nghi bất thị (chần chừ do dự).

Đêm nay nàng cũng nên thoải mái một chút, nghĩ đến đó, liền nhàn nhạt cười khẽ, trên mặt lập tức hiện lên vầng sáng mê người.

“Tốt, hoàng thượng.”

Mộ Dung Lưu Tôn mâu quang ánh lên ánh sáng như ngọc, đáy mắt nhiễm vẻ nồng nhiệt, bưng lên một bình ngọc đựng rượu, vụng về rót rượu, Mộc Thanh Dao không biết thì ra còn có loại rượu như thế này, hương thơm nhẹ nhàng thanh thúy, quả nhiên là rượu ngon.

“Rượu này thế nào?” Hoàng thượng một bên nhẹ giọng hỏi, một bên dùng đũa gắp một miếng bào ngư, bỏ vào bát của Mộc Thanh Dao: “Nếm thử bào ngư đi, mùi vị không tồi.”

“Rượu là rượu ngon, đồ ăn cũng là đồ ăn ngon, hoàng thượng, cái này dường như không giống tính của người lắm.” Ngồi xuống ghế, Mộc Thanh Dao cũng không nói gì thêm, tập trung vào thưởng thức món bào ngư kia, quả thực ngon miệng, quả là nộn hoạt tiên mỹ (thơm mềm tươi ngon).

Hoàng thượng sáng suốt và thông minh hơn người như vậy, làm sao mà không hiểu rõ ý tứ câu nói của nàng, không khỏi hào sảng nở nụ cười.

“Dao nhi nghĩ gì thế? Trong chốn thâm cung này, có ngươi là tri kỉ của ta, trí tuệ hơn người, ta chỉ là thật cao hứng mới bày bàn tiệc này, những cái khác không cần để ý.”

Mộ Dung Lưu Tôn nói xong, tiện tay rót hai ly rượu, ánh mắt nhu mì nhìn Mộc Thanh Dao, kiên trì nói: “Dao nhi, ngươi chẳng lẽ không thấy được chân tình của ta sao? Ta chỉ muốn ngươi lưu lại bên ta, cả đời ở cùng ta.”

Mộc Thanh Dao ngước mắt lên, không biết là rượu say người, hay là lời nói hoàng thượng làm say lòng người, gò má của nàng thoáng đỏ bừng, nhẹ nhàng nhìn về phía nam tử sáng trong như nguyệt, như vậy ôn nhuận, như vậy thật tình, tim bất giác không tự chủ đập sai nhịp làm cả người nàng diễm lệ không gì sánh được.

“Cả đời?”

Có thể không? Thế gian này liệu có cái gì là cả đời không, phải trãi qua bao nhiêu lần ngày ngày rồi lại đêm đêm, mà vẫn có thể vĩnh viễn lưu luyến thân thuộc như lúc ban đầu, mãi cho đến già?

“Ta sẽ khiến nàng tin, đến, Dao nhi cạn thêm chén nữa, ” Mộ Dung Lưu Tôn lại cạn một chén, ánh mắt sáng như sao Tinh (một chòm sao trong Nhị thập bát tú, xem thêm tại đây), đáy mắt che dấu sự dao động, khóe môi câu ra nụ cười làm say lòng người, Mộc Thanh Dao không nghi ngờ, lại cùng hắn cạn một chén, nàng không thể uống nhiều hơn nữa, lắc lắc đầu, nàng thấy như trời đất đang chuyển động.

“Hoàng thượng, ta không thể uống nữa.”

“Được, chúng ta không uống nữa, Dao nhi cảm thấy thế nào?”

Thanh âm ôn nhuận như nước vang lên bên tai, Mộc Thanh Dao cảm thấy thanh âm này thật là dễ nghe a, liền đưa tay lên muốn chạm vào, thì người đã đổ sang một bên, đầu óc có chút choáng váng, tại sao lại như vậy? Không phải là hai ly rượu sao. Dựa theo bình thường, nàng hoàn toàn có thể uống hơn hai chén, hôm nay sao lại kỳ lạ vậy a?

“Đầu choáng váng, ” Mộc Thanh Dao vừa mới gục xuống, thì toàn bộ cơ thể đã rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi vị Long Tiên Hương quen thuộc, làm cho nàng dịu ngoan như mèo cuộn tròn trong cái ôm đó, tìm một vị trí ngủ thoải mái.

Hoàng thượng vẻ mặt hiện lên ý cười, con ngươi sáng lên, tựa như hồ sâu u ám, ôm ngang nữ nhân mê người đang nằm trong lòng mình, hướng tới ngoài điện bước đi.

Hắn nhìn thấu bất an trong lòng nàng, lại thêm phỏng đoán bản thân, mà hắn thì không muốn để cho nàng rời đi, vì thế hắn muốn cho nàng mang thai một đứa nhỏ, chỉ có mang thai đứa nhỏ, nàng sẽ ở lại, huyết mạch hoàng thất không thể mang ra ngoài.

Rượu này, thật ra là rượu trân quý được ủ trong cung đình, hương thơm tuy nhẹ, nhưng không thể uống nhiều, người bình thường chỉ có thể uống một chén, nhưng hắn là bởi vì thường xuyên thưởng thức thượng phẩm, vì thế có thể uống ba chén.

Ngoài cửa điện, A Cửu nhìn thấy hoàng thượng ôm hoàng hậu nương nương đi tới, cung kính kêu một tiếng: “Hoàng thượng, nương nương nàng?”

“Nàng say, trẫm đưa nàng đi tẩm cung nghỉ ngơi, các ngươi ở ngoài cửa điện coi chừng đi.”

“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu cùng Mạc Sầu các nàng đâu ai dám nói thêm lời nào, tất cả đều rùng mình câm miệng.

Đoàn người theo sau hoàng thượng hướng tẩm cung chính điện mà đi tới, đợi đến khi hoàng thượng ôm nương nương đi vào trong tẩm cung, cả đám đều ở cửa điện coi chừng.

Tẩm cung.

Hoàng thượng đem nữ nhân nhu nhuyễn đáng yêu kia nhẹ nhàng đặt lên trên giường, chỉ thấy mặt nàng hồng hồng như tôm luộc, hàng mi thật dài che giấu ánh mắt thông minh trí tuệ, tư thế say rượu kia người thật quá trêu chọc lòng người, từ sau một đêm hưởng qua nam nữ tình sự, hắn vẫn nhớ kỹ, thân thể cao lớn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng. Người kia trong lúc ngủ mơ, nào đâu biết rằng có người mang dụng ý xấu, liền đưa hai tay nhấc lên, ôm cổ hoàng thượng, theo bản năng đáp lại hắn.

Phía trong tẩm cung, nhiệt lưu bốn phía.

Người ở trên giường gắt gao quấn lấy nhau, hai người đều nhiệt tình hiếm thấy, tiếng thở trở nên nặng nề.

Lúc này đây, hoàng thượng so với lần đầu tiên thành thạo hơn, dễ dàng trút xuống quần áo của cả hai, để lộ ra bóng dáng mềm mại làm hắn kinh ngạc tán thán. Làn da nàng trơn mềm đầy xúc cảm, tựa như đang chạm vào một khối tuyết mịn, làm cho người ta luyến tiếc không buông, ôm chặt nàng vào trong ngực, từng lần từng lần một thân mật ôm hôn, cho đến khi nhiệt lưu quấn ở quanh thân, cơ thể tràn đầy cuồng nhiệt đạt lên tới đỉnh, mà nàng khi được hắn thương yêu, quanh thân nổi lên sắc hồng phấn, cả người dính chặt lấy hắn, tựa như muốn đòi hỏi nhiều hơn.

Đôi mắt hắn trở nên thăm thẳm, không hề chần chừ, tùy tiện xâm nhập nữ nhân ngọt ngào của mình. Nàng chính là say lòng người như vậy, hắn tuyệt đối không muốn chia sẻ chút nào với người khác. Hắn thật hy vọng nàng mau chóng lưu lại huyết mạch của hắn, thì nàng sẽ mãi mãi thuộc về hắn.

Tiếng rên nhẹ càng kích thích hắn cuồng tình đại phát, cả người như đang cưỡi một con ngựa thượng đẳng trên thảo nguyên, cái khối đất đai màu mỡ này, mặc cho hắn cày cấy, hắn hi vọng mau chóng tạo ra mầm mống, để đạt được thu hoạch. Nếu được như vậy, nàng sẽ một lòng dốc sức vì hắn.

“Dao nhi, đến, gọi tên ta, ” hắn nhẹ nhàng dụ dỗ nàng, cho đến khi trên đôi môi đỏ tương của nàng nghe được tên của hắn, mới hoàn toàn thỏa mãn.

Đêm tưởng như vô tận, mà trong tẩm cung lại mang dạng hoạt sắc sinh hương…

Triền miên cả một đêm, thẳng đến khi mệt mà ngủ thật say, trước khi ngủ còn không quên ôn nhu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cái loại ý nghĩ muốn vây hãm nàng cứ lớn mạnh ở trong đầu, cũng không phải do nàng thông minh hơn người, mà do loại cảm giác khác cứ tràn đầy trong lòng.

Chân trời dần lộ ra những tia nắng đầu tiên, hắn rời giường, giống như lần rước, kín đáo chặt chẽ đắp chăn che kín nàng. Nàng là của hắn, vì thế bất luận cái gì một chút điểm tốt đẹp nào cũng không muốn cùng người khác chia sẻ, dù cho kẻ đó có là thái giám như A Cửu. Trong cảm nhận của hắn, thái giám mặc dù có khiếm khuyết nhưng cũng là đàn ông a.

Mộ Dung Lưu Tôn sau khi đã thu dọn ổn thoã cả, hài lòng cười thoả mãn, cuối cùng mâu quang dời đi chỗ khác, lấy lại vẻ băng lãnh thường ngày, lạnh giọng phân phó.

“Người đâu.”

“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu dẫn hai thái giám đi tới, thấy hoàng thượng mặc một lớp áo lót màu trắng, quanh thân mất trật tự, phóng đãng đến cực điểm, không cần phải nói cũng biết chuyện gì xảy ra, hắn liền dời tầm mắt về phía giường, chỉ thấy được một mái tóc đen xoã tung trên gối, còn chưa kịp thu hồi tầm mắt thì trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng quát lạnh.

“Nhìn cái gì mà nhìn, coi trừng tròng mắt ngươi.”

A Cửu vội vàng thu hồi tầm mắt, bản tính chiếm hữu của hoàng thượng thật lớn a, mím môi cười trộm một tiếng: “Tiểu nhân đáng chết.”

“Trẫm muốn tắm rửa một chút, sau đó đi vào triều sớm” Mộ Dung Lưu Tôn lãnh trầm vung tay lên, A Cửu vội vàng vươn tay đỡ hoàng thượng đi ra ngoài, mặt khác phân phó tiểu thái giám phía sau: “Mau dâng hoàng thượng y phục, chuẩn bị để hoàng thượng tắm rửa.”

“Dạ, hoàng thượng, ” hai tiểu thái giám ánh mắt một chút cũng không dám nhìn lung tung, mỗi người lượm một ít y phục, vội vàng cùng tiến về bóng dáng phía trước.

Ngoài cửa tẩm cung, Mạc Sầu cùng Mai Tâm đợi hoàng thượng rời đi, không khỏi nhìn nhau, cuối cùng lộ ra vẻ cười, nói không nên lời, hoàng thượng thật là âm hiểm xảo trá, đây rõ ràng là chuốc chủ tử uống rượu say, lại còn một đêm triền miên a…

Chọn tập
Bình luận