Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 138-3

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Thanh Dao quay đầu ngưng mài trầm tư, hoàng thượng vẫn không phải một người háo sắc, giờ phút này hắn rõ ràng chính là một nam nhân thích nữ sắc.

Hơn nữa?

Trong đầu nàng chợt lóe lên ý niệm, ngân hiên từng nói qua, người dịch dung không dám có cảm xúc quá lớn, bởi vì nếu nghiêm túc nhìn kỹ, hắn vẫn để lộ ra kẽ hở, biểu tình không được tự nhiên.

Tự nhiên, đúng vậy, cho tới nay nàng vẫn cảm thấy là lạ, chính là biểu tình của hoàng đế không được tự nhiên.

Thanh Dao rất nhanh quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, hắn rõ ràng rất kích động, thế nhưng da thịt trên mặt lại không có quá lớn dao động, vẫn âm u, bất động thanh sắc như cũ, nguyên lai hắn?

Thanh Dao đột nhiên nhói đau, trái tim đau đớn như bị xé rách, nàng nằm mơ cũng không nghĩ qua khả năng này?

Móng tay dùng sức bấm chặt vào lòng bàn tay, nàng cảm thấy  hô hấp của mình đã trở nên khó khăn, trên mặt toát ra mồ hôi hột, đối với động tác kế tiếp trong việc chọn tú, nàng một điểm cảm giác cũng không có, ngay cả tư duy cũng đều ngu ngơ, nếu như vị hoàng đế này là giả, như vậy Lưu Tôn chân chính đâu?

Hắn đã gặp phải chuyện gì?

Thanh Dao căn bản không dám nghĩ thêm nữa, nếu như Lưu Tôn thực sự gặp chuyện, thì phải làm sao bây giờ?

Nếu không phải lực tự giữ của nàng hơn người, hiện tại chỉ sợ đã sớm nhảy dựng lên, nhưng lúc này chỉ có thể nhịn, nàng sợ chính mình lộ ra kẽ hở sẽ kinh động đến người bên cạnh, hai tay dùng sức bấm vào trong thịt, đau đớn sẽ kích thích nàng, nhắc nhở nàng, ngàn vạn lần không thể xung động ······

Mặc dù nàng khắc chế, thế nhưng người ở bên cạnh nàng, vẫn thấy sự khác thường của nàng, một là hoàng đế, một là Tiểu Ngư nhi, người thứ nhất thân thiết dời qua tầm mắt, khóe môi câu ra ý cười, chậm rãi mở miệng: “Dao nhi làm sao vậy? Không phải có chỗ nào khó chịu chứ?”

Hắn chỉ cho là Thanh Dao bởi vì chuyện hắn muốn nạp phi nên mới hỏi như vậy.

Ngay cả Tiểu Ngư nhi cũng cho rằng như vậy, nàng đau lòng vươn tay ra nắm lấy tay mẫu thân, tay nàng ấy lạnh lẽo thành một mảnh, kinh hãi, đau đớn khó nhịn, nương, xin lỗi, nàng nắm chặt tay Thanh Dao, lúc đầu nàng nên ngăn cản nàng ấy trở về mới  đúng.

Thanh Dao chợt hoàn hồn thì cái trán đã dầy đặc giọt mồ hôi, hai bên tóc mai dính liền ở trên mặt của nàng, mặt của nàng tái nhợt đến không có huyết sắc, may là hôm nay chọn tú, nếu rơi vào mắt những người có lòng, họ chỉ nghĩ là nàng vô pháp tiếp nhận chuyện hoàng thượng nạp phi.

Tây Môn Tân Nguyệt vẻ mặt hết sức khinh khỉnh, đắc ý cực kỳ, hoàng thượng nạp phi, nữ nhân này rốt cuộc vẫn chịu không được.

Tâm huyết của mình quả không có uổng phí, còn tưởng rằng nàng ta có bản lĩnh giả trang nhiều lắm, nguyên lai cũng không gì hơn cái này.

Tây Môn Tân Nguyệt nghĩ vậy liền không khỏi phốc cười ra tiếng: “Tỷ tỷ có phải quá khó chịu hay không, hoàng thượng, tỷ tỷ sắc mặt đều đã thay đổi, chẳng lẽ tỷ tỷ không muốn để cho hoàng thượng nạp phi?”

Tiểu Ngư nhi giận dữ trừng mắt: “Ngươi?”

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cùng nhìn chủ tử, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, chủ tử sẽ không thực sự ở trước mặt nhiều người như vậy khó xử hoàng thượng chứ, nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ ngày mai toàn bộ Lâm An thành đều biết chuyện chủ tử ghen tị, đây chính là dụng tâm của Tây Môn Tân Nguyệt.

Mà trên đại điện của trữ tú cung, lúc này từng nữ nhân đang muốn trổ hết tài năng khoe sắc đẹp, nhưng nhìn sắc mặt hồng trắng đan xen lẫn nhau của hoàng hậu, chỉ sợ mình mộng đẹp không thành, họ đang đang mở thật to đôi mắt, hô hấp đều gấp gáp, đang liều mình nhìn chằm chằm hoàng hậu nương nương.

Tất cả mọi người đều nhìn Thanh Dao, tuy rằng lúc trước có chút khác thường, nhưng cơ hồ chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh nàng đã khôi phục lại, môi của nàng bất giác hiện lên nụ cười thản nhiên.

“Thục phi nói cái gì đó? Nếu hoàng thượng có lòng, bản cung làm sao lại đi ngăn cản chứ? Bản cung thân là đứng đầu tam cung, cần có nghĩa vụ này không phải sao?”

Tiếng nói của nàng kính cẩn nhu thuận thanh lương vang lên, ngồi ở bên cạnh nàng Huyền đế ánh mắt híp lại, sự sắc bén hiện lên, nàng tựa hồ có chút khác lạ, trước đây nghe nói nàng rất ghen tị, vì sao lại đồng ý cho hắn nạp phi, nếu như hôm nay nàng kiên quyết phản đối thì hắn nhất định sẽ làm như nàng mong muốn, để cho những nữ nhân này trở về, hắn chỉ chọn nữ nhân này, vốn cũng là đúng tâm ý của mình, không nghĩ tới nữ nhân này lại có thể xem như không thấy, tuy rằng lúc trước sắc mặt khó nhìn một chút, nhưng vẫn đồng ý.

Chẳng lẽ nàng không có yêu hắn nhiều như hắn tưởng?

Hay còn có mục đích khác.

Huyền đế mặt không đổi sắc, nhưng trong đầu rất nhanh hiện lên đủ loại ý niệm, mà Thanh Dao đã thản nhiên, nàng bất động thanh sắc, đoan trang lịch sự, cười nhìn bên dưới, kỳ thực trong lòng đang kích động.

Người nam nhân này là ai? Vì sao có thể đem Lưu Tôn mô phỏng đến không có kẻ hở như thế, ngay đến các nàng cũng bị mê hoặc, phải biết rằng hắn là một người mà khí phách cùng ôn nhuận hoà vào nhất thể, cũng không phải dễ dàng mô phỏng theo, lại càng không phải một ngày hai ngày là làm được, như vậy người này hẳn là người thân cận bên cạnh hắn.

Người thân cận bên cạnh hắn, cơ hồ đều là trung tâm, mà cái loại gây tai họa còn có võ công cao cường cơ hồ không có.

Khoan, trong óc Thanh Dao bỗng nhiên dần hiện ra một người tới, nếu như người kia vẫn còn sống, hẳn sẽ dễ dàng làm được.

Bởi vì hắn cùng Lưu Tôn cùng xuất thân là môn hạ của Thiên Sơn lão nhân, cùng ăn cùng ngủ bao nhiêu năm, đối với tập tính cùng động tác của Lưu Tôn, đều rõ như lòng bàn tay, điểm quan trọng nhất là võ công của hắn cũng vô cùng lợi hại, ngoại trừ Lưu Tôn, chỉ sợ người bình thường không phải là đối thủ của hắn, nếu như lúc đó Lưu Tôn vì sơ ý mà bị hãm hại, chỉ sợ sẽ trúng độc thủ của nam nhân này, ai sẽ nghĩ tới nam nhân này lại trà trộn vào hoàng cung, lúc đầu còn tưởng rằng hắn đã chết.

Thanh Dao ngước mắt nhìn, đáy mắt mơ hồ giống như một đêm Bắc Phong, vừa lạnh lại hàn.

Nàng nhìn nam nhân bên cạnh, hắn đúng lúc cũng nhìn sang, ôn nhã cười, hai người đối mắt nhìn nhau, Thanh Dao tận lực bất động thanh sắc đánh giá hắn, nụ cười trên mặt nhợt nhạt, khiến cho người ta thấy không rõ nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

“Hoàng thượng định dâng thiên kim nhà ai tiến cung?”

Thanh Dao tận lực ổn định thanh âm phập phồng của chính mình, nhìn qua vẫn một bộ dạng lành lạnh, kỳ thực nội tâm của nàng giống như bị đốt nóng, máu chảy đầm đìa thành một mảnh mơ hồ.

Lưu Tôn hiện tại ở địa phương nào? Hắn có khỏe không?

Bây giờ nên làm gì? Thanh Dao đang tính toán, lập tức nghĩ tới thái giám tổng quản A Cửu, nhớ đến A Cửu liền thấy mình sơ xuất, A Cửu và hoàng thượng, vẫn tựa như nô tài mà không phải nô tài, cho nên nói A Cửu biểu hiện kinh hãi đảm chiến như vậy, nhất định là biết hoàng thượng xảy ra chuyện gì, nhưng lại không có biện pháp mở miệng nói ra.

Thanh Dao nghĩ vậy mâu quang liền tùy ý đảo qua người hoàng đế, chỉ thấy A Cửu thân hình gầy đi, cùng dáng thản nhiên lúc trước hoàn toàn không giống, hắn hiện tại mặc kệ là khi nào, vĩnh viễn cúi thấp đầu, không nhìn bất luận kẻ nào.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Hoàng thượng bao phủ ý cười, thanh âm nhã nhặn vang lên.

“Nữ nhi của Tư Mã đại học sĩ Tư Mã Lan Mai, nay phong làm Mai phi, nữ nhi Vân Tâm Phong của thái phó làm Vân phi ······ “

Hoàng đế liên tiếp phong ba vị phi tử, theo thứ tự là Lan phi, Vân phi, Hà phi, mặt khác còn có mấy vị chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung, nói chung thoáng một cái rất nhiều mỹ nhân tiến cung, nhìn gia thế phía sau những nữ nhân này đều là trọng thần trong triều, Thanh Dao lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt, nam nhân này tâm kế thật là sâu a, mặc dù hắn là giả, nhưng nếu sủng hạnh mấy mỹ nhân này, đến lúc đó dù cho những gia đình này biết, cũng chỉ liều mạng mở to hai mắt nói hắn là thật, tính toán thật giỏi a.

Thanh Dao khóe môi phiếm cười, hiện tại nàng không lo lắng đám nữ nhân tiến cung này, cũng không lo lắng ngôi vị hoàng đế bị chiếm lấy, nàng lo lắng chính là Lưu Tôn, nàng nhất định phải nhanh một chút tìm được hắn, không biết hắn có khoẻ hay không, chỉ cần vừa nghĩ tới có khả năng hắn sẽ gặp chuyện không may, trong lòng liền rất đau.

“Hoàng hậu thấy thế nào?”

“Hoàng thượng thích là được.”

Thanh Dao thần sắc nhàn nhạt, nhưng giọng điệu lại nhu chậm, làm cho chúng nữ tử bên dưới đều thở dài một hơi, cục diện trước mắt, nếu như hoàng hậu không đồng ý, tối đa chỉ mang danh tiếng ghen tị, thế nhưng các nàng sẽ không có biện pháp tiến cung, không nghĩ tới nguyên lai hoàng hậu cũng rất đại độ, các nàng mới được tiến cung như ý nguyện.

Mà Thanh Dao sở dĩ đồng ý, là vì người nam nhân này vốn không phải Lưu Tôn, mà là Thượng Quan Hạo.

Hiện ở trong cung chỉ có nàng cùng Tây Môn Tân Nguyệt, Tây Môn Tân Nguyệt muốn lợi dụng những nữ nhân này để đối phó nàng, nàng tại sao không lợi dụng những nữ nhân này để che dấu hành động kế tiếp của chính mình, nàng muốn tra rõ hoàng thượng chân chính hiện tại ở địa phương nào? Có phải đã xảy ra chuyện hay không, hay là……..?

Thanh Dao không dám nghĩ thêm nữa.

“Tốt, Dao nhi cố lòng rồi, trẫm trở về thượng thư phòng đây.”

Huyền đế đứng dậy, Thanh Dao không nhanh không chậm dẫn Tây Môn Tân Nguyệt cùng tân phi tử hoàng đế mới dâng, chậm rãi đứng trên đại điện thi lễ: “Cung tiễn hoàng thượng.”

Hoàng đế ly khai, Thanh Dao mặc kệ những nữ nhân bên dưới, trực tiếp dẫn Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu còn có Băng Tiêu rời đi, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Thục phi nương nương hãy an bài việc này đi.”

“Dạ, hoàng hậu nương nương.”

Tây Môn Tân Nguyệt sắc mặt âm ngao xấu xí, vốn rất muốn chọc tức nữ nhân này, hơn nữa theo dự tính nàng nhất định sẽ ngăn cản hoàng thượng nạp phi, như vậy nàng sẽ được danh tiếng là một nhàn tuệ, mà nàng ta ngược lại sẽ có một xú danh ghen tị, không nghĩ tới nữ nhân này lại đồng ý cho hoàng thượng nạp phi, còn nàng thì còn rơi xuống một thân mệt nhọc, bị lưu lại hầu hạ những nữ nhân này.

Bất quá, Tây Môn Tân Nguyệt lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười.

“Người đến a.”

Lập tức có thái giám cùng cung nữ đi tới, Tây Môn Tân Nguyệt dịu dàng mở miệng: “Đem tân phi tử với dâng cùng chiêu nghi an bài đến các điện đi, những khuê tú không được chọn đưa ra khỏi cung đi.”

“Tạ ơn Thục phi nương nương.”

Những nữ nhân được chọn cùng nhau cung kính tạ ơn Thục phi nương nương, Tây Môn Tân Nguyệt vẫn chưa quên cảnh cáo những nữ nhân này: “Các ngươi ở trong cung  phải cẩn thận chút, trong hậu cung này không phải tất cả mọi người đều giống bản cung dễ nói chuyện như vậy.”

Nói xong cũng không đứng đó để ý đến những nữ nhân mới tiến cung, nàng dẫn thiếp thân tỳ nữ cùng thái giám và cung nữ của chính mình, thong thả rời đi.

Để lại mấy người nữ nhân hai mặt nhìn nhau.

Lời nói của Thục phi nương nương là có ý gì, trong cung còn có thể là ai, ngoại trừ hoàng hậu ra, hôm nay từ đầu tới đuôi, sắc mặt của hoàng hậu cũng không quá tốt, nhìn thêm tiểu công chúa ở bên người nàng, càng trợn mắt liếc nhìn, xem ra sau này các nàng phải cẩn thận chút mới được ······

Phượng Loan cung

Trên đại điện, Thanh Dao cho lui tất cả thái giám cùng cung nữ, chỉ để lại Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, sau đó cho gọi thêm Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt, mấy người cùng nhau nhìn thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị của nương nương, chỉ thấy quanh thân nàng bao phủ lãnh sương, con ngươi đỏ như máu, một mảnh yêu hồng, khuôn mặt đầy sát khí, chuyện phát sinh hôm nay đã làm cho người luôn luôn trầm ổn lạnh lùng lại thất sắc như vậy.

Mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chọn tập
Bình luận
× sticky