Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 84-1: Sóng ngầm tuôn. Bắt cóc

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

“Dạ, hoàng thượng, ” Tây Môn Tân Nguyệt cắn răng, nén chịu lại, nàng nhất định phải nhịn những việc mà người thường không thể nhịn, nàng vẫn nhớ kỹ một đêm trước khi tiến cung, cha cùng nói nàng nói chuyện trước đây của thái hậu, thái hậu nương nương năm đó từ một lục phẩm quý nhân bò đến vị trí thái hậu, cũng đã nhịn những việc mà người thường không thể nhịn, mới thành có được địa vị tôn quý như hôm nay, vì thế dù hiện tại hoàng thượng thích nữ nhân trước mắt, cũng không có nghĩa là vĩnh viễn yêu thích nàng, từ xưa đến nay hoàng đế đều vô tình, nam nhân người nào lại không có mới nới cũ, Tây Môn Tân Nguyệt sau một phen tự mình suy xét, sắc mặt đã ôn hòa lại, dịu dàng mở miệng, thân thể dời đi, mời hoàng thượng cùng hoàng hậu tiến vào thưởng hoa đình.

Trong đình có bàn đá, Tây Môn Tân Nguyệt đợi được hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương ngồi xuống mới cung kính đích tay dâng trà, sau đó yên tĩnh tiêu sái qua một bên đánh đàn, trên mặt từ đầu tới cuối vẫn duy trì dáng vẻ ôn nhu tươi cười như gió nhẹ, nàng đánh đàn rất cẩn thận, tựa hồ hoàng thượng cùng hoàng hậu ân ái cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với nàng.

Mộc Thanh Dao đang cầm chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng Tây Môn Tân Nguyệt đã hoàn toàn thức tỉnh, nhưng với thái độ hiện tại chỉ có lời giải thích duy nhất.

Tây Môn Tân Nguyệt người này, cũng không phải nữ nhân tầm thường, trí tuệ cùng suy nghĩ của nàng ta chỉ sợ so với nàng không kém bao nhiêu, nhưng nàng ta lại có thể chịu được việc mà người thường không thể nhịn, hôm nay ẩn nhẫn chỉ sợ ngày sau nàng ta sẽ đạt được tất cả, Mộc Thanh Dao đôi mắt sâu lạnh lùng nghiêng người nhìn hoàng thượng, hoàng thượng vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt sâu không lường được, thấy không rõ ràng tâm tình, không biết lúc này hắn đang nghĩ cái gì?

Trong đình, ba người ôm tâm tư khác nhau, cũng quên thưởng thức tiếng đàn, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, thì khúc đã kết thúc.

Tây Môn Tân Nguyệt ưu nhã đứng dậy, thi lễ, chậm rãi mở miệng: “Làm cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương chê cười.”

Mộc Thanh Dao nhẹ gật đầu một cái, tiếng đàn của Tây Môn Tân Nguyệt xác thực dễ nghe, tự nhiên hòa hợp, cũng giống như con người của nàng, nhu tình như nước.

Không biết là do tiếng đàn, hay là còn ẩn ý sâu xa nào khác mà sắc mặt của hoàng thượng đã hòa hoãn một ít, khóe môi nhất câu, cuồng mị mở miệng: “Tây Môn tướng quân có khỏe không?”

“Đã làm cho hoàng thượng bận tâm, phụ thân mọi chuyện đều tốt.”

Dối trá khách sáo, Mộc Thanh Dao khinh thường nhìn hoàng thượng liếc mắt một cái, mỗi ngày trong triều đều nhìn thấy phụ thân nàng ta, có khỏe hay không hắn chẳng lẽ không biết, còn cố ý hỏi như vậy.

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Hoàng thượng không nói gì khác nữa, bất quá chính là lời nói giản đơn nhưng khá thân thiết, đã làm cho Tây Môn Tân Nguyệt vạn phần kích động, nàng rốt cuộc cùng hoàng thượng đã tiến gần hơn một bước, có một số việc không thể cấp, từ từ sẽ đến, nàng nhất định sẽ được như ý nguyện khi vào cung.

Mộ Dung Lưu Tôn quay đầu nhìn phía Mộc Thanh Dao, ôn nhuận mở miệng: “Hoàng hậu, khúc cũng nghe xong, đêm đã khuya rồi, cần phải trở về.”

“Ừ, đi thôi, ta cũng mệt mỏi.” Mộc Thanh Dao ngáp một cái, một điểm hình tượng cũng không có, Tây Môn Tân Nguyệt vẫn đứng ở một bên, ánh mắt hiện lên sự khing thường, nữ nhân này thật thô lỗ, hoàng thượng lại thích nữ nhân như vậy sao, thật là làm cho người ta buồn bực.

Hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, ai ngờ Tây Môn Tân Nguyệt vẫn đứng bất động bỗng nhiên mềm mại mở miệng: “Chờ một chút.”

Một đôi Đế Hậu, ngừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn vào trong đình, Tây Môn Tân Nguyệt đứng ở dưới ánh đèn lờ mờ, ôn nhu như nước lên tiếng: “Tân Nguyệt từng nghe quý phi tỷ tỷ nói qua, tiếng tiêu của hoàng thượng là giai điệu hay trong thiên hạ khó có được, không biết Tân Nguyệt có diễm phúc được nghe hay không?”

Tây Môn Tân Nguyệt nói vừa rơi xuống, Mộc Thanh Dao liền cảm nhận được thân thể nam nhân bên cạnh thân trở nên cứng ngắc, quanh thân hắn bao phủ sự thị máu vô tình tàn bạo như ma vương, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tây Môn Tân Nguyệt, tiếng nói lợi hại như đao vang ở trong thưởng hoa đình.

“Như vậy quý phi nương nương có nói cho ngươi biết, tiếng tiêu của trẫm không ai có thể nghe, ngoại trừ…” Mâu quang của hắn dời về phía Mộc Thanh Dao, đáng tiếc nữ nhân này không thèm nhìn hắn cái nào.

Tây Môn Tân Nguyệt ngẩn ra, sắc mặt có chút lúng túng, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, đáy lòng thầm mắng mình không có đầu óc, lúc nàng và Sở Ngữ Yên được sắp xếp ở cùng nhau, nàng cũng không có nghe nàng ta nói hoàng thượng không thích có người nghe hắn thổi tiêu, bất quá lời của hoàng thượng cũng chưa có nói hết, có phải chứng tỏ tiếng tiêu của hắn kỳ thực vẫn có người có thể nghe, người kia hẳn là? Hoàng hậu, nghĩ đến đây, Tây Môn Tân Nguyệt trong lòng đau đớn dường như bị đục khoét, chẳng lẽ mình thực sự một chút cơ hội cũng không có sao? Hoàng thượng thương yêu hoàng hậu như vậy, chỉ sợ không có bất luận lực lượng gì có thể phá hủy được, nhưng chẳng lẻ nàng cứ như vậy mà xuất cung sao? Không.

“Tân Nguyệt đã mạo phạm, xin hoàng thượng thứ tội.”

Mộ Dung Lưu Tôn cũng không nhìn tới nàng, lôi kéo tay Mộc Thanh Dao đi ra khỏi thưởng hoa đình, tuy nói phụ thân Tây Môn Tân Nguyệt là hộ quốc tướng quân, nhưng trước khi tiên hoàng lâm chung, đã đem binh lính của hắn thu hồi, đưa về cho hai vị thừa tướng quản lý, hiện tại binh quyền của tả thừa tướng đã trở lại trong tay hắn, chỉ còn có binh quyền của Sở gia, hắn sẽ mau chóng nắm lại một nữa kia, cho nên đối với việc ở lại trong cung của Tây Môn Tân Nguyệt, hắn không muốn cũng không rảnh mà để ý tới, thái hậu không phải thích giữ người ta sao? Cứ để cho nàng đem người nhà cho vào nữa là được.

Trong đình, Tây Môn Tân Nguyệt đứng trước gió, mâu quang không khỏi hàm chứa sự oán hận, nhìn chằm chằm bóng người rời đi, hai tay dùng sức nắm chặt lan can chạm khắc bằng ngọc, những ngón tay mảnh khảnh trong nháy mắt xanh trắng một mảnh, nàng sẽ không dừng tay, nếu cứ như vậy xuất cung, nàng cả đời cũng sẽ không vui vẻ, không bằng liều mạng ở lại trong cung, nàng tin tưởng hoàng thượng sớm muộn gì cũng sẽ phong nàng tiến nhập hậu cung, mà tất cả chuyện này đều không thể thiếu tài trí của chính mình, nghe nói hoàng thượng thích nữ nhân thông minh, đêm nay hành vi cử chỉ của nàng đã không khôn ngoan, sau này sẽ không để lộ ra nửa điểm sai lầm nào, còn có nữ nhân Sở Ngữ Yên kia, không chỉ một… mà… lại ba lần lừa dối nàng, chờ nàng vào hậu cung, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta…

Mộc Thanh Dao theo phía sau hoàng thượng trở về Phượng Loan cung, dọc theo đường đi hoàng thượng đều không có nói gì, nhưng mi tâm đã có vẻ khinh giận, tựa hồ ai chọc đến tâm tình của hắn làm hắn không hài lòng, Mộc Thanh Dao nhịn không được mở miệng hỏi: “Hoàng thượng, làm sao vậy?”

Hoàng thượng không có trả lời, trên đường rất trầm mặc, sau đó đem Mộc Thanh Dao đưa về Phượng Loan cung, cũng không chào hỏi tiếng nào, liền dẫn thái giám A Cửu cùng mấy người tiểu thái giám ngồi lên nhuyễn kiệu trước cửa cung trở về Lưu Ly cung.

Mộc Thanh Dao đứng ở trên thềm đá, giật mình ngẫn người nhìn cỗ kiệu kia rời đi, không biết nam nhân này tức giận cái gì, bất quá nói thật, nàng lúc này không còn nhìn thấy một hoàng thượng cơ trí anh minh nữa, mà giống như một đứa nhỏ không đạt được thứ mình muốn, tự nhiên tức giận không giải thích được.

“Nương nương, làm sao vậy?”

Mạc Sầu cẩn thận hỏi, lúc nãy nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu ở chung đụng rất tốt mà, nhưng sau khi nghe xong tiếng đàn của Tây Môn Tân Nguyệt, hai người tựa hồ đều trầm mặc, cái gì cũng không nói, hoàng thượng mặt thối thấy sợ, nổi giận đùng đùng rời khỏi Phượng Loan cung.

“Không có việc gì, vào đi thôi.” Mộc Thanh Dao quay đầu tiến vào Phượng Loan cung, trong lòng thầm nghĩ, hoàng thượng chắc không phải là bởi vì đoán được ẩn ý của nàng chứ, biết nàng cố ý muốn đi nghe Tây Môn Tân Nguyệt đàn, cho nên mới giận dỗi như vậy, bất quá ngẫm lại cũng không đúng với tình hình hiện tại, cuối cùng đành không nghĩ nữa, trở về tẩm cung ngủ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky