Mai Tâm động tác linh hoạt đang chuẩn bị khăn lông ướt cho chủ tử lau mặt, nàng lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nhớ tới những tên lúc nãy, tức giận mở miệng.
Mạc Sầu thì có chút lo lắng: “Tiểu thư, cường long không áp được bọn rắn độc, chỉ sợ những người đó không phải dễ chọc, hiện tại chủ tử đả thương bọn họ, tin là rất nhanh sẽ có người tìm tới đây?”
“Vậy thì thế nào? Đừng quên bây giờ bên người chúng ta đang có một thân vương đi theo. Còn thêm mười mấy thị vệ thân thủ rất cao, chẳng lẽ còn sợ những người đó à! Quan trọnh nhất là, Nam An vương theo chúng ta đúng là nhân tài mà không được trọng dụng (=.=), chúng ta phải tìm chút chuyện để cho hắn làm chứ.”
Vừa nghĩ tới Mộ Dung Lưu Chiêu cứ đi theo các nàng, Thanh Dao liền có chút tức giận, bởi vì căn bản ném không được bọn họ, nếu như vẫn bị bọn họ quấn quít lấy, nàng còn có thể đi chỗ nào đây?
Hiện tại hắn cũng không bắt buộc nàng phải trở về, cũng không nói những câu làm nàng phiền lòng, cứ như vậy theo nàng, mặc kệ ăn ở hay là mặc, tất cả đều là tốt nhất, dù cho nàng nói lên núi, hắn cũng không phản đối, nàng giết người, hắn giải quyết tốt hậu quả, nói chung tốt đến độ làm cho nàng áy náy. Thật biết cách làm cho nàng chột dạ mà, bất quá đừng hy vọng vì như vậy mà nàng sẽ quay về.
Hơn nữa nàng cũng sẽ không để cho hắn theo mãi. Bởi vì nàng vẫn chưa quên Nam An vương thân đệ đệ của hoàng thượng. Hơn nữa thái độ làm người của hắn luôn luôn ngay thẳng. Tuyệt đối không làm chuyện vi phạm đến ý muốn của hoàng thượng. Người như vậy, nàng sao có thể cho hắn đi theo đây? Nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tin tức sẽ nhanh chóng đến kinh thành.
“Mạc Sầu, Phù Phong thành rất đông đúc, nói không chừng đêm nay chúng ta có thể rời đi.”
Thanh Dao ánh mắt bí hiểm hẳn lên, nàng có thể nương nhờ nhiều người, đem Nam An vương cùng thủ hạ của hắn toàn bộ quăng đi.
Vừa nghe nói có thể bỏ rơi bọn người Nam An vương, Mạc Sầu cùng Mai Tâm lập tức rất hứng thú, nhất tề vây đến bên cạnh nàng: “Chúng ta làm như thế nào đây?”
“Bởi vì sẽ nhanh đến lễ mừng năm mới, trong Phù Phong thành nhất định rất nhộn nhịp, mà chúng ta vừa chọc bọn ác bá ở nơi này, phỏng chừng đợi một lúc người ta nhất định sẽ đến trên lầu này, chúng ta sao không thừa cơ hỗn loạn quăng Nam An vương, chỉ cần ra khỏi Đức Thỉnh lâu, hắn cũng đừng nghĩ có thể theo chúng ta nữa.”
“Tốt.”
Thanh Dao vươn tay, trãi qua mấy ngày liên tiếp tức giận, nên đã sớm hưng phấn vươn tay ra cùng Mạc Sầu và Mai Tâm vỗ tay hoan hô, cực kỳ hài lòng.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Thanh Dao, cái đám anh em của tên công tử bị đánh, được gia nô sau khi khiên trở về, đã nhanh chóng ngóc đầu trở lại, kẻ mang theo một nhóm người chính là Tô tri phủ Phù Phong thành, con trai bảo bối bị người ta đánh cho tàn phế, hắn có thể không tức giận sao? Nên lập đến phủ nha điều xuất binh tướng, hơn nữa còn mang theo các gia nô của những phú hào Phù Phong thành, nên tới rất nhiều người, ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây lấy Đức Thỉnh lâu.
Mộ Dung Lưu Chiêu nghe được động tĩnh ngoài tửu lầu, rất sợ thanh âm ầm ỹ kia ảnh hưởng đến người ở bên trong, nên lập tức dẫn một ban thị vệ đi xuống lầu, quanh thân lạnh lùng cứng rắn, sắc mặt âm trầm xấu xí.
Chỉ thấy trong đại sảnh lầu một rất vắng vẻ, từ lúc biết Tô phủ công tử bị đánh, những người đang ăn cơm uống rượu nghe hát liền chạy trối chết, ai có lá gan lớn ở lại xem náo nhiệt chứ, chẳng phải là không muốn sống nữa sao.
Chưởng quỹ cùng điếm tiểu nhị sợ đến sắc mặt trắng bệch, dẫn một đám đầu bếp trong điếm có liên can, đứng ở ngoài cửa, xin lỗi và bồi tội với đại dẫn đầu, còn tự mình tát vào mồm mấy cái.
Nam nhân trung niên dẫn đầu, chính là tri phủ Phù Phong thành, vừa nhìn thấy từ trên lầu đi ra một nam tử áo mãng bào bạch ngọc, quanh thân đẹp đẽ quý phái, hơn nữa lớn lên cao to, tuấn mỹ không gì sánh nổi, nhưng lại có vẻ mặt lạnh lùng, quanh thân hàn ý, trong mắt tri phủ đại nhân lập tức phóng ra ánh sáng xanh, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, cuối cùng đã xác nhận, và khẳng định tên kia tối đa cũng chỉ là người có tiền mà thôi, hắn từ trước đến bây giờ còn chưa có gặp qua người này.
“Lớn mật điêu dân, cả gan dám đánh khuyển tử.”
Tô tri phủ gầm lên một tiếng, binh tướng phía sau cùng reo hò trợ uy, trường côn trong tay đập thùng thùng trên mặt đất vang thành một mảnh, Tô tri phủ giơ tay, bọn người kia liền đình chỉ hành động, xung quanh mình rơi vào yên tĩnh, chỉ thấy Tri phủ đại nhân sắc mặt tàn bạo, mang theo vẻ tàn nhẫn, lạnh lẽo trừng mắt Nam An vương.
“Còn không mau mau nhận đến lấy cái chết, tốt nhất là đừng để cho bản quan động thủ, bằng không các ngươi chết sẽ càng khó nhìn hơn, tất cả đều loạn côn đánh chết.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, từ trên lầu truyền đến một tiếng nói lạnh như nước.
“Ta cũng rất muốn biết, sẽ chết khó coi đến cỡ nào, như thế nào mà con trai cùng lão cha lại có một tính tình thế? Động một chút là thích nói mình là đại gia, bằng không thì chính là uy hiếp người khác vậy?”
Thanh âm lành lạnh băng hàn vừa rơi xuống đất, một công tử có gương mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng từ bên trong đi tới, hai mắt có thần, lóng lánh như vì sao trên bầu trời xanh, nụ cười ở bên môi, rõ ràng là ướt át như ngọc, nhưng bộ dáng lại làm cho người ta có một loại áp lực sát khí thị máu, mâu quang tùy ý đảo qua, người người đều cảm thấy nội tâm run lên, thở hốc vì kinh ngạc.
Thanh Dao vừa hiện thân, một công tử bị thương nhẹ đứng ở bên người Tô tri phủ, sớm đã không e ngại nhường lối, chỉa tay về phía nàng nói với Tô tri phủ.
“Chính là hắn đánh Minh Kiệt, tiểu tử này có chút tà môn, rất là lợi hại.”
Nói xong nhịn không được run run một chút, vội vàng lắc mình trốn ra phía sau quan binh.
Thanh Dao ánh mắt châm chọc liếc nhìn hắn một cái, hèn nhát, còn là nam nhân sao? Đã sợ thành như vậy mà còn dám xuất hiện, sau đó đem mâu quang nghênh đón cái nhìn của Tô tri phủ, chỉ thấy gương mặt già nua của Tô tri phủ sớm đã tái lại, hắn đường đường là tri phủ của Phù Phong thành, trời cao hoàng đế xa, ở tại nơi này hắn chính là hoàng đế, không nghĩ tới lại bị một tiểu tử hoàng mao chất vấn, khuôn mặt lập tức vặn vẹo dữ tợn hẳn lên, căm tức nhìn Mộc Thanh Dao, lạnh lùng ngoắc tay, mệnh lệnh.
“Đánh, theo lời ta nói đánh chết, một cũng không lưu.”
Đây chính là kết quả, đối diện Đức Thỉnh lâu có rất nhiều bách tính vây quanh xem náo nhiệt, tất cả mọi người đều có chút bận tâm, tuy nói công tử từ nơi khác đến thoạt nhìn cũng rất lợi hại, nhưng Tô tri phủ lại là bá vương của nơi này, hơn nữa thủ hạ có nhiều người như vậy, thật tội nghiệp cho công tử này, e rằng hắn sẽ không có kết cục tốt.
Thanh Dao vừa nghe tri phủ nói, sắc mặt sớm đã thay đổi, không đợi người ta xông lên, nàng đã sớm tiên phát chế nhân, một cước đá ra mang theo mười phần lực đạo, đem Tô tri phủ đá bay ra ngoài, cả người nện vào đống bể nát phía sau, đụng ngã vài người, lập tức có người chạy đến, nâng Tô tri phủ dậy, chỉ thấy mặt hắn biến thành xanh, vươn tay đè ngực lại, bị một cước này đá trúng ngực hắn khó chịu, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, tên đáng hận này, hắn vung tay lên, bọn thủ hạ lập tức đồng loạt vây bắt lại.
Vừa rồi tim của Mộ Dung Lưu Chiêu thiếu chút nữa đã ngưng đập, Dao nhi đang cố ý ở đây đập phá mà (TT: Ca gọi thế để tỷ ấy biết thì sẽ thảm đó, chỉ có Tôn ca mới được gọi thế thôi)
Nàng cũng không phải là một người hay xung động, nếu như bọn họ thật sự đánh nhau! Chỉ sợ nàng sẽ thừa cơ hỗn loạn mà trốn mất.
Mộ Dung Lưu Chiêu vừa nghĩ thấu được đạo lý này, thì thân hình khẽ động, người đã nhanh như chớp bay ra ngoài, kéo áo Tô tri phủ một cái, trong tay một lệnh bài sáng loáng đã đưa đến trước mặt hắn, tam phẩm mang Đới Đao thị vệ, Tô tri phủ lắc đầu, đợi đến khi hắn lắc xong thì đã đứng ở trước mặt Mộc Thanh Dao, hắn ngây ngốc nhìn một đám người trước mặt, cuối cùng lại liếc mắt nhìn về phía Nam An vương, rồi quỳ xuống.
“Hạ thần đáng chết, không biết Thống lĩnh đại nhân quang lâm tệ xá, không có từ xa tiếp đón, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, mong rằng thống đại nhân bao dung.”
Tri phủ đại nhân dập đầu như giã tỏi, đám đại quan binh phía sau mất một lúc lâu mới kịp phản ứng, đợi được đến khi tất cả đều quỳ xuống đất, trước cửa Đức Thỉnh lâu quỳ đông nghịt thành một mảnh, chưởng quỹ cùng điếm tiểu nhị, còn có đám dân chúng đang đứng trên mặt đường, mắt thấy những biến hóa long trời lở đất vừa xảy ra, thật là có chút không thích ứng, bất quá họ có thể khẳng định một việc, chính là công tử từ nơi khác đến này đại quyền so với tri phủ, lớn hơn nhiều, cho nên mới phải làm cho tri phủ đại nhân luôn luôn cao cao tại thượng sợ hãi đến như vậy.
Mộc Thanh Dao lạnh lùng quét nhìn đám quan binh đông nghịt kia, cuối cùng vẻ mặt buồn chán tiêu sái đến trước mặt Tô tri phủ, lạnh nhạt mở miệng.
“Rốt cuộc là ai bị chết càng khó nhìn đây? Tri phủ đại nhân.”
“Hạ quan đáng chết, hạ quan đáng chết, ” Tô tri phủ hoảng sợ mở miệng. Lúc trước cho hắn nhìn thấy lệnh bài chính là tam phẩm thị vệ, lớn hơn hắn đến hai cấp bậc, thế mà người kia đối với kẻ trước mắt vô cùng cung kính, như vậy địa vị của người này rốt cuộc là cao đến đâu đây? Tri phủ càng nghĩ càng sợ hãi, giọt mồ hôi trên đầu không ngừng lăn xuống, cuối cùng vội vàng dùng sức dập đầu.
Mộc Thanh Dao chậm rãi nở nụ cười, cười đến nỗi nhìn thế nào cũng đều có điểm âm mưu lớn trong đó, Mộ Dung Lưu Chiêu a, Mộ Dung Lưu Chiêu, không ngờ ngươi lạ xem thấu tâm tư của ta, chẳng lẽ ngoại trừ cách kia, ta không còn cách nào khác sao?
“Tô tri phủ?” thanh âm của Thanh Dao nghe như từng trận gió từ cõi âm, tay kia của nàng đã sớm kéo râu mép của Tô tri phủ lên, lạnh lẽo cười, sau đó xoay người kề sát vào lỗ tai của hắn cảnh cáo.
“Vị thị Vệ đại nhân này của chúng ta cũng không phải người dễ chọc, ngươi nên nhanh chóng lôi kéo hắn, đãi tiệc tạ lỗi, bằng không ngươi chờ mất chức bỏ mệnh đi.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, thân hình của Tô tri phủ run rẩy, khuôn mặt khủng hoảng, quay đầu lại nhìn về phía Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, nghĩ đến việc có thể mất chức bị ném đầu, đâu còn suy nghĩ thêm điều gì khác nữa, vọt tới, ôm lấy đùi của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, tiếng khóc nhất thời vang lên.
“Thị Vệ đại nhân, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ, còn có một nhà khổ mạng phải nuôi sống! Ngàn vạn lần không nên a, ngàn vạn lần không nên a.”
Phía sau Tri phủ đại nhân một tầng binh sĩ đông nghịt, nhất thời vang lên tiếng hô như sấm: “Thị Vệ đại nhân, bỏ qua cho chúng ta đi.”