Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 115-3

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Thanh Dao nhìn phía tiểu đào, tiểu đào bị hù sợ ùm một tiếng quỳ xuống đất, cung kính mở miệng: “Tiểu thư nhỏ ăn cái gì, nô tỳ đều ăn cái đó, mọi người cũng đều có ăn, những người khác chưa từng có chuyện gì  a.”

Nàng vừa mới nói xong, mắt vô tình liếc đến bàn trà, chỉ chỉ: “Hình như trà kia, người khác không uống qua, nhưng đó là trà của tiểu thư?”

Lời vừa nói ra, trong phòng, Thanh Dao cùng Vô Tình sắc mặt lóe sáng, chẳng lẽ đối tượng thực sự mà người kia muốn hạ độc là Thanh Dao, mà trà này vô tình bị Tiểu Ngư nhi uống, vì thế Tiểu Ngư nhi mới có thể trúng độc.

Thanh Dao lập tức đưa tay bưng lấy chén trà trên bàn trà, đưa tới cho Vô Tình.

Vô tình ngửi nhẹ, lập tức nhíu mày, sắc mặt âm hàn, trầm giọng mở miệng: “Quả nhiên là đoạn trường tán, ” nói xong khẩn trương nhìn phía Thanh Dao: “Ngươi không uống chứ?”

Thanh Dao lắc đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Ngư nhi, nguyên lai là thay nàng gánh chịu, vì thế trong lòng càng phát ra khó chịu, ôm chặt Tiểu Ngư nhi, hai bàn tay nàng đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia bỗng nhiên run rẩy, thì ra đau đớn vẫn đang diễn ra trên người Tiểu Ngư nhi, nàng ấy chỉ liều mạng đè nén, sợ làm cho nương khổ sở, nhưng Thanh Dao sao lại không biết đoạn trường tán này là độc dược như thế nào, chỉ sợ đau tận xương cốt a.

“Tiểu Ngư nhi, xin lỗi.”

“Không có việc gì, nương, ” Tiểu Ngư nhi nói lắp lời, màng tiểu đào đang quỳ khóc càng lợi hại hơn, tiểu thư nhỏ thực sự rất kiên cường a, trúng độc, cũng không rên một tiếng, còn an ủi mẫu thân của mình, thật là một đứa nhỏ hiếu thuận a.

Trong phòng một mảnh hàn khí, Thanh Phong đi đến, cung kính mở miệng: “Hạ nhân trong Vô tình cốc đã mang tới, tổng cộng năm người, ta đã tỉ mỉ kiểm tra một lần, đều là người trong cốc, cũng không có người ngoài dịch dung, hoặc người giả trang, có phải là người ngoài đã vào cốc hay không.”

“Không có khả năng, ” Vô Tình lãnh trầm mặt, nếu như là người ở phía ngoài cốc, làm sao lại biết ở trong trà của Thanh Dao hạ độc, mục tiêu hạ độc chính là Thanh Dao.

Vô tình nói xong, chuyển động xe đẩy đi ra ngoài, Thanh Phong vội vàng đẩy hắn đi ra ngoài.

Hành lang dưới, trên đất trống, lúc này quỳ năm hạ nhân trong cốc, đều là nam tử, ba người là thiếu niên, hai người khác thì lớn tuổi một chút, lúc này tất cả đều cẩn thận sợ hãi quỳ gối, không biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mê man, công tử mặc dù là người lạnh lùng, nhưng cho tới bây giờ cũng không đối đãi bọn họ như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Trên mặt của mỗi người hiện lên nghi hoặc, Vô Tình ngồi ở xe lăn, đưa mắt nhìn sang, năm thủ hạ này, muộn nhất là cũng đã vào cốc năm năm, sớm nhất cũng hơn mười năm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, thậm chí có người là người của hắn ta, lợi dụng tất cả thời cơ như vậy, thật làm cho lòng người lạnh lẽo.

Nếu lúc trước đã vứt bỏ mình, vì sao còn đau khổ dây dưa? Chẳng lẽ bỏ qua thì không thể làm cho hắn ta an tâm một ít sao?

Vô tình quanh thân lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: “Là ai hạ độc trong trà của Mộc cô nương, trừ mấy người bọn ngươi ra đây ai có thể tiếp xúc được nước trà của nàng, người khác không có cơ hội này.”

“Cái gì?”

Vô tình tiếng nói vừa dứt, có bốn người đồng thời ngẩng đầu lên, chỉ có một người cúi thấp đầu.

Vô tình vừa nhìn liền biết là ai bán đứng hắn, bởi vì bọn họ năm người cùng Thanh Dao cảm tình rất tốt, nghe được có người hạ độc nàng, tất nhiên có phản ứng kinh ngạc, chỉ có một người cúi thấp đầu không phản ứng, là bởi vì hắn đã sớm biết chuyện này.

Vô tình thân hình khẽ động, một chưởng đánh về phía người đang cúi đầu người, chỉ thấy người nọ một chút tránh né cũng không có, liền bị Vô Tình đánh bay ra ngoài, quẩy người một cái, lại quỳ trên mặt đất như trước.

Bốn người bên cạnh hắn, vẻ mặt khó có thể tin cau mày: “Tiểu vũ, ngươi điên rồi, tại sao phải làm chuyện này, vì sao hại Mộc cô nương.”

Ở trong cốc, ai không biết nàng là người trong lòng của công tử, tiểu Vũ lại đi hại nàng, đây không phải muốn làm cho công tử thương tâm sao? Thảo nào công tử sinh khí như vậy, hắn mặc dù là người lạnh lùng, nhưng vẫn đối với bọn họ rất tốt, những người như bọn họ, phần lớn là bị người nhà ta vứt bỏ, cho nên mới phải lưu ở trong cốc.

Tiểu Vũ là vào cốc trễ nhất, tuy rằng trễ, nhưng cũng đã nhiều năm, vì sao cuối cùng lại làm ra chuyện này.

Vô tình đau lòng mở miệng: “Là hắn bảo ngươi làm như vậy, phải không?”

Tiểu vũ không nói được một lời, không biết là bởi vì bị lương tâm khiển trách, hay thẹn với công tử, hắn ngẩng đầu lên, trong con ngươi một mảnh sâu u, mờ mịt, tựa như một tầng sương mù, chậm rãi mấp máy hai cái môi: “Công tử, xin lỗi.” tiếng nói hắn vừa dứt, đột ngột trở tay một chưởng, thẳng đánh thiên đình của mình, một chưởng là bị mất mạng, thân thể thẳng tắp ngã về bên cạnh tắt thở.

Chẳng ai ngờ rằng hắn lại tuyệt quyết như vậy, Vô Tình ánh mắt u ám, cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn bốn người đang quỳ bên dưới, chậm rãi mở miệng: “Các ngươi đem hắn an táng ở phía sau núi đi.”

“Dạ, công tử.”

Đợi được bốn người đem tiểu Vũ mang đi xuống, Vô Tình ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đào hoa lâm, sắc mặt tái nhợt được không có một tia huyết sắc, cả người giống như không có linh hồn, bởi vì, hắn biết, hắn ta bắt đầu động thủ, nếu như hắn không đáp ứng hắn ta, chỉ sợ sẽ có càng ngày càng nhiều người bị độc thủ.

Đúng lúc này, Minh Nguyệt từ đàng xa chạy tới, thở hào hển, sắc mặt xấu xí: “Công tử, không xong, không xong, trong ruộng dược thảo, thảo dược giải đoạn trường tán tất cả đều không thấy.”

Lời Minh Nguyệt vừa rơi xuống, Vô Tình chợt quay lại thân thể, con ngươi tựa như băng đầm, âm trầm u tối.

Mà tiếng nói của Minh Nguyệt đã sớm truyền tới trong phòng, Thanh Dao ôm Tiểu Ngư nhi vọt ra, vẻ mặt khó tin, kèm theo là tiếng kêu điên cuồng: “Tại sao có thể như vậy? Vì sao a? Là ai chuẩn bị giết chết ta a.”

Nhìn bộ dạng thống khổ này của nàng, trong lòng Vô Tình toát ra vẻ bứt rứt, đây cũng là bởi vì hắn.

Đã không có giải dược đoạn trường tán, mà đan hoàn lúc trước mình cấp Tiểu Ngư nhi dùng, chỉ có thể duy trì mười hai canh giờ, nói cách khác nhất định phải trước mười hai canh giờ, lấy được thảo dược, việc này không nên chậm trễ, Vô Tình sắc mặt trầm xuống, lành lạnh mở miệng.

“Thanh Dao, chúng ta lập tức đi tới Linh Sơn, tìm được thảo dược, không thể trì hoãn thời gian nữa.”

“Được ” Thanh Dao lập tức gật đầu, quay đầu nhìn tiểu đào ở phía sau, tiểu đào võ công còn chưa tới hỏa hậu (thuần thục), bởi vậy phân phó tiểu đào: “Lập tức đi đem Mạc Sầu kêu đến, ngươi ở lại cốc là được.”

“Dạ, tiểu thư, ” tiểu đào rất nhanh chạy ra phía sau.

Mà Vô Tình thì phân phó Thanh Phong cùng Minh Nguyệt theo hắn đi ra cốc.

Nếu người kia đã hạ độc, cũng đã phá hủy thảo dược, hắn nhất định cũng nghĩ đến, bọn họ sẽ đi đến nơi nào tìm giải dược, chỉ sợ trên đường sẽ có người ngăn trở bọn họ, không để cho bọn họ đi đến Linh Sơn.

Đoàn người lập tức xuất cốc.

Vô tình cốc cách linh sơn khá xa, nếu mã bất đình đề (ngựa không ngừng nghỉ)mà chạy, thì phải mất một ngày, nếu như trên đường có gì chặn lại, thì là chuyện rất nguy hiểm, thế nhưng chỉ có thể được ăn cả ngã về không, hắn tuyệt đối không thể để cho Tiểu Ngư nhi có việc, bằng không nàng nhất định sẽ thương tâm đến chết.

Vài người ra khỏi cốc, thi triển khinh công, đến trấn nhỏ gần nhất mua xe ngựa, đoàn người lên ngựa, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thay phiên đánh xe, hướng linh sơn mà đi.

Bên trong xe ngựa, Thanh Dao vẫn không nói chuyện, nhìn thấy Tiểu Ngư nhi sắc mặt càng ngày càng trắng, ý thức đã có chút mơ hồ, nhưng đang cực lực chống đỡ, mặc dù đau đến muốn ngất xỉu, nàng ấy còn không quên an ủi nàng, hơn nữa không rên một tiếng, môi dưới nho nhỏ phấn nộn, đã bị nàng ấy cắn đến chảy máu, mồ hôi làm ướt tóc, dính vào trên mặt, cả người thê thảm không gì sánh được.

Thanh Dao đau lòng liền cố gắng cùng nàng nói chuyện.

“Tiểu Ngư nhi, ngươi không có việc gì, ngươi không phải nói, Vô Tình công tử rất lợi hại sao? Hắn nhất định sẽ cứu ngươi.”

Vô tình ngồi ở một bên, nhìn hết thảy trước mắt, trong lòng cụng bị dày vò, đây tất cả đều là sai lầm của hắn, nếu như Thanh Dao mà biết sự tình đích thực, có thể trách hắn hay không, còn có thể tha thứ cho hắn sao? Đáy lòng có thấp thỏm lo âu, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ôn nhu an ủi nàng.

“Được rồi, Thanh Dao, ngươi đừng lo lắng, không có việc gì.”

Thanh Dao ngẩng đầu, gật đầu một cái, trên khuôn mặt lãnh diễm (lạnh lùng xinh đẹp)khoác một tầng sương lạnh, một bên Mạc Sầu nhẹ giọng mở miệng: “Tiểu thư, để ta ôm tiểu thư nhỏ cho.”

Chủ tử đã đủ thương tâm, nàng không muốn làm cho nàng ấy khó chịu hơn nữa, thế nhưng Thanh Dao liên tục lắc đầu.

Tuy rằng Tiểu Ngư nhi linh hồn là một người lớn, thế nhưng nàng ấy là do nàng sanh ra, cái loại cốt nhục tình thâm là không thể thay đổi được, trải qua chuyện này, nàng bỗng nhiên rất sợ hãi, nàng ấy thật chết đi.

Thanh Dao ôm thật chặt nàng, ngay cả thanh âm đều nghẹn ngào: “Tiểu Ngư nhi, ngươi ngàn vạn lần không cần có chuyện gì, chúng ta nhất định phải sống vui vẻ một chút.”

Mạc Sầu bỗng nhiên nghĩ đến mọi người tựa hồ cũng đã quên một việc, Mao Tuyết Cầu có thể giải độc, đoạn trường tán không biết có thể giải hay không, các nàng vì quýnh lên nên đã quên, liền vội vàng mở miệng.

“Tiểu thư, máu của Mao Tuyết Cầu  có thể giải đoạn trường tán không?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky