Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 122-6

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Mạc Sầu cảm động mở miệng, nàng xác thực rất lo lắng cho Mạc Ưu, nhưng nghe chủ tử nói như vậy, nàng cũng yên tâm không ít…

Sáng sớm ngày thứ hai, hoàng thượng liền phái xe ngựa xa hoa tới đón các nàng. toàn bộ người Mộc phủ đều dậy thật sớm, tiễn các nàng lên xe, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương lưu luyến kéo tay Thanh Dao nói: “Tại sao lại phải đi a, ở lại vài ngày cũng được mà.” Đều tại Tiểu Liên cùng Lục nhi hai nha đầu kia, làm hại Thanh Dao không vui, hai tiểu thư tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Liên cùng Lục nhi, hai tên này đang ở xa xa nhìn lại đây.

“Ngày khác ta sẽ trở về, hoặc là các ngươi nhớ ta, có thể tìm ta cũng được.”

Thanh Dao đạm nhiên nói, tuy rằng nói như thế, nhưng ai dám không có việc gì, lại chạy tới hoàng gia biệt uyển chứ, chỗ đó đâu phải ai muốn vào liền vào được.

Mộc Ngân vẫn không nói gì, bởi vì nữ nhi hiện đang làm đại sự quốc gia, có rất nhiều chuyện phải hoàn thành, tiên hoàng trước lúc sắp chết, từng nói với hắn, tâm nguyện của mình chính là muốn thống nhất thất quốc, không nghĩ tới bản thân mình không có năng lực hoàn thành, nhưng nữ nhi lại có thể làm được.

Tiểu Ngư nhi đứng ở bên cạnh xe ngựa, liên tục cùng mọi người xua tay, tuy rằng nha đầu trong phủ có chút đáng ghét, thế nhưng ông ngoại cùng hai dì thái độ làm người cũng không tệ lắm.

Xe ngựa hoa lệ vẫn hướng ngoài thành mà đi, hoàng gia biệt uyển ở bên trong khu săn bắn, chỗ này chính là tiên hoàng xây dựng nên, biệt uyển có một khu rừng là chỗ săn bắn dành cho các con cháu hoàng thất, bốn phía phong cảnh như bức tranh, hoàn cảnh thanh u, hơn nữa bốn bên biệt uyển đều được các tướng sĩ trông coi, bởi vậy bọn họ ở chỗ này, có thể nói rất an toàn, dù làm cái gì cũng rất yên tâm.

Xe ngựa chạy một vòng trong biệt uyển, đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, chỗ ở thanh nhã bức người.

Ba bước một đình, năm bước thì một các, giả sơn san sát, bích hồ ngang dọc, bên bờ hoa cỏ đan xen nhau, cây cối cành lá rậm rạp che đi ánh mặt trời.

Mọi người vừa xuống xe ngựa, Tiểu Ngư nhi cùng mười mấy đứa nhỏ đã sớm hưng phấn chạy vội đi, mọi người đi dạo khắp vườn.

Mạc Sầu cùng Thanh Dao cười nhìn bóng dáng các nàng, lúc này mấy người nha đầu hầu hạ hơi lớn tuổi đi tới, đây đều là những người trong cung phái tới, người dẫn đầu là Y Vân, chỉ thấy nàng cung kính phúc thân thể, thanh âm dịu dàng như nước vang lên: “Nương nương, nô tỳ Y Vân tham kiến nương nương.”

Thanh Dao ngẩn người, vươn một tay ra một chút, thanh âm đạm nhiên vang lên: “Y Vân, sau này gọi ta tiểu thư, đừng gọi ta nương nương.”

Y Vân sửng sốt, lập tức đổi giọng, trước khi đến hoàng thượng từng căn dặn các nàng, tất cả phải nghe lời nàng, không cho phép cãi lời nàng dù là bất luận chuyện gì, Y Vân lập tức phúc thân: “Dạ, tiểu thư, mời tiểu thư theo nô tỳ qua đây.”

Y Vân dẫn Thanh Dao cùng Mạc Sầu, còn có Mạc Ưu đi đến phòng của chủ nhân ở biệt uyển, những nha đầu lớn tuổi kia cũng theo đuôi sau đó, một đám người hạo hạo đãng đãng đi vào.

Từ ngày đó Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi ở tại hoàng gia biệt uyển, ở đây mọi thứ được đề phòng nghiêm ngặt, hoàng thượng đã hạ chỉ, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào một bước.

Thanh Dao phải theo sứ thần đi đến Hoàng Viên quốc, nàng muốn để lại Tiểu Ngư nhi quản lý chuyện binh cơ, nhưng bởi vì Tiểu Ngư nhi không biết võ công, vốn muốn để Mạc Sầu lưu lại, nhưng vào thời điểm nóng bỏng này, chỉ để lại nàng, e là bản thân nàng cũng ăn không ngon ngủ không yên, nên đành phải mang theo nàng.

Về phần an nguy Tiểu Ngư nhi, Thanh Dao đã báo với hoàng thượng, hoàng thượng lệnh cho ám vệ Băng Tiêu mang theo mấy người thuộc hạ bảo hộ tiểu công chúa.

Như vậy Thanh Dao cuối cùng cũng yên tâm.

Băng Tiêu đích thân ở lại bên cạnh tiểu công chúa, đối với những chuyện tiểu công chúa đã làm, rất là kinh ngạc, nguyên lai tiểu công chúa là là người rất có thiên phú, loại sự tình này, không thể lọt nửa điểm tin tức ra ngoài, bằng không nhất định sẽ có phiền phức, bởi vậy mấy người bọn họ cũng không dám có chút lơ là.

Hoàng cung – bên trong ngự thư phòng.

Lúc này đang ngồi ngay ngắn vài người.

Ngoại trừ hoàng thượng trên ghế cao, hai bên dưới tay ngồi cách xa nhau là Nam An vương cùng Thanh Dao, Thanh Dao trên mặt vẫn mang theo sa mỏng, ngoại trừ Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng chính là hoàng hậu, những người khác thì không nhận ra, mọi người thắc mắc nàng là ai? Trong lúc đó chỉ có hoàng thượng trầm trọng lên tiếng.

“Vị này chính là thất hoàng tử Hoàng Viên quốc Thẩm Ngọc, lần này trẫm quyết định thất hoàng tử sẽ ở trong đoàn người đi sứ, cùng nhau tiến về Hoàng Viên quốc, mọi người nhất định phải bảo hộ tốt hắn.”

Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm chìm mị vang lên, Nam An vương thu lại kích động trong lòng, dẫn Lễ bộ Thị lang cùng Binh bộ thị lang trầm giọng lĩnh mệnh: “Dạ, hoàng thượng.”

“Mặt khác lần này đi sứ Hoàng Viên quốc, tất cả mọi việc đều do hoàng hậu quyết định.”

Lúc này đây Binh bộ thị lang cùng Lễ bộ Thị lang mở to mắt kinh ngạc nhìn Thanh Dao, nguyên lai cái người che tấm mặt sa, nữ tử lạnh lùng bên cạnh là hoàng hậu, người đã rời cung trốn đi, mà nay hoàng hậu đã trở về?

Binh bộ thị lang cùng Lễ bộ Thị lang trong lòng có nghi vấn, cũng không dám hỏi nhiều, cẩn thận liếc hoàng hậu, chỉ thấy nàng thần sắc rất lạnh, quanh thân trong trẻo.

Thanh Dao vốn muốn giải thích lập trường bản thân, nhưng với thân phận như hiện nay càng có sức thuyết phục, hơn nữa nàng cũng lười giải thích, đã giải thích quá vô số lần rồi.

“Dạ.”

Lần này đi sứ Hoàng Viên quốc, trên lý thuyết chỉ có bốn người, Nam An vương còn có Binh bộ thị lang cùng Lễ bộ Thị lang, người khác chính là Mạc Ưu, Mạc Ưu trên danh nghĩa là Lâm An phủ duẫn của Huyền Nguyệt quốc, hơn nữa Thanh Dao đã giúp hắn dịch dung.

Đoàn người ra khỏi cửa cung, ở ngoài cửa cung đã có xe ngựa xa hoa chờ sẵn. Đoàn người cuồn cuộn đến cửa thành để ra ngoài.

Lần này đi sứ Hoàng Viên quốc, đi theo có năm trăm tướng sĩ, đều là được tuyển ra từ đội quân tinh nhuệ, người người thân thủ rất cao, đều là những người có thể lấy một chọi mười, hơn nữa lần này đi sứ, ai cũng có thân thủ bất phàm, võ công vô cùng lợi hại, đây hết thảy đều là do hoàng thượng cẩn thận tỉ mỉ an bài, nàng sao lại không biết, là hắn lo lắng không yên lòng các nàng.

Hoàng Viên quốc là quốc gia kế bên Huyền Nguyệt quốc, lần này hoàng đế Hoàng Viên quốc bệnh nặng, vốn nên phái sứ thần qua thăm hỏi. Hai nước cách nhau không xa, thậm chí chậm thì mất nửa tháng, nhanh thì mất mười ngày, là đến được kinh đô Hoàng Viên quốc. Trước khi rời kinh, vốn có một số loại lễ tiết gì đó phải làm, mọi người cũng không nóng lòng sốt ruột lên đường, thế nhưng thân là thất hoàng tử của Hoàng Viên quốc, Thẩm Ngọc sao có thể không vội được, hắn muốn gặp mặt phụ hoàng lần cuối.

Trên đường đi, Thanh Dao cũng không để cho hắn mất thời gian nhiều, mệnh lệnh thủ hạ ra roi thúc ngựa nhanh chóng rời kinh mà đi.

Thỉnh thoảng Phượng Thần cung có tin tức truyền tới.

“Lão hoàng đế bệnh tình rất nặng.”

“Biên quan đề phòng nghiêm ngặt, kiểm tra gắt gao.”

“Đại hoàng tử đã khống chế trong hoàng cung, không cho phép bất luận người nào tiến vào.”

“Người nào ở đây bao gồm tất cả hoàng tử trong hoàng thất còn có các phi tần.”

“Ngũ hoàng tử dẫn người toàn bộ bao vây hoàng cung, hiện tại toàn bộ kinh thành có thể nói hết sức căng thẳng…”

Trong hoàng thất Hoàng Viên quốc chia ra hai phe lớn, phe thứ nhất là do đại hoàng tử, hắn là con ruột do hoàng hậu sở sinh, trong hoàng thất hắn là người có khả năng nhất kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ là trời sinh hắn tính tình tàn bạo, rất nhiều đại thần trong triều không tán thành lập hắn làm thái tử, mặt khác một phe là Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử là con của Thục phi nương nương, phía sau Thục phi là Binh bộ thượng thư Lý gia, mà Lý gia chính là đệ nhị thế gia của Ly kinh, có thể nói là gia tộc rất giàu có, quan trọng nhất là Ngũ hoàng tử thái độ làm người cũng không chịu thua kém gì, ở trong dân gian tiếng lành đồn xa.

Dọc theo đường đi, Thanh Dao đã phân tích mối quan hệ lợi hại trong đó, nếu muốn để cho Mạc Ưu leo lên được ngôi vị hoàng đế, đầu tiên, nhất định phải để hắn gặp mặt hoàng thượng một lần cuối, lão hoàng đế vẫn muốn lập Mạc Ưu làm thái tử, như vậy để lão hoàng đế hạ di chiếu, chuyện thứ hai, chính là lợi dụng cánh đại hoàng tử để diệt trừ phe cánh Ngũ hoàng tử, đại hoàng tử làm lớn chuyện như vậy sẽ làm nhiều người tức giận, mà lúc này Thẩm Ngọc chậm rãi đưa ra đi chiếu, như vậy vừa lúc thuận theo dân tâm.

Thanh Dao suy nghĩ những quan hệ trong đó, nên để Mạc Sầu đi đầu một bước, chạy tới Y gia tại Ly kinh, Y gia này tuy rằng bị cách chức làm bình dân, thế nhưng ở trong triều thế lực vẫn còn có một chút, lần này Mạc Ưu trở về, đúng là cơ hội để hắn một lần nữa xoay người, hắn nhất định sẽ sử dụng toàn lực giúp đỡ Mạc Ưu.

Y gia, vừa nghe được tin tức Mạc Ưu hồi kinh, lập tức hành động, mà Y Tư Nguyên nghĩ đến chuyện cá muối xoay người, nên không tiếc dùng tiền cùng nhân lực, tại triều đình trên dưới hoạt động.

Đợi lúc đoàn người bọn họ đến Ly kinh, quả nhiên như dự liệu, chỉ có điều khác là mọi người của lục quốc đều hiện thân, hơn nữa người tới đều là nhân vật quan trọng, lúc này đây rốt cuộc họ đã tề tụ một đường, Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở bên trong xe ngựa, nhìn tin tức trong tay.

Ly kinh nàng đã sắp xếp cơ sở ngầm, bởi vậy có một chút dấu dết nào lộ ra, thì sẽ truyền tới lỗ tai của nàng.

Ly kinh lúc này thật đúng là thành một khối thịt béo bỡ, Thanh La quốc Trưởng Tôn thái tử tới, Vạn Hạc quốc Thượng Quan thái tử cũng tới, ngay cả Đan Phượng quốc hoàng thái nữ cũng tới.

Hoàng thái nữ Cơ Tuyết? đôi mắt Thanh Dao đột nhiên hiện lên ánh sáng lạnh, khóe môi nở nụ cười sát khí thị huyết.

Chọn tập
Bình luận