Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 84-2

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Ngày ngày bình yên trôi qua, trong Quảng Dương cung, một điểm tin tức cũng không có, yên tĩnh lạ lùng, từ sau khi công chúa Như Âm gả đi, thái hậu ăn chay niệm phật, tựa hồ như không hề hỏi đến những việc vặt vãnh ở trong cung nữa.

Mộc Thanh Dao phái người tra xét việc muội muội tiểu Nhu của Xuân Hàn, thì tìm được nàng ở Hoán Tẩy phòng nơi hạ đẳng nhất, nàng không nghĩ tới tiểu Nhu chỉ là một đứa nhỏ có mười tuổi, bởi vì làm quá nhiều việc nặng, hơn nữa ăn uống không đầy đủ, nên chỉ có bộ dáng của đứa bé bảy tám tuổi, nhìn thấy người là sợ hãi, đầu cứ cúi gầm xuống, ngay cả nói cũng không dám nói, Mộc Thanh Dao thở dài, đứa nhỏ như vậy làm sao mà ở trong cung được, nên nàng phân phó Mạc Sầu đưa nàng trở về phủ thừa tướng, Mộc thừa tướng thương hại nàng, thu nhận làm nghĩa nữ, ở lại Mộc phủ nuôi nấng.

Hoàng thượng mỗi ngày sẽ đến Phượng Loan cung một chuyến, cũng không nói đến chuyện đêm đó nữa, chỉ cùng Mộc Thanh Dao dùng cơm, tản bộ, chơi cờ, thỉnh thoảng cũng dạy nàng thổi tiêu, tình cảm của hai người nhanh chóng tăng lên, hình như đã từ bằng hữu chuyển biến thành hảo bằng hữu, nói chung so với trước đây càng sâu đậm thêm một tầng, tuy rằng Mộc Thanh Dao không cảm giác ra đó chính là yêu, nhưng cũng không phủ nhận, mọi chuyện mà hoàng thượng làm vì nàng, điều đó đã làm lòng của nàng ấm áp, hơn nữa bản thân cũng chậm rãi tiếp nhận sự cẩn thận tỉ mỉ săn sóc của hắn, nếu như nàng hoàn toàn không thích, thì nàng sẽ không tiếp nhận hắn.

Thời gian qua rất nhanh, độc của Mạc Ưu toàn bộ đã được giải, hắn lại biến thành một thiếu niên vui vẻ, tuy rằng chỉ có mười hai mười ba tuổi, thế nhưng tất cả mọi người cảm giác được hắn dường như quá trầm ổn, không có cái tâm lý ham chơi mà tuổi này nên có, giống như một người lớn sống nội tâm, về phần kẻ đầu độc hắn, còn có thân thế của hắn, Mộc Thanh Dao cũng không có hỏi, người người đều có những khoản thời gian thương tâm phải trải qua, cần gì phải chạm đến vết sẹo của người khác, nếu như hắn thực sự muốn nói, thì sẽ nói cho nàng biết.

Điều nàng muốn chính là sự trung thành tuyệt đối của hắn mà không phải là vết sẹo của hắn.

Ngày hôm nay ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ ấm áp, trong vườn hoa của Phượng Loan cung, những đóa hoa nở rực rỡ lóng lánh.

Cung nữ cùng bọn thái giám đứng thành một vòng tròn, đang xem náo nhiệt, mà ngồi ngay ngắn ở trước mặt mọi người, chính là hoàng hậu nương nương, vừa uống trà vừa mệnh lệnh hai người đứng ở giữa: “Bắt đầu đi, để cho bản cung nhìn bản lĩnh của ngươi cao đến đâu?”

Mạc Ưu cùng Mạc Sầu nhận được mệnh lệnh, lập tức ôm quyền chào hỏi, thân hình khẽ động, hai người nhanh chóng cướp trước thời cơ tấn công đánh tới.

Mạc Sầu sử dụng chính là nhuyễn kiếm, Mạc Ưu sử dụng chính là loan đao giống như lưỡi liềm, lưỡi liềm này dài hơn một thướt, nó có hình dáng như mặt trăng đầu tháng, ngân quang sáng quắc, lợi hại không gì sánh được, hắn vung tay lên, Nguyệt loan đao mang theo nội lực cực mạnh đánh thẳng về hướng Mạc Sầu, Mạc Sầu vừa nhìn thế đánh tới hung mãnh, không dám trực diện nghênh địch, vội vàng lắc né xa, mà nơi nàng vừa lách mình rời khỏi, bị nội lực nổ một hố rất sâu to, thanh âm ầm ầm vang lên.

Tất cả mọi người nhìn thấy thế mở to mắt há hốc mồm, thiếu niên này nội lực thật mạnh, võ công bất phàm a, Mộc Thanh Dao cao hứng đến nỗi ngay cả trà cũng đều quên uống, mở to đôi mắt băng hàn nhìn trận đấu, không nghĩ tới nàng lại cứu được một bảo vật, Mạc Ưu võ công quả thực lợi hại a, sau này có hắn ở bên cạnh, thật đúng là như hổ thêm cánh, không nghĩ tới tiểu tử so với Mạc Sầu còn mạnh hơn, tuy rằng hiện tại võ công hắn còn không có đạt được trình độ đăng phong tạo cực, nhưng một thời gian nữa, nhất định sẽ trở thành một cao thủ đứng đầu.

Hai người lại đánh nhau, rất nhanh Mạc Sầu cũng có chút lực bất tòng tâm, thở hổn hển, trước khi Mạc Ưu xông lên phía trước tiến công thêm lần nữa, thì nàng đã thân hình lùi xa ra, thu hồi nhuyễn kiếm, cam bái hạ phong.

“Tốt, ta thua.”

Mạc Ưu thấy nàng đã chịu thua, cũng ngoan ngoãn thu hồi đao, đem Nguyệt đao kia đẹo lại bên hông, ôm quyền khách khí nói: “Đa tạ.”

Vốn hắn không muốn xuất toàn lực ra, rất sợ làm Mạc Sầu bị thương, thế nhưng chủ tử nói, nếu như võ công không được, sẽ để hắn xuất cung đi ra ngoài, vì muốn được giữ lại, hắn nhất định phải làm cho chủ tử nhìn thấy mặt lợi hại nhất của hắn, cho nên mới phải toàn lực ứng phó, hiện tại sắc mặt chủ tử đã tốt rất nhiều, nghĩ đến việc ở lại của hắn đã không thành vấn đề.

Nếu như không ở lại, hắn cũng không biết mình nên đi chỗ nào, sau này chỉ có theo chủ tử, mình mới có một gia đình, hơn nữa chủ tử là ân nhân cứu mạng của mình.

Hai người cùng nhau đi đến trước mặt Mộc Thanh Dao, Mạc Sầu thở phì phò, cướp lời mở miệng trước: “Nương nương, tiểu tử này không muốn sống nữa, ta nhận thua, hắn thiếu chút nữa đã đánh bại ta.”

Mộc Thanh Dao nở nụ cười, khẽ liếc mắt nhìn Mạc Sầu một cái: “Vậy ngươi càng phải chăm chỉ luyện tập.”

“Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu lên tiếng trả lời, Mạc Ưu đứng ở trước mặt Mộc Thanh Dao, lẳng lặng chờ, mặc dù biết chủ tử sẽ lưu lại hắn, nhưng nàng không mở miệng, trong lòng của hắn luôn luôn có một chút không an ổn: “Nương nương?”

“Mạc Ưu, võ công của ngươi không tệ, bất quá nếu ngươi muốn lưu lại, thì phải hiểu người đi theo bản cung, phải tuyệt đối trung thành, nếu để cho bản cung biết ngươi có hai lòng, ngươi sẽ chết rất khó coi.”

Mộc Thanh Dao sắc mặt đột nhiên biến đổi, âm ngao lạnh giá, đôi mắt kia tựa như miếng băng đầy hàn khí, vẻ mặt nghiêm túc đến cực điểm, làm cho không người nào có thể hoài nghi lời của nàng, tất cả người lớn kẻ nhỏ trong Phượng Loan cung sao lại không rõ thái độ làm người của nương nương, liền cùng nhau nhìn về phía thiếu niên kia, thiếu niên này lớn lên thật tuấn tú, tuy rằng chỉ có mười hai mười ba tuổi, thế nhưng ngũ quan lập thể dương cương, tóc hơi quăn, hợp với đôi mắt sáng của hắn, lộ ra nét đẹp mạnh mẽ mê người.

Mạc Ưu nghe xong Mộc Thanh Dao nói, trong lòng một trận cao hứng, ôm quyền cung kính mở miệng: “Nương nương yên tâm đi, Mạc Ưu mệnh là của nương nương, sau này có lên núi đao xuống chảo dầu cũng không chối từ.”

“Tốt, vậy theo bản cung đi, ” Mộc Thanh Dao cuối cùng cũng nói ra, Mạc Ưu thoáng cái vui vẻ, mặt mài mang theo ý cười, đứng ở bên cạnh hắn Mạc Sầu cười vươn tay ra: “Mạc Ưu, hoan nghênh ngươi trở thành một thành viên của chúng ta.”

“Cám ơn.” Mạc Ưu vươn tay cầm tay Mạc Sầu một chút.

Cung nữ cùng thái giám vẫn xem bọn hắn tỷ thí lúc nãy bây giờ đã vây lại, mỗi người tranh nhau nắm tay Mạc Ưu, trong hoàng cung này suốt năm suốt tháng không có nhìn thấy nam nhân mà không phải là thái giám, lúc này khó có cơ hội được nhìn thấy một tiểu mỹ nam, mặc dù có chút nhỏ tuổi, nhưng nhìn cho đã mắt thì vẫn có thể, bởi vậy Mạc Ưu thoáng cái trở thành cái bánh bao thơm ngon.

Mộc Thanh Dao cười đứng dậy, cũng không thèm để ý tới cung nữ cùng thái giám này, dẫn theo hai nha đầu trở về tẩm cung.

“Chủ tử, người xem Mạc Ưu cười đến vui vẻ như vậy a? Hừ, không phải là lớn lên đẹp trai một tí thôi sao” Mai Tâm có chút dấm chua, các nàng sống ở chỗ này, lúc trước được hoan nghênh như thế, mà tiểu tử kia mộ lần là cướp sạch danh tiếng của các nàng, Mộc Thanh Dao liếc nhìn nàng một cái.

“Ngươi là ganh tị với Mạc Ưu, hay là ganh tị với bọn họ, nếu không ngươi cũng đi đến đó nắm chặt tay Mạc Ưu đi” Mộc Thanh Dao nói xong quay đầu lại, trước khi đi còn ném một câu: “Xem ra Mai Tâm chúng ta đã động lòng rồi.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky