Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 103-2

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đưa mắt nhìn bọn họ dung nhập vào ánh dương, cả hai đều là những người xuất sắc, tựa hồ như một đôi trời đất tạo nên.

“Thanh Phong, công tử cơ hồ đã quên chính sự của người, ” Minh Nguyệt lo lắng mở miệng, đôi mắt ánh lên nét yêu thương, công tử vì nữ nhân kia đã quên chuyện nên làm.

“Ừ, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu,” Thanh Phong thấp giọng đáp lại, hai người lặng nhìn Đào hoa lâm.

Ngoài cốc.

Giữa vùng rừng núi, cành lá chưa động, mười mấy hắc y nhân đang nghỉ chân ở bên đầm, sắc mặt âm hàn băng lãnh, quanh thân nồng đậm sát khí, thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ao đầm trước mắt, vô kế khả thi.

Ánh mặt trời nóng rực tỏa xuống mặt đất, y phục của mọi người nhanh chóng ướt sũng mồ hôi, đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên không trung vang lên tiếng cười thanh thúy tựa như chuông bạc.

“Vô tình, bọn họ có thể rất nhanh trở thành vịt quay hay không?”

Đáp lại là tiếng cười lành lạnh, nhưng không có nói chuyện.

Bên ao đầm mấy nam nhân không biết những người nói chuyện ở chỗ nào, bởi vậy đâu lưng vây đến sát nhau, cảnh giới nhìn chằm chằm giữa không trung, nam nhân dẫn đầu hét lớn một tiếng: “Ai? Đi ra.”

Lời của hắn vừa thốt lên, chỉ thấy giữa không trung xoay mình hạ xuống hai người, một nam một nữ đều là những nhân vật tựa như trích tiên, nữ tử y phục trắng muốt, khuôn mặt lãnh diễm bức người, con ngươi toát ra ánh sáng thị máu, mà luồng ánh sang kia so với bất luận kẻ nào trong bọn hắn đều mãnh liệt hơn, mái tóc dài tới thắt lưng chỉ dùng một cây trầm màu hồng cố định lại, lộ ra vẻ xinh đẹp không gì sánh được, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền sợ hãi than phong tư mỹ lệ, nhưng cũng không dám mảy may vọng động.

Nhìn nam tử phía trước nàng, cùng nàng hoàn toàn tương phản, trên khuôn mặt bình tĩnh giống như nước, chỉ là sự bình tĩnh kia mang theo lạnh lẽo, cái lạnh không phải tầm thường lãnh lệ, mà là hàn khí thấu xương, hắc đồng âm u chậm rãi nhìn sang, chiếu ra mũi nhọn khiếp người, trấn áp người khác làm họ không dám thở dốc, nhưng khi hắn quay sang nữ tử thì ánh mắt lại vô tận ôn nhuận.

Mười mấy người vừa nhìn thấy nam tử này, đều nhanh chóng thoái lui một bước, đồng thời lên tiếng: “Vô tình.”

Vô tình không nhìn bọn hắn, khóe môi câu ra tiếu ý, nhẹ giọng mở miệng.

“Đến, làm cho ta xem một chút đàn của ngươi như thế nào?”

“Được,” Thanh Dao tiếng nói vừa dứt,  hoàng vĩ cầm xanh ngọc từ trên lưng đã đến trong tay, thân hình nhún một cái, người đã nhảy tới trước mặt mười mấy hắc y nhân, nở nụ cười xinh đẹp, bàn tay trắng nõn khẽ vận lực, thượng cổ kỳ cầm kia đoan đoan chính chính treo ở giữa không trung, mà nàng cười như hoa xuân, mười ngón du hành ở trên cầm huyền.

Chỉ thấy giữa vùng rừng núi mênh mông, tiếng đàn vang lên uyển chuyển động lòng người. Mười mấy hắc y nhân hai mặt nhìn nhau, cảnh giới nhìn hết thảy trước mắt, lộ ra hơi thở tử vong, làm bọn hắn khủng hoảng. Tiếng đàn êm tai như vậy lại giống như có độc làm cho người ta muốn che lỗ tai, nhưng toàn bộ tư tưởng không tự chủ được đi theo tiếng đàn kia, đến lúc bọn họ phát hiện muốn bứt ra thì đã bị ma âm kia quấy nhiễu.

Mười mấy người lảo đảo đứng lên, dùng hết toàn lực che lỗ tai, cất tiếng cầu khẩn.

“Đừng đàn, đừng đàn nữa.”

Ngực như có ngàn vạn cây kim nhỏ đâm vào, cực kỳ khó chịu, rất nhanh không chịu nổi ngồi xổm trên mặt đất, mà tiếng đàn kia mang theo sát khí thị huyết, thừa cơ xông vào, thẳng nhập vào trong đầu người, một tiếng cao hơn lại một tiếng mãnh liệt.

Trong núi, cành lá lay động vang lên sàn sạt.

Trên ao đầm thực nhân hoa khẽ run rẩy, tựa hồ giống như có người chọc ngứa không chịu nổi.

Một tiếng trống vang lên, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại.

Vạn vật yên tĩnh, tất cả đều chìm đắm đi xuống.

Mà mười mấy hắc y nhân kia, ngã trái ngã phải co quắp trên mặt đất, tất cả đều đã chết, có kẻ chảy máu mắt, chảy máu mũi, còn có kẻ lỗ tai chảy máu, tử trạng cực thảm…

“Tốt ” một tiếng khen nhẹ vang lên, Vô tình vỗ tay, khuôn mặt tràn ngập thoả mãn, nàng rốt cuộc đã học thành, sau này cũng không ai có thể khi dễ nàng, điều này làm cho hắn rất vui vẻ, hưng phấn.

Mộc Thanh Dao ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt, nàng cuối cùng đã thành công, thực sự thành công, bèn cao hứng, ôm cầm nhảy dựng lên, trông nàng lúc này hoàn toàn không giống như nữ tử lãnh diễm bức người kia, mà tựa như một tiểu cô nương hồn nhiên, ngọt ngào.

Vô tình nhìn nàng không nháy mắt, cười khẽ.

“Hồi cốc chúc mừng, ta sẽ tự mình xuống bếp nấu ăn cho các ngươi,” từ lúc nàng xuyên việt đến cổ đại đây là lần đầu tiên nàng nấu ăn, thật ra, tài nghệ của nàng rất tốt, chỉ là không có ý niệm nấu cho ai ăn mà thôi, nhưng hôm nay thật cao hứng, cho nên liền tự động xuống bếp nấu ăn.

“Tốt,” Vô tình cũng rất cao hứng, ống tay áo khẽ phất, cường đại nội lực ngưng tụ lại thành cuồng phong, đem mười mấy thi thể hắc y nhân cuốn vào đầm trì, thực hoa nhân cùng nhau vọt tới, gió nhẹ dâng lên, Thanh Dao cơ hồ nghe được  thanh âm vui mừng của chúng, chớp mắt mười mấy người chỉ còn là một đống xương khô, chậm rãi chìm xuống ao đầm.

Thanh Dao trước đây cũng đã từng chứng kiến qua, nhưng vẫn nhỏ một giọt mồ hôi, thảo nào mọi người đều sợ hãi Vô tình, hắn lãnh huyết quả thật làm cho người khiếp sợ.

Thế nhưng nàng biết, hắn vĩnh viễn sẽ không đối với nàng lãnh khốc như thế. Nghĩ như vậy, nàng nở nụ cười rạng rỡ như ngọc.

“Chúng ta trở về đi,” cất cầm sau lưng, xoay người  đẩy hắn về cốc.

Khi Thanh Dao cùng Vô tình vào cốc, liền hướng trước mọi người tuyên bố, hôm nay đích thân nàng xuống bếp nấu cơm cho mọi người thưởng thức.

Tất cả mọi người bị nàng hù đến nhảy lên, chưa có lúc nào nhìn nàng nấu ăn hôm nay không khéo lại nổi phong ba a.

Trong trù phòng, mọi người đều bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại Mạc Sầu giúp nàng. Bởi vì hiếu kỳ, nên rất nhiều người vây quanh ở phía ngoài phòng bếp xem náo nhiệt. Dẫn đầu đám người chính là kẻ e sợ cho thiên hạ bất loạn Minh Nguyệt, hai tay ôm ngực, vẻ mặt xem kịch vui, thỉnh thoảng nói một câu.

“Tỷ tỷ, người xác định có thể nấu được cho chúng ta ăn sao?”

“Đúng vậy, hay để tự chúng ta động thủ đi, người làm e chúng ta không dám ăn.”

Có người phụ họa Minh Nguyệt nói, mà xa xa ở dưới hành lang Thanh Phong cùng công tử đứng ở chỗ mát mẻ, lẳng lặng nhìn hết thảy trước mắt. Từ khi các nàng tới cốc, không khí dường như náo nhiệt hẳn lên, đều coi nhau như người một nhà, mọi người kỳ thực đều thật tình thích các nàng, nếu công tử thích nàng, cớ gì không để nàng ở lại, chỉ là?

Thanh Phong cúi đầu nhìn công tử liếc mắt một cái, nhớ tới chuyện của công tử.

“Công tử, người đã trì hoãn quá nhiều thời gian, chỉ sợ?”

Lời của hắn còn chưa nói xong, Vô tình giơ tay lên ngăn cản hắn nói tiếp, hắn liền không dám nói nữa.

Hắn biết công tử là một người lãnh huyết vô tình, người như vậy, hắn cho rằng không có cái gì có thể hấp dẫn công tử, ai biết có một ngày sẽ thích một nữ nhân, mà còn chấp nhất như vậy, chỉ sợ việc này đến cuối cùng chỉ là một kiếp nạn.

“Được rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều.”

Vô tình thanh âm nhàn nhạt, nghe như mờ ảo xuất trần, thế nhưng cũng rất lãnh, làm cho người ta không dám bỏ qua lời của hắn.

Thanh Phong không nói thêm gì nữa, cùng công tử nhìn về phía trù phòng, lúc trước còn nghe Minh Nguyệt rầm rĩ cùng vài người khác, bây giờ lại yên tĩnh không tiếng động, Thanh Phong không khỏi kỳ quái mở miệng: “Thế nào lại không có động tĩnh?”

“Qua xem đi?”

Vô tình mở miệng, Thanh Phong đẩy hắn đi tới, nhìn xuyên cửa sổ mở rộng, chỉ thấy bên trong phòng bếp nữ nhân  tay chân thao tác bận rộn, động tác kia ưu nhã đến cực điểm, thỉnh thoảng xào nấu, rất nhanh có hương vị từ trong phòng bếp bay ra làm vài người ở bên ngoài nuốt nước bọt. Cho tới bây giờ không có ngửi qua mùi thức ăn thơm như vậy, bọn họ này đó là các nam nhân, bình thường chỉ cần nấu vài món có thể ăn được là tốt rồi, nơi nào làm ra thức ăn nhìn đẹp và lại có mùi thơm như vậy đâu, chỉ là không biết có ăn được hay không?

Minh Nguyệt sớm nhịn không được vọt đi vào, vẻ mặt cười mỉa mở miệng.

“Tỷ tỷ, có cần ta hỗ trợ chỗ nào không?”

Chọn tập
Bình luận