Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 75-2

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Mộc Thanh Hương cảm nhận được có lưỡi trượt vào khoang miệng, liền dùng hết toàn lực muốn cắn xuống.

Đáng tiếc cái lưỡi kia nhanh chóng lùi về, đợi được nàng buông lỏng, lại trượt đi vào, tựa như linh xà bàn trêu chọc nàng, tựa như tình nhân đùa giỡn, ám muội bất tận… nhiệt độ trong huyệt động tăng cao, mắt thấy thời gian đã sắp qua.

Nam nhân kia đưa một đôi tay to mạnh mẽ đột nhiên nâng hai đùi của nàng lên, quyết đoán nhanh chóng tìm kiếm xé nát tất cả trở ngại, thân thể một lần rất tùy ý liền xông vào vùng cấm của nữ nhân.

Mộc Thanh Hương chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể giống như bị cái gì đó nghiền nát, đau quá, đau đến thầm nghĩ chết cho rồi, hiện tại danh tiết của nàng đã bị người này phá hủy đi.

Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi không chết tử tế được, nguyền rủa ngươi xuống địa ngục (TT: ta cũng nguyền rủa tiếp với tỷ) … Thế nhưng dù có nguyền rủa cũng không thể ngăn cản động tác của nam nhân này, hắn chỉ ngừng một hồi, chờ nàng thích ứng được, thân thể hắn liền ra sức chuyển động, vừa mạnh lại nhanh, trong gió đêm, Mộc Thanh Hương sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi dính ướt cả khuôn mặt, tóc mất trật tự quần áo thì xốc xếch, cả người tựa như một con búp bê rách nát.

Xa xa có thanh âm truyền đến, nam tử liên tiếp đẩy mạnh, cuối cùng nặng nề phát ra một tiếng gầm nhẹ, giống như dã thú xong cơn thỏa mãn phát ra tiếng ngâm khẽ, đột nhiên rút ra khỏi thân thể, thân hình Mộc Thanh Hương mềm nhũng như một khối bông vải, từ vách tường trượt xuống, trên mặt tuấn lãng của nam tử hiện lên vẻ thương tiếc, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhặt lên… vật giống như áo lót, cẩn thận đắp trên người nàng, vươn tay hôn một cái lên khuôn mặt trắng bạch của nàng, nhẹ giọng nói một câu.

“Đây là nhiệm vụ của ta, ngươi nếu như muốn toàn thân trở ra, liền giả điên đi.”

Hắn nói xong, đưa tay lên giải huyệt đạo trên người Mộc Thanh Hương, kéo miếng vải đen buột lại trên mặt hắn, sau đó thân hình chợt lóe lên, nhanh chóng rời khỏi giả sơn, nhúng người mấy cái phóng thẳng vào màn đêm, chớp mắt bóng dáng đã không thấy… Điên? Mộc Thanh Hương trong đầu chỉ có cái chữ này, thế nhưng điên hay không điên thì có quan hệ gì, hiện tại nàng bị hủy đi sự thuần khiết, vốn là vô tâm sống tạm, nếu chết thì đúng lúc, thuần khiết của nữ tử lớn như trời, nếu chuyện tối hôm nay truyền ra ngoài, nàng còn có mặt mũi nào để gặp phụ thân và nương, nước mắt rơi xuống như mưa… bên ngoài giả sơn, bỗng nhiên có thanh âm thái giám: “Nơi này có y phục?”

Vài ngọn đèn chiếu sáng bốn phía giả sơn, huyệt động kia vốn cũng không sâu, ánh sáng nhất thời chiếu vào, tình cảnh bên trong nhìn một cái không sót gì, chỉ thấy Mộc nhị tiểu thư quần áo bị rách hơn phân nửa, chỉ có một chiếc áo lót đắp nửa người, nhìn đầu tóc ngỗn ngang, cả người giống như vừa bị phá hủy tựa ở bên cạnh tảng đá.

Có người kêu lên: “Tìm được rồi, tìm được rồi.”

Thanh âm vừa rơi xuống, cùng lúc có rất nhiều người chạy tới, Mộc Thanh Châu đẩy ra mọi người vọt đi vào, lao thẳng tới trong sơn động, liếc mắt một cái liền thấy được ánh mắt ngốc si của Mộc Thanh Hương, cả người tựa hồ choáng váng, chỉ nắm một bộ áo lót màu trắng, hoảng sợ nhìn Mộc Thanh Châu, liên tục cầu khẩn “Đừng đụng ta, đừng đụng ta”.

Thần trí của nàng có chút rối loạn, Mộc Thanh Châu chưa từng nghĩ tới muội muội của mình sẽ biến thành hình dạng này, vô duyên vô cớ bị người ta ô nhục, nơi này chính là Quảng Dương cung, Mộc Thanh Châu nước mắt lưng tròng, vươn tay ôm chặt Mộc Thanh Hương, yêu thương mở miệng: “Thanh Hương không sợ, tỷ tỷ ở chỗ này đây? Ngươi đừng sợ ta là tỷ tỷ.”

Đáng tiếc Mộc Thanh Hương đã bị choáng váng, căn bản không nhận tình cảm của nàng, chỉ biết lập lại lời nói mới rồi.

“Đừng đụng ta, đừng đụng ta.”

Lúc này thái hậu nghe tiếng mà đến, thanh âm sầu lo vang lên: “Chuyện gì xảy ra?”

“Bẩm thái hậu nương nương, mộc tiểu thư hình như đã xảy ra chuyện?” Có thái giám nhỏ giọng bẩm báo, thái hậu thanh âm lập tức phẫn giận: “Cái gì, sao lại có chuyện như vậy, người nào dám đến Quảng Dương cung gây sự, tra, lập tức đi thăm dò cho ai gia, tra được phại thật nặng trị tội.”

Mộc Thanh Châu nghe thanh âm tàn nhẫn của thái hậu, trong đầu hiện lên những chuyện trước sau phát sinh trong ngày hôm nay, không khỏi trong lòng khinh bỉ, tuy rằng nàng không thông minh, nhưng cũng không phải đồ ngốc, kẻ ô nhục muội muội chỉ sợ là người của thái hậu, không nghĩ tới nữ nhân này mặt mũi hiền lành thủ đoạn lại độc ác, vì đối phó hoàng hậu mà không từ thủ đoạn, phá hủy danh tiết quan trọng của một nữ nhân, mà còn làm bộ, nhìn Mộc Thanh Hương chịu đau khổ, Mộc Thanh Châu ngước mắt, lạnh lùng nhìn thái hậu nương nương, lành lạnh mở miệng.

“Thái hậu nương nương thực sự là hao hết tâm cơ.”

Trong bóng đêm, thanh âm này có chút thê lương, bất quá vừa rơi xuống trong lổ tai thái hậu, lông mài nhỏ nhắn nhướng lên rồi hạ xuống, sắc mặt có chút khó coi, ánh sáng của đèn lồng chiếu rọi đôi mắt của nàng, chợt lóe lên sát khí rồi nhanh chóng biến mất, tùy ý chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói cái gì đó? Mau đưa nàng mang ra khỏi đây, tìm ngự y lại đây khám và chữa bệnh một chút.”

“Không nhọc thái hậu phí tâm.”

Mộc Thanh Châu đưa tay dìu muội muội, tỳ nữ Bảo Tranh của nàng cùng tỳ nữ Tây Vũ của Mộc Thanh Hương, vội vàng tiến lên giúp đỡ nâng dậy nhị tiểu thư, ba người thật vất vả mới đem được Mộc Thanh Hương lôi ra, đáng tiếc nữ nhân này tựa hồ đã bị kinh hách quá lớn, vẫn run run kêu.

“Đừng đụng ta, đừng đụng ta.”

Thái hậu khó có được thái độ không so đo với Mộc Thanh Châu, quay đầu lại phân phó Lý công công ở bên người: “Đi đem ngự y bí mật triệu tới, ngàn vạn lần chớ kinh động người trong cung, mặt khác, tất cả mọi người đem Quảng Dương cung lục soát một lần nữa.”

“Dạ, thái hậu nương nương.”

Một đống người nhanh chóng trở lại Quảng Dương cung, Mộc Thanh Châu vẫn ôm Mộc Thanh Hương, ôn nhu an ủi nàng, Mộc Thanh Hương cuối cùng cũng trấn định lại, thế nhưng ánh mắt vẫn si ngốc, cả người đều choáng váng, trên đại điện thái hậu nương nương có vẻ có chút khó có thể tin, đi qua đi lại, tỉ mỉ thăm hỏi thần thái ngôn hành cử chỉ của Mộc Thanh Hương, hi vọng tìm được một ít chân tướng, thế nhưng nhất thời không phân biệt được nữ nhân này là ngốc thật hay giả ngốc?

Đại điện vắng vẻ không tiếng động, tất cả mọi người đang đợi ngự y… Mà lúc này ở Phượng Loan cung, trong Thiên điện đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đỡ Xuân Hàn trên người vết thương chồng chất đi đến, Xuân Hàn chỉ đầu cúi, trên mặt vết máu loang lổ, ngay cả y phục thái giám trên người cũng dính đầy vết máu, cả người vô cùng thê thảm, rất hiển nhiên là bị đánh không nhẹ, Mộc Thanh Dao trong ánh mắt bốc hỏa, tức giận đến mặt mũi trắng bệch, thái hậu thật độc ác, thủ đoạn càng cay độc, lại có thể đem người đánh thành như vậy, nếu như các nàng không đi cứu, phỏng chừng Xuân Hàn qua không được ngày mai.

“Người đến, đi truyền ngự y qua đây.”

Mộc Thanh Dao ra lệnh một tiếng, tiểu Thiên đang canh giữ ở trước điện lĩnh mệnh, hắn là do Xuân Hàn một tay nâng đỡ, vì thế có chút cảm tình, lúc này nhìn thấy hình dạng của tổng quản sớm đã rơi lệ, cung kính lên tiếng trả lời đi truyền ngự y, Mộc Thanh Dao chưa quên phân phó một tiếng: “Chớ kinh động những người khác, truyền một kẻ tin cậy lặng lẽ mang tới.”

“Dạ, nương nương.”

Sự tình liên quan trọng đại, tiểu Thiên hiểu rõ sự lợi hại trong chuyện này, cẩn thận gật đầu, lui ra ngoài.

Trong Thiên điện, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu dìu Xuân Hàn nằm ở một bên nhuyễn trường kỷ, cung kính đứng ở bên người chủ tử, Mộc Thanh Dao quan tâm hỏi các nàng: “Đêm nay không xảy ra chuyện gì chứ?”

Băng Tiêu lắc đầu, trên mặt quyến rũ hiện lên vẻ quang mang kỳ quái: “Bất quá Quảng Dương cung tựa hồ đã xảy ra chuyện gì đó? Các ngọn đèn dầu lớn đều thắp sáng, trong cung điện thái giám cùng cung nữ giống như đang tìm kiếm cái gì, thuộc hạ không dám dừng lại, liền mang người trở về.

“Ừ ” Mộc Thanh Dao gương mặt ngưng trọng, tinh tế suy tư về bên kia mới có thể sẽ xảy ra chuyện gì, bất quá suy nghĩ một hồi, cũng nghĩ không ra có thể xảy ra chuyện gì, thì lúc này ngự y đã tới, trước thỉnh an hoàng hậu, sau đó mới trịnh trọng bắt mạch cho Xuân Hàn, xuân hàn này hắn biết, là tổng quản thái giám Phượng Loan cung. Không nghĩ tới lại bị người ta đánh thành như vậy, ngự y già nua lắc đầu, chẩn một hồi mạch, đứng dậy bẩm báo.

“Hắn mất máu quá nhiều, chỉ sợ hồi thiên vô thuật, xem ra đây đều là số mạng của hắn.”

Lão ngự y cảm thán thu thập lại cái hòm thuốc, Mộc Thanh Dao thần sắc nhàn nhạt, nhìn ngự y: “Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?”

Ngự y kia sờ sờ chòm râu bạc, suy nghĩ một chút, giống như nhớ tới một việc, cung kính bẩm báo: “Nương nương, kỳ thực trong cung có một món đồ có thể cứu hắn, chỉ bất quá vật được cất kỹ hoàng thượng, chỉ sợ không có biện pháp lấy ra.”

“Đó là cái gì?” Đồ vật là chết, có thể cứu mạng người mới là quan trọng, nàng tin hoàng thượng không phải người lãnh huyết vô tình.

Ngự y nhìn hoàng hậu bộ dạng thờ ơ lơ đễnh, biết nương nương xem nhẹ món đồ đó, đây chính là trân phẩm ngàn vàng khó cầu, sắc mặt phát sáng của ngự y liền nhu hòa hẳn đi, khuôn mặt mơ màng.

“Nương nương, vật kia cũng không phải là dược liệu tầm thường, mà là bảo bối ngàn vàng khó cầu, cho dù có tiền cũng mua không được, một trăm năm nở hoa, một trăm năm kết quả, một trăm năm chín muồi, trước sau phải ba trăm năm mới được một gốc cây như vậy, có chút ít còn bị hổ lang cắn phá, có thể có được một cái hoàn hảo là vạn trung tuyển nhất (một vạn lần mới có một), vì thế thần mới nói trân quý.”

“A? Cuối cùng là vật gì a?”

Mộc Thanh Dao hiếu kỳ, đồ vật mà ba trăm năm mới trưởng thành, thảo nào ngự y vừa nói đến vật kia, cả khuôn mặt liền mơ màng, trong đôi mắt đều mang hi vọng, đối với thầy thuốc, dược liệu ngàn vàng khó cầu khẳng định là trân quý, cũng giống như người tập võ, nhìn thấy bí quyết võ công, hai mắt cũng phát sáng giống vậy.

“Huyết nhân sâm.”

Ngự y tiếng nói vừa rơi xuống, Mộc Thanh Dao liền biết công dụng của huyết nhân sâm là để làm gì, chính là dược liệu bổ máu, đối với người cổ đại là một điều ngạc nhiên, nhưng ở hiện đại thì cái dạng thuốc bổ máu gì đều có, cái gì A Giao huyết, nếu không có nữa thì liền truyền máu, thế nhưng cổ đại lại không có phương pháp này, vì thế huyết nhân sâm là dược liệu trân quý để bổ máu.

“Ngươi kê một chút thuốc làm cho hắn uống vào, huyết nhân sâm kia lát nữa bản cung sẽ nghĩ biện pháp.”

Mộc Thanh Dao phất phất tay xem thường, lúc này cứu người quan trọng hơn, cái huyết nhân sâm kia dù trân quý cũng chỉ là thuốc, mục đích cuối cùng của nó chính là cứu người, nếu chỉ trưng bày thì cũng không có tác dụng gì.

Chọn tập
Bình luận
× sticky