Trong bóng đêm, lời này không khác gì sét nổ giữa thiên không, nổ đến Mộc Thanh Dao há mồm trợn mắt, nam nhân này tự tin quá đi, mâu quang đánh giá hắn, tuấn mỹ bất phàm, khí vũ hiên ngang, đúng là mỹ nam hiếm thấy trong thiên hạ, bất luận là tướng mạo, tâm tính hay trí tuệ, đều là nhất đẳng nhất, nhưng là như vậy thì nàng phải thích hắn sao? Mộc Thanh Dao vươn tay ra, lãnh tĩnh mở miệng.
“Được, thành giao, chỉ cần ta thích ngươi, ta liền ở lại, biết không? Đây không phải là một chuyện dễ dàng gì?”
Nàng nói nhỏ cảnh cáo hắn, hắn quả thật có tiền vốn làm cho người ta bị cuốn hút, nhưng thế sự không có gì là tuyệt đối không phải sao? Luôn luôn có những chuyện bất ngờ.
“Tốt, chỉ cần đến lúc đó ngươi vẫn đang kiên trì yêu cầu của ngày hôm nay, trẫm sẽ cho ngươi xuất cung.”
Giờ khắc này, Mộc Thanh Dao chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng sảng khoái, đêm cũng đẹp, nước cũng đẹp mà mà người bên cạnh cũng đẹp nữa, tâm tình vui vẻ như con chim nhỏ, nàng chỉ cần đấu thắng lão bà kia là có thể xuất cung, trong cung dù hoa lệ, thức ăn dù ngon và tốt, nhưng cuối cùng vẫn là một cái lồng sắt thật lớn, hơn nữa lồng sắt cũng không phải chỉ giam một con chim, là vài con chim, không đúng, hẳn là càng ngày càng nhiều chim.
“Ta sẽ giúp ngươi.”
Hai người nắm tay thành giao, trong đêm nay dễ dàng dứt bỏ gông xiềng nặng nề, dễ dàng nói nói cười cười, bởi vì có Mộc Thanh Dao làm bạn, Mộ Dung Lưu Tôn lần đầu tiên bình tĩnh hòa nhã ở tại hồ nhân tạo này, hai người đều vì sự thành khẩn thẳng thắng của đối phương mà thả lỏng đôi mài, mở rộng lòng ra dễ dàng, không cần che giấu, hay cố gắng phòng bị.
“Hình bộ thượng thư đã trở về, Đan Phượng nữ hoàng đã hạ lệnh chém Cơ vương gia” Mộ Dung Lưu Tôn quay lại trọng tâm câu chuyện, đem chuyện Hình bộ thượng thư trở về nói cho Mộc Thanh Dao.
Mộc Thanh Dao vừa nghe, trong lòng hài lòng không ít, Cơ vương gia này thực sự đáng chết, làm sao có thể tự tay giết hoàng tỷ của mình đây, cho dù là vì ngôi vị hoàng đế, cũng không nên tổn hại thân tình.
“Ừ, Đại Kiều cuối cùng cũng chết được nhắm mắt, nghĩ đến hai nha đầu kia, lòng của ta đến bây giờ còn đau xót, thực sự là hai nha đầu trung thành, người không có sự phân biệt cao thấp, chỉ phân biệt chính trực hay không mà thôi, ta cảm thấy các nàng so với một số người gọi là cao quý kia tốt hơn gấp nhiều lần.”
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt nói, Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm nàng, trong đáy mắt sâu thẳm dồn dập những cơn sóng động lòng người đến cực điểm, hắn chưa từng có nghe qua lý luận như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ thì đạo lý này rất đúng.
Đêm chậm rãi về khuya, mặt trăng chìm dần về phía tây.
“Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, nên về nghỉ ngơi đi.”
“Trẫm thổi cho nàng nghe một khúc đã ” hắn vẫn thích một mình thổi tiêu, không thích có người khác quấy rầy, nhưng hiện tại cảm giác có người nghe hắn thổi tiêu, cũng tốt.
Biết có người ở cùng, thật là một chuyện rất vui vẻ, không biết nàng có thể vẫn ở cùng hắn hay không, nếu như?
Không, không có nếu như, hắn sẽ cố gắng làm cho nàng thương hắn thật tình, nàng sẽ ở lại.
Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi hiện lên nụ cười tình thế bắt buộc, trong cuộc đời của hắn, còn không có chuyện hắn muốn làm mà không làm được, hắn tin nàng nhất định sẽ thích hắn, còn hắn vì để cho nàng thích mình mà sẽ nỗ lực…”Tốt, ” Mộc Thanh Dao không phản đối, nàng thích nghe nhất tiếng tiêu, tiêu âm du dương, so với đàn thì dường như càng thêm uyển chuyển, nghe rất có ý nhị.
Mộ Dung Lưu Tôn không nói thêm cái gì, tiện tay cầm cây tiêu, thổi lên.
Ánh trăng mông lung, tiếng tiêu uyển chuyển, cửu khúc hồi tràng (*), lởn vởn ở trong đình và cả trên mặt hồ, Mộc Thanh Dao khép nhẹ hai mắt, hưởng thụ và chìm đắm trong thanh âm mênh mông của tiếng tiêu.
(*) ta nghĩ chắc là ý thấm vào tâm can
Ánh sáng chiếu vào trên mặt của nàng, trắng muốt nhu hòa, làm cho cả khuôn mặt nàng trở nên thanh lệ xuất trần, hoàn mỹ không tì vết, lông mi thật dài vừa cong lại đẹp, ánh trăng rực rỡ xuyên thấu qua nó hình thành bóng râm tựa như đôi cánh bướm, mỏng manh trong suốt, nhiễm một vài giọt sương nhỏ, càng phát ra sức hút mê người.
Mâu quang của Mộ Dung Lưu Tôn tùy ý lướt nhìn trên người nàng, lại không muốn dời đi tầm mắt, làm tiếng tiêu kia so với trước càng thêm uyển chuyển êm tai… Một khúc cuối cùng, Mộc Thanh Dao từ trên lang cang nhảy xuống.
“Được rồi, đêm đã khuya, hoàng thượng vẫn là đi về nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Lưu Tôn phục hồi tinh thần lại, ôn nhuận gật đầu, tâm tựa hồ có chút mất mát, tuy rằng không muốn đánh mất trái tim, thế nhưng đối với một ít chuyện và sự vật tốt đẹp, nếu là người đều không có cách chống cự.
“Được ” thân hình cao lớn nhảy xuống sau đó, tiếng cười sung sướng vang lên: “Đúng không.”
Hai người ra khỏi đình, vòng qua bàn đá xanh hướng lên bên bờ đi tới, Mộc Thanh Dao bỗng nhiên nghĩ đến một việc, liền dừng lại, nàng thiếu chút nữa đem việc chính quên đi, quay đầu nhìn về phía Huyền đế.
“Hoàng thượng, ta có thể nhờ người ban cho một món đồ không? Lần trước người nói muốn ban thưởng đồ vật cho ta đó.”
“Được, nàng nói đi?” Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm trầm thấp vang lên, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn nàng.
“Huyết nhân sâm ” Mộc Thanh Dao thẳng thắn mở miệng, không biết nam nhân này có đồng ý đưa cho không, nếu như biết vật trân quý như vậy dùng để cứu mệnh một thái giám, không biết sẽ cảm thấy như thế nào, cũng may Mộ Dung Lưu Tôn cái gì cũng chưa từng hỏi, đã dịu dàng gật đầu: “Được, trẫm sẽ sai người đưa qua.”
“Tạ ơn hoàng thượng, ” Mộc Thanh Dao thở ra một hơi, nàng đã chuẩn bị tâm lý để nghe một đống lí do từ chối, không nghĩ tới người ta không có hỏi, nếu lấy được huyết nhân sâm, Xuân Hàn sẽ không có việc gì.
Hai người cùng nhau đi đến con đường trở về, bên cạnh núi giả, A Cửu cùng Mạc Sầu đã đứng đấy, nhìn thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương vẻ mặt sung sướng, tựa hồ ở chung một chổ khá tốt, hai người đồng thời trong lòng nhẹ nhõm, vừa rồi bọn họ trong lòng nặng nề sắp dâng đến cổ họng, chỉ sợ hoàng thượng giận chó đánh mèo đến trên người hoàng hậu.
Bởi vì nơi này là cấm địa, người bình thường căn bản không cho phép tiến vào, không nghĩ tới hoàng thượng cũng không có tức giận, hơn nữa vẻ lạnh lùng tàn bạo đã biến mất, thần sắc sung sướng hơn rất nhiều.
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
“Hồi cung đi, ” hai người cùng mở miệng, liếc mắt nhìn nhau một cái, Mộc Thanh Dao cười mở miệng: “Hoàng thượng, sau này còn có thể nghe người thổi tiêu không?”
“Lúc nào cũng hoan nghênh, tiêu này chỉ vì nàng mà thổi, không thổi cho người thứ hai” hoàng thượng ném một câu cực kỳ kinh ngạc lại, rồi xoay người dẫn A Cửu rời đi, A Cửu vừa đi một bên vừa quay đầu lại nhìn hoàng hậu nương nương, trên mặt lộ ra nụ cười mang vẻ ái muội, hoàng thượng thổi tiêu chưa bao giờ cho người khác nghe, không nghĩ tới không chỉ có thể thổi cho hoàng hậu nương nương nghe, còn vì một mình nàng mà thổi, từ đó có thể biết, hoàng thượng cực sủng nương nương.
Đợi được người phía trước đi xa, Mạc Sầu phục hồi tinh thần lại, mừng rỡ cười hỏi chủ tử.
“Nương nương, hoàng thượng nói câu kia là có ý gì? Hoàng thượng nhất định là rất thích nương nương đó.”