Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 96-3

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Trưởng Tôn Trúc không đợi Thanh Dao trả lời thuộc hạ của mình, liền hào sảng nở nụ cười, vẻ mặt sáng ngời, trên khuôn mặt tươi đẹp như hoa, bao phủ một tầng ánh sáng chói lọi, tựa hồ Thanh Dao chịu ở lại, hắn từ trong ra ngoài đều vạn phần cao hứng, thần thái bay cao.

“Người đâu ” Trưởng Tôn Trúc kêu một tiếng, lập tức từ ngoài cửa đi tới một tỳ nữ áo xanh, tương tự như Nghênh Phong, nữ tử này là một người cao gầy diễm lệ, ở giữa mi tâm mang theo vẻ ngạo khí, chậm rãi mở miệng: “Chủ tử.”

“Nghênh Tình, đem khách nhân an bài đến Lan Linh hiên đi, ” Trưởng Tôn Trúc tiếng nói vừa xong, thì nữ tử diễm lệ kia ngơ ngẩn một chút, bất quá rất nhanh đã khôi phục lại phản ứng, cung kính mở miệng: “Dạ, chủ tử.”

Lan Linh hiên, chính là viện bỏ trống tinh xảo và đẹp nhất Phượng Vũ sơn trang, nó được xây đối diện bích hồ, có hai tầng tiểu lâu, lầu một là phòng khách, lầu hai là phòng ngủ, khi mở cửa sổ, có thể nhìn thấy hồ nước trong xanh bên ngoài, hồ nước đó rất trong chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được đáy, dưới đáy hồ có những tảng đá lớn, nên khi gió nhẹ thổi qua, sẽ nổi lên những gợn sóng lăng tăn động lòng người, nơi này cảnh trí có thể nói là đẹp không sao tả xiết.

Phòng ốc không chỉ cặp bờ hồ, mà còn gần nơi ở của chủ tử.

Hạ nhân của Phượng Vũ sơn trang đều biết, nơi này chính là vị trí của nữ chủ nhân tương lai của sơn trang, mà bây giờ chủ tử lại đưa nữ nhân mặc nam trang không rõ lai lịch này an bài đến Lan Linh hiên, thân là đại a đầu thiếp thân của chủ tử, Nghênh Tình tựa hồ có chút mâu thuẫn.

Vì thế từ đầu tới đuôi đều trưng ra gương mặt hùng hổ, hoặc là, đáy lòng của nàng có vẻ đố kị.

Chẳng biết tại sao chủ tử lại không chịu đụng vào những nữ nhân hậu ở viện kia nữa, ngay cả nàng hắn cũng không đụng, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tất cả hết thảy đều vì một nữ nhân này, chủ tử mất lớn công sức, tỉ mỉ bố trí để đem được nàng đưa đến Phượng Vũ sơn trang.

Lúc nào thì hắn đối với nữ nhân lại tận tâm như thế, hậu viện giai lệ ba nghìn, nhưng vị trí thái tử phi vẫn còn bỏ trống, mà tất cả những nữ nhân dâng cho hắn, hắn bất quá chỉ xem như y phục, nhưng bây giờ hắn đối đãi nữ nhân này không giống với người khác.

Nghênh Tình càng nghĩ càng không cam lòng, việc này nếu như bị các trắc phi ở hậu viện biết được, chỉ sợ sẽ có chuyện tốt để xem? (TT: ta xem thường, Dao tỷ hoàng hậu còn ko thèm lại, lại cần cái vị trí Thái tử phi sao?)

Gia đã lo lắng cho nàng ta như vậy, tất nhiên sẽ đem nàng ấy đưa đi Thanh La quốc … Mà tất cả những chuyện này, Thanh Dao đều không biết, Trưởng Tôn Trúc đối với nàng, chẳng qua là một người quen, ở ý thức của nàng, ngay cả là bằng hữu cũng đều không phải, bởi vì hắn bụng dạ khó lường, dụng tâm kín đáo, nàng là chưa bao giờ đem người có dụng tâm kín đáo trở thành bằng hữu mình, cho nên nàng căn bản không biết sự mâu thuẫn của Nghênh Tình là từ đâu mà có.

Lan Linh hiên, hạ nhân đông đảo, đều là những tiểu nha đầu mài thanh mắt đẹp, đối với việc Thanh Dao vào ở, họ vẫn một mực vô cùng cung kính, nàng ở Phượng Vũ sơn trang, mỗi người đều đối xử vô cùng tốt với nàng, ngoại trừ người mang các nàng tới đây Nghênh Tình, nàng ta tựa hồ không thích các nàng, còn những người khác thì đều tận tâm tận lực hầu hạ.

Nếu như bỏ đi Trưởng Tôn Trúc.

Thì mấy người các nàng đều rất thích ở Phượng Vũ sơn trang, nơi Giang Nam này, khí hậu hợp lòng người, toàn bộ bên trong tòa trang viên đều nhuộm màu xanh dạt dào, hoàn cảnh thì ưu mỹ.

Nhất là Lan Linh hiên, bốn phía đều là hồ, buổi sáng ánh nắng đầu xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng khiến nó trở nên sáng lạng, không khí đập vào mặt, tươi mát động lòng người, nếu như có thể, nàng thật hy vọng có thể ở lâu thêm ít ngày.

Trưởng Tôn Trúc đã nhiều ngày qua vẫn ở lại Phượng Vũ sơn trang, không có việc gì thì đến tìm nàng chơi cờ, uống trà, du hồ, hoặc là mang nàng đi dạo vườn hoa, năm mới cứ như vậy mà trôi qua, đã không còn không khí sôi nổi, cũng không còn vẻ thê lương lạnh lẽo, ngược lại rất an nhàn, hơn nữa còn rất vui vẻ.

Sau năm mới, Trưởng Tôn Trúc đưa ra kiến nghị, chuẩn bị mang nàng các rời khỏi Phượng Vũ sơn trang, đi đến Thanh La quốc, như vậy sẽ bảo đảm vạn vô nhất thất, ở một chỗ quá lâu, cũng sẽ lộ ra chân tướng, Thanh Dao cuối cùng cũng đồng ý, vì thế Trưởng Tôn Trúc biến mất hai ngày cũng chưa lộ diện, đại khái chắc hắn đi an bày chuyện này, nếu là ở biên quan phát sinh chuyện gì, thì sẽ rất phiền toái.

Sau khi ăn trưa ở Lan Linh hiên, ánh nắng đầy đủ, đoàn người mới đi dọc theo bờ hồ để tản bộ.

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mai Tâm, cộng thêm một nhóm người của Nghênh Phong đi theo nữa, hai ngày nay Trưởng Tôn Trúc không có xuất hiện, liền phái Nghênh Phong qua đây ở cùng các nàng, kỳ thực các nàng nếu không có người đi theo, thì vẫn ăn được uống được, ngủ càng ngon, nhưng tâm ý của người ta không thể chối từ.

“Nghênh Phong, chúng ta tự mình đi tản bộ là được, ngươi cứ đi làm việc đi.”

Thanh Dao nhàn nhạt lên tiếng, từ khi tới Phượng Vũ sơn trang, cả người của nàng hình như vừa trãi qua lễ rửa tội, an nhàn hẳn đi.

“Không, tiểu thư, chủ tử đã phân phó chuyện này, nô tỳ không dám không tuân theo.” Nghênh Phong cung kính mở miệng, thần sắc vẫn không thay đổi, nhưng một đôi mắt cơ trí nhìn về phía người nữ tử thanh tươi xinh đẹp bức người kia, đã nhiều ngày nay nàng nhìn thấy sự hài lòng trên mặt gương mặt của gia, nàng biết gia rất vui vẻ với tiểu thư này, tuy rằng nàng không biết nữ nhân này là từ đâu đến, thế nhưng nàng biết là gia rất coi trọng nàng, vì thế không chút nào dám khinh thường.

Thanh Dao giương mắt nhìn mặt hồ yên tĩnh phía xa xa, trời không gió, nên nó rất trong, thật giống như một cái gương thiên nhiên, toả ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mọi người dừng lại bước chân, để hít thở không khí mới mẻ, mỗi người đều cảm thấy an bình.

Đúng lúc này, thì từ xa xa vang lên tiếng bước chân, một đạo bóng dáng cao gầy đã chạy vội đến, đợi đến khi họ phục hồi tinh thần lại, thì người đã đứng ở trước mặt với khuôn mặt không vui.

“Nghênh Phong, ngươi chạy đến tới đây làm gì? Chủ tử sai ngươi dọn dẹp một chút cho khách nhân, chúng ta cần phải trở về nước.”

“A, được.” Nghênh Phong sửng sốt một chút, lập tức hưng phấn, nàng đặc biệt khát vọng về nhà, mà bọn người của Mộc Thanh Dao thì ngược lại, họ phải rời xa quê nhà, mắt thấy Nghênh Phong cùng Nghênh Tình đã đi ở phía trước, Mai Tâm nhịn không được nói thầm.

“Tiểu thư, chúng ta thực sự phải đi Thanh La quốc sao? Chỉ sợ đến lúc đó khó có thể chạy thoát.”

Thanh Dao nhíu mày, ánh mắt sắc bén, tỉ mỉ suy nghĩ lợi hại được mất trong đó, tuy nói Trưởng Tôn Trúc dụng tâm kín đáo, thế nhưng đi Thanh La quốc sẽ có lợi, thứ nhất có thể tách ra khỏi Mộ Dung Lưu Tôn, thứ hai thừa cơ mà đi ra ngoài, bằng không chỉ sợ các nàng không thể qua được biên quan, nếu như vẫn còn ở Huyền Nguyệt, sớm muộn gì cũng bị mang về hoàng cung.

Chỉ cần ở trong phạm vi thế lực của Trưởng Tôn Trúc, trời sẽ không tuyệt đường con người, trong lúc còn chưa hiểu được mục đích của hắn, nàng nên vui vẻ tiêu diêu tự tại đã, hơn nữa còn một điểm quan trọng nhất, chính là nàng muốn tìm người để bái sư học nghệ, đã biết năng lực của bản thân, mặc kệ là đi tới đâu, cũng sẽ gặp nhiều phiền phức, vì thế nếu muốn làm cho tốt, nhất định phải có đủ thực lực để bảo vệ mình, không chỉ có năng lực bảo vệ mình, còn phải có thế lực riêng của mình nữa, trong thời loạn thế này, không phải bo bo giữ mình có thể sống tốt, chân chính bo bo giữ mình, là có đủ thực lực, mới có thể làm được chuyện mà mình muốn làm.

Hiện tại nàng đã hiểu đạo lý này.

“Đi thôi, cẩn thận là được…”

Hai ngày không gặp Trưởng Tôn Trúc, quả nhiên là đi biên quan để chuẩn bị, đợi đến lúc đoàn người các nàng xuất hiện, liền chào hỏi mọi người xong thì đưa lên xe ngựa, đi Thanh La quốc đi.

Tuy nói biên quan trọng địa, thế nhưng có bạc thì dễ làm việc, lời này quả nhiên không giả, lúc đoàn người các nàng đi qua biên quan, Trưởng Tôn Trúc lấy ra bạc cho trạm kiểm soát, người gác cổng liền thoải mái sảng khoái cho đi, bởi vậy, làm cho Thanh Dao một trận cảm khái, nơi nào cũng đều có khe hở a, dù Mộ Dung Lưu Tôn có khôn khéo hơn người, thế nhưng trời cao hoàng đế xa, cũng không nhất định là người người đều nghe hắn sai khiến.

Thanh La quốc và Huyền Nguyệt quốc cách nhau bởi một quốc gia nhỏ, là Hoàng Viên quốc, tuy rằng đường xá xa xôi, nhưng khi ra khỏi Huyền Nguyệt, tảng đá trong lòng Thanh Dao đã buông xuống, chỉ một đường du sơn ngoạn thủy.

Chọn tập
Bình luận
× sticky