Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 100-1: Học nghệ

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đứng ở trước giường, thấy nàng tỉnh lại, sắc mặt lo lắng của hai người cuối cùng cũng trở lại bình thường

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

Thanh Dao lắc lắc đầu, xoay người ngồi xuống, quay đầu đánh giá trong phòng ngủ. giản dị mộc mạc, một cái giường, cái bàn, hai ghế ngồi, bên giường còn đặt một bộ y phục nam nhân, phía trên còn treo hai bộ y phục, đây là một căn phòng thập phần nam tính.

“Nơi này là chỗ nào?”

Thanh âm của Thanh Dao có chút khàn khàn, không biết có phải là mấy ngày qua sốt ruột, hay vẫn là quá nóng.

Mạc Sầu còn chưa kịp mở miệng đáp lời, thì cửa phòng hé mở, một thiếu niên xinh đẹp chói mắt giống như ánh mặt trời đi đến, tuổi cùng Mạc Ưu lớn nhỏ như nhau, cũng là bộ dáng mười ba mười bốn tuổi, làn da màu đồng, ánh mắt rất lớn, rất sáng, dường như biết nói, vừa đi vào, đã gặp ba người các nàng, sắc mặt liền có chút khó coi, lãnh trầm xuống đuổi người.

“Tốt lắm, vậy ngươi đã tỉnh lại, mau đi nhanh đi, nếu không ta cũng không có phòng ngủ.”

Hóa ra đây là phòng của thiếu niên này, Thanh Dao ngưng mi nghĩ một chút, nhớ rõ Vô Tình kêu thiếu niên này Minh Nguyệt, thực sự giống như mặt trăng sáng tỏ, khiến người ta cảnh đẹp ý vui, tực hồ trong vòng ba thước đều có cảm giác ấm áp.

“Minh Nguyệt, ta muốn gặp Vô Tình công tử.”

Thanh Dao không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng. Nàng tiến vào Vô Tình cốc chính là vì bái sư học nghệ, nếu đã vào được, lại không thể tay không mà quay về.

Minh Nguyệt vừa nghe lời của nàng, trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy quái vật vậy, cuối cùng thổi phù một tiếng bật cười, ngang bướng chỉ vào Mộc Thanh Dao.

“Các ngươi còn chưa từ bỏ ý định a, nói cho các ngươi biết, công tử  không thể nào nhận các ngươi làm đồ đệ, hắn không thích nữ nhân, vẫn là nhanh lên đi thôi, bằng không nhất định hại ta bị phạt.”

Minh Nguyệt cười xong, vẻ mặt nghiêm túc, đều do hắn hôm qua lắm mồm, báo hại hắn phải mang cái phòng nhường lại, ở Đào hoa lâm mở một cái túi vải ngủ qua một đêm, hiện tại xương sống cùng thắt lưng vẫn còn đau, nếu các nàng vẫn không chịu đi, chỉ sợ lại phải tiếp tục ngủ ở trong Đào hoa lâm, công tử cũng sẽ không can thiệp vào việc không quan hệ gì tới mình.

“Nếu ta nói không đi?” Thanh dao dung mạo tươi đẹp, tựa như một đóa hoa trà xinh đẹp, hai tròng mắt hàm chứa ẩn nhẫn kiên định, khóe môi vẽ ra một chút cười khẽ, lại mang theo hương vị nguội lạnh: “Nếu hắn không thu chúng ta, tốt lắm, chúng ta cứ đợi ở chỗ này không đi, dù sao ở đây  núi cũng đẹp, hoa cũng đẹp, hoàn cảnh lại tốt, nếu như vẫn ở lại chỗ này cũng tốt đấy!”

Thanh Dao trong lời nói mặc dù nghiêm túc nhưng lại rõ ràng mang theo ý vị xấu.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu sửng sốt, còn chưa từng xem qua bộ dạng này tiểu thư.

Trong phòng ngủ, Minh Nguyệt ngây ngẩn cả người, tựa hồ không nghĩ tới loại tình huống này,khuôn mặt xinh đẹp lướt qua kinh ngạc, theo đó đỏ lên, tức giận chỉ vào Mộc Thanh Dao: “Còn có loại người như thế sao, thậm chí mặt không đỏ tim không đập đòi ở lại chỗ người khác, dù cho ngươi lại ở trong này cũng vô dụng,công tử chắc chắn là sẽ không gặp ngươi, nữ nhân quả nhiên cũng không phải tốt lành gì.”

Minh Nguyệt nói xong lời cuối cùng, cơ hồ có điểm phẫn nộ, oán hận dậm chân, âm ngoan trừng mắt nhìn Thanh Dao, Thanh Dao bỗng bật cười, rất lớn tiếng.

Bởi vì chứng kiến Minh Nguyệt kinh ngạc thật thú vị, thiếu niên này mất tự nhiên cùng nói bừa, làm nàng phát hiện một chuyện hay.

Hắn dường như không thường cùng nữ nhân giao tiếp, vậy chủ tử kia cũng là như thế sao?

“Dù sao ta cũng sẽ không đi, nếu Vô Tình công tử không gặp chúng ta, chúng ta liền ở lại trong này.”

Mộc Thanh Dao nếu biết nhược điểm của Minh Nguyệt, lại càng bất chấp đạo lí, mấy ngày liên tiếp chịu tra tấn cùng đau đớn, thế nhưng tiêu tan rất nhiều, hiện tại nàng thật là thật tâm thích Vô Tình cốc, mặc kệ bên ngoài lan truyền như thế nào, mọi người ở đây tựa hồ cũng rất đơn thuần.

“Ngươi dám lại ở trong này, ta đem ngươi đuổi ra ngoài.”

Minh Nguyệt chán nản. Đỏ mặt tía tai cùng Thanh Dao ầm ĩ lên.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu nhìn bên này, trông bên kia, cuối cùng phát hiện tinh thần chủ tử tốt hơn nhiều, con ngươi hiện lên ánh sáng trí tuệ, cái kia âm ngao tựa hồ đã không có, điều này làm cho nàng rất vui vẻ, cũng không ngăn cản nàng cùng Minh Nguyệt cãi nhau, liền ở một bên xem kịch vui, đôi khi còn phối hợp với chủ tử gật đầu.

“Ngươi đuổi đi, dù sao ta, còn có hai tử trong bụng ta, đều ở trong đây, ngươi đuổi chúng ta đi, hoặc là đánh chết chúng ta, hoặc là kê đơn độc chết chúng ta, tùy ý các ngươi, dù sao có mấy cái mạng cũng như nhau, đến chỗ nào cũng chết, mặc cho các ngươi xử trí.”

Thanh Dao nói xong lời cuối cùng, nghĩ đến Mai Tâm đã chết, hốc mắt liền hồng hồng,bộ dáng đáng thương.

Minh Nguyệt trước vẫn còn căm giận trừng mắt nàng, đến cuối cùng thấy hốc mắt nàng đỏ lên, liền có điểm không hiểu, cuối cùng dậm chân một cái, mệt mỏi mở miệng: “Không cùng các ngươi nói nữa, ta đi tìm công tử, còn có người như vậy?”

Hắn nói xong, giống như một trận gió lắc mình liền không thấy.

Trong phòng ngủ ba người líu lưỡi, công phu thật là lợi hại a, Vô Tình kia đến tột cùng có bao nhiêu lợi đây, chỉ nhìn hai thị động thủ hạ của hắn đều lợi hại như thế, huống chi bản thân của hắn.

Thanh Dao quay đầu nhìn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, vẻ mặt nghiêm túc kiên định: “Chúng ta nhất định phải học giỏi võ nghệ, bằng không ở đâu đều bị người bắt nạt, hiện tại chẳng những muốn thật tốt võ nghệ, ta còn muốn thành lập một cái thế lực, thương tổn người của ta, ta sẽ không buông tha.”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của nàng lạnh tựa khối băng, lạnh lùng theo trong địa ngục nổi lên.

“Vâng, tiểu thư, người yên tâm đi, từ nay về sau, chúng ta nhất định chăm chỉ học tập, tuyệt đối không để người ta lần nữa khi dễ chúng ta.”

“Ừ, vậy là tốt rồi, ” Thanh Dao thỏa mãn gật đầu: “Quỷ y Vô Tình, bởi vì chán ghét nữ nhân, cho nên chỉ sợ không chịu dễ dàng dạy chúng ta võ công, cho nên chúng ta cần hạ quyết tâm, dựa vào hắn, hơn nữa ta có pháp bảo, ” Thanh Dao vỗ vỗ bụng, khóe môi cười ranh ma.

“Chúng ta đã biết, ” ba người bàn luận chuyện phải trái ở vô tình cốc, liền an tâm chờ đợi.

Trái lại Minh Nguyệt, ở chỗ Mộc Thanh Dao bên này bị đè bẹp, tức giận đến oa oa kêu to, thẳng hướng phía sau núi mà đi, phía sau núi là một mảnh vườn dược thảo, Vô Tình đang chỉ huy mấy hạ nhân trong cốc sửa sang lại dược thảo, cái nào đúng lúc thì nên thu hoạch, cái nào chưa đến thì một lần nữa nuôi trồng, Thanh Phong đứng ở phía sau hắn, phụ giúp hắn.

Rất xa nghe được tiếng kêu của Minh Nguyệt, Vô Tình liếc mắt nhìn Thanh Phong một cái, quay đầu tiếp tục chỉ huy người khác làm việc, căn bản không để ý tới thanh âm đó.

Thanh Phong trầm ổn, Minh Nguyệt hoạt bát.

Tất cả sinh hoạt thường ngày của Vô Tình, đều là Thanh Phong xử lý, mà Minh Nguyệt cả ngày ở trong cốc quấy rối, thường đem về phiền toái cho chủ tử, bất quá chính là bởi vì có hắn, trong cốc mới có không khí, cho nên tất cả mọi người rất yêu thương hắn.

“Công tử, công tử, tức chết ta.”

Minh Nguyệt khi nói chuyện, người đã vọt tới, hai tay chống nạnh, thở hổn hển nói ra tâm trạng

Liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ thấy trong vườn thảo dược, mọi người làm chuyện của mọi người, giống như không thấy hắn, càng không có nghe được hắn tiếng nói chuyện, Minh Nguyệt lập tức bị đả kích lớn, chưa từ bỏ ý định mở miệng lần nữa.

“Công tử, công tử, người không nghe ta nói sao?”

“Ta lại không điếc, ” Vô Tình lạnh lùng lên tiếng, thanh âm của hắn mang theo một chút hương vị mờ ảo, tuy nhiên nó lại có thể làm yên lòng lòng người, Minh Nguyệt vừa nghe lời của hắn, liền bình tĩnh hơn, bĩu môi nói: “Vậy các ngươi vì cái gì đều không để ý ta?”

“Nói đi, lại có chuyện gì sao?”

Vô Tình hỏi hắn, Minh Nguyệt vừa nghe công tử hỏi hắn, lập tức bỏ đi không thoải mái lúc trước, chính là vừa nghĩ tới chuyện nữ nhân kia ở lại trong cốc, sắc mặt lại khó nhìn, phẫn nộ tố cáo.

“Công tử, người nói còn có người như vậy, nàng nói muốn gặp người, ta nói người không gặp nàng, mời các nàng rời đi.”

“Ân, chuyện này làm rất đúng, ” Vô Tình gật đầu, cúi người xem xét hai gốc dược thảo bên chân, kiểm tra một chút, ngoắc ý bảo hạ nhân: “Cây thuốc này sinh bệnh, các ngươi cẩn thận tìm xem nguyên nhân là gì?”

“Vâng, công tử, ” người nọ tiếp nhận dược thảo trong tay Vô Tình, đứng lên đi kiểm tra.

Minh Nguyệt thấy công tử lại bận rộn công việc, không vui, lại bảo: “Công tử?”

“Ta nghe mà! Ngươi chuyện này làm rất khá, nhưng các nàng đã xuất cốc đi sao?”

Vô Tình phủi phủi bộ quần áo màu trắng, ngồi lại đàng hoàng, nhìn về phía Minh Nguyệt, thật ra hắn đã sớm đoán được, nữ nhân kia chỉ sợ sẽ không dễ dàng xuất cốc, nếu cứ như vậy nhẹ nhàng xuất cốc, chỉ sợ cũng không phải là nàng, nàng thiên tân vạn khổ (*) đi tới vô tình cốc, mạo hiểm bị thực nhân hoa ăn thịt, tính cách như vậy, chỉ sợ không phải Minh Nguyệt nho nhỏ có thể đối phó được.

(*thiên tân vạn khổ: trăm cay nghìn đắng, ý chỉ quá trình làm việc cay đắng, khó khăn)

“Không có, nàng nói người không gặp nàng, nàng không đi, liền lưu lại trong Vô Tình cốc.”

Thanh Phong vừa nghe lời nói của Minh Nguyệt, con ngươi hiện lên khinh thường, khinh bỉ mở miệng: “Nếu muốn khiến các nàng xuất cốc rất đơn giản, bằng công phu của ngươi, dù cho mấy lần nữa cũng sẽ tống được các nàng ra ngoài, các nàng còn muốn không đồng ý sao?”

Minh Nguyệt thấy Thanh Phong xem thường hắn, lập tức oa oa kêu to.

“Ta đương nhiên biết, chính là nàng nói, nếu chúng ta muốn cho nàng xuất cốc, hoặc là giết nàng cùng đứa nhỏ, hoặc là độc chết nàng cùng đứa nhỏ, dù sao nàng cũng không ra khỏi cốc, không gặp được công tử, sẽ không đi.”

“Hừ, nữ nhân quả nhiên phiền toái, công tử, người xem việc này?”

Chọn tập
Bình luận