Lời này của lão nhân vừa rơi xuống, Tây Môn Chính Hào quát to một tiếng: “Tô Trảm, ngươi có khai hay không?”
Bốn phía võ trường nhất loạt im lặng, tất cả mọi người đều nhìn Tô Trảm.
Chỉ thấy lão hòa thượng ngửa mặt lên trời cười, xoay người thoát khỏi hai tên lính đang giữ mình, hai tay ngưng tụ nội lực, hai ngón tay đâm thẳng vào tròng mắt mình, trong chớp mắt, hai mắt đã trống rỗng, máu đầm đìa chảy ra từ hai nhãn cầu, dù hắn đau đớn không ngừng, nhưng vẫn gắng gượng mở miệng: “Lão nạp chính là đầu sỏ gây nên.” Nói xong liền ngất đi.
Lúc này, trên võ trường phát ra rất nhiều tiếng thét chói tai, rất nhiều người bị cảnh tượng này làm hoảng sợ, sau đó là một loạt những âm thanh ầm ĩ.
Tây Môn Chính Hào căn bản không để ý tới những người vây xem, quay đầu phân phó binh tướng bên cạnh: “Hắt nước cho hắn tỉnh lại.”
“Dạ, tướng tướng quân.”
Một thùng nước được đem qua, thanh âm nước hắt xuống cùng với cảnh máu tanh hòa lẫn nước tạo thành cảnh tượng thực dọa người.
“Tô Trảm, nếu như ngươi còn không khai ra, bản tướng hôm nay liền đem Tô gia người từng người từng người chém sạch.” Tây Môn Chính Hào thích giết chóc mở miệng, quanh thân cường liệt lãnh khí, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu bên cạnh đã sớm không quen nhìn thủ đoạn của hắn đang thực hiện, xoay mình đứng dậy: “Tây Môn tướng quân, làm như vậy có phải hay không quá tàn nhẫn?”
“Tàn nhẫn? Nam An vương gia biết cái gì gọi là tàn nhẫn, bản tướng năm đó giết địch một thương chém rơi bao nhiêu cái đầu, cũng vẫn chưa gọi là tàn nhẫn. Bản tướng chỉ dùng bằng này người để Tô Trảm giao ra loạn đảng, như thế đã coi tàn nhẫn sao? Nếu như vương gia không dám nhìn, liền tạm thời rời khỏi đi, để tránh ảnh hưởng tới tôn giá.” Tây Môn Chính Hào cuồng vọng mở miệng, kiêu ngạo đến cực điểm, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, sắc mặt thật khó coi, vung tay một cái ly khai võ trường.
Tây Môn Chính Hào thấy không ai có ý kiến nữa, lại tiếp tục hành hình…
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đứng ở bìa rừng rậm, nhìn người ta đang ồn ào phía võ trường, nhìn lại, đừng nói Tô gia một trăm lẻ tám người, ngay cả tiểu hòa thượng Nguyệt Giác tự, chỉ sợ cũng đều khó thoát khỏi cái chết, vậy phải làm sao bây giờ a? Nam An vương lo lắng đi qua đi lại, hoàng huynh đem chuyện này giao cho Tây Môn Chính Hào xử trí, đã ngầm tán thành hắn dùng thủ đoạn cay độc, bằng không Tây Môn Chính Hào cũng không dám kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ thực sự trơ mắt nhìn những người vô tội này chịu chết sao?
Nhãn tình Mộ Dung Lưu Chiêu sáng lên, bây giờ còn có một người có thể cứu những người này, chỉ mong nàng có thể hỗ trợ, lập tức ngoắc tay ý bảo thủ hạ Cảnh Hàn.
“Cảnh Hàn, lập tức tiến vào hoàng cung, nhất định phải nhanh chóng chạy tới Phượng Loan cung đi mời Hoàng hậu nương nương qua đây.”
“Vương gia? Hoàng hậu có thể ngăn cản được Tây Môn tướng quân sao? Hắn là phụng ý chỉ của hoàng thượng ở đây thẩm án, tuy là Hoàng hậu nhưng cũng chỉ là hậu cung phi tần, chỉ sợ không ngăn cản được hắn.”
“Không, bản vương nhớ kỹ lúc đầu, hoàng huynh từng ở trước sứ thần ngũ quốc nói qua, Huyền Nguyệt Hoàng hậu ngang với Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng hậu nương nương có thể tới, Tây Môn Chính Hào kia tất nhiên không dám động thủ, ngươi ra roi thúc ngựa chạy tới hoàng cung đi.”
“Dạ, vương gia.” Cảnh Hàn ôm quyền lĩnh mệnh, phi thân lên ngựa, chạy nhanh đi, chớp mắt đã không thấy bóng người, chỉ còn thấy bụi bay mịt mờ.
Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao đang cùng công chúa ở trong vườn hoa tưới hoa, mấy người tiểu nha đầu ở bên cạnh theo dõi, nương nương cùng công chúa một bên tưới một bên cười, rất là vui vẻ.
Lúc này, có một tiểu thái giám sắc mặt hoảng loạng chạy tới, một bên chạy một bên hô hoán: “Nương nương, nương nương không xong, không xong, Nam An vương phái người tiến cung tới.”
“Ân.” Mộc Thanh Dao ngẩng đầu lên, đuôi lông mày nhếch một chút, lãnh ý nhuộm đẫm ở đáy mắt, không vui mở miệng: “Nam An vương phái người tới làm gì?”
“Đang ở ngoài cửa điện đợi Hoàng hậu nương nương đó? Tựa hồ thực vội, nương nương mau trở về đi thôi.”
“Ừ.” Mộc Thanh Dao vươn vai, đem bình tưới đưa cho cung nữ đang đứng bên cạnh, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Tinh Trúc: “Ta đi có chút việc, lát quay lại tưới cùng ngươi, các ngươi tưới trước đi?”
“Được a.” Mộ Dung Tinh Trúc cao hứng gật đầu, nàng đang tưới rất vui vẻ, không nghĩ tới tưới hoa cũng có bí quyết nữa, nàng là một công chúa, cho tới bây giờ cũng chưa làm qua loại chuyện này, trái lại cảm thấy nó rất mới mẻ.
Mộc Thanh Dao sửa lại một chút tóc mai, không nhanh không chậm đi đến cửa cung, dọc theo đường đi nhìn bên đường hoa hoa thảo thảo, rất vui vẻ thoải mái.
Ở phía dưới bậc đá thềm đại điện một thân nam tử mạnh mẽ đứng chờ, thấy không rõ mặt của hắn, chỉ thấy hắn tương đối lo lắng, đi qua đi lại ở trước cửa điện, thỉnh thoảng xoa xoa tay, vừa nghe đến tiếng bước chân, chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoàng hậu nương nương hào quang rực rỡ, cuống quít cung kính chào.
“Cảnh Hàn tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Mộc Thanh Dao ngước mắt nhìn qua, liền nhận ra Cảnh Hàn – thủ hạ đắc lực của Nam An vương, lúc này trên khuôn mặt tuấn dật nghiêm chỉnh đầy vẻ nóng vội.
“Đứng lên đi, xảy ra chuyện gì?”
Mộc Thanh Dao lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái, phất tay ý bảo hắn đứng lên, không biết Nam An vương tại sao có chuyện lại tìm nàng, hắn hẳn nên đi tìm Hoàng thượng mới đúng.
Cảnh Hàn nghe Mộc Thanh Dao hỏi xong, cũng không có đứng dậy, mà vẫn quỳ, không nhúc nhích bẩm báo.
“Hoàng hậu nương nương, vụ án Nguyệt Giác tự Hoàng thượng giao cho Tây Môn tướng quân thẩm tra xử lí, Tây Môn tướng quân kia không biết từ nơi nào có được tin tức, lại tra ra Liễu Không đại sư nguyên lai là Tô Trảm, hiện tại đem Tô gia một trăm lẻ tám miệng ăn toàn bộ bắt tới võ trường, bức bách Liễu Không giao ra người sai sử phía sau. Liễu Không không giao, hắn liền giết người của Tô gia, thủ pháp cực kỳ thị huyết tàn nhẫn, Nam An vương thực sự vô pháp đồng ý chuyện này, liền sai thuộc hạ đến bẩm báo nương nương, mong nương nương thiện tâm, cứu giúp Tô gia.”
Cảnh Hàn luôn luôn là một người băng lãnh vô tình, nhưng hôm nay không ngời lại bị một màn chém giết ở võ trường làm cho kinh sợ, Liễu Không đại sư tự hủy đi hai mắt làm cho người chứng kiến sợ hãi, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Cảnh Hàn lời nói vừa rơi xuống, Mộc Thanh Dao sắc mặt trở nên lạnh lẽo, xung quanh phủ một tầng sương mỏng, rốt cuộc chuyện này vẫn xảy ra. Nàng lúc trước sở dĩ không nói ra Liễu Không chính là Tô Trảm, chính là sợ Hoàng thượng đả thương người vô tội. Tô Trảm kia hơn hai mươi tuổi đã xuất gia, cùng gia đình cắt đứt liên hệ, hiện tại bởi vì chuyện của hắn, lại liên luỵ Tô gia một trăm lẻ tám nhân mạng, đây không phải là oan nghiệt thì là gì.
Mộc Thanh Dao đáy lòng lạnh buốt run sợ, hai bàn tay nắm chặt, quay người chuẩn bị tới Lưu Ly cung đi tìm Hoàng thượng.
Cảnh Hàn tiến lên một bước ngăn trở lối đi của nàng: “Nương nương, đi tìm Hoàng thượng đã không còn kịp rồi. Hoàng thượng đem chuyện này toàn quyền giao cho Tây Môn tướng quân xử lý, chính là muốn dùng thủ đoạn thị huyết bức bách Tô Trảm giao ra người chủ sự phía sau, thế nhưng Tô Trảm tình nguyện nhận tất cả tội, cũng không nói ra người phía sau. Hiện tại nương nương chỉ có đi trước võ trường, ngăn cản ở Tây Môn tướng quân hành hình, mới có thể cứu những người đó.”
Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, dừng bước, con ngươi lạnh lùng hình như hiện lên sóng biển đen kịt.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đang ở bên cạnh đều cho rằng việc này nếu Hoàng thượng đã giao cho Tây Môn tướng quân, tất nhiên không thể trì hoãn, nương nương nếu như đi võ trường, tất nhiên sẽ làm hoàng thượng tức giận, đến lúc đó chỉ sợ cứu không được những người đó, còn làm liên luỵ bản thân.
“Nương nương, trăm triệu không thể.”
“Nương nương, xin ngẫm lại, những người này vô tội. Việc này đã không thể trì hoãn, nếu chậm trễ một phút đồng hồ, chỉ sợ người của Tô gia bị chết càng nhiều.”
Cảnh Hàn trầm giọng mở miệng, trên gương mặt xinh đẹp của Mộc Thanh Dao lại bao phủ thêm hàn khí, đôi mắt đen lóe lên một cái lạnh lùng hạ lệnh: “Cảnh Hàn, dẫn đường.”
“Nương nương.”
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu kêu lên, nương nương đi chuyến này, chỉ sợ sẽ chọc giận Hoàng thượng, thế nhưng chuyện Mộc Thanh Dao đã quyết định, từ trước đến nay sẽ không thay đổi, trầm giọng mở miệng: “Đây là chuyện bản cung đã quyết.”
Hơi thở lạnh lẽo kia như đến từ địa ngục, một điểm tình cảm ấm áp cũng không có, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu không dám nói cái gì nữa, chỉ cung kính trầm giọng: “Thuộc hạ theo nương nương cùng nhau đi tới võ trường.”
“Tốt, đi.” Mộc Thanh Dao ra lệnh một tiếng, Cảnh Hàn phía trước dẫn đường, cũng không đi qua cung môn, như vậy quá lộ liễu, chỉ đi qua thiên đạo (như cửa nách, cửa hông), vòng theo đường nhỏ, rất nhanh đến bên tường cao bao quanh cung điện. Mọi người đều có võ công, chân tường cao kia căn bản không ngăn cản được các nàng.
Ở phía ngoài có một con ngựa, Mộc Thanh Dao phi thân lên ngựa, quất mã tiên (roi ngựa), con ngựa bị đau, chạy nhanh đi.
Mà Mạc Sầu cùng Mạc Ưu còn có Cảnh Hàn theo sau, mỗi người đoạt một con ngựa, đuổi sát bóng dáng phía trước.
Mộc Thanh Dao theo trí nhớ, một đường quất roi thẳng đến võ trường, dọc theo đường đi làm đổ rất nhiều thứ, đợi cho những người bên đường phục hồi tinh thần lại thì chỉ nhìn thấy một đạo bóng dáng phi thường mạnh mẽ vụt qua, căn bản không thấy được chút bóng dáng.Vừa đem đồ vật nhặt lại thì lại có ba lại con ngựa xông tới, lần thứ hai đụng ngã bọn họ, các loại hoa quả tươi chớp mắt đều bị giẫm lên…
Võ trường, tiếng người ồn ào, tiếng khóc la một mảnh, bách tính vây xung quanh cũng bắt đầu tức giận bất bình kêu lên.
Mặc dù lão hòa thượng kia phạm pháp, thế nhưng Tây Môn tướng quân thủ đoạn giết người quá tàn nhẫn, ngày cả người già trẻ nhỏ cũng không tha, hơn nữa lão hòa thượng kia cũng đã bị hành hạ đến không ra hình người. Nếu quả thật phạm tội, giết là tốt rồi, hà tất phải tàn nhẫn dằn vặt hắn như vậy, hắn không phải nói đều là do hắn làm sao?
Phía trên Tây Môn Chính Hào sắc mặt rất lạnh, u mịch nhìn Tô Trảm. hắn không nghĩ tới, lão hòa thượng này vẫn không khai. Hắn không tin, hắn một tướng quân chinh chiến sa trường, giết người như ngóe, lại không đối phó được một lão hòa thượng.
“Tô Trảm, ngươi không giao đúng không. Được, nếu như ngươi không giao, Tô gia ngươi một nhà đã có thể tuyệt hậu.”
Tây Môn Chính Hào thanh âm thị sát vang lên, một trận tiếng khóc của đứa nhỏ vang lên nghe đến tê tâm liệt phế. Lão hòa thượng Tô Trảm nhìn không thấy, thế nhưng nghe được trong lòng, con ngươi trống rỗng kia lần thứ hai tuôn trào lệ huyết. Kỳ thực trong lòng hắn rõ ràng, cho dù hắn giao ra người đứng sau, người của Tô gia cũng chạy không thoát một kiếp này, đã như vậy, hắn hà tất làm điều thừa, hắn đến dưới cửu tuyền hướng liệt tổ liệt tông thỉnh tội thì tốt hơn.
“Trảm.”
Tây Môn Chính Hào thấy Tô Trảm không có động tĩnh, lãnh khốc vô tình hét lên. Đám người trên võ trường phát ra tiếng kêu phản đối kịch liệt, đây chính là mạng người a, mắt thấy sẽ nhanh chóng diễn ra bạo động, quan binh không trấn áp được.
Đại đao vung lên, phát ra ánh sáng chói mắt, đứa nhỏ ngẩng đầu lên, ở một khắc cuối cùng nó đã quên mất khóc, cặp mắt to hồn nhiên kia bình tĩnh nhìn đại đao.
Giờ khắc này đoàn người an tĩnh lại, thật là nhiều người nhắm hai mắt lại, không dám nhìn sự việc trước mắt.
Gió thổi, đao rơi.
Tiếng vó ngựa vang lên, ánh sáng màu bạc hiện lên, rất nhanh bắn vào đại đao, tia lửa lóe lên, đao phủ rút lui hai bước, đại đao ầm một thanh âm vang lên rơi xuống mặt đất, đứa nhỏ ở trong nháy mắt bị dọa khóc…
Đoàn người sôi nổi ngẩng đầu, nhìn phía giữa võ trường, chỉ thấy đánh bay đại đao chính là một cây trâm màu bạc, cắm lệch trên mặt đất.
Tây Môn Chính Hào vừa nghe tiếng vó ngựa vang lên, có người tới phá hủy hành hình, lập tức hắc đồng hiện lên kinh hỉ, có người tới cứu Liễu Không, thật tốt quá, cuối cùng cũng lộ mặt, hắn nhanh chóng đứng lên, chỉ thấy ngoài võ trường, một bạch y nữ tử, trên lưng ngựa xoay người bay xuống, đầu ngón chân nhất điểm, người đã nhắm ở giữa võ trường hạ xuống, thân thể nhanh nhẹn bay tới, chậm rãi rơi xuống, trên người quần áo trắng tung bay theo gió, tựa như thiên ngoại phi tiên.
“Người nào? Lớn mật, cư nhiên nhiễu loạn pháp trường.”
Tây Môn Chính Hào hét lớn một tiếng, hai mắt bắn ra sát khí thị huyết, nhìn thẳng về phía thân hình mảnh khảnh ở giữa võ trường, tóc đen dày như mây, cao cao vén lên, bạch y thắng tuyết, chỉ một cái bóng lưng, liền làm cho người ta nhận ra nữ nhân này có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp không gì sánh nổi. Đợi cho nàng chậm rãi xoay người lại, mài như liễu, mắt tựa như sao, quanh thân lạnh lùng phẫn nộ, khóe môi lộ ra tiếu ý lạnh như băng.
“Là bản cung, Tây Môn tướng quân.”
Lời vừa nói ra, trên đài cao người người đều kinh hãi, tất cả đều ngây ra như phỗng, vẫn đứng phía ngoài võ trường, Nam An vương ba bước như hai bước vọt vào, đứng trước một bước cung kính quỳ xuống: “Chúng thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”