Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 9: Tứ lạng bạt thiên cân

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Mộc phủ, diện tích rộng, phân bố đều, hành lang gấp khúc uyển chuyển kéo dài, xen kẽ đến mỗi ngõ ngách, cầu nhỏ nước chảy, núi đá cây cối an bài tự động, kỳ hoa dị thảo phân bố khắp nơi, trong không khí trận trận thơm ngát.

Quả nhiên không hổ là phủ thừa tướng, xa hoa đại khí…

Từ nơi ở của mọi người phía hậu viện đi tới chính sảnh, khoản mười phút đồng hồ thời gian, một đường đi tới, nha đầu bà tử đều trợn mắt há mồm, Mộc Thanh Dao tâm tình không thể tốt hơn nữa, mĩm cười dịu dàng, quanh thân vui vẻ, khiến cho người đi sau lưng nàng là Mai Tâm, tâm tình cũng tốt, nhẹ giọng nhỏ nhẹ lời nói: “Tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút.”

Chính sảnh, ngoài cửa tầng tầng bạch ngọc thềm đá, từ trên xuống dưới, mỗi một tầng đá phân đứng hai hạ nhân xếp thành hàng đều, mộc phủ quản sự, đứng ở trên bạch ngọc thềm đá, vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao hiện thân, không chút nào ngoại lệ đứng ngây dại, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, dẫn một đoàn hạ nhân cung kính chào hỏi: “Tam tiểu thư tới.”

Mộc Thanh Dao khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện, Mai Tâm đỡ nàng bước trên thềm đá bạch ngọc, lập tức nghe được chính sảnh truyền đến giọng nói.

“Phụ thân, ngươi cần phải vì nữ nhi làm chủ a, Thanh Dao hôm nay thiếu chút nữa giết ta, nếu như ngươi không tin, hỏi Nhị muội đi? Đây là nàng tận mắt nhìn thấy.”

Nguyên lai là Mộc Thanh Châu đang cáo trạng, Mộc Thanh Dao khóe môi mím chặt, ánh mắt sâu thẳm đi xuống, nhấc chân đi vào…

Ở chính sảnh, đèn màu treo cao, sáng như ban ngày, chiếu rọi ở mỗi ngõ ngách, trên tường treo bức tranh sơn thủy quý báu, vách tường trên những giá đỡ trưng bày những món đồ cổ đắt tiền, xạ hương đốt trong kim đỉnh, nha đầu mặc hoa phục đứng sang bên cạnh, ở vị trí chính giữa để một cái bàn tròn khắc hoa khảm ngọc, mấy tấm vải được phủ lên ghế ngồi, lúc này, bên bàn tròn đã ngồi xuống vài người, ngồi ở giữa chính là thừa tướng Mộc Ngân cha của Mộc Thanh Dao, ngồi bên tay phải của hắn là đại phu nhân, hơn bốn mươi tuổi, hơi có chút phát phúc (mập), mặc đẹp đẽ cẩm đoán y phục quý giá, trên đầu châu ngọc chói mắt, đôi mắt kia lý hiện lên những tính toán sắc bén.

Bên người Đại phu nhân là con gái của nàng, mộc phủ đại tiểu thư Mộc Thanh Châu, sau đó lần lượt là Nhị phu nhân, nhị tiểu thư…

Mộc Thanh Dao vừa xuất hiện, chính sảnh thoáng cái vắng vẻ không tiếng động, đại phu nhân trong mắt ngạc nhiên, sau đó là không cam lòng, những người khác đồng dạng khiếp sợ không thôi, thật lâu không có một chút  âm hưởng.

Nữ nhân này là ai a?

Mộc phủ tam tiểu thư sao? Ngay cả Mộc Ngân cũng ngây dại, lúc trước tuy rằng xem qua nữ nhi, nhưng bởi vì quan tâm thương thế của nữ nhi, mà quên nhìn ra nàng không giống trước kia, lúc này vừa thấy, chỉ thấy dưới ngọn đèn trong suốt, một nữ tử cao vút đang đứng thẳng, sắc mặt như phấn trang điểm, mày như mảnh cành liễu, mắt giống như thủy hạnh, mũi rất cao, môi non mịn, giở tay nhấc chân, ưu nhã tự đắc, một phong cách quý phái, nhưng lại theo âm hưởng khiếp người quang mang, bất động, họ đang bị một người thu hút.

Mộc Thanh Dao chậm rãi đi vào, ngồi xuống chỗ trống bên tay trái thừa tướng phụ thân, đạm nhiên mở miệng.

“Tỷ tỷ, mới vừa nói cái gì?”

Lành lạnh thanh âm không mang theo một tia cảm tình, như gió nhẹ lước qua trong lòng Mộc Thanh Châu, có thể làm nàng chấn động, nhớ tới chuyện đã xảy ra buổi chiều, thân thể nhịn không được một trận run rẩy, vội vàng lắc đầu: “Không có gì?”

Luôn luôn kiêu ngạo Mộc đại tiểu thư dĩ nhiên sợ hãi tam tiểu thư, đây là mọi người lại một lần nữa biết đến vấn đề, chúng tầm mắt của mọi người nhất tề quét về phía Mộc Thanh Châu, cuối cùng đem mâu quang dời về phía mộc tam tiểu thư, đại phu nhân mâu quang thoáng cái dữ tợn đứng lên, tuy rằng tam tiểu thư này có chút không giống trước, thế nhưng nàng rốt cuộc là thứ nữ, con gái nàng mới là trưởng nữ, nha đầu kia cuồng vọng thì làm được cái gì, nàng nhìn liền không cam lòng.

“Mộc Thanh Dao, ta hỏi ngươi? Ngươi hôm nay buổi chiều có phải hay không thiếu chút nữa giết tỷ tỷ ngươi?”

Mộc Thanh Châu nửa đầu cuối thấp, tóc mai hai bên trượt rơi xuống, che giấu tinh quang trong mắt của nàng, Mộc Thanh Dao, đừng cho là ta thực sự sợ ngươi, ta chính là muốn mượn tay mẹ ta hảo hảo giáo huấn ngươi một chút.

Đại phu nhân lời vừa rơi xuống, Nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư Mộc Thanh Hương không khỏi có chút lo lắng, tuy nói lão gia thương yêu tam muội, mà nếu quả nàng thực sự thừa nhận chuyện này, đó là đại nghịch bất đạo, chỉ sợ lão gia cũng sẽ trừng phạt nàng.

Mộc Ngân tuy rằng thương yêu Mộc Thanh Dao, thế nhưng thân là một thừa tướng, đại gia trưởng mộc phủ, uy nghi tự nhiên có không phải ít, trên mặt hắn cương nghị hiện lên nghiêm túc, quay đầu nhìn Mộc Thanh Dao: “Dao nhi, ngươi thực sự làm chuyện này sao?”

Mộc Thanh Dao ánh mắt lãnh chìm xuống, đạm nhiên ngước mắt, nhìn phía thừa tướng cha, tựa tiếu phi tiếu mở miệng.

“Phụ thân thực sự là hồ đồ, chẳng lẽ cho tới bây giờ không nghĩ qua nữ nhi vì sao không bình thường như vậy? Bây giờ còn muốn để cho người khác đem nữ nhi ép thành như vậy?”

Mộc Thanh Dao giọng điệu nhàn nhạt, hình như đàm luận thời tiết như nhau, nhưng chỉ là thủ đoạn tứ lượng đẩy ngàn vàng, thoáng cái đem vấn đề đẩy ra ngoài, thừa tướng Mộc Ngân trong mắt hiện lên nghi hoặc, rất nhanh nhìn phía đại phu nhân, lãnh chìm thanh âm vang lên: “Dao nhi, ngươi có phải hay không có lời gì không thể nói cho phụ thân?”

Đại phu nhân cùng Mộc Thanh Châu cả kinh, song song ngước mắt nhìn phía Mộc Thanh Dao, chỉ thấy nữ nhân kia, cử chỉ ưu nhã vươn ngón tay bạch ngọc cầm lấy chiếc đũa, đang tự cố ăn bữa tối, hoàn toàn không thấy ánh mắt cắn nuốt người của các nàng.

“Mộc Thanh Dao? Ngươi?”

Đại phu nhân chán nản, lão gia đem đầu mâu nhắm ngay nàng, nhất định nghĩ nàng hãm hại Mộc Thanh Dao, mới có thể làm nàng cả ngày hoa mắt si mê, cái này chỉ sợ nàng có miệng cũng nói không rõ, Mộc Thanh Dao thực sự đủ độc, đại phu nhân hận không thể cắn cái tiểu tiện nhân kia một ngụm, bất quá trước mặt lão gia, nàng cũng không dám tự chủ trương, sắc mặt thay đổi, cười tủm tỉm mở miệng.

“Lão gia, cơm nước lạnh, chúng ta nhanh lên một chút dùng bữa tối đi.”

Mộc Ngân sắc mặt xấu xí, mâu quang hiện lên u ám, nhìn chằm chằm cơm trên bàn  liếc mọi người một cái, cuối cùng nhìn phía Mộc Thanh Dao, giọng điệu nhu hòa rất nhiều.

“Dao nhi, nếu như ngươi bị cái gì ủy khuất, nhất định phải nói cho phụ thân, bất quá đừng quên chuyện tình đã đáp ứng phụ thân?”

Mộc Thanh Dao khóe môi vãn ra vẻ tiếu ý, gật đầu, kỳ thực nàng chính là nắm Mộc Ngân uy hiếp, Mộc Ngân thân là tả thừa tướng đương thời của triều đại, quyền cao chức trọng, nhưng hết lần này tới lần khác liền sinh ra một háo sắc nữ nhi, khiến cho hắn trước mặt người khác không ngẩn đầu lên được, cô gái này vừa mới đáp ứng hắn không háo sắc nữa, hắn sao có thể làm cho nàng nuốt lời đâu? Cho nên lúc này, mặc kệ ai không may bị nàng không vui nhắm trúng, chỉ sợ không gặp tốt lành.

“Phụ thân, ngươi yên tâm đi, bất kể là ai, nếu là khi dễ lời ta mà nói, ta sẽ làm nàng trả giá thật nhiều.”

Câu nói sau cùng tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng nó như một bả chùy nặng hung hăng đập vào trái tim đại phu nhân cùng mộc đại tiểu thư, hai nữ nhân sắc mặt đồng thời tái đi, ngực cứng lại, tay không tự chủ nắm chặt, nhưng cái gì cũng đều không làm được, bởi vì các nàng  biết, những ngày kế tiếp tuyệt không thể dễ dàng chọc tới nữ nhân này, bằng không nhất định sẽ nếm mùi cay đắng.

Mộc đại phu nhân nhanh chóng rút ra kinh nghiệm xương máu, rất nhanh thay đổi lại khuôn mặt từ ái tươi cười.

“Lão gia, mộc phủ ai dám khi dễ tam tiểu thư a, thì chính là gây sự với đại phu nhân ta, người nào không biết tam tiểu thư là lão gia yêu thương, lão gia yên tâm đi, ngày khác, ta nhất định phân phó những hạ nhân kia, hảo hảo đối tốt tam tiểu thư, ai chọc giận tam tiểu thư, nhất định gia pháp trừng trị.”

“Làm phiền đại nương.”

Mộc Thanh Dao nói ra, nhíu mày một chút, nhàn nhạt gật đầu, Mộc Thanh Châu nhìn đối diện Tam nha đầu bộ dáng xinh đẹp cao cao tại thượng, ánh mắt đều đỏ, nắm chặt tay mình, móng tay bấm vào da thịt.

“Ngươi?”

Mộc Thanh Châu nhịn không được muốn phát giận, đại phu nhân lập tức cầm tay nàng, lạnh lùng cảnh cáo: “Thanh châu, Thanh Dao là muội muội của ngươi, sau này mọi người phải quý trọng lẫn nhau, đừng làm cho người ngoài chê cười.”

Kỳ thực nàng là sợ hãi nữ nhi chịu thiệt, hôm nay lão gia chính là cao hứng, nếu như chọc phải  hắn, chịu thiệt nhất định là nữ nhi của nàng.

Nghe nói háo sắc nữ Mộc Thanh Dao đáp ứng lão gia không truy đuổi mỹ nam nữa…

Điều này có thể sao? Đều nói chó không thể không ăn phân, nàng không tin, nàng thật có thể sửa được cái bệnh này, cho nên nàng nhất định sẽ phái người theo dõi nàng, chỉ cần có bất cứ động tĩnh gì, nàng sẽ bẩm báo lão gia, đến lúc đó sẽ làm cho nàng chịu khổ.

Đại phu nhân tính toán, không cho nữ nhi xuất đầu, người một nhà ngồi vây quanh ở bên bàn tròn dùng bữa, trong lúc nhất thời chỉ nghe được chén dĩa thanh thúy vang lên.

Đúng lúc này, trước cửa thanh âm trong trẻo của quản sự vang lên: “Lão gia, thánh chỉ đến!”

_________________

Chọn tập
Bình luận