Tất cả mọi người thấy bộ dạng mẫu thân này của nàng đều rất cảm động, rốt cuộc cũng vẫn yêu thương đứa nhỏ của mình, chỉ có Mạc Sầu là biết chủ tử ác liệt, trải qua mấy ngày nay ở chung, nàng biết, nguyên lai Tiểu Ngư nhi không thích uống sữa dê, không, phải nói là sợ muốn chết, nhưng chủ tử hết lần này tới lần khác bắt nàng ta phải uống một chút cơ hội nhổ đi cũng không có.
Thân thể nho nhỏ của nàng, bây giờ từ dạ dày đến toàn bộ thân mình toàn là một mùi tanh của dê, làm hại những người thích ôm nàng, không ai dám đến gần.
Bất quá điều này cũng chưa phải là tệ nhất, mỗi sáng sớm, vị mẫu thân nào đó còn cầm theo một cái bao vải đen, lấm la lấm lét bắt một con chuột đến hù Tiểu Ngư nhi, bởi vậy mỗi ngày ở trong cốc đô sẽ truyền đến từng tiếng từng tiếng thét chói tai, lỗ tai của mọi người đều bị hành hạ, nên không khỏi đồng tình và thương cảm sâu sắc cho Tiểu Ngư nhi, nàng mới sinh ra không được một tháng, liền bị mẫu thân hãm hại rồi.
Mà người nào đó còn có lời thề son sắt tuyên bố với người bên ngoài, đây là huấn luyện hô hấp của nàng, như vậy sau này nàng mới có thân thể khỏe mạnh, ăn vô cùng khoẻ.
Tuy rằng không ai hiểu lời nói của nàng, vì sao gọi là luyện tập hô hấp, vì sao la hét như thế sẽ ăn khoẻ chứ, bất quá Tiểu Ngư nhi sợ đến sắc mặt trắng bệch, hoa dung thất sắc, đây mới chính là điều tệ nhất, mặc dù có rất nhiều người đồng tình, mọi người cũng không tiện can thiệp.
Tiểu Ngư nhi dường như cùng tiểu hài tử khác một điểm cũng không giống, tỷ như trẻ con vừa sinh ra đâu biết sợ là gì chứ, mà nàng thì gào thét đến khoa trương, tỷ như, lúc uống sữa dê, mặt mũi nhăn lại, vẻ mặt chán ghét.
Nói chung bởi vì có thêm Tiểu Ngư nhi cùng Mộc Thanh Dao, nên toàn bộ vô tình cốc đã náo nhiệt nhiều lắm, bây giờ cảnh tượng là một mảnh sinh khí bừng bừng, nếu là có một ngày không nghe thấy tiếng người kêu, thật có chút không quen, thật không biết nếu sau này hai người không còn ở tại trong cốc, thì mọi người làm sao qua ngày nữa.
Mộc Thanh Dao vốn còn muốn lấy nhiều trò chỉnh Tiểu Ngư nhi nữa, bởi vì Tiểu Ngư nhi kiếp trước là bạn tốt của nàng, rất nhiều chuyện nàng ta sợ hãi chán ghét, nàng đều rõ như lòng bàn tay, nên chuyên đem những thứ nàng ta sợ hãi để doạ, bởi vì hiện tại nàng ấy không có cách nào nói chuyện, tay chân cũng khống chế không được, chỉ có thể mặc nàng làm xằng làm bậy.
Nhưng mà, rất nhanh Thanh Dao liền không thời gian đi trêu chọc Tiểu Ngư nhi, bởi vì trong cốc có một khách không mời mà đến.
Vô tình cốc, bên ngoài có đào hoa lâm, còn có nhiều hồ sen, nhưng mà vị khách không mời mà đến này quả nhiên dẫn một đám người xông vào được, chứng tỏ hắn am hiểu sâu trận pháp bên ngoài ao đầm này, thật là một kẻ lợi hại.
Nhưng tuy rằng đã xuyên qua mấy hồ sen, nhưng vào không được đào hoa lâm, trong rừng đào, chẳng những có trận pháp, hơn nữa còn có khói độc, quan trọng nhất là Vô Tình ở đào hoa lâm đánh đàn, chỉ cần hắn ở đào hoa lâm, không ai có thể xông vào, vì trận pháp kia là do tiếng đàn của hắn thanh thao túng, người ngoài căn bản là không biết chân tướng bên trong.
Mộc Thanh Dao đang ở trong phòng đùa với Tiểu Ngư nhi, còn có hai ngày nữa là nàng liền đầy tháng, Tiểu Ngư nhi lớn lên càng ngày càng đáng yêu.
Hai ngày sau, thì nàng bắt đầu tu luyện cầm phổ, hi vọng mau chóng tập võ, đến lúc đó sẽ không chịu người ta khống chế, Thanh Dao chậm rãi nở nụ cười.
Lúc này, cửa phòng vang lên thanh âm, Mạc Ưu vọt vào, vẻ mặt lo lắng.
“Tiểu thư, có người xông vào trong cốc.”
“Nha, Vô Tình sẽ không tùy tiện để cho người ta đi vào ” Thanh Dao không quá lưu ý đến, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, nàng đang nghĩ, mặc dù có cầm phổ, thế nhưng nàng không có một cây đàn tốt, đây thật là chuyện làm người đau đầu, những cây đàn bình thường chỉ sợ đàn không ra uy lực của cầm ma.
“Công tử ở trong rừng bày trận pháp, những người đó sau khi tiến vào, toàn bộ bị đánh xỉu, công tử sai người đem bọn họ quăng xuống ao đầm, ta thật vất vả mới cầu được hắn bỏ qua cho những người đó.”
“Buông tha bọn họ…” Mộc Thanh Dao nhíu mài, ánh mắt hiện lên những mũi nhọn lạnh lẽo sắc bén, Mạc Ưu làm như thế, chứng tỏ những kẻ đó là người mà các nàng quen thuộc, đáy lòng bỗng dấy lên bất an, là ai?
“Ai?”
“Nam An vương, ” Mạc Ưu mi tâm nhíu chặt không yên, không nghĩ tới Nam An vương lại tìm được vô tình cốc, còn xông vào đào hoa lâm, đúng lúc công tử ở trong rừng gảy đàn, nếu như không phải hắn ở bên trong gảy đàn, chỉ sợ bọn họ đã xông vào đây.
Thanh Dao vẻ mặt nghi ngờ, theo sự hiểu biết của nàng với Nam An vương, hắn hẳn là không có năng lực mà đi qua ao đầm, tuy rằng Nam An vương võ công cao cường, thế nhưng thuật kỳ môn huyền pháp, hắn căn bản không hiểu, nếu là người ở trong cung kia, thì nàng còn tin tưởng hắn có chút năng lực này, bởi vì nàng vẫn chưa quên, hắn chính là đệ tử của Xích Hà lão nhân, nghe đồn Xích Hà lão nhân, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, nên kỳ môn huyền pháp chắc hẳn cũng sẽ tinh thông, như vậy làm đệ tử của hắn, hẳn luyện qua môn này.
“Ngươi xác định là Nam An vương?”
Thanh Dao tỉ mỉ hỏi thăm một lần nữa, Mạc Ưu gật đầu: “Dạ, đúng là Nam An vương.”
“Tiễn hắn xuất cốc đi, ” Mộc Thanh Dao ánh mắt lóe lên một cái, khuôn mặt lạnh lùng, phất phất tay, ý bảo Mạc Ưu đi làm chuyện này.
Nàng đã ở lại trong cốc mấy tháng, chuyện xảy ra trong Huyền Nguyệt hoàng cung, tựa hồ đã cách nàng rất xa vời.
“Dạ, chủ tử, ” Mạc Ưu lĩnh mệnh, rất nhanh lắc mình đi ra ngoài, trong phòng, Thanh Dao quanh thân đông lạnh, đôi mắt đen thoáng trầm tư, toát ra hai đám lửa nhỏ, Nam An vương làm sao có thể vào đây, nhưng nếu không phải hắn, lại là người phương nào, chẳng lẽ là …..?
Không, tuyệt đối không có khả năng, bởi vì trong hoàng cung không thể không có hoàng đế, Mộc Thanh Dao đang ở đó suy nghĩ, thì bên cạnh Mạc Sầu lo lắng mở miệng.
“Tiểu thư, hiện tại Nam An vương biết người ở trong cốc, chỉ sợ sẽ không dễ dàng rời đi, vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ không làm thương tổn đến người trong vô tình cốc chứ.”
Thanh Dao nghe xong lời của nàng, không khỏi nở nụ cười, muốn thương hại người trong vô tình cốc, thì bọn họ phải có bản lĩnh mới được, khóe môi câu ra nụ cười nhợt nhạt.
“Quên đi, chúng ta đừng suy nghĩ, Vô Tình sẽ không để cho bọn họ vào.”
Nàng vừa dứt lời, cửa phòng lần thứ hai vang lên một chút, Mộc Thanh Dao cũng không nhúc nhích, vẫn dựa vào ở trên giường như trước, nàng cho rằng Mạc Ưu đi làm xong việc đã trở về, lại nghe thấy Mạc Sầu kêu một tiếng: “Công tử, ngươi đã đến rồi?”
Mộc Thanh Dao ngẩn ra, không nghĩ tới thì ra là Vô Tình, hắn luôn luôn rất ít chủ động tìm nàng, chẳng lẽ là vì chuyện của Nam An vương, cho nên mới tìm nàng, vội ngồi thẳng người, quay đầu nhìn sang, Thanh Phong đầy Vô Tình đi tới.
“Các ngươi đều đi xuống đi.”
Vô Tình nhàn nhạt mở miệng, thanh âm rất nhẹ, nhưng lại làm cho người ta không dám xem thười, cái thái độ hờ hững, làm như mọi chuyện đều không liên quan đến, nhưng lại một chữ cũng không sót rơi xuống trong lòng mọi người.
“Dạ, công tử, ” Thanh Phong cùng Mạc Sầu lên tiếng trả lời, hai người đi ra ngoài, tiện thể đem Tiểu Ngư nhi bế đi luôn, người này ánh mắt trơn trượt chuyển động, loé loé sáng, cho tới bây giờ chưa có thấy qua tiểu hài tử nhà ai lại giống như nàng vậy.
Trong phòng an tĩnh lại.
Mộc Thanh Dao ngước mắt đánh giá Vô Tình, nàng xem thấy ánh mắt của hắn rất lạnh, quanh thân sát khí tuỳ tiện phát tán, đôi tròng mắt kia thật giống như dòng suối lạnh phía sau núi, trong trẻo thông suốt, nhưng chỉ mang theo nhè nhẹ hàn ý, tóc đen dài dùng ngọc trâm cố định, vừa lịch sự vừa tao nhã cực kỳ, Thanh Dao nhìn hắn, không khỏi có chút cảm thán, ông trời tại sao có thể đem một người nam nhân tạo ra xinh đẹp đến như vậy, làm cho người dời không ra tầm mắt, rõ ràng so với nữ nhân còn đẹp hơn, nhưng lại làm cho người ta không có cảm giác chút son phấn nào, ngược lại còn xinh đẹp đến phát tán ra ngoài, phần lớn là sự tà ác trong con người hắn, làm cho người ta liếc mắt nhìn, liền không dám nhìn lần thứ hai.
Vô tình ngồi ngay ngắn ở ghế trên, lặng im không tiếng động.
Tuy rằng trên mặt không lộ vẻ gì, thế nhưng trong lòng cũng không còn cảm xúc giống với trước đây, cảm giác này rất xa lạ, cho tới nay, hắn đều là người lãnh tâm vô tình, thế nhưng từ khi các nàng vào trong cốc, hắn bỗng nhiên có một ít cảm xúc mà trước đây chưa từng có, tỷ như nhìn trăng thở dài, tỷ như sững sờ, có đôi khi cũng không biết muốn cái gì, liền cứ lẳng lặng yên lặng ở trong cảm xúc mơ màng, hoặc ngồi ngẩn hơn nửa ngày, đây rốt cuộc là cái gì?
Nhất là vào hôm nay khi biết người nam nhân kia đến, hắn biết ngườ mà kẻ đó tìm là nàng, tim của hắn quả nhiên đã không còn lạnh lùng bình tĩnh như trước đây nữa, tâm hỗn loạn thành một đống…
Dù cho hắn không thừa nhận, thế nhưng đáy lòng mơ hồ hiểu được, hắn tựa hồ tham luyến một ít hơi thở ấm áp này, cho nên muốn cho nàng vẫn cứ ở trong cốc, từ khi các nàng ở lại trong cốc, mọi thứ ở trong này dường như đã có sức sống hơn, hiện tại mỗi ngày mở mắt ra, liền cảm nhận được bầu không khí không còn giống như lúc trước, mà nó nóng nóng ấm áp.
Mặc dù hắn không có xuất hiện, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ hơn so với lúc trước, buổi sáng nhìn chim tước đậu ngoài cửa sổ, cũng làm cho bản thân thấy vui mừng, buổi chiều ở trong rừng đánh đàn, tiếng đàn kia rung lên những làn điệu vui sướng.
“Người kia là tới tìm ngươi.”
Hắn nhàn nhạt mở miệng, cánh môi phấn hồng nhẹ thở ra một câu nói, như mang theo ý vị mùi hoa.