Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 110-4

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Mạc Sầu ly khai, trong phòng khách Mộ Dung như âm sắc mặt rất lạnh, ánh mắt âm u, nàng ta rốt cục vẫn phải đáp ứng cùng nàng hợp tác rồi, tốt, nàng muốn mượn tay nàng ta diệt trừ Trưởng Tôn Dận, sau này  Dận vương phủ sẽ là của nàng, những chuyện kế tiếp, đó là? Con ngươi ánh lên ánh sáng sắc bén, tựa như đao phong.

Giờ Mùi canh ba, Thanh Ba lâu.

Lầu hai nhã giữa, đang ngồi hai người nam tử, một diện mạo bình thường, vẻ mặt vàng như nến, giống như người quanh năm lưu luyến nơi yên hoa, tên còn lại thì nhẹ nhàng như ngọc, phong thái bức người, hai người mặt đối mặt suy nghĩ, ánh mắt băng hàn nói không nên lời, vội vã mắt đối mắt, cuối cùng Thanh Dao hóa trang thành nam tử bình thường liền chậm rãi mở miệng.

“Ngươi dám gạt ta, hắn căn bản không có ở Tây Giao cổ miếu, có tin hay không, ta hiện tại chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết ngươi.”

Thanh Dao ánh mắt âm u tàn nhẫn, sắc mặt âm trầm đặc biệt doạ người.

Mộ Dung như âm tuy rằng mạnh mẽ trấn định, nhưng lòng vẫn có chút run rẩy, nàng ta nói không sai, nàng cùng nàng ta chênh lệch quá xa, nàng ta có thể dùng cầm khống chế mọi người, mà nàng chỉ là tay trói gà không chặt, như vậy nàng làm sao dồn nàng ta vào chỗ chết đây, hoặc là dồn người nam nhân kia vào chỗ chết, nhưng mỗi người đều có biện pháp của mình không phải sao?

“Ta không có nói láo, ta từng phái người theo dõi hắn, nhìn thấy hắn dừng chân ở cổ miếu, nếu như hắn không ở đó, nhất định đã rời khỏi nơi đó rồi.”

Mộ Dung như âm cảnh giác mở miệng, cùng giữ vững một khoảng cách khi đối diện Thanh Dao, nói thật ra, nói không sợ là giả, như so với nữ nhân trước mắt này, nàng càng sợ hãi Trưởng Tôn Dận cùng Thượng Quan Hạo hơn, hai nam nhân kia, hiện tại đã hoàn toàn cấu kết với nhau làm việc xấu, nữ nhân cũng có thể xài chung, điều này làm cho nàng phẫn nộ, cừu hận, vì thế hiện tại nàng thầm nghĩ hủy diệt Trưởng Tôn Dận cùng Thượng Quan Hạo.

“Được rồi, hôm nay ta hẹn ngươi gặp mặt, cũng không phải muốn cùng ngươi ôn chuyện, ngươi không phải nói cùng ta hợp tác sao? Nói đi, có biện pháp nào.”

“Ân.”

Vừa nghe đến lời nói của nàng ta, trong lòng vẫn đang có ý sợ hãi đã buông lỏng một ít, chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi câu ra nụ cười lạnh, nếu nàng ta đã nói như thế, vậy trong thời gian ngắn chắc sẽ không giết  nàng, cho nên nàng cũng không cần phải sợ hãi.

“Các ngươi muốn giết Trưởng Tôn Dận, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, không nói đến việc Dận vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, chỉ nói đến Thượng Quan Hạo thôi, tên này suốt ngày cùng hắn ở chung một chỗ, hai người kia tuy rằng xấu xa, ghê tởm, nhưng nếu  bọn họ liên thủ, chỉ sợ không phải dễ dàng đối phó, vì thế chúng ta hãy tiêu diệt từng người một, trái lại dễ dàng thành công hơn.”

Mộ Dung Như Âm khóe môi lại vãn ra nụ cười nhạt: “Tuy rằng kia Trưởng Tôn Dận đánh ta, ngược đãi ta, nhưng hắn đối với ta có một loại mê luyến, cách mỗi hai ngày sẽ tìm đến ta, vì thế ngươi có thể dịch dung thành hình dáng của ta, thừa cơ giết hắn, mà ta thì đem Thượng Quan Hạo dẫn dắt rời đi, như vậy sẽ cho ngươi có đầy đủ thời gian để hạ thủ.”

Mộ Dung Như Âm tiếng nói vừa dứt, đôi mắt đen sâu thẳm của Thanh Dao bình tĩnh nhìn nàng ta, đánh giá xem trong lời nói đó có bao nhiêu thành ý, hay là đang dụng tâm kín đáo, cuối cùng nàng chậm rãi mở miệng: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu như lần này ngươi dám nói dối, ngươi sẽ chết rất khó coi.”

Thanh Dao lời cảnh cáo vừa rơi xuống, nội tâm của Mộ Dung Như Âm cứng lại, nữ nhân này khí thế tràn ra liền làm cho người ta sợ hãi, nhưng lúc này đây nàng cũng không có lừa nàng ta, vì thế không có gì phải sợ hãi, ánh mắt thản nhiên mở miệng.

“Được, nhưng ta cũng muốn giết Trưởng Tôn Dận, bằng năng lực của ta không thể nào giết được hắn, cho nên phải mượn đến tay ngươi, về phần chuyện sau khi giết hắn, đã là một chuyện khác rồi.”

Mộ Dung Như Âm cũng không giấu giếm hận ý đối với Thanh Dao, còn có tâm tư muốn báo thù nữa.

“Được, khi nào động thủ, ” Thanh Dao hỏi, Mộ Dung Như Âm ngưng mi tính toán một chút: “Đêm mai giờ Tuất, hắn sẽ đến phòng của ta, ngươi có thể thừa cơ giết hắn, còn ta sẽ đem Thượng Quan Hạo dẫn đi.”

Nói xong nàng liền đứng lên, quét mắt nhìn quanh mình một chút, Thanh Ba lâu là một quán trà nhỏ, chỉ có một ít khách nhân uống trà nói chuyện phiếm thôi, ai lại để ý đến bàn này của các nàng, Mộ Dung Như Âm ngoảnh đầu rời đi, Thanh Dao vẫn ngồi một mình, khẽ nhấp một ít trà.

Mạc Sầu từ bên ngoài đi tới, ngồi vào đối diện với nàng, cung kính hỏi.

“Chủ tử, nói chuyện thế nào?”

“Tất cả đều thuận lợi, chúng ta trở về đi, ” Thanh Dao thả chén trà xuống, Mộ Dung Như Âm đã rời khỏi từ lâu, nên nàng cũng không có lý do để ở lại nữa.

Hai người vừa mới trở về, liền nhìn thấy trước cửa một thủ hạ của Ngân Hiên đang đứng thẳng, vừa thấy các nàng trở về, cung kính kêu một tiếng: “Mộc cô nương.”

“Làm sao vậy?”

Thanh Dao biết hắn tất nhiên có việc, bằng không sẽ không mạo muội tới quấy rầy nàng, không phải là hắn chủ tử đã xảy ra chuyện gì chứ, trong lòng nàng lập tức có chút lo lắng.

“Chủ tử chúng ta?”

“Ngân Hiên, hắn làm sao vậy?”

Quả nhiên là Ngân Hiên, không biết hắn bị làm sao, Ngân Hiên ở lòng của nàng là một người mạnh mẽ, thâm bất khả trắc, tựa hồ tất cả thiên hạ này đều nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, vì thế hầu hết thời gian, nàng sẽ không bận lòng đến hắn.

“Hắn tối hôm qua uống rượu say, say rất lợi hại, đến bây giờ còn không có tỉnh, thuộc hạ sợ hắn gặp chuyện không may, vì thế đã tìm đại phu kiểm tra một lần cho hắn, đại phu nói, hắn nếu như còn uống rượu nữa, chỉ sợ dạ dày sẽ chịu không nổi, đến lúc đó sẽ phải nếm mùi đau khổ.”

Tên huộc hạ vừa nói xong, Thanh Dao liền nhờ đến tối hôm qua mới thấy Ngân Hiên, hắn vẫn rất tốt, sao lại trở về thì uống rượu, nàng liến phất phất tay: “Phía trước dẫn đường ta đi xem hắn.”

“Làm phiền, ” tên thuộc hạ rất nhanh xoay người dẫn Thanh Dao sang viện bên cạnh, viện của Thanh Dao cùng Ngân Hiên viện cách nhau rất gần, ở chính giữa có xây một tòa hoa viên nho nhỏ, trong làn gió nhẹ, cánh hoa chập chờn, mùi hương xông vào mũi.

Đoàn người xuất hiện ở trong viện, trong viện chằng chịt giả sơn nước chảy, băng qua hành lang, rất nhanh đã tới gian phòng của Ngân Hiên.

Ngoài cửa phòng  trừ mấy người nha đầu đứng thẳng, còn có Hạo Nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Thanh Dao thì sửng sốt một chút, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, dưới hình dạng bình thường, lại cất giấu một giai nhân quốc sắc thiên hương, mà chủ tử lại đối với người gta một mảnh cuồng dại, đáng tiếc đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

“Mộc cô nương đã tới.”

Hạo Nhiên chào hỏi xong, Thanh Dao gật đầu một cái, có tiểu nha đầu tiến lên vén rèm, mời nàng đi vào, những người khác thì không dám vào, ngay cả Mạc Sầu cũng đứng ở trước cửa.

Thanh Dao vòng qua bình phong, liền nhìn thấy trong phòng hé ra một giường gỗ khắc hoa, lúc này ở trên giường một người đang nằm rất yên tĩnh, hai tròng mắt khẽ nhắm, vẫn ngủ không nhúc nhích, mái tóc đen dài xoã tung ra, giống như áng mấy trên bầu trời, da thịt trắng nõn, cùng với lá thiên diệp hải đường càng đặc biệt mê người.

Thanh Dao thở dài một hơi, lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Ngân Hiên, sao ngươi lại không biết thương tiếc thân thể như vậy? Phải biết rằng khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, như ngươi vậy thật làm cho ta lo lắng.”

Gian phòng rất yên tĩnh, chỉ có nàng nhẹ nhàng nói, người trên giường đột nhiên mở mắt, con ngươi toả ra ánh sáng nóng cháy, chậm rãi mở miệng.

“Ngươi sẽ lo lắng cho ta sao? Cũng sẽ đau lòng cho ta sao? Dù cho chỉ có một chút.”

Thanh Dao tim khẽ động, ánh mắt Ngân Hiên giống như bị bỏng, hết sức chăm chú nhìn nàng, chẳng lẽ hắn?

Nàng giật mình, tim bỗng nhói đau, Ngân Hiên sao lại thích nàng thế, hiện tại nàng tình nguyện mỗi người bọn họ ít thích nàng một chút, bởi vì tình có bao nhiêu giày vò đau khổ nàng rất hiểu, Ngân Hiên, hắn không nên là loại người vì tình mà khốn đốn.

Hắn cao to, tuấn mị, chỉ cần hắn muốn, trong thiên hạ nữ tử xinh đẹp tốt tính còn nhiều mà, một ngày nào đó, hắn sẽ gặp được một người thích hợp với chính mình, nghĩ vậy, Thanh Dao khóe vãn ra nụ cười, đưa tay nắm lấy bàn tay to thon dài của Ngân Hiên.

“Ngân Hiên, trên thế giới có rất nhiều nữ nhân tốt, rồi có một ngày ngươi sẽ gặp được một người thuộc về ngươi, vì thế hãy yêu quý thân thể của ngươi được không?”

Ngân Hiên ngẩn ra, ánh mắt bị thương, lặng lẽ không nói, chậm rãi mở miệng.

“Ta rất muốn biết, trong lòng ngươi có ta không? Dù cho chỉ một chút cũng được, như vậy ta liền có thể an tâm rời khỏi.”

Lời hắn vừa nói ra, Thanh Dao tự động bỏ qua mấy câu phía trước, chỉ nhìn chằm chằm vào câu cuối: “Ngươi muốn rời đi, lúc nào?”

“Đợi khi hắn xuất hiện, ta sẽ đi.”

Thanh Dao nghe được hắn nói ly khai, đáy lòng có một trận phiền muộn, nói thật ra, là người thì chung quy có cảm tình, thường xuyên ở chung một chỗ, đột nhiên nói muốn chia tay, thật là có điểm không thích ứng, nàng nắm chặt tay Ngân Hiên, trịnh trọng mở miệng.

“Có thể đáp ứng ta sau này không uống rượu nữa được không?”

“Vậy ngươi có thể đem ta để ở trong lòng sao? Dù cho chỉ có một chút thôi ” ánh mắt Ngân Hiên rất sáng, giọng điệu đã có chút vô lại, lời nói và ngoại hình của hắn rất không xân xứng, nhưng đây là chuyện thật trăm phần trăm, hình dạng này của hắn, thật đúng là cùng Vô Tình có điểm giống, Thanh Dao mím môi cười, thần sắc nhàn nhạt.

“Một chút nhất định là có, vì thế ngươi hãy chiếu cố tốt chính mình đi, nếu như lần sau để cho ta biết ngươi uống rượu, như vậy chúng ta coi như không quen nhau, biết không?”

Thanh Dao rút về tay, xoa thắt lưng vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, Ngân Hiên nở nụ cười thỏa mãn, nhưng bởi vì uống quá nhiều rượu, dạ dày vẫn đang có chút đau, một tay không tự chủ che ngực lại, Thanh Dao nhịn không được oán giận hắn: “Xem đi, đây là kết quả của uống rượu đó.”

Chọn tập
Bình luận