Mâu quang của Mộ Dung Lưu Tôn lập tức thay đổi, tìm tòi nghiên cứu phản ứng đã nén lại của thái hậu, rồi chậm rãi mở miệng hỏi: “Mẫu hậu, có chuyện gì sao?”
“A, ” thái hậu thét chói tai, phục hồi tinh thần lại, hoảng hốt khi thấy bản thân mất đi dáng vẻ trầm tĩnh lúc nãy, vội vàng điều chỉnh hô hấp, sau đó xả ra nụ cười yếu ớt, rất lâu sau mới mở miệng: “Ai gia chỉ là không nghĩ tới nơi thanh tu của phật môn lại phát sinh những chuyện như vậy, nên vô cùng kinh hoảng, bây giờ là thái bình thịnh thế, mà còn có phản tặc, quả thật quá ghê tởm.”
“Đúng vậy, nghịch tặc này dụng tâm kín đáo, nếu để cho trẫm bắt được hắn, sẽ trừng phạt nghiêm khắc, tuyệt đối không dung tha.”
Hoàng đế mang vẻ mặt lãnh khốc, quanh thân lạnh lùng tiêu sát. Mang theo mười phần uy thế mở miệng, trong tẩm cung vang lên tiếng nói hữu lực của hắn, ngạo khí bễ nghễ thiên hạ.
Thái hậu chỉ cảm thấy ngũ tạng như bị thiêu đốt, toàn thân tê liệt, một câu nói cũng nói không nên lời, thân thể khống chế không được khẽ run rẩy, bàn tay bên trong ống tay áo đang dùng sức nắm chặt móng tay cắm vào trong da thịt, liều mạng đè nén xung động điên cuồng của mình, chậm rãi mở miệng: “Hoàng nhi, ai gia hôm nay hơi mệt chút, hoàng thượng hãy trở về đi.”
“Dạ, trẫm đi về trước, mẫu hậu an tâm tĩnh dưỡng thân thể.”
Hoàng thượng đứng lên, cao nhã mở miệng, cáo lui ra ngoài, trong đôi mắt đẹp lóe ra ánh sáng lạnh lẻo. Hắn chính là muốn làm cho nàng bất an, làm cho nàng kinh hãi, bất quá biểu hiện của nàng có phải quá ít hay không, Mộ Dung Lưu Tôn nghi hoặc nghĩ, nếu như Nguyệt Giác tự thực sự ẩn dấu tử sĩ, Bắc Tân vương sẽ khó thoát tội, nhưng lúc này Bắc Tân vương một chút chuyện cũng không có xảy ra, mà thái hậu lại luống cuống như vậy, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
“Hoàng thượng?”
A Cửu thấy hoàng thượng đứng yên ở ngoài cửa Quảng Dương cung, dường như không nghĩ cất bước, vội vàng cung kính mở miệng kêu một tiếng, Huyền đế phục hồi tinh thần lại, dẫn một bang thái giám rời khỏi Quảng Dương cung.
Bên trong tẩm cung, thái hậu thoáng cái dường như già nua thêm vài tuổi, nước mắt ào ào chảy xuống, thân thể run như lá cây trước gió, cuối cùng không nhịn được nhào tới trên nhuyễn trường kỷ, hơn nửa ngày vẫn không nhúc nhích, Lý công công lập ở một bên, lập tức kinh hãi đảm chiến, sắc mặt lóe ra vẻ khó tin, thái hậu nương nương sao lại như vậy? Lúc trước còn cao hứng, thoáng một cái đã thương tâm thành dạng này.
“Nương nương, nương nương. Ngươi cẩn thận thân thể.”
Lý công công cẩn thận mở miệng, thái hậu xoay mình ngồi xuống. Hai tròng mắt dữ tợn xấu xí trừng Lý công công, công công lại càng hoảng sợ, sau này lui hai bước: “Nương nương, làm sao vậy?”
“Đi, lập tức tuyên Mạch nhi tiến cung, ai gia muốn ngay tức khắc nhìn thấy hắn, nhanh lên một chút.”
“Thái hậu? Vương gia không cho người truyền hắn tiến cung, ” Lý công công nhắc nhở thái hậu nương nương, vương gia đã sớm dặn dò bọn họ, không có việc gì không được đi Bắc Tân vương phủ, nếu cải lời đừng mong sống sót.
Thái hậu vốn đang phẫn nộ. Vừa nghe Lý công công nói xong giống như phát điên, xoay người từ trên nhuyễn trường kỷ nhảy xuống, ôm đồm Lý công công, hét lên: “Ai gia nói, ngươi không có nghe rõ sao? Lập tức, lập tức tuyên Mạch nhi tiến cung, ai gia không quản được nhiều như vậy, chẳng lẽ mẫu thân muốn gặp con trai cũng không được sao?”
Thanh âm kia tê tâm liệt phế, giống như sẽ nhanh chóng sụp đổ, Lý công công thật sợ thái hậu nương nương phát điên, vội vàng lĩnh mệnh: “Nương nương, ngươi đừng vội, tiểu nhân phái người đi mời vương gia, nương nương, ngồi xuống trước đi.”
Thái hậu nghe được Lý công công nói, đã an tĩnh một ít, không hề làm ầm ĩ nữa.
Lý công công vội vàng đở nàng ngồi vào nhuyễn trường kỷ, còn mình thì đi ra ngoài phân phó tiểu thái giám bí mật đi mời vương gia, bảo vương gia lập tức tiến cung. Thái hậu tự hồ đang bị cái gì đả kích.
Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch sau khi nhận được tin tức, chau đôi mài thanh tú, hoàng thượng thật nhanh tay, chỉ trong thời gian ngắn như vậy liền phái người đến lục soát Nguyệt Giác tự, bên trong thư phòng một mảnh sát khí, Trữ quản gia lo lắng nhìn vương gia.
“Những người đó bị bắt, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có thể có chuyện gì? Ngoại trừ Liễu Không kia, nhưng người khác căn bản không biết sự tồn tại của tử sĩ, hiện tại bản vương lo lắng không phải là Liễu Không, hắn tuyệt sẽ không khai ra chuyện của bản vương, bởi vì Tô gia hơn một trăm miệng ăn đều nằm ở trên tay hắn, nếu như hắn dám can đảm nói ra một chút, người của Tô gia toàn bộ sẽ bị chôn cùng.”
Bắc Tân vương không còn sự tao nhã trước đây, ánh mắt bắn ra ánh sáng khiếp người, hung tàn dị thường.
“Bản vương hiện đang lo lắng chính là mẫu hậu, nàng vẫn quan tâm cái lão hòa thượng kia, lần này lão hòa thượng bị bắt, chỉ sợ nàng sẽ không ngồi xem, nếu như nàng làm ầm ĩ lên, tất nhiên sẽ làm hoàng thượng cảnh giác, vậy cũng thật phiền toái.”
Trữ quản gia đôi mài nhíu càng ngày càng chặt, vì thái hậu nương nương mà đau lòng, tuy rằng hiện tại hắn là thủ hạ của vương gia, nhưng trong lòng chân chính nghe lệnh vẫn là thái hậu. Năm đó mệnh hắn là do thái hậu cứu, thái hậu không chỉ cứu hắn một cái mệnh, còn cứu Trữ gia bọn họ hơn mười miệng ăn, hiện tại Trữ gia mọi người sống rất an nhàn, đây đều là do nàng ban tặng, vì thế hắn suốt đời sẽ vì nàng mà cống hiến sức lực.
Chính vì hắn theo nàng rất nhiều năm, mới biết được gút mắc trong lòng của nàng, người nàng chân chính yêu không phải tiên hoàng, mà là cái lão hòa thượng kia, nam nhân Tô Trảm này với nàng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, năm đó Tô Trảm bởi vì nàng tiến cung, trong cơn tức giận đã đi làm hòa thượng, mười mấy năm trước, sau khi hai người gặp nhau lần nữa, vẫn còn duy trì liên lạc, về sau thái hậu nhờ Tô Trảm hỗ trợ, lúc đó hắn chỉ là một hòa thượng vô danh, bởi vì xây Nguyệt Giác tự, cho nên mới thành Liễu Không đại sư.
“Vương gia, vậy phải làm sao bây giờ? Nương nương còn đang chờ đấy? Nếu như vương gia không tiến cung, chỉ sợ nương nương chịu không nổi?”
Mâu quang của Bắc Tân vương lạnh lẻo liếc xéo Trữ quản gia một cái, cuối cùng cũng không nói gì. Nhàn nhạt mở miệng: “Bản vương biết phải làm sao, ngươi phân phó người kia về trước đi.”
“Dạ, vương gia, ” Trữ quản gia đi ra ngoài.
Bên trong thư phòng, Bắc Tân vương gia sắc mặt âm ngao, trong mắt một mảnh hàn ý lạnh buốt, đôi bàn tay thon dài nắm chặt, gân xanh nổi lên, xem ra Liễu không này không thể lưu lại, bằng không mẫu hậu nhất định sẽ làm hỏng chuyện, bất quá đợi một lúc nữa tiến cung nhất định phải trấn an mẫu hậu lại…
Bởi vì Mộc Thanh Dao nội lực đã mất, hơn nữa một đêm không ngủ, cả người có vẻ mệt chết đi, từ sáng sớm ngủ thẳng đến buổi chiều mới từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, lại có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này, hoàng thượng Mộ Dung Lưu Tôn, ánh sáng mặt trời sau giờ ngọ chiếu trên ngũ quan lập thể tuấn dật của hắn, lông mi thật dài khẽ rung động vài cái, lại mang thêm vài phần tư thế xinh đẹp, cũng không còn dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày, lúc này hắn ôn hoà dịu dàng, tựa như một khối ánh sáng ôn nhu quý báu, hai tròng mắt như hồ nước mùa xuân, nhu hòa nhìn nàng.