Thanh Dao thấy chuyên chú, tán thưởng, tựa hồ như quên mất mục đích của chính mình, chỉ lo thưởng thức một mỹ cảnh trước mắt, thật giống như một bức họa.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, con ngươi bắn ra ánh sáng khiếp người, giống như mây đen bay ra khỏi ánh trăng, ánh sáng nó trong suốt không có một tia tạp niệm nào, liền như vậy bình tĩnh nhìn nàng.
Tiếng đàn từ từ, mông lung uyển chuyển trở thành hàm xúc, bỗng triền miên đa tình hẳn lên, Thanh Dao tinh thần có chút hoảng hốt, tựa hồ như nhìn thấy Mai Tâm đang đứng ở trước mặt nàng, thản nhiên tươi cười, tiểu thư, ngươi tới gặp ta sao.
Thanh Dao hài lòng nở nụ cười, vươn tay muốn đi lôi kéo Mai Tâm đang đi phía trước mặt, trong miệng vô ý thức lẩm bẩm: “Mai Tâm, đừng đi, ngươi không phải nói muốn hầu hạ tiểu thư cả đời sao?”
Tiếng đàn bỗng nhiên vang lớn lên rồi, đình chỉ.
Vạn vật trở nên vắng vẻ, Mộc Thanh Dao đột nhiên rùng mình một cái, cả người phục hồi tinh thần lại, mờ mịt nhìn nam tử xuất trần đang ngồi ngay ngắn ở xe lăn, vẻ mặt hắn diện vô biểu tình, nhàn nhạt mở miệng.
“Ngươi nhập ma.”
Mộc Thanh Dao mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu không có hắn lưu cho nàng một mạng, chỉ sợ lúc này nàng đã lao tới hoàng tuyền, tiếng đàn này lại mang theo sát khí mạnh như thế, chỉ sợ là một ma cầm mê hoặc tâm trí con người.
“Cám ơn ngươi.”
Mộc Thanh Dao nhợt nhạt mở miệng, trong ánh mắt vẫn là chấp nhất, nghiêm túc nhìn hắn, rồi không đợi hắn nói chuyện, xoay mình quỳ xuống đất: “Xin thu nhận chúng ta làm đồ đệ đi.”
Vô Tình lẳng lặng nhìn nàng, thanh lịch đạm bạc, ánh mắt lạnh lùng, tuy rằng nàng quỳ, thế nhưng lại làm cho người ta nhìn không thấy sự thấp kém, ngược lại cao quý ngang tàng ngạo nghễ, khí chất sáng trong, đẹp như lan, hình như trong sơn cốc này cây hoa lan là loài có linh khí nhất, đồng thời cũng làm cho người ta nhìn không thấu, hằn không tự chủ được hoang mang, nàng rốt cuộc có cái dạng huệ chất lan tâm gì.
Bất quá, hắn trước đây đã nói qua, kiếp này không cùng nữ tử có bất kỳ liên hệ gì, nên dù cho cho phép các nàng ở lại trong cốc, cũng tuyệt đối không dạy nàng bất kỳ thứ gì.
“Ta không thu đồ đệ.”
Vô Tình thanh âm vừa vang lên, Mộc Thanh Dao còn muốn nói thêm gì nữa, thế nhưng trước mắt không có gì để nói cả, trích tiên nam tử kia, còn có đàn của hắn, trong rừng đào, gió nhẹ thổi qua, tạo ra tiếng vang sàn sạt.
Mộc Thanh Dao ngang tàng ngạo nghễ hướng giữa không trung kêu lên.
“Tốt, Vô Tình, ta liền xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu vô tình, ngươi không dạy ta, hôm nay ta liền quỳ chết tại đào hoa lâm này, thế nhân đều nói ngươi thị máu thành ma, thì ngươi cũng sẽ chẳng quan tâm thêm một dòng máu nhuộm hoa đào, nhất định càng nó sẽ càng thêm xinh đẹp?”
Nàng biết hắn nghe thấy, nói xong liền không hề nói nữa, không phát thêm lời nào chỉ yên lặng quỳ.
Bên ngoài rừng đào, Mạc Ưu cùng Mạc Sầu đợi hết cả buổi trưa, cũng không thấy được chủ tử đi ra từ đào hoa lâm, trong lòng hoảng hốt, lập tức cũng bất chấp mệnh lệnh của nàng, chẳng lẽ chủ tử gặp độc thủ của Vô Tình, nếu như nàng thực sự xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không sống nữa, hai người nhìn nhau, thân hình song song nhảy lên, lọt vào đào lâm.
Trong đào hoa lâm, yên tĩnh đến kỳ lạ, một điểm âm hưởng cũng không có.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu theo đào lâm đi vào, lại không gặp phải bất luận cái gì cổ quái, nguyên lai Vô Tình đã rút đi trận pháp, cũng rút lui khói độc.
Rất xa, hai vị này nhìn thấy thắt lưng chủ tử rất thẳng tắp, quỳ gối trong đào lâm vẫn không nhúc nhích, hù doạ hai người sắc mặt đại biến, rất nhanh tiến lên: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Ta gặp được hắn, nhưng hắn không thu chúng ta làm đồ đệ, ta ở đây cược, cược hắn rốt cuộc có bao nhiêu vô tình, thế nhân đều nói hắn thị máu thành ma, thế nhưng ta cho rằng, hắn thật ra là kẻ sạch sẽ nhất thế gian này, nếu như ngay cả hắn cũng vô tình như vậy, thì ta chết lấy thân chôn trong hoa đào, có cái gì không được chứ?”
Thanh Dao bi tráng nói xong, thần sắc lạnh lùng.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hai tròng mắt đồng thời nhìn phía bụng chủ tử, đã hơn năm tháng mang thai, bởi vì nàng ăn rất ít, hơn nữa bôn ba không ít, nên làm cho mình gầy đi, nhưng cũng nhìn thấy bụng đã rất lớn, nếu chủ tử quyết tâm liều chết, như vậy các nàng cùng nàng ấy chịu chung vậy.
“Chủ tử, chúng ta quỳ với người, nếu như bọn họ thực sự vô tình như vậy, nô tỳ cùng với chủ tử chết ở đây lấy thân vùi trong hoa đào, như vậy cũng rất tốt, ít nhất hồn phách có thể dựa vào nhau, sau này đào lâm chính là rễ của ta, hồn của ta.”
Mạc Sầu chém đinh chặt sắt mở miệng, Mạc Ưu trầm ổn gật đầu, hai người đồng loạt quỳ xuống.
Đêm càng sâu, sương sớm lạnh mỏng, làm ướt cả hoa đào, làm ướt cả tóc, làm ướt cả quần áo, cảm giác lạnh lẽo sũng ướt da thịt, đến thấu xương, Thanh Dao bỗng nhiên đánh mấy cái rùng mình, quỳ nửa ngày, bụng dĩ nhiên khó chịu hẳn, mồ hôi lạnh theo y phục chảy xuống, tay không tự chủ sờ lên bụng, thở phì phò không ngừng đối với cục cưng trong bụng nói.
“Cục cưng, hãy theo mẫu thân chịu đựng, mẫu thân tin trực giác của mình, hắn tuyệt đối không phải người vô tình, hắn nhất định sẽ dạy chúng ta, chỉ có nương học được tuyệt thế võ học, mới sẽ không bị người ta hiếp đáp.”
“Tiểu thư, người đừng nói chuyện, nói chuyện tiêu hao khí lực.”
Mạc Sầu đau lòng mở miệng, nhìn bóng lưng tiểu thư, thấy rõ ràng quần áo của nàng đã dính vào trên thân thể, thế nhưng nàng vẫn như cũ ngang tàng ngạo nghễ quỳ thẳng, nhìn thấy cảnh này, Mạc Sầu không khỏi càng dùng sức thẳng thân thể mà quỳ.
Đêm càng ngày càng sâu…
Bên trong phòng ngủ lịch sự tao nhã, có một nam tử đang ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, đôi mắt khẽ nhắm, gương mặt như tinh điêu tế mài, mặc dù không có bất luận biểu tình gì, thế nhưng nếu cẩn thận tỉ mỉ quan sát, vẫn sẽ phát hiện một chút đầu mối, lông mi của hắn thật dài, thỉnh thoảng phe phẩy, cho thấy tâm thần của hắn không yên, mất đi sự lãnh khốc ngày xưa.
Bên trong rất yên tĩnh, Thanh Phong vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh chủ tử.
Tối nay, chủ tử tâm tình có chút không yên, đây là hiện tượng chưa bao giờ có, dù cho giết người, hắn cũng chưa bao giờ có bất luận biểu tình gì, hay không yên ổn, nhưng bây giờ lại có chút khác thường, ánh mắt của Thanh Phong trở nên sâu thẳm, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Đúng lúc này, cửa bị một lực mạnh đẩy ra.
Minh Nguyệt từ bên ngoài chạy vội vào, vẻ mặt không đành lòng: “Công tử, các nàng vẫn còn quỳ, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ?”
“Ngươi lại nhiều chuyện rồi” Thanh Phong nhìn cử động của Minh Nguyệt, con ngươi hiện lên âm độc, giận trừng hắn liếc mắt một cái, không thấy được chủ tử tâm thần không yên sao? Hắn còn ở nơi này sinh sự.
“Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ” thanh âm lạnh lùng không có bao nhiêu nhiệt độ vang lên.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt không nói cái gì nữa, chủ tử đã nổi giận, chỉ cần hắn tức giận, bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì, tuy rằng Minh Nguyệt luôn luôn lỗ mãng, nhưng chủ tử nếu như nổi giận, hắn đã sẽ dịu ngoan hơn.
Hai người lui xuống, một phòng lành lạnh, Vô Tình đột nhiên mở mắt ra, nhìn mặt trăng phía ngoài cửa sổ, trong lòng bắt đầu khơi lên mạch suy nghĩ lành lạnh, nàng rốt cuộc vì sao kiên trì như vậy? Thật là vì học nghệ sao? Đáy lòng đột ngột hiện lên tức giận, nàng cũng biết, làm như vậy sẽ bị thương đứa nhỏ trong bụng, đứa nhỏ đâu có tội tình gì?
Thế gian vì sao có cha mẹ không chịu trách nhiệm như vậy, nghĩ đến đây, Vô Tình xoay mình phát cuồng đứng lên, bàn tay thon dài bạch tích giơ lên, trong phòng ngủ có tiếng leng keng phát ra, rất nhiều thứ bị đánh nát…
Trời không rõ, Thanh Dao sẽ nhanh chóng không trụ được nữa, thân thể lạnh quá, hàm răng run lẩy bẩy, sương mù làm ướt cả y phục, tựa như từ trong nước đi ra.
Các nàng ba người một đêm không ngủ, còn có một người một đêm cũng không ngủ, lúc hừng đông, rốt cục vẫn phải nhịn không được xuất hiện.
Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nàng, cắn răng lạnh lùng hỏi nàng: “Vì sao không bảo vệ đứa nhỏ, chẳng lẽ ngươi không biết làm như vậy sẽ bị thương đến đứa nhỏ sao?”
Thanh Dao ngẩng đầu nở nụ cười, tay không tự chủ chạm đến bụng, mâu quang nhu hòa vạn phần.
“Thiên hạ rất nhanh sẽ loạn, ta học võ cũng là vì cho hắn an bình, chỉ có chính mình đủ mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ tốt cho hắn cùng bản thân.”
“Vì sao khẳng định ta sẽ dạy ngươi, thế nhân không phải nói ta thị máu thành ma sao?” Trong ánh mắt đẹp của hắn hiện lên sự phức tạp, mê man, nếu tất cả mọi người nói hắn thị máu thành ma, vì sao nàng không sợ hắn, còn tin tưởng hắn nhất định sẽ dạy nàng tập võ?
“Bởi vì ta tin hai mắt của mình, ngươi là người thiện lương, trên đời này, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền tin ngươi, chỉ có ngươi mới có thể giúp đỡ ta.”
Nàng nói, trên mặt càng rạng rỡ, khóe môi hiện lên ý cười, nhưng bởi vì quỳ một đêm, cũng đã không chịu nổi, mà nghiên người ngã qua một bên, thẳng tắp ngã vào chân của hắn, dung nhan thanh tuyệt như tiên của hắn chợt thay đổi, chấn động cực kỳ, hắn vẫn cho là tất cả mọi người sợ hắn, xem hắn là ma quỷ, không nghĩ tới lại có người nói hắn thiện lương, thực sự là cảm giác kỳ quái, một đôi thon dài tay khống chế không được cảm xúc sờ vào gò má trên mặt của nàng, quả nhiên là nóng hổi, làm hắn hoảng sợ, hướng hai người phía sau nàng mệnh lệnh.
“Lập tức đem nàng dìu vào đi thôi.”
“Dạ, công tử, ” Mạc Sầu cùng Mạc Ưu thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên, quỳ một đêm, bọn họ tay chân đều đã tê rần, phải nhúch nhích mạnh người, mới khôi phục lại, rất nhanh vươn tay đỡ lấy thân hình chủ tử, chỉ thấy nàng quanh thân đốt nóng, trên người thật giống như vừa bị nước rửa qua, cả người ướt sũng, mà bọn họ cũng không ngoại lệ, cũng may, bọn họ hoàn thành một việc.