Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 102-3

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Khi trời chạng vạng Xích Hà lão nhân đã trở về. Phủ trên người trường bào rộng thùng thình màu đen, bị gió thổi tung bay, trông tựa như cưỡi mây mà đến.Mái tóc bạc như cước, chòm râu cũng nhuốm bạc như mây, khuôn mặt đầy vẻ cơ trí, hai mắt tràn ngập ánh sáng, ẩn chứa huyền cơ vô tận, coi như liếc mắt một cái đã xem thấu sự đời. Người vừa hạ xuống đất, còn chưa vào phòng, liền vang lên tiếng cười sang sảng của lão nhân.

“Tôn nhi đã trở về à.”

Trong phòng, Mộ Dung Lưu Tôn lịch sự tao nhã cười, hé ra dung nhan mỹ nam tử tuấn dật, trong trẻo như tuyết, đứng lên cung kính mở miệng: “Dạ, sư phụ. Tôn nhi tới thăm người.”

Trông hắn lúc này khác hẳn vị hoàng đế uy nghiêm trong hoàng cung Đại Huyền. Không có một chút nào khí phách thích giết chóc, hắn bây giờ trông thanh nhã, cao quý tựa như hương trúc, giở tay nhấc chân làm cho người ta rung động, không thể rời đi tầm mắt.

Xích Hà lão nhân vừa nhìn thấy hắn liền thật cao hứng, ánh mắt hiện lên vui mừng, từ ái nhìn hắn: “Tôn nhi  gặp chuyện gì phiền toái vậy?”

Mộ Dung Lưu Tôn đi tới đỡ sư phụ ngồi bên cạnh bàn. Hắn tự tay rót trà dâng sư phụ, nhẹ nhàng mở miệng.

“Sư phụ mời uống trà.”

“Ừ.” Xích Hà lão nhân gật đầu. Tiếp nhận trà xong, cũng không uống. Lão nhân đặt ở trên bàn, ngước mắt nghiêm túc đánh giá Mộ Dung Lưu Tôn, thỉnh thoảng vuốt chòm râu. Vẻ mặt mang nét cười, thanh âm chậm rãi như nước vang lên.

“Tôn nhi, có phải nàng đã rời đi hay không?”

Lão nhân vừa mở miệng, Mộ Dung Lưu Tôn lại càng hoảng sợ. Sư phụ so với trước càng lợi hại hơn, hắn không nói gì, con ngươi hiện lên kinh ngạc. Xích Hà lão nhân cười ha ha đứng lên: ” Vẻ mặt ngươi khổ sở vì tình, sư phụ chẳng lẽ không biết sao? Người có mắt đều nhìn ra được điểm đó. “

Nguyên lai là như vậy, Mộ Dung Lưu Tôn gật đầu, ánh mắt buồn bã cụp xuống, hé ra dung nhan như ngọc, sợi tóc nhẹ rũ xuống, hiện lên vô hạn phong tình.

“Xem ra đã bị vi sư đoán trúng?”

Xích Hà lão nhân thở dài, vươn đôi bàn tay to đặt lên vai Mộ Dung Lưu Tôn, an ủi hắn.

“Tôn nhi a, tuy rằng ngươi có tài trị quốc, có mưu lược, khí thế cường đại, không thua bất luận kẻ nào trong khắp thiên hạ. Thế nhưng ngươi hãy nghĩ rõ ràng chuyện gì mới là trọng yếu nhất. Vi sư sở dĩ làm cho Đại sư huynh của ngươi hạ sơn giúp ngươi tìm được nàng, cũng không đơn giản bởi vì nàng là người có năng lực, mà bởi vì, mạng ngươi sẽ có một tai kiếp, chỉ có nàng mới có thể hóa giải kiếp nạn này a.”

“Kiếp nạn?” Mộ Dung Lưu Tôn sửng sốt, ngẩng đầu. Chỉ thấy trên mặt sư phụ biểu lộ nghiêm túc, thoáng có nét trầm trọng, đôi mắt sâu thẳm như đại dương mênh mông.

“Đúng thế. Vi sư tính ra ngươi có một lần đại kiếp nạn. Mặc dù ngươi có thể hùng bá thiên hạ, thế nhưng lại không thể hóa giải kiếp nạn này, vốn dĩ đây là tử kiếp không thể thoát khỏi. Thế nhưng có một ngày trên bầu trời giáng tinh hạ phàm, có quái tướng xuất hiện, lại có người hồn từ dị thế mà đến. Chính người kia sẽ hóa giải kiếp nạn này của ngươi. Vì thế vi sư mới để cho Đại sư huynh của ngươi hạ sơn. Trợ giúp ngươi tìm được người  giải tử kiếp này.”

Xích Hà lão nhân thấm thía mở miệng. Chỉ là người tính không bằng trời tính a, mặc dù hắn tính ra tất cả, nhưng chung quy không thể chiếu cố được quá trình sự việc.

“Hồn từ dị thế.” Toàn bộ tâm tư của Mộ Dung Lưu Tôn đặt ở những lời này. Chẳng lẽ Dao nhi không phải là nữ nhân háo sắc kia? Nàng thật ra chỉ là một luồng u hồn nhập vào. Nghĩ như vậy mới có thể biện minh cho các loại hành vi quái dị của nàng, làm cho người ta nhìn không thấu cũng vô phương lý giải.

“Nhưng bây giờ tất cả đều là vô ích. Không còn gì nữa cả, nàng cùng ta mỗi người một đường. Mặc dù có tai kiếp đó cũng là vận mệnh đã định trước.”

Hắn cười rộ lên, sắc mặt tựa như trăng rằm tỏa sáng, đôi mắt thẫm lại, nhẹ nhàng hé ra khí chất thanh nhã, hương khí tràn ngập phảng phất vẻ xanh miết của ngọc trúc.

Nguyên lai có đôi khi dù cố gắng cuối cùng vẫn là công dã tràng. Hắn có dã tâm hùng bá thiên hạ, thế nhưng đến một ngày kia, cũng chỉ bất quá hoàng thổ che thân. Tới thời điểm đó, cái gì vinh hoa phú quý, cái gì cẩm tú giang sơn, hết thảy đều là một giấc mộng mà thôi.

“Sư phụ, người nói nàng là hồn từ dị thế mà đến, như vậy ở thế giới của nàng, có phải suốt đời một đôi người hay không?”

Mộ Dung Lưu Tôn nhớ tới lời nói của Dao nhi trước khi ra đi. Khi đó, nàng nói đó là một cảnh trong mơ. Nhưng hiện tại hắn chắc chắn tin rằng điều đó kỳ thực chính là thế giới quan của nàng. Nam nhân cùng nữ nhân tương thân tương ái cả đời…

“Nhân sinh quan, cái này cũng không kỳ quái, tình cảm thật sâu đậm sẽ không muốn có thêm người thứ ba.”

Xích Hà lão nhân bộc lộ cảm xúc, tình cảm nồng đậm đâu còn chứa được người thứ ba, một người chỉ có một lòng, đâu có thể yêu được nhiều người như vậy. So với lão nhân thời trẻ lãng tử, bỏ lỡ nữ nhân yêu mến, đã nhiều năm qua không gặp được người nào làm khơi lại tình yêu của lão.

“Vâng.”

Hắn cười, đôi mắt nhè nhẹ mờ mịt phủ khí, có phải hay không bỏ lỡ một lần sẽ là suốt đời?

“Hay ta cùng nàng chung quy không phải cùng một thế giới.”

Xích Hà lão nhân nhìn ái đồ luôn luôn có dã tâm hùng bá thiên hạ, nhịn không được từ ái mở miệng.

“Tôn nhi, ngươi quả thật giống cái đầu gỗ. Có một số việc có đi đến cuối cùng mới có thể biết được hết, ngươi trước tiền cần hiểu rõ lòng của mình đã. Chuyện gì là ngươi cần, chuyện gì ngươi có thể buông tha, được và mất cũng chỉ có một đường thôi. Nhưng có thể thay đổi là lúc mình đang còn sống.”

Xích Hà lão nhân vừa mở miệng, Mộ Dung Lưu Tôn giống như có ánh sáng soi rọi đáy lòng âm u của hắn. Vốn đang cau mày bỗng từ từ dãn ra, chậm rãi nở nụ cười như dòng nước ấm chảy qua, ôn nhu cực điểm.

“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Nếu lên núi, bồi vi sư hảo hảo tâm sự đi, ngày mai hạ sơn đi.”

“Dạ, ” Mộ Dung Lưu Tôn thả lỏng gật đầu. Hắn chỉ cần vừa lên Thiên Sơn, sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, sư phụ ở trong cảm nhận của hắn  vĩnh viễn là người sáng suốt nhất.

Vô tình cốc.

Một tháng chớp mắt trôi qua, bên bờ hồ phía sau núi đang có người ngồi ngay ngắn gảy đàn, tiếng đàn leng keng  chậm rãi thổi qua mặt hồ, hồ nước nhộn nhạo gợn sóng.

Bên bờ hồ, nữ tử đôi mắt  cụp xuống che phủ bởi làn mi dầy, tóc đen như mực rực rỡ dưới ánh dương, y phục màu tím nhạt tùy ý lay động trong không khí.

Non xanh nước biếc, nhưng nữ tử ngồi bên hồ còn đẹp hơn, trông như một bức tranh sơn thủy hữu tình.

Ở phía sau nữ tử, một nam tử ngồi yên lặng, hai mắt khép hờ, hoàn toàn chìm đắm ở trong tiếng đàn, lắng nghe thần vận của cầm phổ.

Khuôn mặt của hắn dưới ánh mặt trời trở nên trong suốt, trông như miếng lam ngọc, hàng lông mi thật dài che phủ ánh mắt trong trẻo của hắn, sống mũi cao, ngũ quan tinh xảo, đôi môi hồng sáng rực rỡ làm người ta nhịn không được ba phần tưởng niệm, còn bảy phần khát vọng.

Ánh hào quang tỏa ra vạn dặm bao phủ lấy một đôi tuyệt sắc nam nữ, làm cho người ta không thể dời đi tầm mắt.

Toàn cảnh non xanh nước biếc đẹp không sao tả xiết. Bát ngát phía chân trời, là từng rặng liễu xanh um, hoa thơm đua nhau khoe sắc hương, gió nhẹ mơn man thổi qua khiến tơ liễu tung bay, hoa tuyết đua nhau nhảy múa trong không trung.

Mạc Sầu ôm Tiểu Ngư nhi nhẹ chân đi tới, nhìn hai người giữa thiên nhiên mà choáng váng. Mạc Sầu nhìn Tiểu Ngư nhi nhẹ giọng mở miệng.

“Đẹp quá a, Tiểu Ngư nhi, ngươi nói đúng không?”

Trong ngực nàng Tiểu Ngư nhi hé ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, tựa hồ rất tán thành lời của nàng.

Mạc Sầu nhìn Tiểu Ngư nhi như vậy cũng quen rồi. Nàng tựa hồ nghe hiểu ý tứ của người lớn, tuy rằng chưa nói được nhưng thể hiện ra ta hiểu ý tứ của người, thực sự là một hài tử kỳ quái.

Một khúc kết thúc, dư âm vẫn còn nhiễu trên mặt hồ.

Mạc Sầu đi tới, mở miệng thán: “Tiểu thư, tiếng đàn của người thật tốt a. Làm cho người ta nghe say sưa không dứt.”

Thanh Dao nghe xong không nói gì, cũng không có cao hứng. Nàng quay đầu hơi nghiêng về phía Vô tình, một tháng này hắn vẫn cùng nàng luyện cầm. Chỉ cho nàng những chỗ không đúng. Cho nên cầm của nàng tiến bộ nhanh chóng. Có thể nói nàng có bước đột phá trong luyện cầm, tuy rằng diễn tấu được toàn bộ cầm phổ, thế nhưng uy lực kia tựa hồ không có  phát huy được chút nào. Điểm này luôn luôn không khai thông được, làm cho nàng rất sốt ruột.

“Toàn bộ cầm phổ đều diễn tấu trôi chảy, nếu như chỉ là đơn thuần thưởng thức, tiếng đàn của ngươi không thể nghi ngờ là có chút cầm nghệ. Thậm chí ngươi có thể giành được tiếng tăm trong chốn nữ nhân tài hoa. Nhưng nếu là lấy cầm làm vũ khí, thì còn kém rất xa. Cầm này căn bản không tạo ra uy lực, mà ngươi muốn phát huy hiệu lực của ma cầm, sẽ lần đầu tiên trở thành ma, hoặc là tự mình trở thành thị huyết, như vậy mới có thể thông thạo mà sử dụng cầm, mới có thể chân chính trở thành một vũ khí giết người. Thế nhưng phải nhớ kỹ, ngươi phải khống chế cầm, mà không để cho cầm khống chế ngươi. Nếu như vận dụng không đúng, thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, nói không chừng cầm có thể làm bị thương ngươi”.

Vô tình thanh âm ôn nhuận vang lên, chậm rãi giảng giải ảo diệu bên trong cầm phổ.

Thanh Dao vừa nghe xong lời của hắn, hai mắt sáng rực, khấp khởi mở miệng.

“Vậy ta sẽ tấu lại một lần nữa cho ngươi xem được không?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky