Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Buổi sáng, sương mù dầy đặc tràn ngập khắp khu rừng, đối diện cũng không thể trông thấy bóng dáng.

Tại góc nhỏ phía trong lều, nam tử sắc mặt lãnh chìm, ngưng trọng, một đôi mắt đen u ám  như thượng cổ huyền thiết, lóe ra lạnh lẽo, cả người lười nhác tựa ở bên trướng.

“Chủ tử, bên ngoài sương mù thật dầy đặc, đối diện nhìn không thấy người. Hơn nữa đầm trì kia tựa hồ biến hóa trận pháp. So với ngày hôm qua thật không giống.”

Người cất tiếng nói là một trong tứ đại ám vệ, Đoạn Hồn. Dáng vẻ luôn lạnh lùng. Từ trước đến nay không nói thừa lời nào.

“Họa lại bản đồ.”

Nam tử ra lệnh ngắn gọn, quyết đoán. Ánh mắt sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất.

“Tuân lệnh, chủ tử”, Đoạn Hồn lui ra ngoài. Lập tức chỉ huy mấy thủ hạ bắt đầu vẽ bản đồ. Trận  pháp này ngoại trừ chủ tử thì e là khó có ai có thể giải được, bất quá lúc trước chủ tử phá trận pháp đầm trì này mất một ngày,hiện tại so với lần trước sẽ mất nhiều thời gian hơn. Thật sự không nghĩ tới  Vô tình cốc có thể sử dụng Huyền môn cao thâm như vậy.

Bên trong trướng, nam nhân hé ra khuôn mặt đen kịt, một mảnh âm ngao, cả một đêm chưa ngủ. Hắn trông đượm chút tiều tụy. Biết rõ là nàng ở trong Vô tình cốc ngay trước mắt mà không thể gặp được, làm hắn day dứt không thể ngủ được.Hơn nữa theo tính toán thời gian của thai kỳ thì hẳn giờ này nàng đã sinh nhi tử, không biết nhi tử hiện ra sao?

Ánh mắt  tràn ngập nồng đậm tưởng niệm và đau đớn.Hắn tự biết mình làm sai thế nhưng thực sự vô pháp hiểu được. Ông trời tại sao phải làm cho hắn chịu đau khổ lớn như vậy, chí ít phải cho hắn một cơ hội để có thể gặp lại nàng nên hắn không thể ở bên ngoài mà trì hoãn lâu được…

Hắn luôn biết rằng mình không chỉ là một nam tử mà còn là một hoàng đế quyền khuynh thiên hạ chưa để ai vào trong mắt. Thế nhưng lại ở đây cả ngày để truy đuổi một nữ nhân đã bỏ trốn. Nếu nàng thực sự không muốn trở về hoàng cung thì hãy để nàng lưu lại trong cốc đi. Nhưng chỉ sợ là trong lòng hắn sẽ vĩnh viễn đau đớn tột cùng.

Hiện tại chỉ nghĩ đến đó thôi mà trong lồng ngực hắn đã thấy nhức nhối như có gai đâm vào tim.

“Dao nhi, trẫm đã gây ra tội ác tày trời sao? Nàng nỡ trừng phạt trẫm như vậy khiến trẫm muốn gặp mặt nhi tử một chút cũng không được sao?”

Đoạn Hồn rất nhanh đem bản đồ đã họa xong vào trong trướng, sau đó lập tức lui ra ngoài. Không gian trong trướng yên tĩnh và trầm lắng, chỉ cần tập trung nghiên cứu bản đồ, hắn sẽ không đau khổ như vậy nữa.

Mặt trời từ phương đông đã dần ló dạng. Ánh dương xuyên qua kẽ lá, chậm rãi chiếu rọi xuống lòng núi, khiến cho sương mù từ từ tản đi, chỉ lơ lửng như làn khói nhẹ trong sáng sớm.

Ánh sáng tràn ngập ngọn núi, ám vệ giống như được tẩy rửa, toàn thân ẩm ướt, vội vàng thay đổi y phục, chờ mệnh lệnh chủ tử.

Trong cốc.

Hiếm khi thấy yên tĩnh, thật sự quá mức yên tĩnh, tựa hồ như thiếu cái gì. Cuối cùng mới nhớ tới, nguyên lai thiếu vắng giọng nói của hai mẹ con Thanh Dao.

Có chuyện gì sao?

Mạc Sầu đi vào gian phòng, chỉ thấy chủ tử cùng Tiểu Ngư nhi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, hai người ở đây nhưng hồn lại ở nơi khác. Một con chuột bị ném qua một bên, Tiểu Ngư nhi tựa hồ cũng đã quên sợ hãi, có lẽ do đã trải qua một tháng luyện tập thành quen. Nỗi sợ hãi chuột cũng đã bay mất. Nhưng chủ tử hình như có chuyện gì đó đăm chiêu.

“Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì?”

“Mạc Sầu, ta có dự cảm không tốt. Người tới đây tuyệt đối không phải là Nam An vương ” Thanh Dao lạnh lùng mở miệng, ánh mắt trong suốt, lạnh lẽo.

Mạc Sầu nhướn mi, miệng há ra đến nửa ngày không khép lại: “Chủ tử, người  không phải là nói, hắn là, hắn là..?”

Câu nói kế tiếp không thể thốt nên lời, Thanh Dao đã gật đầu, Mạc Sầu dùng sức hấp khí, tất cả mọi người điên rồi. Hắn dĩ nhiên lại bỏ qua thân phận cao quý như vậy chạy tới đây tìm tiểu thư.

“Chủ tử, làm sao bây giờ? Nếu như hắn tự mình đến đây, người cũng không quay về sao?”

Nếu như là nữ nhân khác, nàng nhất định rất mừng rỡ trở về hoàng cung, thế nhưng chủ tử  lại là  ngoại lệ. Nếu như trở lại, chỉ sợ sẽ không giống như lúc ban đầu. Huống chi bây giờ Mai Tâm đã mất đi, thì e là sẽ không có quay trở về nữa.

“Trở lại? Mạc Sầu, ngươi còn không biết ta sao? Nếu đã tìm được nơi để cư ngụ, ta cũng sẽ không ly khai, nếu ly khai, ta cũng sẽ không trở lại. Bởi vì ta cùng hắn rốt cuộc là người của hai thế giới khác nhau. Đây không phải là chuyện ai đúng ai sai. Mà là sai lầm về thời gian và gặp sai người?”

“Chủ tử.” Mạc Sầu than nhẹ. Kỳ thực, các nàng cũng không muốn trở lại. Hoàng cung là chốn thị phi, luôn luôn tranh đấu, lục đục, làm sao có thể bình an được.

“Thế nhưng chủ tử, hay là đi gặp hắn một lần đi. Bằng không chỉ sợ hắn sẽ không đi. Nếu như lại xông tới, chắc chắn sẽ có người bị thương. Dù là ai thì cũng không bằng chúng ta gặp mặt một lần đi.”

Thanh Dao nghe  Mạc Sầu nói xong, cũng không nhúc nhích, nghiêm mặt suy tư, chậm rãi giật mình. Sau đó bình tĩnh nói: “Được. Ta đi gặp hắn một lần.”

Mạc Sầu lập tức hầu hạ nàng đứng lên, mặc một bộ y phục ngắn gọn, búi sơ mái tóc đen mượt mà, toàn thân không mang bất kỳ một loại trang sức nào ngoại trừ đeo trên cánh tay một vòng bạc ám khí, có khắc bức tranh long điểm tình chi bút, làm nổi bật nét cao nhã linh hoạt, rung động lòng người của nàng.

“Ngươi chiếu cố tốt Tiểu Ngư nhi, gọi Mạc Ưu đưa ta ra ngoài một chuyến.”

“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu gật đầu, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Mạc Ưu, đưa chủ tử xuất cốc một chuyến.”

Mạc Ưu lên tiếng trả lời. Thanh Dao đã đi ra ngoài. Chỉ thấy bầu trời sáng lạn, ánh dương ngập tràn sơn cốc. Khắp nơi đượm sắc hồng phấn của hoa đào và ngào ngạt muôn hoa khoe sắc hương. Xung quanh hương khí lan tỏa thơm ngát và trong lành. Thanh Dao hít sâu một hơi. Lồng ngực đầy ắp hơi thở ngọt ngào. Ở đây thật là thoải mái, dễ chịu.

Nàng bước xuống thềm đá bạch ngọc, Mạc Ưu tiếp bước theo sau.

Rừng đào đột nhiên chuyển động, Vô Tình quỷ y xuất hiện, hé ra khuôn mặt như bạch ngọc, mang theo nét lạnh lùng, con ngươi chợt lóe lên tia sáng rồi biến mất, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi muốn đi gặp hắn.”

“Đúng vậy, ta sợ hắn lại xông tới, ảnh hưởng đến ngươi.”

Thanh Dao hơi ngạc nhiên. Vô tình luôn  rất ít quan tâm  tới gì đó, bây giờ lại chạy đến nói như vậy, cảm giác rất quái lạ, nên nàng nhìn hắn một cách nghiêm túc. Hi vọng nhìn ra chút gì, nhưng là ánh mắt của hắn trong suốt trước sau như một, không nhìn ra một điểm gì khác lạ.

“Minh Nguyệt, hộ tống nàng ra ngoài, cẩn thận chút.” Hắn nói xong, Thanh Phong liền đưa hắn  rời đi.

“Công tử thật sự thích nữ nhân này.” Thanh Phong thầm nghĩ. Vô tình một đêm không ngủ đến tận sáng sớm, vẫn luôn ở trong rừng đào. Hắn  không biết là sợ nàng lặng lẽ rời đi hay vẫn là sợ hãi nàng đi gặp người kia. Tâm sự của hắn thật nặng nề.

“Ta sẽ rất nhanh trở lại.”

Thanh Dao đứng ở cạnh rừng đào, hé miệng cười tươi. Thanh âm nhẹ nhàng cất lên rung động lòng người. Vô tình toàn thân khẽ rung động. Một sự ấm áp, vui thích lan tỏa khắp người hắn, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi muốn tập đàn, ta đã chuẩn bị cầm dành cho ngươi.”

Nói xong, người đã đi xa. Thanh Dao đứng ở bên cánh rừng đào, hơn nửa ngày bất động. Hắn vì nàng mà chuẩn bị cầm.

Nếu hắn đã chọn  cầm, nhất định là danh cầm. Điều này thật sự là quá tốt rồi. Thanh Dao hài lòng khẽ đáp: “Cám ơn ngươi, Vô tình.”

Mạc Ưu đứng ở một bên, nhắc nhở chủ tử đang cao hứng: “Chủ tử, cần phải đi.”

Minh Nguyệt sắc mặt khó coi, âm trầm không nhân nhượng nói: “Chủ tử hẳn sẽ không đem phượng vĩ cầm tặng cho ngươi đi, này thật quá đáng, ta không đồng ý.”

Thanh Dao tà nghễ liếc hắn, hé môi cười lạnh: “Cần phải ngươi đồng ý a, hay là ngươi đố kị bởi vì công tử đối với ta quá tốt. Vì thế ngươi  ghen tỵ với ta, tiểu hài tử xấu xa.”

Thanh Dao vừa nói xong, Minh Nguyệt ngoắc miệng nói luôn:

“Ngươi nói ai là tiểu hài tử xấu xa? Ngươi nói ai tiểu hài tử xấu xa ta là đại nam nhân a.”

Hắn đuổi sát hai đạo nhân ảnh đi ở phía trước. Một đường đi ra khỏi rừng đào, nhưng phía ao đầm kia đã biến hóa trận pháp, cũng là bát quái chi hình. Trận pháp này xa lạ nên Thanh Dao sẽ không bước vào. Minh Nguyệt đứng bên cạnh cười rất đắc ý.

“Thế nào? Còn nói ta là tiểu hài tử xấu xa không? Sao không đi đi, lập tức xin lỗi ta, ta lập tức đưa các ngươi xuất cốc.”

Thanh Dao vừa bực mình vừa buồn cười. Minh Nguyệt đơn thuần là tính cách tiểu hài tử nên nàng cũng không so đo thái độ của hắn, nhẹ nhàng cất giọng: ” Ta xin lỗi, Minh Nguyệt ca ca, ngươi dẫn chúng ta xuất cốc đi.”

Nghe được thanh âm mềm nhẹ, Minh Nguyệt nổi da gà rớt đầy đất. Run giọng cầu xin: “Tỷ tỷ, ngươi đừng nói nữa, ta sợ ngươi vẫn quá rồi? Chúng ta đi thôi. “

Minh Nguyệt đi trước làm mẫu, thân hình di chuyển, không ngừng thả người bay lên, chớp mắt liền phi đi ra ngoài thật xa, Thanh Dao cùng Mạc Ưu một bước không sót theo sát phía sau, ba người thật giống như ba mũi tên bay lên, nhắm bờ bên kia mà đi.

Trong trướng, nam tử đang chăm chú xem xét đồ họa. Ánh mắt sâu thăm thẳm kia thỉnh thoảng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sắc bén, rất nhanh khóe môi hé ra nụ cười. Băng Tiêu bước vào trong trướng, cung kính mở miệng: “Chủ tử, có người tới gặp?”

Nam nhân xoay mình ngẩng đầu kinh ngạc và kích động. Trên khuôn mặt tuấn dật hé ra tươi cười, tuyệt diễm động lòng người. Thanh âm cao vút hữu lực.

“Là nàng tới.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky