Mạc Sầu cơ trí lên tiếng trả lời, đợi lúc xe ngựa chạy chậm một tí, nàng lặng yên nhảy xuống, cũng không có dừng lại, để tránh có người chú ý tới.
Mạc Sầu rời đi xong, Mộc Thanh Dao lại nhắm mắt nghỉ ngơi một chút nhi, hiện tại nàng có thể lợi dụng chuyện của Tô Trảm làm cho thái hậu khai ra chuyện năm đó hại chết Lý hoàng hậu, nàng tin nữ nhân sẽ khai báo, khóe môi hiện lên vẻ thị máu, trên mặt nghiêm nghị lại.
Xe ngựa chậm rãi hướng hoàng cung chạy tới, nhưng không có gia tăng tốc độ, bởi vì bọn họ phải đợi Mạc Sầu trở về.
Trước khi vào cung, Mạc Sầu cuối cùng cũng đã trở về, bất quá nàng mang về tin tức không có khả quan, sắc mặt khó coi mở miệng: “Nương nương, những người đó không tin ta, căn bản họ không chịu rời đi, còn nói ta muốn chiếm lấy đất đai của bọn họ, người nghe xem, thật buồn cười, chết đến nơi, còn cố giữ tài sản.”
Mộc Thanh Dao thở dài một hơi, nhìn tường thành bên ngoài xe ngựa, xem ra chỉ nghe theo mệnh trời.
“Kệ bọn họ đi thôi, nói không chừng hoàng thượng tra không được những người đó, hiện tại chỉ có thể nghĩ như vậy.”
“Chỉ mong là vậy, ” Mạc Sầu lên tiếng trả lời, xe ngựa phi nhanh vào cung, hướng đến Phượng Loan cung.
Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao đã trở lại, các cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, mỗi lần nương nương đi ra ngoài, tất cả bọn họ đều chờ đợi lo lắng, rất sợ xảy ra chuyện gì, cũng may lúc này đã bình an vô sự.
“Nương nương, không có sao chứ?”
Mai Tâm thấy chủ tử từ khi trở về đến bây giờ liền ở trên bàn cờ bố trận, tư thế kia giữ rất là lâu, thức ăn cũng không ăn, chỉ lo loay hoay những thứ đó, không biết nàng đang suy nghĩ gì, Mai Tâm rốt cuộc cũng nhịn không được bước tới hỏi.
Mạc Sầu vội vàng vươn tay ra đem nàng kéo qua một bên, suỵt một tiếng, ý bảo nàng đừng quấy rầy chủ tử, nàng muốn bố trí lại sự tình, chờ nàng suy nghĩ cẩn thận xong, là sẽ ăn cơm.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mai Tâm nhỏ giọng nói thầm, Mạc Sầu nhún vai một cái, đây cũng không phải là quyền hạn của nàng nhé, nàng cái gì cũng sẽ không nói.
Mộc Thanh Dao cầm một quân cờ đặt lên trên bàn cờ, cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, vươn một chút thân thể thư giản, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy trên đại điện cực kỳ yên tĩnh, Mai Tâm đang nghiên người tựa đầu vào một cây cột ngủ gật, Mạc Sầu thì lười biếng ngồi ở một bên, xem ra mình đã suy nghĩ lâu lắm, bụng cũng rất đói.
“Mai Tâm. Mai Tâm?”
Mộc Thanh Dao vừa kêu lên, thì Mai Tâm lập tức tỉnh lại, nhanh chóng chạy tới oán trách: “Nương nương, người nghĩ gì thế? Bọn nô tỳ ngay cả nói chuyện cũng không dám, thiếu chút nữa ngủ luôn.”
“Ta đói bụng rồi, ” Mộc Thanh Dao trề môi, Mai Tâm lập tức chạy vội ra ngoài truyền lệnh cho cung nữ tiến vào, nương nương muốn dùng thiện, Mộc Thanh Dao nhìn bóng lưng của nàng, cười cười: “Nha đầu này.”
“Nàng thật lòng yêu thương nương nương.” Mạc Sầu nói một câu.
Mộc Thanh Dao gật đầu: “Ta biết.”
Mạc Sầu hiếu kỳ nhìn nương nương ở bài bố cái gì ở trên bàn cờ, xuyên qua thân thể nhìn cờ đen cùng cờ trắng, đang lần lượt thay đổi xếp đặt.
“Nương nương, đây là cái gì?”
“Ngươi tới nhìn.” Mộc Thanh Dao ngoắc tay ý bảo Mạc Sầu đến gần, nàng lấy tay di chuyển theo các vị trí trên bàn cờ, vừa chuyển động, vừa nói: “Ngươi xem, ta dùng thế cục này lấy ví dụ cho tình hình bây giờ, hiện tại ta dùng Tô Trảm, chính là Liễu Không đại sư để kiềm chế thái hậu nương nương, nàng nhất định sẽ khai ra chuyện năm đó Lý hoàng hậu bị hại chết, tiếp theo lại dùng thái hậu kiềm chế Bắc Tân vương, Bắc Tân vương nhất định không dám tùy ý động thủ, hắn sẽ phải nghĩ ra một phương án tốt nhất, như vậy mười ngày nữa thì sẽ là đại hôn của hắn, đây có thể nói là một thời cơ tốt nhất, bản cung tin rằng, hắn nhất định sẽ chọn ngày đó để ra tay, vì hôn nhân này là do hoàng thượng tứ hôn, mà chúng ta nếu muốn ở hôn lễ toàn thắng vì đánh bất ngờ, thì một mặt phải có quân phòng giữ của kinh thành, cộng thêm ngự lâm quân, mặt khác còn có một bộ phận binh lực của Nam An vương phủ, mà Bắc Tân vương ngoại trừ thế lực âm thầm, hắn còn có thêm một thế lực lớn nữa đó là Sở gia, lực lượng của họ trên triều đình, chúng ta không dám ước định, bởi vì hữu tướng Sở Phong Ngọc đã tạo dựng gốc rễ nhiều năm như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người trợ giúp hắn, nhưng mà chúng ta còn có một bảo bối khác, chính là quý phi Sở Ngữ Yên, chỉ cần nàng nguyện ý ra mặt, để cho phụ thân hữu tướng của nàng đem binh quyền giao ra, như vậy chúng ta chẳng phải là một kích tức trúng sao, còn sợ không nắm được Bắc Tân vương nữa sao?”
Mộc Thanh Dao đem bố cục tỉ mỉ của mình nói xong, Mạc Sầu cảm thấy rất hoàn mỹ, bất quá nàng vẫn còn có nghi vấn: “Quý phi Sở Ngữ Yên thuyết phục được phụ thân nàng giao ra binh quyền sao?”
“Nàng sẽ, ta sẽ đem quan hệ lợi hại trong đó nói rõ, nếu như nàng vẫn không chịu giao ra, vẫn còn có một người khác có thể giúp đỡ chúng ta.”
Mộc Thanh Dao ánh mắt chìm xuống, khóe môi nhấc lên ý cười.
“Ai?” Mạc Sầu nghĩ không ra còn người nào có thể đến giúp đỡ bọn họ.
“Tây Môn tướng quân, đừng quên bảo bối nữ nhi của hắn vẫn ở trong cung, hơn nữa nữ nhi của hắn rất là thích hoàng thượng, hắn nhất định sẽ giúp đỡ hoàng thượng.”
Mộc Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, Mạc Sầu nhíu mài một chút: “Nhưng mà Tây Môn tướng quân không nhất định sẽ ra tay, hoàng thượng còn không có nạp Tây Môn Tân Nguyệt làm phi, hắn làm sao mà giúp đỡ hoàng thượng chứ?”
“Đây chính là nguyên nhân ta không hy vọng sẽ tìm Tây Môn gia, Tây Môn Tân Nguyệt thông minh như vậy, nàng nhất định sẽ lợi dụng sự kiện lần này, để cho phụ thân nàng đưa ra điều kiện, buộc hoàng thượng cho nàng tiến nhập hậu cung, nếu như hoàng thượng thực sự dùng đến thế lực của Tây Môn gia, tất nhiên phải nạp Tây Môn Tân Nguyệt vào cung làm phi.”
“A, như vậy sao được, cô nương kia, nương nương?”
“Ta chỉ suy nghĩ và tính toán về vấn đề này, còn chuyện hoàng thượng có nạp Tây Môn Tân Nguyệt làm phi hay không thì đó chính là chuyện của hắn, không phải việc ta có thể làm chủ được.”
Mộc Thanh Dao thần sắc nhàn nhạt, nhưng đáy lòng cuối cùng vẫn có chút chua xót khổ sở, dù nói như thế nào, hiện tại trên danh nghĩa nàng cũng là hoàng hậu của Mộ Dung Lưu Tôn, hơn nữa hắn vẫn rất yêu thương nàng, cũng rất nỗ lực để cho nàng ở lại.
“Nương nương, bằng không chúng ta đi khuyên quý phi nương nương đi, nói nàng khuyên hữu tướng giao ra binh quyền.” Mạc Sầu vội vàng mở miệng, thời gian gần đây, nương nương cùng hoàng thượng cảm tình rất tốt, nàng cũng không hy vọng có nữ nhân khác ở bên trong can thiệp, Sở Ngữ Yên so với Tây Môn Tân Nguyệt thì an phận hơn nhiều, mặc dù đang ở trong cung, nhưng hoàng thượng không có đụng nàng, cũng không có để ý nàng, bất quá chỉ cho nàng một danh phận, điều này cũng làm cho Mạc Sầu có thể chấp nhận một ít, nhưng nếu Tây Môn Tân Nguyệt kia vào hậu cung, chỉ sợ sẽ quấy phá làm mọi người không được sống yên ổn, nữ nhân kia vừa nhìn cũng biết không phải là chủ tử thiện lương.
“Nhưng Sở gia còn có một Sở đại công tử, hắn dường như rất có dã tâm.”
Mộc Thanh Dao vừa nói đến Sở Thiển Dực liền thấy đau đầu, không biết cái tên kia từ khi nào lại có tình cảm với nàng, một lòng muốn mang nàng đi, cũng không biết là hắn có thật tâm thực lòng muốn mang nàng đi không, hay vẫn muốn đem nàng kiềm chế lại, để khống chế thế cục thiên hạ trong tay, tùy ý hắn xếp đặt, thực sự là buồn cười, hoàng thượng là người rất khôn khéo, đã biết được thế lực bí mật của hắn, sao có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Nương nương?” Mạc Sầu còn muốn nói gì, thì Mai Tâm đã dẫn một hàng cung nữ tiến vào, Mộc Thanh Dao liền ngừng đề tài câu chuyện lại, phất phất tay ý bảo: “Đem cái này dẹp xuống, ta thật đói bụng.”
“Được ” Mạc Sầu lên tiếng trả lời đem bàn cờ thu vào, Mai Tâm dẫn tiểu nha đầu đem đồ ăn ngon nhất đến, rồi đứng ở một bên hầu hạ, những người khác đều lui xuống.
Mộc Thanh Dao vừa ăn vừa hỏi Mai Tâm, trong cung ngày hôm nay có chuyện gì không, Mai Tâm vừa nghe hỏi lập tức thích thú.
“Bẩm nương nương, Tinh Trúc công chúa có đến chơi một hồi, bất quá người biết còn có ai tới thỉnh an không?”
“Ai?” Mộc Thanh Dao hỏi với vẻ xem thường, nha đầu vẫn mang một bộ dạng giả vờ bí ẩn, rõ ràng là việc rất nhỏ hàng ngày lại làm ra vẻ thần thần bí bí.
Mai Tâm che miệng lại nở nụ cười: “Là Tây Môn Tân Nguyệt, nữ nhân kia qua đây nói thỉnh an nương nương, thái độ thật đúng là cung kính, bất quá trong lòng của nàng có thật sự như vậy không, lúc nàng tới, thì công chúa cũng ở nơi này, công chúa đã giáo huấn nàng một hồi, bảo nàng không có việc gì đừng có qua đây lôi kéo làm quen, sắc mặt nữ nhân kia lúc đỏ lúc trắng, nô tỳ thấy vậy trong lòng hả giận ghê.”
Mộc Thanh Dao nghe Mai Tâm khoa trương nói, cũng không thèm để ý nàng, tiếp tục ăn, bất quá Tinh Trúc nha đầu này đã đắc tội với người ta, nếu sau này Tây Môn Tân Nguyệt tiến cung, chỉ sợ nàng sẽ bị thương tổn, nữ nhân kia nhìn sơ cũng là một người ghi hận, những khuất nhục phải chịu hôm nay, chỉ sợ ngày nào đó nàng ta sẽ đòi lại.
“Ngươi a, cũng đừng cười trên nỗi đau của người khác.”
Mộc Thanh Dao vừa ăn vừa một bên nhắc nhở nha đầu đang đắc ý vênh váo: “Há mồm lớn như vậy, cẩn thận con ruồi bay vào đó.”
Mai Tâm vừa nghe, vội vàng mím chặt miệng lại, nhìn chung quanh một chút, cuối cùng phát hiện Mạc Sầu đang cười, mới biết là chủ tử đang chế nhạo nàng, dẩu miệng lên ra vẻ không vui: “Nương nương.”
“Được rồi, ta cũng đã ăn no, đem đồ vật thu dọn xuống đi, ta đi nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ đi tìm hoàng thượng nói chi tiết về những chuyện này.”
Mộc Thanh Dao phất phất tay, sáng sớm chạy đi chạy lại nửa ngày, trở về còn giằng co một canh giờ, nàng có hơi mệt chút, vẫn là nghỉ ngơi một tí, sau đó thức dậy sẽ đi tìm hoàng thượng.
“Dạ, nương nương, ” Mai Tâm lĩnh mệnh phân phó cung nữ bắt đầu đem đồ ăn dọn dẹp xuống, bản thân thì đỡ nương nương tiến vào tẩm cung nghỉ ngơi, Mạc Ưu canh giữ ở bên ngoài cửa tẩm cung, may là Mạc Ưu chỉ có mười hai mười ba tuổi, vẫn có thể ở Phượng Loan cung đi tới đi lui như bình thường, nếu như lớn hơn một chút, chỉ sợ hắn sẽ không thể ở chỗ này quay lại tự nhiên…
Đêm dần buông xuống, đen kịt một mảnh, mây đen dày đặc làm bầu trời càng thêm thấp, âm khí nặng nề.
Mộc Thanh Dao ngủ một giấc, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Dùng bữa tối xong lại xem sách một chút, vốn nàng muốn chờ hoàng thượng qua đây, để cùng hắn nói một chút chuyện có liên quan đến thái hậu nương nương và Lý hoàng hậu năm đó, nhưng không nghĩ tới đợi cả một canh giờ, hoàng thượng cũng không có qua đây, không bằng nàng đến Lưu Ly cung xem vậy, nghĩ đến liền làm, là phong cách từ trước đến nay của Mộc Thanh Dao, nàng lập tức phân phó Mai Tâm cùng Mạc Sầu, còn có Mạc Ưu, theo nàng đi đến Lưu Ly cung.
Lưu ly cung, lúc này sáng như ban ngày, trước cửa có một hàng thái giám cùng cung nữ đứng hầu, nhưng không thấy được thái giám tổng A Cửu, những cung nữ cùng thái giám vừa nhìn thấy hoàng hậu nương nương qua đây, vội vàng cung kính hành lễ: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, hoàng thượng đâu?”
Một thái giám dẫn đầu tiến lên một bước bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, một canh giờ trước, hoàng thượng đã đi tắm, nhưng đến bây giờ còn chưa có đi?”
Không thể nào, Mộc Thanh Dao có chút nghẹn họng nhìn trân trối, hoàng thượng thật là biết ngâm a, tắm rửa mà đến một canh giờ, không phải đã ngủ quên chứ, nàng mím môi cười, dẫn mấy tên thủ hạ đi vào trong đại điện: “Bản cung đến đại điện chờ hoàng thượng.”
“Dạ, nương nương.”
Bọn thái giám cung kính lên tiếng trả lời, theo lý người bình thường tiến vào Lưu Ly cung phải bẩm báo, nhưng hoàng hậu không phải người bình thường, cả hoàng cung này, ai không biết hoàng thượng cực sủng nương nương, vì thế bọn họ người nào dám ngăn cản chứ, trừ phi không muốn sống nữa.
Mộc Thanh Dao dẫn mấy người tiểu nha đầu đi vào đại điện, bên trong đại điện rất yên tĩnh, một tí thanh âm cũng không có, thái giám cùng cung nữ toàn bộ đã canh giữ ở bên ngoài, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng đứng qua một bên, chỉ có Mộc Thanh Dao giống như đanh định khám phá cái gì, sờ đông, dạo tây, ở trên đại điện quan sát chung quanh một lần, cuối cùng đi tới nơi hoàng thượng xử lý chính vụ, trên long án để rất nhiều tấu chương, vẫn còn chưa có xử lý xong, Mộc Thanh Dao tùy ý mở ra xem, đều là một ít việc vặt trên triều đình, đúng là làm một hoàng đế thật không có dễ dàng, ngày lo trăm việc đã đành, còn phải quan tâm đến những thế lực ẩn núp trong bóng tối tùy lúc đều muốn mạng nhỏ của hắn.