Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 109-3

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Ngân Hiên vượt lên đầu đi ra ngoài, Thanh Dao theo phía sau hắn, Mạc Ưu đem mười mấy tiểu khất cái dẫn đi, đoàn người vừa đi ra ngoài, bước thẳng xuống dưới lầu, ở dưới lầu chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ, sắc mặt khẽ sửng sốt, ánh mắt có chút lóe sáng, thủ hạ Ngân Hiên liền đi tới, đem tiền thanh toán xong đoàn người ra khỏi khách sạn.

Chưởng quỹ đến khi đoàn người trước cửa lên xe ngựa hết, chậm rãi ly khai, hắn lập tức ngoắc bảo điếm tiểu nhị qua đây, nhỏ giọng nói thầm hai câu.

Điếm tiểu nhị mở to hai mắt, kinh hoảng mở miệng: “Làm cái gì vậy, những người đó vừa nhìn cũng không phải người dễ chọc.”

“Ngươi sợ cái gì, đây không phải là chủ ý của ta, là của Y đại tiểu thư phân phó, ngươi không nghe, đến lúc đó cũng đừng nghĩ yên ổn.”

Chưởng quỹ một lời vừa xong, điếm tiểu nhị không dám nhiều lời nữa, lập tức lắc mình đi ra ngoài, mang theo ngựa, bám đuôi đoàn người phía trước, xem bọn hắn đến ở nơi nào.

Phía trước…

Bên trong xe ngựa Ngân Hiên cùng Thanh Dao lập tức biết có người theo dõi bọn họ, xe ngựa chạy giữa đường phố, Ngân Hiên trầm ổn lạnh lùng dứt khoát mở miệng: “Người đâu.”

Thuộc hạ hắn lập tức thúc ngựa chạy lên, tới gần xe ngựa cung kính mở miệng: “Gia.”

“Phía sau có người theo dõi, ngươi cẩn thận một chút, diệt trừ hắn.” giọng nói lạnh lùng thị máu, không mang theo một chút tình cảm.

Tên thuộc hạ không dám nhiều lời, cung kính lĩnh mệnh, chậm rãi dung nhập vào dòng người, đợi đến khi xe ngựa chạy rất xa, liền thấy phía sau có người cưỡi ngựa bám theo, thì ra là điếm tiểu nhị của khách sạn kia, lập tức sắc mặt tối sầm lại, một cục đá bắn ra ngoài, điếm tiểu nhị đang ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên ngã lộn nhào rơi xuống đất, thật lâu cũng không động đậy chút nào, người trên phố thoáng cái vây xem, rất nhanh liền nghe được có người nói chuyện.

“Chết như thế nào vậy, thật là dọa người.”

“Đúng vậy, đang yên lành thế chết như thế nào.”

Tên thuộc hạ kia lôi kéo dây cương cùng tiến về phía trước xe ngựa, đoàn người tách khỏi đường phố lớn quẹo qua ngõ nhỏ đi khỏi đó thật xa, mới tới một chỗ yên tĩnh.

Cả con đường không người không nhà cửa, yên tĩnh không tiếng động, mặc dù không có hạ nhân, thế nhưng trong trạch viện lại không nhiễm một hạt bụi, rõ ràng cho thấy có người thường xuyên quét tước, hoàn cảnh thanh u, thật rất thích hợp cho vài người các nàng ở lại, bất quá nơi này là nơi nào đây?

Thanh Dao kỳ quái đánh giá một phen, giả sơn đá vụn, tiểu kiều nước chảy, thực sự là một ngôi nhà tinh xảo.

“Ngân Hiên, ở đây là nơi nào?”

“Chỗ ta ở, bình thường không có người qua đây, ngươi cứ an tâm ở đây đi.” Ngân hiên trầm ổn nội liễm lên tiếng, Thanh Dao gật đầu, nếu hắn đã nói như thế, vậy nhất định sẽ không có chuyện gì?

Quay đầu phân phó Mạc Ưu đem mười mấy tiểu khất cái dàn xếp tốt, tuy rằng chỉ có mười mấy người, nhưng dầu gì cũng có để bồi dưỡng, sau này mười mấy người kia đều do Mạc Ưu phụ trách, từ giờ trở đi, ở trong viện này, mỗi ngày luyện tập, nàng sẽ mau chóng sắp xếp một phần kế hoạch biểu đưa ra cho bọn hắn, sau này chỉ cần Mạc Sầu chiếu cố nàng là được.

Tất cả mọi việc an bài thỏa đáng, Mạc Ưu lĩnh người đi xuống.

Mạc Sầu hầu hạ nàng đi vào một tòa viện bên cạnh, sát vách đó là chủ viện của Ngân Hiên, mà Mạc Ưu cùng những tiểu khất cái ở trong hậu viện, như vậy có thể cho bọn họ an tâm tập võ.

Đoàn người an định xong, quả nhiên không ai tìm tới nơi này.

Không ngoài Thanh Dao dự đoán, bên ngoài thực sự là long trời lỡ đất, Hoàng Viên quốc đế đô, Ly kinh, còn một chút nữa là bị lật lên trời, từ mặt đường đến tửu lâu trà tứ, còn cả thanh lâu sở quán, phàm là cửa hàng, ai cũng bị người ta lục soát một phen, trong chuyện này một đám là người trong hoàng thất, một khác là người của Y phủ, hai đám người đều muốn tìm Mạc Ưu.

Bởi vậy toàn bộ Ly kinh, lòng người bàng hoàng, căn bản không biết xảy ra chuyện gì? Quan phủ bỗng nhiên náo động như vậy.

Trận lục soát này so với tội phạm quan trọng của triều đình không kém là bao nhiêu, thế nhưng gần nhất cũng không có ai nghe nói có án tử lớn nào.

Thanh Dao phân phó thủ hạ một người cũng không cho phép đi ra ngoài, bao gồm mấy tiểu khất cái ở bên trong, bởi vì Y Song Nhi đã gặp qua những người bọn họ, nếu không may bị chú ý nhận ra, thì đúng là chọc phải phiền toái lớn.

Nàng không muốn làm cho Ngân Hiên có thêm bất luận phiền phức gì, bất quá từ khi bọn họ vào ở viện này.

Ngân hiên liền như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không cần biết vội gì, khi buổi tốitrở lại, hắn cũng sẽ cùng Thanh Dao chơi cờ, nói chuyện, nhưng cũng không nói hắn đi ra ngoài làm chuyện gì, Thanh Dao cũng không hỏi, như vậy tự nhiên đơn giản ở chung cũng rất tốt.

Trong nháy mắt, ngày lại qua cũng đã nửa tháng.

Ly kinh lục soát cuối cùng cũng khôi phục lại một ít bình thường, không còn dữ dội như trước, mà Thanh Dao cùng Mạc Sầu ở yên một chỗ cũng sắp mốc meo, Mạc Ưu thì còn khá hơn một chút, bởi tốt xấu gì hắn cũng có việc để làm.

Thanh Dao đã lập ra một kế hoạch tập luyện cho bọn hắn, bảo hắn cứ dựa theo kế hoạch kia huấn luyện cho đám tiểu khất cái này.

Chọn tập
Bình luận