Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 78: Thưởng hoa yến, tứ hôn

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Công chúa Như Âm ánh mắt lóe ra bất định, như thế làm thái hậu càng thêm khẳng định, sau lưng của nàng nhất định cất giấu chuyện gì, khóe môi bắt đầu cười nhạt, tốt, nàng muốn nhìn xem nàng ta rốt cuộc làm chuyện gì gạt nàng, đợi đó, nàng sẽ phái người bí mật tiến vào Cửu Hoa cung, nhìn trong cung rốt cuộc có chuyện khác lạ gì.

“Được rồi, đi xuống đi, bản cung mệt mỏi.”

Thái hậu phất tay, nhắm mắt dưỡng thần, Mộ Dung Như Âm thấy đôi mắt mẫu hậu lóe ra tàn nhẫn, quanh thân bao phủ sát khí, không dám nói thêm nữa, chỉ phải oán hận thở mạnh giậm chân, dẫn thị nữ Cẩm Khâm rời khỏi Quảng Dương cung.

Như Âm vừa đi, thì thừa tướng đại nhân được Lý công công bí mật mang vào tẩm cung.

Đi vào tẩm cung thái hậu, ngoại trừ Lý công công, những kẻ nhàn rỗi khác đều không cho phép tiến tẩm cung quấy rầy nàng nghỉ ngơi, phải ở ngoài cửa điện hầu.

Bên trong tẩm cung.

Sở tể tướng hành lễ liến vào chổ ngồi xuống, chờ thái hậu mở lời.

Thái hậu sắc mặt khó coi, âm điệu lạnh lẽo: “Hoàng thượng ba ngày sau sẽ tổ chức Thưởng hoa yến, việc này ngươi có biết không?”

“Thần đã nhận được thiệp mời, ba ngày sau Thiển Dực cũng sẽ tiến cung tham gia Thưởng hoa yến, lần Thưởng hoa yến này, không có đại quan trong triều, chỉ có các công tử thiên kim đại quan, nghe nói mục đích hoàng thượng tổ chức Thưởng hoa yến lần này là vì tứ hôn cho Nam An vương cùng Bắc Tân vương, còn có hai vị công chúa.”

“Đúng vậy, nhưng hắn thật tâm vì Lưu Mạch tứ hôn sao? Chỉ sợ hắn dụng tâm kín đáo, ” thái hậu hung hăng nói, Sở Phong Ngọc sợ run một chút, chậm rãi mở miệng: “Vậy thái hậu gọi thần tiến cung là gì?”

“Ai gia đã đem các vị thiên kim của quan viên trong triều sàng lọc lựa chọn một chút, đã chọn lựa ra một đối tượng thích hợp với Lưu Mạch, vị quan lớn kia là Binh bộ thị lang Lý Trường Xuân có thiên kim Lý Tiểu Uyển, Lý Tiểu Uyển này cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, tính tình thanh tao lịch sự, rất thích hợp với Lưu Mạch, hơn nữa là con của Binh bộ thị lang Lý Trường Xuân, đây mới chính là điểm quan trọng, sau này đối với Lưu Mạch sẽ có sự giúp đỡ rất nhiều.”

” Thiên Kim của Binh bộ thị lang Lý Trường Xuân, đúng là không còn đối tượng nào tốt hơn, tuy nói Sở gia chúng ta có một nữa binh quyền, nhưng những lính kia đa số trấn giữ ở biên quan, binh tướng chân chính ở trong tay cũng không nhiều, nếu như có thể đem Lý Trường Xuân theo phe chúng ta, thì đúng là quá tốt.”

Sở tể tướng gật đầu, nhưng mà đại hôn của Bắc Tân vương, cần phải do hoàng thượng chỉ hôn, chỉ sợ người khôn khéo như hoàng thượng, sẽ không đem Lý Tiểu Uyển chỉ hôn cho Bắc Tân vương, mà đem nàng chỉ hôn cho Nam An vương, Sở Phong Ngọc lo lắng mở miệng.

“Nhưng chuyện này phải do hoàng thượng tứ hôn, chúng ta nói căn bản là vô dụng.”

“Đây cũng là mục đích mà ai gia tìm ngươi tới, ngươi bây giờ liền phái người đi Lý phủ, cùng Lý Trường Xuân nói chuyện, cho hắn biết đây là ý của ai gia, ai gia thích Lý Tiểu Uyển, cho phép nàng có một danh phận với Bắc Tân vương, bất quá muốn nàng ta phải hi sinh một chút, ở trong Thưởng hoa yến, do nàng ra mặt bẩm với hoàng thượng, nói nàng rất ái mộ Bắc Tân vương gia, cuộc đời này chỉ gả cho một mình Bắc Tân vương gia, đến lúc đó ai gia se4co1 cách chu toàn, ta cũng không tin dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hoàng thượng có thể làm ta chuyện gậy đánh uyên ương.”

“Nương nương kế sách rất hay.”

Sở Phong Ngọc tán thưởng, hắn từ trước đến giờ đều bội phục tỷ tỷ này, thái độ làm người rất khôn khéo, tâm tư cẩn mật, cho nên mới có thể nhịn được việc người thường không thể nhịn, làm chuyện mà người thường không dám làm, Sở gia mới có thành tựu như hôm nay.

“Thần tuân chỉ.”

“Được rồi, ai gia thật sự mệt mỏi ” thái hậu phất phất tay, quay đầu phân phó Lý công công ở một bên: “Đem tể tướng đưa đi ra ngoài, ghi nhớ kỹ, cẩn thận một tí, ngàn vạn lần đừng để cho người nhìn thấy.”

“Dạ, nương nương, ” Lý công công cẩn thận lên tiếng trả lời, mời tể tướng đại nhân cùng đi ra ngoài.

Tẩm cung rơi vào vắng vẻ, thái hậu ngước mắt nhìn đèn cung đình trên đỉnh đầu không phát ra tiếng động.

Mạch nhi, mẫu hậu lần này không biết có thể giúp được ngươi hay không, chỉ mong ông trời đứng về phía ngươi.

Ba ngày sau…

Trời đầy nắng, ánh dương quang cùng chiếu sáng khắp nơi trên bầu trời mênh mông vô bờ, tựa như tấm màn lụa trong suốt rực rỡ, nhẹ nhàng xao động từng đợt sóng.

Ngự hoa viên, từ sáng sớm đã có nhiều thanh âm ồn ào của mấy người làm việc, thanh âm ầm ỹ không ngừng, thái giám cùng cung nữ dưới sự chỉ huy của A Cửu công công, chỉnh tề có trật tự hết thảy đều rất bận rộn.

Thảm đỏ được trãi trên quảng trường ở giữa ngự hoa viên, trên khoản sân rộng bốn phía là bàn thấp hình chữ nhật làm bằng gỗ lê, hai bên bàn điêu khắc bức tranh long phượng tinh xảo, ở ngay giữa bàn nổi bậc bình hoa đắt tiền, bên trong cắm những đóa danh hoa đang nở rộ, mỗi một cái bàn đều trang trí như vậy, do thời tiết nên mùa nhiều nhất vẫn là hoa cúc, thế nhưng hoa cúc tuy nhiều, những cũng không vì thế đơn điệu, ngược lại càng cao nhã không gì sánh được.

Trên bàn gỗ lê tinh xảo, ngoại trừ hoa tươi còn có rượu ngon, hoa quả tươi quý hiếm.

Trong không khí lan tỏa mùi thơm nồng đậm, cung nữ mặc hoa phục thỉnh thoảng qua lại không ngớt, tựa như vô số cánh bướm bay lượn, triêu gẹo ánh mắt của con người……

Trong Thưởng hoa yến lần này, phàm là thiên kim hoặc công tử của đại quan trong triều đều có thể tham gia, thánh chỉ vừa ban ra, toàn bộ Lâm An thành đều sôi trào, ai mà không biết dụng ý của hoàng thượng, hai vị vương gia cùng hai công chúa hôn sự còn chưa có, nếu như lần này để cho công tử cùng tiểu thư tham gia, nhất định là có liên quan đến chuyện đại hôn của Nam An vương cùng Bắc Tân vương, còn có hôn sự của hai vị công chúa nữa.

Những ngày này, bên trong trà lâu tửu quán của Lâm An thành, tân khách chật ních, cũng chờ nhìn để nhìn xem vương phi của Nam An vương cùng Bắc Tân vương sẽ rơi vào tay của cô nương nhà nào? Vị hôn phu của ông chúa là ai? Tuy rằng đây đều là chuyện của những nhân vật lớn, thế nhưng tiểu dân chúng vẫn rất cao hứng đến xem náo nhiệt.

Giờ Thìn bắt đầu, trên đường cái hương xa bảo mã như nước chảy, làn sóng người bắt đầu khởi động.

Từng chiếc xe ngựa xa hoa hướng về phía hoàng cung mà chạy tới, bên trong những liễn kiệu xa hoa này, chính là các thiên kim công tử của quan viên đang ngồi, nếu là công tử gia thì sẽ nhấc màn kiệu lên, tự cho là mình siêu phàm đắc chí vừa lòng quét mắt nhìn đoàn người bên cạnh, liên tiếp gật đầu, còn nếu như là thiên kim tiểu thư, thì màn kiệu sẽ không nhúc nhích một chút nào, nghiêm khắc chặt chẽ, làm cho người ta nhìn không thấy.

Ngự hoa viên, phi thường náo nhiệt.

Ba người một nhóm, năm người một đám vây quanh cùng một chỗ nói chuyện phiếm, nam tử lấy thì lấy công tử Sở Thiển Dực của tả thừa tướng dẫn đầu, hôm nay Sở Thiển Dực một thân cẩm bào màu trắng, tóc đen dùng bạch ngọc trâm buộc lên, cả người tuấn mỹ phiêu dật, khóe môi luôn mang ý cười, càng thêm vài phần khí phái xinh đẹp, làm cho nhiều thiên kim tiểu thư sắc mặt hồng hồng, trong lòng như có nai con nhảy loạn, không dám chính diện nhìn hắn, chỉ thầm liếc trộm.

Nữ tử lấy thiên kim của Binh bộ thị lang làm chính, vây quanh một chỗ len lén nghị luận về nam nhân, đại bộ phận nói đề tài đều là Sở Thiển Dực cái nam tử yêu nghiệt kia, nếu so sánh với Nam An vương cùng Bắc Tân vương, Sở Thiển Dực tựa hồ dễ dàng trở thành đối tượng cho nữ tử thích hơn, bất luận là diện mạo, tướng mạo, gia thế, đều rất hấp dẫn những nữ nhân này.

Về phần Nam An vương cùng Bắc Tân vương, một vô cùng lạnh, một vô cùng yếu, tựa hồ mỗi người đều có chỗ thiếu hụt, tuy rằng Nam An vương diện mạo anh tuấn, thế nhưng rất nhiều thiên kim tiểu thư đều sợ hãi hắn, mà Bắc Tân vương thì lại là một kẻ bệnh hoạn, ai lại đồng ý gả cho một kẻ bệnh sắp chết chứ, tuy rằng bọn họ thân phận đều tôn quý, là quyền quý đương triều, thế nhưng đối với tiểu thư người ta mà nói, cũng không phải tất cả mọi người đều là người thấy sang bắt quàng làm họ.

Thiên kim của Binh bộ thị lang Lý Tiểu Uyển, đôi mắt đẹp hàm chứa ý cười, mềm mại đáng yêu đa tình, một ánh mắt như nước giống như biết nói, như mong mỏi đợi chờ, dẫn tới rất nhiều công tử nhìn qua, bất quá mi tâm của nàng mang theo vẻ nhợt nhạt nhẹ buồn, tựa hồ như gặp chuyện phức tạp gì, ngôn hành cử chỉ tự nhiên sẽ không vui, tuy rằng bị mọi người vây quanh, nhưng cũng chưa nói thêm cái gì, chỉ nghe các tỷ muội bên người nghị luận, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về phía Sở Thiển Dực ở xa xa, đáng tiếc nam nhân kia liếc mắt một cái cũng không nhìn đến nàng, thực sự là hoa rơi có ý nước chảy vô tình, chẳng lẽ trong số mệnh đã định trước tất cả rồi sao, nàng Lý Tiểu Uyển tâm cao khí ngạo, phải gả cho con ma ốm Bắc Tân vương gia.

Tuy nói Bắc Tân vương gia thái độ làm người hòa nhã đa lễ, thế nhưng một nữ nhân tài mạo song toàn tâm cao khí ngạo, trong lòng làm sao mà không có nửa điểm ảo tưởng, ai mà không muốn ở hoa tiền nguyệt hạ tìm kiếm chút ít tình cảm, nhưng muốn nàng đi hầu hạ ma ốm Bắc Tân vương kia, Lý Tiểu Uyển càng nghĩ trong lòng càng rối loạn, nhưng không có nửa điểm biện pháp, đêm hôm qua, phụ thân kiên trì dặn dò nàng chuyện hôm nay nên làm, muốn làm cho nàng ở trước mặt mọi người nói yêu mến Bắc Tân vương gia, nàng liền nôn muốn chết, nàng tình nguyện nói bản thân mình thích là Sở công tử…

Trên Thưởng hoa yến, y phục tươi đẹp rực rỡ loá mắt, đủ mọi màu sắc, muôn hồng nghìn tía, hơn nữa còn có các danh hoa xinh đẹp vàng, xanh tím, trong lúc nhất thời làm người ta hoa mắt hỗn loạn, không kịp nhìn.

Tiếng nói chuyện tiếng cười phát ra bốn phương, thỉnh thoảng còn tăng cường vượt qua cả bên ngoài, tựa như từng đợt sóng biển, sóng sau cao hơn sóng trước….

Ở lới đi của Thưởng hoa yến dùng năm màu hoa tươi cách xây một cổng hoa, hai bên thái giám đứng thành hai hàng, lúc này thanh âm của thái giám lanh lảnh truyền vào.

“Như Âm công chúa đến, Tinh Trúc công chúa đến.”

Theo tiếng hô to của thái giám, người của hoàng thất tôn quý mà bọn họ muốn gặt hái, trước hết là hai vị công chúa, lần Thưởng hoa yến này, đối tượng hôn sự của các công chúa chắc hẳn đã ở trong lòng hoàng thượng, các quý công tử nhà giàu có vừa nhìn thấy hai vị công chúa giá lâm, giống như mèo nhìn thấy chuột, hai mắt phát ra ánh sáng, nhìn chằm chằm Như Âm công chúa và Tinh Trúc công chúa.

Chỉ thấy công chúa vừa vào đến sảnh tiệc, thì quan viên thiên kim liền đi qua hành lễ.

“Tham kiến Như Âm công chúa, tham kiến Tinh Trúc công chúa.”

Như âm thái độ làm người kiêu ngạo mạnh dạn, hôm nay mặt bộ y phục màu đỏ khỏa ngực, diễm lệ không gì sánh được, vẻ mặt không chút sợ hãi, cao ngạo rõ ràng mở miệng: “Đứng lên đi.”

Đối với Như Âm kiêu ngạo, thì Tinh Trúc thái độ khiêm tốn đi nhiều lắm, mặc một bộ quần áo váy dài màu xanh lá mạ tay áo bằng tơ mỏng, tóc đen được búi gọn xinh xắn, cài một cây ngọc trâm, đáng yêu lại xinh đẹp, nàng nhớ kỹ hoàng tẩu nói, thưởng hoa yến hôm nay, nàng cũng không phải diễn viên chính, vì thế có thể lù mờ chừng nào càng tốt chừng ấy, nhưng hình dáng của nàng giống như tiểu bạch thỏ xấu hổ khiếp sợ, nếu so với Như Âm công chúa thì càng hấp dẫn tầm mắt của nam nhân nhiều hơn, rất nhiều công tử nhìn sang, rỉ tai nói nhỏ với nhau.

Theo sát phía sau công chúa mà đến chính là hai vị vương gia.

“Nam An vương gia đến, Bắc Tân vương gia đến.”

Hôm nay hai đại diễn viên sáng chói được mong chờ nhất, trên Thưởng hoa yến tất cả mọi tầm mắt đều bắn qua đây, chỉ thấy đi đầu chính là Nam An vương gia, Nam An vương gia mặc quần áo màu cà, anh khí bức người trên mặt băng sương trải rộng, quanh thân bao phủ hàn ý, có thể làm cho rất nhiều người kinh hãi đảm chiến, không dám qua đây chào hỏi, chỉ có công tử Sở Thiển Dực của tả thừa tướng vẻ mặt không sợ hãi đi qua, đưa tai lên tiếp nhận một quyền cùng Nam An vương đánh một chút, sau đó Sở Thiển Dực vươn tay kéo Nam An vương, không coi ai ra gì tiêu sái đi qua một bên.

Bởi vậy có thể thấy được Nam An vương cùng Sở công tử giao tình không thường, hai nam nhân này đứng chung một chỗ, một kẻ anh khí bức người, một kẻ yêu mị động lòng người, thực sự là hai kẻ tuấn mỹ, người nhìn thấy cảnh đẹp như vậy cũng vui lây, Sở Thiển Dực chỉ kẻ đứng ở bên cạnh đoàn người Liễu Thiên Mộ, kỳ quái nhíu mày: “Ngươi chừng nào thì cùng hắn thân như vậy?”

Nam An vương nhìn liếc mắt một cái, không lưu ý lắm mở miệng: “Ở trước cửa cung gặp phải, hoàng huynh mời hắn tiến cung tham gia Thưởng hoa yến, bản vương mới cùng hắn đi vào”

“Ngươi a, ” Sở Thiển Dực, vươn tay ôm vai Nam An vương, cử động này, có thể làm cho bao nhiêu danh môn thiên kim trên Thưởng hoa yến xuýt chút ngất xỉu, động tác này quá ám muội, chẳng lẽ Nam An vương gia cùng Sở công tử là quan hệ đoạn tay áo (gay ^.^), nhưng mà Sở công tử kia hồng phấn tri kỷ khắp thiên hạ mà…

Cuối cùng mọi người đem tầm mắt dời về phía Bắc Tân vương gia, chỉ thấy bắc tân vương gia mặc trên người bộ áo choàng gấm màu trắng, vóc người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, tuy rằng ngũ quan thanh tú, cử chỉ tao nhã, thế nhưng các nữ nhân vừa nhìn thấy bộ dạng ma ốm của hắn, vẫn có chút thất vọng, nếu như Bắc Tân vương không có bệnh thì là thật tốt a, nhất định là đối tượng quý của các nữ nhân.

Thiên kim của Binh bộ thị lang Lý Tiểu Uyển, đưa mắt liếc nhìn nam tử quanh thân đạm nhiên, người nam nhân này đúng là phu quân của mình, thực sự muốn nàng làm theo lời phụ thân, trước mặt mọi người biểu lộ tình cảm ái mộ đối Bắc Tân vương sao?

Trên Thưởng hoa yến, bởi vì có thêm thành viên hoàng thất, mọi người  thái độ so với trước khiêm tốn đi nhiều lắm, đối với vương gia công chúa mà nói, bọn họ chỉ là con của đại quan, thân phận thấp hèn như nhau, nơi đó có một số việc mà bọn họ không thể nào hiểu được.

Cuối cùng, thái hậu nương nương cũng tới.

“Thái hậu nương nương giá lâm, quý phi nương nương giá lâm.”

Mọi người đều đứng dậy, nhìn về phía đầu của thảm đỏ, chỉ thấy thái hậu nương nương ung dung hoa quý, châu ngọc đầy người dẫn theo quý phi nương nương nhu mì mỹ lệ tiến vào, ở phía sau các nàng một nữ tử đi theo tươi mát như trăng, đúng là ái nữ của Tây Môn tướng quân, Tây Môn Tân Nguyệt.

“Tham kiến thái hậu nương nương, quý phi nương nương.”

Thái hậu vẻ mặt hiền lành, ôn hòa phất phất tay kêu gọi mấy thiên kim tiểu thư: “Tất cả mọi người ngồi xuống đi, hôm nay chỉ là Thưởng hoa yến bình thường, hoa nở như gấm, mọi người cùng nhau thưởng thức, không cần câu nệ.”

“Tạ ơn thái hậu nương nương.”

Mọi người đều thở dài một hơi, nguyên lai thái hậu nương nương nhân từ thân mật như vậy, làm cho người ta không tự chủ được thả lỏng xuống.

Cứ hai người một bàn, mọi người tự mình tìm vị trí ngồi xong, thái hậu nương nương ngồi ở vị trí trên cao bên phải, mâu quang tùy ý dời về phía cửa ra vào, khóe môi cười nhạt.

Xem ra người dụng tâm kín đáo chân chính đã tới, theo suy nghĩ của nàng, thanh âm A Cửu vang lên: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Mọi người lần thứ hai đứng dậy, kinh sợ, nghe đồn hoàng hậu nương nương cơ trí khôn khéo, chuyện gì cũng đều chạy không thoát ánh mắt của nàng, không biết lời đồn là thật hay giả, mọi người thần sắc bất định, cẩn thận cúi đầu mà đứng một lúc, hoàng thượng một thân minh hoàng long bào, dẫn theo hoàng hậu nương nương cao nhã linh động, lành lạnh diễm lệ đi vào Thưởng hoa yến, hôm nay nhân vật quan trọng cuối cùng toàn bộ cũng đến đông đủ.

“Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”

“Bình thân, ” Huyền đế trầm ổn lạnh lùng mệnh lệnh, lời kia như một cỗ khí phách thị máu đâm vào trong lòng, mọi người cảm thấy áp lực rất lớn, lập tức cung kính mở miệng: “Tạ ơn hoàng thượng.”

Đợi được hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương bước lên thảm đỏ, đi tới chỗ ngồi trên cao, liền nhìn thấy thái hậu nương nương cùng quý phi nương nương một thân hoa phục, ngoài ra còn có một nữ tử làm người ta nhìn thấy là thương xót, hoàng đế mâu quang lãnh khốc vô tình nhìn qua tất cả, rồi trầm thấp mở miệng: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”

“Ngồi xuống đi.”

“Dạ ” Mộ Dung Lưu Tôn dẫn Mộc Thanh Dao ngồi xuống.

Đợi được Đế hậu ngồi xuống, hoàng thượng mới không nhanh không chậm mở miệng: “Đều ngồi xuống đi.”

“Tạ ơn hoàng thượng, ” mọi người thở ra một hơi, hoàng thượng tuy rằng tuấn mỹ đến nhân thần căm phẫn, nhưng lại gây cho người ta cảm giác không thở nổi, làm cho người ta không tự chủ muốn chạy trốn, nhìn xem hoàng hậu nương nương ở bên cạnh hắn, tựa như một đóa hoa phù dung xinh đẹp, quanh thân lạnh lùng, trong đôi mắt sáng như sao kia, một chút nhiệt độ cũng không có, lạnh lùng nhìn tất cả như mọi chuyện như không liên quan đến mình.

Nghe đồn Nam An vương lần này có thể thuận lợi thoát thân, tất cả đều là công lao của hoàng hậu nương nương.

Lần này được nhìn thấy, nương nương cùng trước đây có sự khác nhau rất lớn, phong tư lạnh lùng như băng, không chút nào bị người cùng sự việc bên cạnh ảnh hưởng.

Xem ra lời đồn đãi là sự thật…

Hoàng thượng một lệnh hạ xuống, nhạc trúc vang lên, có vũ cơ nhẹ nhàng nhảy múa, xiêm y màu hồng xinh đẹp như máu, múa ra từng dãy ánh sáng màu hồng.

Rượu ngon mùi thơm bay xa, mỹ nhân trước mặt, mọi người nhất thời quên mình, uống rất hưng phấn, cũng không còn cẩn thận như lúc trước, nói chuyện nhiều hơn, bầu không khí vui vẻ hẳn lên, hoàng thượng đôi mắt sáng như sao, nghiêm túc nhìn bóng dáng đang nhẹ nhàng nhảy múa trên thảm đỏ, những đợt sóng bắt đầu khởi động, sâu không lường được.

Một khúc cuối cùng, vũ cơ lui xuống.

Trên Thưởng hoa yến đã an tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía hoàng đế đang ngồi trên cao, bởi vì Huyền đế bí hiểm, làm cho rất nhiều người không dám tận hứng, rất sợ rước lấy họa sát thân, từ xưa đến nay gần vua như gần cọp.

Giữa sân yên tĩnh không tiếng động, bầu không khí có điểm quái dị.

Huyền đế làm sao mà không biết điểm quái dị này là do hắn tạo thành, nhưng mặc dù biết thế, hắn cũng không thể rời khỏi, bởi vì hôm nay hắn phải tứ hôn cho Bắc Tân vương gia cùng Nam An vương gia, đây là chuyện rất cấp bách, thứ nhất bởi vì hai vị vương gia đã sớm qua tuổi nạp phi, thứ hai đối với Bắc Tân vương…

“Hôm nay là Thưởng hoa yến, mọi người có thể tự do một ít, không cần câu nệ quá.”

Huyền đế sang sảng cười rộ lên, tiếng cười kia xông thẳng lên chín tầng mây, hào phóng cực kỳ, bên dưới một trận tiếng cười phụ họa, nhưng vẫn như cũ không dám làm càn.

Mộ Dung Lưu Tôn liếc nhìn Mộc Thanh Dao ngồi một bên, chỉ thấy nha đầu kia vẻ mặt bình tĩnh, uống rượu thưởng hoa, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở danh hoa Long Trảo Thủ trước mặt, Long Trảo Thủ kia, nở thật tươi đẹp, tựa như vuốt rồng, khí phách mười phần.

“Nếu là Thưởng hoa yến, tức có rượu thì không thể không có thơ, không bằng chúng ta hãy làm cho nó mới mẻ một chút.”

Hoàng thượng nói thế đưa tới một ít phản ứng, tâm tình tự nhiên tăng cao không ít, nhất là mọi người thấy hoàng thượng muốn dung hợp bầu không khí, làm sao mà không  phối hợp được, đồng thời lên tiếng trả lời: “Hoàng thượng có lòng.”

“Như vậy để hoàng hậu đến chấp hành đi.”

Mộc Thanh Dao sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu không chút khách khí liếc nhìn Huyền đế bằng đôi mắt lạnh, nam nhân này chuyện đó cũng kéo nàng vào làm gì, hắn không phải là muốn tứ hôn cho Nam An vương cùng Bắc Tân vương sao? Nhìn trúng ai thì trực tiếp ban thưởng qua là được, cái gì mà chỉnh đốn cho mới mẻ, còn biểu nàng chấp hành nữa chứ?

Mộ Dung Lưu Tôn nhìn thấy Mộc Thanh Dao có chút giận, làn sóng biển ẩn sâu dưới đáy mắt nhuộm ý cười dịu dàng.

Không đưa tay đánh khuôn mặt người đang tươi cười, đây là nguyên tắc của Mộc Thanh Dao, nên đành quay đầu nhìn phía Thưởng hoa yến, phát hiện mỗi người thái độ đều có chút cứng ngắc, thần sắc mất tự nhiên, tựa hồ vô cùng câu nệ, không khí trên tiệc cũng cứng lại, thảo nào hoàng thượng kéo nàng vào, nguyên lai muốn cho nàng làm dịu bầu không khí.

Chuyện này cũng rất đơn giản, mâu quang của Mộc Thanh Dao vừa chuyển, hôm nay rõ ràng là Thưởng hoa yến, nhưng chân thật là tứ hôn, nên phải biến nó thành một buổi nói chuyện xem mắt, đã như vậy sao không biến siêu cấp nam nữ cổ đại có cơ hội thân cận đối tượng mà họ muốn, chủ ý đã định, Thanh Dao khóe môi nhếch lên, nở nụ cười như hoa, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, hoàng hậu nương nương dáng vẻ tươi cười đẹp quá.

“Tốt, hôm nay Thưởng hoa yến, chúng ta sẽ chơi trò có tính chất mới mẽ, không phải hành tửu lệnh, cũng không phải ngâm thơ vẽ tranh, mà có một phong cách riêng, hiện tại mời mọi người đổi vị trí của mình một chút, nam nhân cùng nữ nhân chia làm hai bên để ngồi.”

Hoàng hậu nương nương một tiếng đã hạ xuống, ai dám can đảm không tuân theo, tuy rằng không biết nương nương muốn gì, nhưng bầu không khí lập tức bị giao động, người người trên mặt lóe ra vẻ tò mò hưng phấn.

Bên tổ nam tử thì lấy Nam An vương dẫn đầu, lần lượt đếm xuống, Bắc Tân vương gia, Sở Thiển Dực, Liễu Thiên Mộ…

Bên tổ nữ tử thì lấy công chúa Mộ Dung Như Âm dẫn đầu, tiếp theo là Tinh Trúc công chúa, Lý Tiểu Uyển…

Đợi cho mọi người ngồi vào chỗ của mình, Mộc Thanh Dao đang chuẩn bị nói ra quy tắc, thì có một người từ bên cạnh quý phi nương nương Sở Ngữ Yên đứng lên, dịu dàng như nước thi lễ một cái, thanh âm dễ nghe như hoàng oanh vang lên: “Bẩm hoàng hậu nương nương, Tân Nguyệt có thể tham gia trò chơi không?”

Nguyên lai là Tây Môn Tân Nguyệt, đôi mắt Mộc Thanh Dao chớp hai cái, nàng ta là tú nữ, biết rõ đây là tiệc thân cận, vẫn muốn tham gia loại trò chơi này, đến tột cùng là nàng vô tri hay là còn có mục đích khác, chỉ sợ ý của người này nằm ở vế sau, Mộc Thanh Dao cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.

“Nếu Tân Nguyệt cô nương muốn tham gia, như vậy ngồi bên tổ nữ tử đi.”

“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.”

Tây Môn Tân Nguyệt thân hình tinh tế như liễu chậm rãi bước xuống đài cao, đi xuống bên tổ nữ tử, bóng dáng mềm mại của nàng hấp dẫn rất nhiều tầm mắt của mọi người, chỉ sợ kẻ nàng muốn hấp dẫn thật sự là người ngồi ở trên cao kia.

Mộc Thanh Dao khóe môi câu ra cười nhạt, ung dung thản nhiên mở miệng.

“Tốt, phía dưới lắng nghe bản cung bắt đầu nói ra quy tắc, kỳ thực đây là một trò chơi, trò chơi này rất đơn giản, bản cung sẽ ra  một câu đố, các ngươi có thể cướp đáp, ai đáp đúng, có thể hỏi người kia một vấn đề mà trong lòng muốn hỏi nhất, nếu như người kia cự tuyệt trả lời, như vậy người đó phải biểu diễn một tài nghệ, hoặc là hướng người khác xin giúp đỡ, chỉ cần có người chịu giúp đỡ ngươi, thì ngươi có thể qua ải, ngược lại, nếu như cướp đáp chính là nam tử, đồng thời có thể hỏi nữ tử một vấn đề, nếu như nữ tử đáp, có thể quan ải, nếu như không đáp, phạt ba ly rượu.”

Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, bên dưới bầu không khí lập tức sôi động hẳn lên, rất nhiều người trong mắt toát ra đóm lửa nóng cháy, vốn họ đang lo không biết làm cách nào hướng người ái mộ trong lòng để biểu đạt, vừa lúc nương đưa cơ hội này, thổ lộ cõi lòng, rất nhiều người hồi hộp xoa xoa tay.

“Tốt.”

Huyền đế nhìn thấy bầu không khí trước mắt hưng phấn hẳn lên, dung nhan tuấn mỹ nhuộm ý cười, ôn nhuận tựa như một đêm mưa xuân, hoàng hậu ra tay quả nhiên không bình thường, những mũi nhọn chìm sâu lóe ra, lẳng lặng nhìn hết thảy trước mắt.

Thái hậu nương nương ở một góc Thưởng hoa yến, ánh mắt lộ ra run sợ, tuy rằng thù hận nữ nhân trước mắt, thế nhưng nàng phải một lần nữa thừa nhận, suy nghĩ nữ nhân này, thật là bất thường nhưng cũng rất tốt.

“Như vậy bắt đầu đi, mỗi người trước mặt đều có chiếc đũa, người nghĩ ra đáp án có thể  gõ chiếc đũa để trả lời.”

Mộc Thanh Dao một lời vừa xong, mi tâm nhắc lên, liền có một đề, mím môi cười: “Thỏ đánh nhau, đố một thành ngữ.”

Nàng tiếng nói vừa dứt, liền nghe được bên tổ nữ tử truyền đến tiếng gõ, mọi người  nhìn sang, chỉ thấy nữ tử mặc hồng y vừa gõ một cái, lập tức khẩn trương đứng dậy, sắc mặt ửng đỏ, nói năng lộn xộn mở miệng: “Ta, ta không biết, ta là quá khẩn trương, nên gõ sai.”

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, tất cả mọi người đều nở nụ cười, trong nháy mắt, bầu không khí nóng bỏng lên, mọi người cười, nàng kia sắc mặt càng đỏ hơn, Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi trước cứ đứng đấy, nhìn xem người khác, có người nào nghĩ ra câu trả lời hay chưa?”

Có người đánh đũa, chăm chú nhìn sang, thì ra là người của tổ nam, công tử  Sở Thiển Dực của tả thừa tướng, chỉ thấy hắn không nhanh không chậm đứng lên, cười đến vẻ mặt yêu nghiệt.

“Thượng thoan hạ khiêu.”

Không nghĩ tới thằng nhãi lại biết trả lời, Mộc Thanh Dao nở nụ cười, trận đầu báo cáo thắng lợi.

“Trả lời đúng, hiện tại Sở công tử có thể hướng người trong lòng ngươi hỏi vấn đề?”

Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, nữ tử bên này mâu quang của mọi đều sáng lên, lòng dạ của mọi người cực kỳ giống nhau, đôi mắt đều phát sáng, nhìn chằm chằm Sở lang trong cảm nhận, chỉ mong hắn đưa ra câu hỏi sẽ  là mình a, ngay cả hoàng thượng Mộ Dung Lưu Tôn cũng hiếu kỳ, Sở Thiển Dực tuy rằng mang tiếng đào hoa, nhưng đến bây giờ cũng không có cưới vợ, hôm nay Thưởng hoa yến, cũng coi như mập ốm gầy đều có đủ, không biết trong lòng của hắn sẽ là nữ tử như thế nào?

Chỉ thấy Sở Thiển Dực đồng thời nhìn về phía tổ nữ, nhìn từ trước ra sau rồi lại nhìn từ sau ra phía trước, làm mọi người trong lòng hồi hộp không yên, càng ngày càng gấp, cuối cùng  thấy thằng nhãi bộ dạng cợt nhả quay đầu lại nhìn phía Mộc Thanh Dao: “Xin hỏi hoàng hậu nương nương, ta có thể tự phạt ba ly rượu hay không.”

Lời vừa nói ra, trên Thưởng hoa yến, trái tim của mấy nữ nhân này tựa như thủy tinh rơi xuống đất vỡ nát, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, trên Thưởng hoa yến hồng lam lục liễu, cảnh xuân vô hạn, mà yêu nghiệt này lại không một coi trọng chút nào.

Mộc Thanh Dao cũng cảm giác mắt của hắn có phải  quá cao hay không, hoặc là hắn kỳ thực chính là một kẻ đoạn tay áo…

Nhưng nhìn lại ánh mắt của Sở Thiển Dực, tựa hồ lại không giống, bất quá nếu người ta không đồng ý, nàng đương nhiên cũng không bắt trâu phải uống nước, mặt lạnh mở miệng.

“Được.”

Sở Thiển Dực cười dịu dàng ngồi xuống, không coi ai ra gì tự phạt ba chén, hoàn toàn như không thấy ánh mắt thất vọng của bọn nữ tử đối diện.

Đề thứ nhất đã bị Sở Thiển Dực làm hỏng, bất quá vẫn còn có một tiểu thư bởi vì quá khẩn trương đã gõ sai, Mộc Thanh Dao nhìn sang, chỉ thấy trãi qua một phen bị Sở Thiển Dực làm ầm ĩ, tiểu thư kia cuối cùng cũng trấn định lại.

“Tuy rằng ngươi đã gõ sai, thế nhưng nếu đã chơi trò chơi, quy tắc lớn hơn trời, đương nhiên không thể phá hủy, hiện tại có hai lựa chọn, một là hướng người khác xin giúp đỡ, một là tự mình biểu diễn tài nghệ.”

Mộc Thanh Dao nhàn nhạt nhìn bên dưới, người người đều nhìn tiểu thư kia, chỉ thấy nàng diện mạo tú lệ, cử chỉ đoan trang, hơn nữa lúc trước khi đứng lên hình dáng đỏ mặt, đặc biệt đáng yêu, bởi vậy có rất nhiều nam tử nhìn nàng, chỉ thấy nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nam tử đối diện liếc mắt một cái, bắt đầu từ Nam An vương, chỉ thấy Nam An vương gia sắc mặt lạnh so với khối băng không có gì khác biệt, hù được nàng rất nhanh lướt qua, nhìn đến Bắc Tân vương, bởi vì vừa cười xong, hắn tựa hồ ngay cả thở cũng rất khó khăn (TT: hai cái tên em trai của Tôn ca thiệt là….>_<), tiểu thư này ánh mắt lại lướt qua phía Sở đại công tử, nàng cũng không dám nghĩ rồi, cuối cùng nhìn đến cuối hàng, cũng nhìn thấy một người thư sinh hơn người, hơi hợp với tâm ý của mình, liền lấy một ngón tay, bỏ qua xấu hổ khiếp sợ mở miệng. “Có thể mời vị công tử này giúp đỡ ta không?” Mọi người theo tầm mắt của nàng nhìn sang, nam tử kia nguyên lai là bằng hữu của Sở Thiển Dực phủ doãn tử công tử Trương Hàn Sơn, Trương Hàn Sơn đối với tiểu thư này cũng có chút ít chú ý, lập tức tình chàng ý thiếp đứng lên, sảng khoái cung kính mở miệng: “Hàn Sơn nguyện thay tiểu thư tự phạt ba chén, ” nói xong liên tiếp uống ba ly rượu. Trên Thưởng hoa yến nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm, vì Trương Hàn Sơn uống rượu khơi màu lên. Huyền đế ánh mắt u ám, khóe môi vẫn giữ ý cười, Dao nhi chủ ý thật là có chút ý nghĩa, mới chớp mắt liền đã thúc đẩy được một đôi, bất quá hôm nay diễn viên chính là Nam An vương cùng Bắc Tân vương, đáng tiếc hai người hoàng đệ này tuy rằng thân phận cao quý, nhưng nhiều nữ nhân không dám đụng vào, một quá mức lạnh lùng, một vô cùng đơn bạc, thân thể yếu đuối nhiều bệnh, đều không phải giai tế lý tưởng trong cảm nhận của nữ nhân, nhưng mục đích làm Thưởng hoa yến hôm nay, chính là muốn vì hai người bọn hắn chỉ hôn. Mộc Thanh Dao giơ tay lên, tất cả đều im lặng, mọi người biết hoàng hậu nương nương muốn nói đề thứ hai, mọi người nghiên tai lắng nghe. “Cái đuôi ngắn, lỗ tai dài, chỉ ăn món ăn, không ăn cơm, đố một động vật.” Lần này bị thiên kim Binh bộ thị lang Lý Tiểu Uyển đoạt trước, chỉ thấy nàng trấn định đứng lên, không vội không chậm mở miệng: “Bẩm hoàng hậu nương nương, là thỏ.” Mộc Thanh Dao đánh giá thiên kim của Binh bộ thị lang, cử chỉ thanh tao lịch sự, vừa nhìn chính là tiểu thư khuê các, quả nhiên là giáo dưỡng tốt, đột nhiên liền có ba phần hảo cảm, cười gật đầu: “Trả lời đúng, hiện tại Lý tiểu thư muốn hướng ai để hỏi vấn đề? Xin bắt đầu đi.” Lý Tiểu Uyển đôi mắt đẹp vừa chuyển, nhìn về phía những nam tử đối diện, kỳ thực người nàng muốn hỏi nhất là Sở Thiển Dực, thế nhưng Sở đại công tử vừa rồi đã bày tỏ rõ ràng, đối với những nữ nhân các nàng không có hứng thú, nàng hỏi lại hắn tức không phải tự làm mất mặt sao, hơn nữa nàng cũng chưa quên lời dặn dò của phụ thân nàng, Tiểu Uyển, tính mạng của người trong Lý gia chỉ dựa vào một ý niệm của ngươi, ngươi ngàn vạn lần không thể lỗ mãng, nàng còn có cái gì để lựa chon sao? “Ta nghĩ hỏi Bắc Tân vương gia, nữ tử như thế nào mới có thể trở thành tri kỷ của Bắc Tân vương?” Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Tiểu Uyển, chẳng ai ngờ rằng Binh bộ thị lang Lý Tiểu Uyển lại có ý định đối với Bắc Tân vương, lúc này, thái hậu nương nương khó có khi lộ ra một tia mĩm cười, nàng từ đầu tới đuôi luôn mang khuôn mặt khổ qua, lúc này cũng không còn khó chịu như lúc trước, liền lộ ra nụ cười. Lý Tiểu Uyển này là ngưởi nàng vừa ý, hơn nữa cha nàng là Binh bộ thị lang, cũng không có bôi nhọ Lưu Mạch. Ngồi ở trên cao, Mộc Thanh Dao nghiêm túc nhìn Lý Tiểu Uyển, chỉ thấy trong đôi mắt của nàng không có giống như nữ tử đang hướng nhìn người mình quý mến, ngược lại nhìn kỹ, thì có vẻ đau thương, cái loại vội vã bất đắc dĩ này, là cảm giác mà nàng cũng từng có, chính là lúc nghĩ đến phải tiến cung. Chẳng lẽ  Lý Tiểu Uyển không thực sự thích Bắc Tân vương, mà có người áp bức nàng phải làm như vậy, người kia là ai? Mộc Thanh Dao mâu quang vô ý khẽ dời, nhìn phía thái hậu nương nương bên cạnh, chỉ thấy thái hậu không còn vẻ mặt khổ qua thù hằn như lúc trước, trên mặt bây giờ bao phủ ánh sáng rõ ràng, chẳng lẽ Lý Tiểu Uyển làm như vậy là do thái hậu chỉ định, không thể nào. Ở trong thời gian thật ngắn này, mỗi người đều tự định giá một phen, ngay cả hoàng thượng cũng không ngoại lệ, hắc đồng chợt lóe, ánh sáng bắn ra bốn phía, cái vẻ hiểu rõ mọi chuyện ở trong lòng, khí lạnh nhè nhẹ tiết ra ngoài. Bắc Tân vương ở tổ nam tử chậm rãi đứng lên, không biết là bởi vì tốc độ đứng dậy quá nhanh, hay là thật sự thân thể không tốt, lại ho khan mấy tiếng, liên tiếp khụ thêm vài cái mới dừng lại (TT: cái tên này cố ý đây mà  ), rồi ngẩng đầu lên sắc mặt trong suốt trắng bạch như giấy, giống như lúc nào cũng có thể cỡi hạc quy tiên. (TT: éc pó tay) Lý Tiểu Uyển trong lòng nóng như lửa, hận không thể lập tức thu hồi câu hỏi vừa rồi, thế nhưng Bắc Tân vương gia vẫn ôn nhã cười nhạt, mở miệng. “Bản vương sức khỏe không tốt, chỉ cần có ai thật tình muốn làm Bắc Tân vương phi, bản vương không có gì phải ghét bỏ.” Nói xong hướng Lý Tiểu Uyển cười cười, nụ cười kia phù phiếm vô lực, Lý Tiểu Uyển nhìn hắn, cảm giác tựa như nhìn thấy quỷ, đáy lòng thực sự không thể chịu đựng được nữa, chẳng lẽ nàng phải gả cho người nam nhân như vậy, lúc nào cũng có thể vì bệnh mà mất mạng. “Cám ơn, hoàng hậu nương nương, ta đã hỏi xong.” Mộc Thanh Dao lại bắt đầu đề thứ ba: “Sinh tử luân hồi, lần này đố một thành ngữ.” Lần này cướp đáp rất nhanh, quả nhiên là Tây Môn Tân Nguyệt, Tây Môn Tân Nguyệt gõ nhưng không trả lời, muốn nói gì đó rồi lại ngừng, làm cho người ta thấy được bộ dáng xinh đẹp đáng thương, dẫn tới rất nhiều nam nhân nổi lên ý muốn bảo vệ, đều nói nữ nhân làm bằng nước, lời này dùng cho Tây Môn Tân Nguyệt đúng là phát huy tối đa ý nghĩa của nó, thật sự là nhu nhược tựa như nước trong ao hồ, nam tử dù có cứng rắn như hàn băng vẫn bị hòa tan trong đó. Bất quá đối với mục đích của nàng, Mộc Thanh Dao trong lòng biết rất rõ ràng, khóe môi vẫn giữ nụ cười, dịu dàng nhìn nam nhân bên cạnh. Tây Môn Tân Nguyệt làm tất cả, chỉ sợ cũng là vì muốn cho người nam nhân bên cạnh mình chú ý… Chỉ thấy Mộ Dung Lưu Tôn cau mài lại một chút, con ngươi âm u sâu sắc, làm người ta không tìm tòi nghiên cứu được ý nghĩ trong đó. Mà Tây Môn Tân Nguyệt đã nhu thuận uyển chuyển mở miệng: “Bẩm hoàng hậu nương nương, Tân Nguyệt nhất thời nóng ruột, gõ nhanh, kỳ thực Tân Nguyệt còn không có nghĩ ra?” Nếu nàng ta đã nói như thế, Mộc Thanh Dao liền một lần nữa hỏi người khác: “Đề mục này có ai trả lời được không?” Lời của nàng vừa rơi xuống, liền có người gõ lên, một nữ tử dịu dàng động lòng người đứng lên, tuy rằng Thanh Dao không nhận ra cô gái này là thiên kim của người nào, nhưng hoàng thượng lại nhẹ giọng mở miệng: “Nàng là nữ nhi của nội các học sĩ Diệp Quang Chiếu.” Nữ nhân này, Mộc Thanh Dao mâu quang sắc bén đánh giá cẩn thận nàng, vẫn cảm thấy ngoài vẻ dịu dàng động lòng người nàng biểu hiện, dường như có gì đó ẩn giấu, nhưng chăm chú thăm dò, thì cái gì cũng không nhìn thấy. “Tốt, ngươi hãy trả lời, ” Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, Diệp tiểu thư kia lập tức liền trả lời. “Sinh lai tử khứ.” “Diệp tiểu thư muốn đặt câu hỏi với ai?” Mộc Thanh Dao hiếu kỳ xem nữ nhân này muốn hỏi ai, lúc này toàn bộ Thưởng hoa yến rất yên tĩnh, các nam nhân mặc dù không thích nữ nhân này, nhưng cũng hi vọng người nàng hỏi chính là mình, bởi vì đều đó chứng tỏ bản thân mình sức hút tương đối cao… “Tiêm Tiêm muốn hỏi Bắc Tân vương gia, có để ý đến chuyện môn đăng hộ đối hay không?” Diệp Tiêm Tiêm lời nói vừa hỏi xong, cả khuôn mặt hồng như một cái trứng tôm, lời này của nàng thật là trắng trợn, thảo nào mặt đỏ thành như vậy, điều này không phải rõ ràng là có ý muốn gả cho Bắc Tân vương gia sao? Trên Thưởng hoa yến nhất thời vang lên thanh âm xì xầm, rất nhiều nam nhân trong lòng khinh bỉ Diệp Tiêm Tiêm, nhìn nàng lớn lên cũng dáng vẻ đàng hoàn, một bộ dạng tiểu tức phụ, nhưng lại là một nữ nhân tham mộ hư vinh, Bắc Tân vương gia rõ ràng là một con ma bệnh, nàng ta cũng muốn gả, đây không phải là nhìn trúng vào quyền thế của hắn sao? Diệp Tiêm Tiêm nghe được rất nhiều người xì xầm không thôi, thẹn thùng thân thể khẽ run lên, ngay cả những nữ tử bên người nàng cũng kỳ quái nhìn chằm chằm nàng. Lúc này Bắc Tân vương đứng lên, tiếng nói ôn hòa vang lên: “Môn đăng hộ đối giống như gỗ mục.” Câu trả lời đơn giản biểu lộ Bắc Tân vương gia cũng không ngại cái gọi là môn đăng hộ đối, nếu quả thật chú ý đến môn đăng hộ đối, Diệp Tiêm Tiêm kia sẽ không có cơ hội, bởi vì nàng là nữ nhi của nội các học sĩ, nội các học sĩ chỉ là một quan viên tứ phẩm, so với Bắc Tân vương gia, quả thực không xứng, tối đa chỉ có thể làm một trắc phi mà thôi, nữ nhân này to gan hỏi như thế, tức không phải nói là nàng muốn làm chính phi hay sao? Thái hậu nương nương lạnh lùng liếc nhìn hết thảy trước mắt, đối với động tác của Diệp Tiêm Tiêm, rất là khinh thường, chỉ bất quá một nữ nhi của tứ phẩm học sĩ nho nhỏ, dám vọng tưởng làm Bắc Tân vương phi, nằm mơ, nội các học sĩ kia một chút quyền thế cũng không có, làm sao giúp được Mạch nhi của nàng. Dù cho là trắc phi, Mạch Nhi cũng sẽ không muốn nàng ta… Bắc Tân vương gia giải vây cho Diệp Tiêm Tiêm xong hai người liền ngồi xuống, mọi người đem mâu quang dời về phía trên người của Tây Môn Tân Nguyệt đang đứng cuối tổ nữ. “Không biết Tây Môn cô nương là tự mình biểu diễn tài nghệ, hay là mời người hỗ trợ?” Mộc Thanh Dao thanh âm lạnh mỏng, bắt gặp ánh mắt lòe lòe chiếu sáng như biết nói của Tây Môn Tân Nguyệt, đang nhìn thẳng vào hoàng đế ngồi ở trên cao, bất quá trên gương mặt tuấn mỹ của hoàng thượng một điểm biểu tình cũng không có, có thể thấy được hắn không có một chút thương hương tiếc ngọc nào, Tây Môn Tân Nguyệt đáy lòng thất vọng, đương nhiên không muốn bản thân chuốc lấy phiền, mâu quang tùy ý quét nhìn về phía tổ nam tử, rất nhiều nam nhân trên mặt lộ ra khát vọng, bất quá Tây Môn Tân Nguyệt luôn luôn tự cho mình là thanh cao, làm sao mà để ý những nam tử thế tục này, bèn chậm rãi mở miệng. “Tân Nguyệt tự nguyện hiến một khúc.” Lời vừa nói ra, rất nhiều nam nhân thất vọng, nhưng rất nhanh liền nghĩ ra, Tây Môn Tân Nguyệt là tú nữ, không chừng ngày đó được sủng ái, sẽ là sủng phi của hoàng đế, làm sao mà những người như bọn hắn có thể nhúng chàm được, bởi vậy cũng đè nén lại tâm tư không ít, nếu không thể đụng vào, mà có thể nghe được nàng khảy một bản đàn cũng không tồi, nghe đồn tiếng đàn của Tây Môn Tân Nguyệt là số một… “Được ” Mộc Thanh Dao nhàn nhạt phân phó xuống, lập tức liền có một tỳ nữ ôm cầm lên, mặt khác còn có mấy người thái giám đem bàn nâng đến, dọn xong, tỳ nữ kia lả lướt đem cầm đặt ở trên bàn, xoay người đứng ở bên cạnh Tây Môn Tân Nguyệt, vươn tay đỡ nàng đi tới vị trí ở giữa. Tây Môn Tân Nguyệt đàn, Mộc Thanh Dao đã nghe qua, xác thực đàn không tệ, ý nhị mười phần, triền miên cẩn thận… Một trận gió nhẹ phật quá, hoa thơm từng đợt, tiếng đàn vang lên, xa xôi mời gọi, phiêu dật trên toàn bộ Thưởng hoa yến, ở giữa có rất nhiều người nhẹ nhàng nhắm mắt, chìm đắm ở trong âm sắc mênh mông động lòng người. Dưới trời xanh mây trắng, thưởng thức ca khúc tuyệt vời động lòng người như vậy, tình cảnh này, thực sự là làm người ta lưu luyến, tựa như những đợt sóng xao động trong bích hồ, thản nhiên đi vào giấc mộng và không muốn tỉnh lại. Thế nhưng rượu ngon đã uống, khúc hay vừa nghe, một khúc đã kết thúc. Mọi người như vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí du dương uyển chuyển, cho đến khi Tây Môn Tân Nguyệt thanh âm dễ nghe vang lên: “Chê cười.” Mọi người phục hồi tinh thần lại, tiếng vỗ tay như sấm vang rềnh trên bữa tiệc. Tây Môn Tân Nguyệt cao nhã dáng điệu tựa như mình có vẻ may mắn, mâu quang dường như hữu ý vô tình quét nhìn hoàng thượng ngồi ở trên cao, chỉ thấy hoàng thượng hình như cũng nghe được nhập thần, trong lòng không khỏi một trận mừng rỡ, chỉ cần hoàng thượng chú đến nàng, thì mục đích hôm nay của nàng cũng được đền đáp rời, những chuyện còn lại nàng không vội, sau này còn nhiều thời gian. Tây Môn Tân Nguyệt lui xuống, thái giám cũng mang cầm đem xuống. Trò chơi tiếp tục bắt đầu… Có hỏi có đáp, có phạt rượu, có biểu diễn tài nghệ, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, hơn nữa cũng rất kích động, chưa từng được chơi trò chơi thú vị như vậy, vừa thưởng thức ca vũ, lại có thể nói chuyện cùng đối tượng trong lòng, còn có thể thừa cơ thưởng thức phong tư của người khác, mọi người chưa từng nhiệt tình biểu hiện ra ngoài như vậy. Hai canh giờ trôi qua, mọi người đều chơi vui vẻ quên mình. Mộc Thanh Dao thấy hơi mệt một chút, nghĩ ra câu đố cũng không biết đã chết của nàng bao nhiêu tế bào não. Trên Thưởng hoa yến tình hình vừa xem đã hiểu ngay, tổ nam tử người được hoan nghênh nhất chính là Sở Thiển Dực, thứ nhì là Bắc Tân vương, tuy rằng Bắc Tân vương thân thể yếu đuối nhiều bệnh, nhưng thân phận cao quý, hơn nữa hắn lúc trước đã nói, không để ý chuyện môn đăng hộ đối, điều này khiến cho rất nhiều nữ nhân mang ý nghĩ kỳ quái, đương nhiên cũng có đa số người không muốn gả cho một nam tử như Bắc Tân vương. Tiếp theo chính là Liễu Thiên Mộ, còn Nam An vương thì sự hoan nghênh cực kỳ kém, tại sao lại như vậy chứ? Bởi vì tất cả mọi người đều sợ hãi hắn, Trên Thưởng hoa yến hôm nay, từ đầu tới đuôi hắn đều trầm mặt lạnh lùng, làm như ai thiếu hắn tám trăm vạn lượng không bằng, như vậy thì sao có thể làm cho tiểu thư khuê các vừa lòng? (TT: pó tay với Chiêu ca, người ta chạy là phải) Còn tổ nữ tử được hoan nghênh nhất chính là công chúa Mộ Dung Tinh Trúc, bởi vì nàng ngoài hình dáng đáng yêu xinh đẹp, hơn nữa còn dễ gần dễ trò chuyện, làm cho rất nhiều nam tử vừa ý, thứ nhì là Lý Tiểu Uyển cùng Diệp Tiêm Tiêm, và người không được hoan nghênh nhất chính là công chúa Mộ Dung Như Âm cùng Tây Môn Tân Nguyệt, công chúa Mộ Dung Như Âm tư thái cao ngạo, một bộ dáng coi thường người khác, vì thế mặc dù quý vì công chúa, nhưng người khác cũng không dám chọc vào nàng, mà Tây Môn Tân Nguyệt, tuy rằng hình dáng ôn nhu động lòng người, văn võ song toàn, thế nhưng nàng là tú nữ trong cung, ai lại dám tranh nữ nhân cùng hoàng thượng, chẳng phải là không muốn sống nữa sao? Cuối cùng Mộc Thanh Dao tuyên bố: “Lần này trò chơi kết thúc mỹ mãn, tổ nam tử người được hoan nghênh nhất là Sở Thiển Dực cùng Bắc Tân vương, tổ nữ tử được hoan nghênh nhất chính là Mộ Dung Tinh Trúc cùng Lý Tiểu Uyển còn có Diệp Tiêm Tiêm tiểu thư.” Tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người chưa có ý muốn chấm dứt trò chơi, trò chơi này thật mới mẻ độc đáo, hơn nữa chơi thật là vui, hoàng hậu nương nương quả nhiên lợi hại, trong đầu nghĩ những thứ mà người khác còn không có biết đến, nghe nói nàng còn vẽ một loại vũ khí quân sự kêu là lựu đạn. Trên Thưởng hoa yến, hoàng hậu nương nương cũng trở thành là một điều bí ẩn. Trò chơi kết thúc, liền tiến vào cao trào của Thưởng hoa yến lần này là tứ hôn. Đây cũng  là mục đích chính của các tiểu thư công tử quan gia, mọi người cũng biết lần Thưởng hoa yến này ai cũng có mục đích, trước lúc vào cung, các gia trưởng của mỗi người đều đã ân cần dạy bảo rất nhiều lần sự tình quan trọng này, vì thế những người này ai mà không biết, ai mà không hiểu. Mộc Thanh Dao rốt cuộc cũng thành công rút lui, kế tiếp chính là chuyện của hoàng thượng, không có quan hệ tới nàng, hơn nữa thật là mệt chết nàng, miệng khô lưỡi khô phải nâng chén trà lên, vừa uống vừa xem kịch vui, nếu như nàng dự đoán không lầm, thái hậu chắc chắn đã có tính toán, chuyện kế tiếp sợ rằng so với làm trò chơi còn kịch liệt hơn nhiều. Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn hắc đồng sắc bén quét mắt nhìn mọi người trên Thưởng hoa yến một cái, cuối cùng mâu quang rơi xuống trên người Bắc Tân vương. “Thưởng hoa yến hôm nay là vì Nam An vương gia cùng Bắc Tân vương gia mà tổ chức, hai vị vương gia đã đến tuổi kết hôn, trẫm thân là huynh trưởng bọn họ, có nghĩa vụ vì bọn họ nạp phi.” Hoàng thượng tiếng nói vừa dứt, Nam An vương cùng Bắc Tân vương đồng thời đứng lên: “Tạ ơn hoàng huynh ưu ái.” “Ngồi xuống đi, ” Mộ Dung Lưu Tôn trên gương mặt tuấn mỹ vẫn giữ ý cười, xua tay ý bảo hai vị hoàng đệ ngồi xuống, lập tức thương cảm hỏi Mộ Dung Lưu Mạch. “Hoàng đệ lần này có đối tượng vừa ý chưa?” Bắc Tân vương gia Mộ Dung Lưu Mạch lần thứ hai đứng lên, ưu nhã ôn nhuận lên tiếng: “Làm phiền hoàng huynh đã bận lòng, chuyện của thần đệ toàn bộ do hoàng huynh làm chủ.” Trên Thưởng hoa yến yên tĩnh không tiếng động, mọi người mở to hai mắt nhìn hết thảy, xem Bắc Tân vương phi sẽ rơi vào nhà nào, cuối cùng nhất trí cho rằng, người có khả năng nhất là thiên kim Binh bộ thị lang Lý Tiểu Uyển, bất luận tài mạo hay tâm tính đều là nhất đẳng nhất, ngoài nàng sợ rằng khó có người nào, thế nhưng từ xưa đến nay quân tâm khó dò, ai cũng không dám tự tiện suy đoán xem hoàng thượng sẽ đem ai tứ hôn cho Bắc Tân vương. Bắc Tân vương gia lời nói vừa rơi xuống, ánh mắt của hoàng thượng nghiêm nghị cũng nhạt bớt một ít, khóe môi câu ra nụ cười. “Như vậy để…?” Hoàng thượng lời còn chưa nói xong, thái hậu nương nương vẫn im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên lên tiếng, từ ái mở miệng: “Hoàng nhi, ai gia nhìn thấy thiên kim của Binh bộ thị lang Lý Tiểu Uyển cũng không tệ, hay đem nàng ban cho Mạch Nhi đi, để cho nàng làm Bắc Tân vương phi, đứa nhỏ này bất luận là tâm trí hay tài mạo cũng sẽ không làm bẽ mặt Mạch nhi, “ Thái hậu lời nói vừa rơi xuống, ánh mắt hoàng thượng đột nhiên u ám, khóe môi nở nụ cười chậm rãi biến mất, mâu quang thay đổi nhìn về phía thái hậu, hơi có chút giận dỗi, cuối cùng cũng không có nói gì, quay đầu nhìn về phía Lý Tiểu Uyển bên tổ nữ tử, chỉ thấy Lý Tiểu Uyển sắc mặt có chút tái nhợt, chậm rãi đứng lên, dịu dàng mở miệng: “Tiểu Uyển tạ ơn thái hậu nương nương nâng đỡ.” Hoàng thượng thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên. “Lý Tiểu Uyển, ngươi đối với dược thiện có nghiên cứu không?” Trên Thượng hoa yến tất cả mọi người đều nghe được hoàng thượng đã bắt đầu tức giận, rõ ràng là do thái hậu can thiệp vào chuyện của hoàng thượng, làm cho hoàng thượng mất hứng, lúc này ai cũng không dám nói chuyện, thở cũng không dám thở mạnh, đối với câu hỏi của hoàng thượng có chút khó hiểu. Lý Tiểu Uyển khủng hoảng cúi đầu đáp lời: “Bẩm hoàng thượng, Tiểu Uyển xưa nay không có tiếp xúc mấy thứ này.” Lý Tiểu Uyển vừa nói xong, hai hàng lông mài của Mộ Dung Lưu Tôn nhướng lên, mâu quang khiếp người dời về phía thái hậu: “Mẫu hậu, Lý Tiểu Uyển ngay cả dược thiện cơ bản nhất cũng không biết, làm sao chiếu cố Bắc Tân vương, thân là Bắc Tân vương phi điều kiện hàng đầu là phải hiểu dược lý, y lý, như vậy mới có thể giúp thân thể hoàng đệ tốt hơn.” Thái hậu vừa nghe, biết hoàng thượng không muốn đem Lý Tiểu Uyển ban cho Bắc Tân vương, tâm trạng có chút hoảng hốt, vội vàng mở miệng: “Nàng có thể học mà, cũng không phải chuyện khó khăn gì.” “Mẫu hậu?” Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm đã nặng nề vài phần, rõ ràng là không đồng ý lời nói của thái hậu. “Hoàng đệ luôn luôn thân thể yếu đuối nhiều bệnh, lần này nạp phi, trẫm đã chuẩn bị tìm cho hắn một người có thể chiếu cố hắn, không phải là vì môn đăng hộ đối bề ngoài gì đó, hi vọng mẫu hậu vì thân thể của hoàng đệ mà suy nghĩ.” Mộ Dung Lưu Tôn lời lẽ nghiêm khắc chính nghĩa mở miệng, gương mặt tuấn mỹ lông mài ngưng tụ thành sương trắng mùa thu, con ngươi nổi lên bách hải kinh đào (sóng lớn ở biển cả), bắt đầu khởi động dồn dập. Trên Thưởng hoa yến, rất nhiều người tán thưởng trí tuệ anh minh của hoàng thượng, không chú trọng những thứ bề ngoài, nhưng thái hậu nương nương lại làm cho người ta thất vọng, biết rõ thân thể con trai không tốt, mà chỉ lo những tục lệ môn đăng hộ đối này. Thái hậu sắc mặt tái nhợt, cắn chặt răng, không nghĩ tới hoàng thượng lại nhìn thấu trong lòng của nàng, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Lý Tiểu Uyển, chỉ cần nàng nói dù chết cũng phải gả cho Bắc Tân vương gia, mặc dù không phải chính phi, cũng sẽ không thiếu vị trí trắc phi, sau này nàng sẽ bồi thường cho nàng ta, thái hậu đem tất cả tâm tư đặt ở trên người Lý Tiểu Uyển. Thế nhưng tâm tư của Lý Tiểu Uyển vốn không ở trên người Bắc Tân vương, người nàng muốn nương tựa chính là Sở công tử, tuy rằng hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, nhưng bất kể là ai, so với Bắc Tân vương vẫn dễ chịu hơn, nàng muốn gả cho một nam nhân khỏe mạnh, chuyện này không phải là lỗi của nàng. Thưởng hoa yến lâm vào vắng vẻ, hoàng thượng thanh âm lãnh chìm lần thứ hai vang lên. “Diệp Tiêm Tiêm, trẫm nghe Diệp học sĩ nói qua, ngươi tinh thông dược lý, còn hiểu phương pháp châm cứu, chuyện này có thật hay không?” Nguyên lai người hoàng thượng vừa ý chính là nữ nhi của tứ phẩm nội các học sĩ Diệp Quang Chiếu, Diệp Tiêm Tiêm, không nghĩ tới Diệp Tiêm Tiêm là một tiểu thư khuê các, lại hiểu dược lý cùng châm cứu, thật là xuất chúng ngoài sức tưởng tượng của mọi người, chỉ thấy Diệp Tiêm Tiêm nghe câu hỏi của hoàng thượng, cuống quít cung kính đứng dậy, cẩn thận đáp lời. “Dạ, hoàng thượng.” Diệp Tiêm Tiêm tiếng nói vừa dứt, mọi người liền hiểu rõ, Bắc Tân vương phi rơi vào trong tay Diệp gia là điều không cần hoài nghi, nhìn thái hậu lần nữa, sắc mặt có vẻ lo lắng, khóe môi nhếch lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Tiêm Tiêm, không nghĩ tới sẽ là nữ nhi của nội các học sĩ, gia thế của nàng ta như vậy, làm sao xứng đôi với vương gia, hoàng thượng thực sự là có dụng ý xấu mà. ” Nữ nhi của Nội các đại học sĩ Diệp Quang Chiếu, Diệp Tiêm Tiêm tú ngoại tuệ trung, nay tứ hôn cho Bắc Tân vương làm chính phi, Khâm Thiên giám chọn ngày thành hôn.” “Tạ ơn hoàng thượng, ” Diệp Tiêm Tiêm đoan trang mở miệng.

Chọn tập
Bình luận