Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 91-3

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh của Huyền đế quét mắt nhìn một vòng, trong đám người này đều là quan văn, bản tính nhát gan, gặp phải cảnh tượng giết người, liền lắc đầu lẫn trốn như chuột, thì cũng là chuyện bình thường, chỉ cần không để quấy rầy hắn là tốt rồi, Huyền đế khóe môi câu ra nụ cười lạnh lẽo.

“Tất cả đứng lên đi, hôm nay việc Bắc Tân vương đại nghịch bất đạo, các vị thần tử đều đã tận mắt nhìn thấy.”

“Dạ, chúng thần tận mắt nhìn thấy, không ngờ người mà ai cũng cho rằng thân thể yếu đuối nhiều bệnh Bắc Tân vương, võ nghệ lại siêu quần, hơn nữa còn lập kế cho tân vương phi ám sát hoàng thượng, muốn mưu triều đoạt vị”. Bên dưới một mảnh thanh âm phẫn nộ lang lảnh vang lên, Huyền đế thoả mãn gật đầu, phất phất tay: “Tất cả đứng lên đi.”

“Tạ ơn hoàng thượng.”

Mọi người đứng dậy, chia thành hai bên, chỉ thấy lúc này trong trong ngoài ngoài Bắc Tân vương phủ chẳng những có ngự lâm quân, còn có phòng vệ quân của kinh thành, đem tất cả hạ nhân trong ngoài vương phủ đều bắt hết, tiếng kêu khóc không ngừng vang lên, họ không ngờ Bắc Tân vương phủ lại cất giấu bí mật lớn đến như vậy…

“Hồi cung”, thanh âm âm ngao của hoàng đế vang lên, các đại thần sẽ đều khom lưng cung tiễn Đế hậu: “Cung tiễn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”

Nam An vương dẫn theo một nhóm người bảo vệ hoàng thượng cùng hoàng hậu rời khỏi đó, đi theo phía sau là một đám đại quan trong triều, mọi người đều vây quanh hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương để rời khỏi Bắc Tân vương phủ, trước cửa phủ một hàng thiết kỵ cao to đang đứng đợi, đội danh dự vẫn dừng lại ở nguyên vị trí cũ, chỉ là trên mặt của mỗi người đều bao phủ vẻ bất an hoảng loạn, không ngờ Bắc Tân vương gia lại dám ám sát hoàng thượng, một đại hôn tốt lành, lại biến thành quang cảnh như vậy, thật là làm cho người ta thấy thê lương, hơn nữa mọi người chẳng ai ngờ rằng, Bắc Tân vương lại ẩn giấu một thân võ công, còn nuôi thêm một nhóm lớn tử sĩ, hiện giờ xem ra, chuyện của Nguyệt Giác tự thực sự có liên quan đến Bắc Tân vương  nhưng trãi qua sự kiện lần này, Bắc Tân vương vĩnh diễn không có cơ hội trở mình….

Trước liễn xa cao to hoa lệ, Huyền đế một thân long bào đang bước lên trong tiếng hoan hô của mọi người, Mộc Thanh Dao từ đầu tới đuôi vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả, đáy lòng nàng bị kinh ngạc cực đại, chẳng ai ngờ rằng, hoàng thượng đã sớm bắt đầu bố cục, tất cả những gì diễn ra trong ngày đại hôn hôm nay, nàng đều nhìn rõ ràng, tân nương chắc chắn là người của hoàng thượng, nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, hoàng thượng sợ Bắc Tân vương án binh bất động, vì thế đã tìm một ngòi nổ, chính là tân nương Diệp Tiêm Tiêm, hoặc nàng ta căn bản không phải là thiên kim của phủ học sĩ, mà chính là thủ hạ ám vệ của hoàng thượng, giả mạo tân nương để gả cho Bắc Tân vương.

Đợi đến lúc đại hôn, sẽ ám sát hoàng đế, mà thân phận hiện tại của tân nương là Vương phi của Bắc Tân vương phủ, nếu ám sát hoàng thượng đương triều, chứng tỏ Bắc Tân vương muốn mưu triều đoạt vị, cho dù Bắc Tân vương không có ra tay, nhưng chỉ cần tân nương tử một ngụm cắn chặc khai ra do Bắc Tân vương sai khiến, thì Bắc Tân vương cũng sẽ bị bắt giam vào đại lao, Bắc Tân vương cũng hiểu rõ điểm này, cho nên mới bị ép phải xuất thủ, mà ở giữa hoàng thượng đã thiết kế sẵn hố bẫy trong đó.

Không chỉ có thể diệt trừ cái đinh trong mắt Bắc Tân vương, đều quan trọng nhất là có rất nhiều thần tử chứng kiến, Bắc Tân vương dù có miệng cũng đừng hòng biện giải, dù có giả bộ cũng đều không được, xem ra hắn chắc chắn sẽ chết mà không thể nghi ngờ.

Liễn xa rời đi trong tiếng cung tiễn của các vị đại thần, nó chậm rãi ly khai Bắc Tân vương phủ.

Phía trước vẫn là thiết kỵ binh, rồi đội danh dự, nhưng đã không còn khí thế cao hứng đầy màu sắc như lúc trước, hiện giờ nó mang theo một cỗ gió lạnh với hơi thở tử vong, ngay cả người của đội danh dự cũng không dám đàn ra âm điệu lớn nữa, cả một đội ngũ đông người chậm rãi di chuyển, hướng về phía hoàng cung mà đi…

Trong Liễn xa, gương mặt tuấn dật của Huyền đế, đã giãn ra, mặt mày đều nhuộm ý cười, dịu dàng ấm áp.

Hắn rốt cuộc đã loại bỏ được tâm phúc đại họa, có thể nào không vui sao, liền quay đầu nhìn Mộc Thanh Dao ở bên cạnh, hoàng hậu từ đầu tới đuôi cũng không nói một câu nào: “Dao nhi làm sao vậy?”

“Hoàng thượng mưu kế thật là sâu, nếu như đã có kế hoạch chu đáo như vậy, lúc đầu vì sao phải sát hại người vô tội của Tô gia chứ?”

Mộc Thanh Dao nhíu mày, trong đôi mắt đầy ý nghĩ lạnh lùng, hoàng đế sâu xa khó lường như vậy, làm cho nàng kinh hãi như rơi vào hố sâu, không biết một giây sau hắn sẽ nghĩ cái gì, làm ra cái gì? (TT: ở gần người thông minh quá cũng mệt mỏi, ta hiểu tâm trạng của tỷ)

Mộ Dung Lưu Tôn nhìn thấy bộ dạng và giọng điệu bất hoà của Mộc Thanh Dao, tâm tình cao hứng nhanh chóng thu lại rất nhiều, bàn tay thon dài nhấc lên, nắm lấy bàn tay trắng nõn của Mộc Thanh Dao, trong ánh mắt lộ ra sự chân thật: “Dao nhi, hoàn cảnh từ nhỏ lớn lên của trẫm không giống với ngươi, vì thế mặc kệ là chuyện gì cũng phải sắp đặt trước cho tốt, ở trong hoàng cung, chỉ có cách so với người khác nghĩ xa hơn một chút, sâu hơn một chút, thì mới có thể bảo đảm bản thân mình sẽ không chết.”

Trong lời nói của hắn mang theo vẻ đau xót, tựa hồ có một số việc cũng không phải hắn muốn làm như thế.

“Từ nhỏ trẫm phải chịu nhiều thương tổn của người khác mang lại, đều may mắn mà vượt qua, nếu như không phải trẫm nghĩ suy nghĩ nhiều suy nghĩ xa, chỉ sợ sớm đã bị người ta hãm hại.”

Mộc Thanh Dao khẽ giật mình, nghe giọng nói trầm thống của hắn, đáy lòng nàng đau đớn như xé rách, nhưng bên trong sự đau đớn này, đồng thời cũng rất hoảng sợ, khi đó hoàng thượng mới bao nhiêu tuổi đây, chắc khoản mười mấy tuổi, một đứa trẻ mười mấy tuổi đã có thể nghĩ sâu như vậy, bậc tâm kế này người bình thường sao có thể so sánh được, hắn thành khẩn thật tình như vậy đối đãi với mình, chẳng lẽ không phải chỉ là một ván cờ sao? Nàng không giống với người khác, đối với tình yêu rất chấp nhất, theo đuổi sự hoàn mỹ, cho nên mới dẫn đến bản thân bị hồn xuyên đến thời không này, nếu như lúc này nàng lại rơi vào trong ván cờ của nam nhân này thiết kế, thì chính bản thân nàng sẽ không thể tha thứ cho mình.

“Hoàng thượng” nhưng mà khi nghe hắn kể lại chuyện xưa làm cho người ta đau xót, nàng vẫn sẽ vì hắn mà đau lòng.

“Dao nhi, không có việc gì, hiện tại trẫm rốt cuộc cũng vén được mây mù để thấy mặt trời mọc, biết hung thủ sát hại mẫu hậu, còn trừ đi kẻ ẩn nấp trong bóng tối Mộ Dung Lưu Mạch, hơn nữa trẫm vẫn còn có nàng bên cạnh” Mộ Dung Lưu Tôn nói xong lời nói cuối cùng, trên mặt thần thái động lòng người, một đôi mắt phượng hẹp dài bao phủ ánh sáng nóng bỏng, bàn tay to nắm chặt tay Mộc Thanh Dao.

“Sau này, chúng ta sẽ tương thân tương ái ở cùng một chỗ.”

Nói xong, tay hắn nhấc lên kéo Mộc Thanh Dao qua tựa ở trước ngực của mình, Mộc Thanh Dao động cũng không có động, sự cao hứng của hắn đã lây sang nàng, nhẹ nhàng nằm ở trước ngực của hắn, nghe tiếng tim đập hắn ùm ùm, mạnh mẽ và hữu lực như vậy, hiện tại, vẫn là yên tĩnh để hưởng thụ hết tất cả đi, nên nàng nhẹ nhàng khép lại hai mắt.

Bên trong liễn xa, gió thổi nhộn nhạo, một mảnh nhu hòa.

Đội ngũ cuồn cuộn bước đi trên phố xá náo nhiệt, chỉ nghe được bên tai âm thanh ầm ỹ không ngừng, rất nhiều lời nói có thể nghe rõ ràng.

“Biết không? Bắc tân vương tạo phản, còn muốn giết hoàng thượng?”

“Không phải nói hắn là tay trói gà không chặt sao?”

“Đều là giả thôi, tâm cơ thật đáng sợ a, may là hoàng thượng chúng ta anh minh, mang đến rất nhiều người để hộ giá, hơn nữa Tây Môn tướng quân cũng đúng lúc chạy tới.”

“Nguy hiểm thật a.”

Mộ Dung Lưu Tôn nghe được lời nói như vậy, nhẹ nhắm mắt lại, lông mi dài run run, để che giấu mũi nhọn lợi hại như đao trong ánh mắt hắn.

Liễn xa thuận lợi vào cung, Mộ Dung Lưu Tôn đem Mộc Thanh Dao đưa về Phượng Loan cung, còn sủng nịch dặn dò nàng: “Dao nhi, trẫm đi xử lý chuyện của Bắc Tân vương, buổi tối trẫm sẽ tới tìm nàng” đáy mắt hắn nóng cháy như lửa đỏ, thấy vậy Mộc Thanh Dao vội vàng quay đầu nhìn về nơi khác, mâu quang của nam nhân này, dường như muốn ăn thịt người. (TT: muốn ăn tỷ đó mà)

Đợi đến khi liễn xa rời khỏi, Mai Tâm đã dẫn theo một đám người vọt tới, kỳ quái truy vấn: “Các người sao trở lại nhanh như vậy, không phải đi tham gia hôn lễ của Bắc Tân vương gia sao?”

Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lại, cũng không muốn nói nhiều, chuyện xảy ra ngày hôm nay, thực sự đã gây cho nàng kinh ngạc rất lớn, vì thế nàng mới hiểu rõ hoàng thượng hơn, tâm tư cẩn mật kỹ càng, điều này làm cho nàng cảm nhận được sự bất an, dạng người như hắn mà trong chuyện cảm tình lại không hiểu rõ ràng, chuyện xảy ra đêm đó, nàng vẫn còn nhớ rõ, một nam nhân tuấn mỹ bất phàm, cơ trí khôn khéo như hắn vậy, cũng có lúc chân tay luống cuống, nàng thật không biết bản thân mình có nên tin hắn không.

Chọn tập
Bình luận