Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 94-3

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

“Tiễn khách, ” thanh âm cắn răng kèm theo sự lạnh lùng âm trầm.

Lục quốc sứ thần lui ra ngoài, hoả tốc rời khỏi hoàng cung, mỗi người đều trở về quốc gia mình, tốt nhất là bẩm báo với quân hoàng của họ tình trạng vừa đột ngột phát sinh này, có thể đây là cơ hội để chuyển biến tình thế, nữ tử như vậy, có thể lợi dụng thì cứ lợi dụng, lúc không thể lợi dụng, tuyệt đối không thể giữ lại…

Lưu Ly cung đại điện.

Nam An vương là người đầu tiên lên tiếng chất vấn, khuôn mặt luôn băng lãnh, hiếm khi nổi lên chút dao động như lúc này, đôi mắt đen tuôn trào gợn sóng.

“Hoàng huynh, sao lại xảy ra chuyện này? Hoàng hậu vì sao rời khỏi cung?”

Người thứ hai là Mộc Ngân cũng đứng lên, mài nhíu lại hiện lên vẻ khó tin: “Dao nhi đang yên ổn tốt lành, tại sao có thể hưu đế chứ? Nàng không phải là đứa nhỏ không biết chừng mực.”

Hắn nhớ kỹ nàng đã đồng ý với hắn, cố gắng giúp đỡ hoàng đế, hơn nữa cho tới bây giờ nàng làm rất khá, Huyền Nguyệt nội hoạn đã trừ, trong đó không thể không có công lao của nàng.

Những đại thần khác cũng không dám thở mạnh ra ngoài, mỗi người đều nhìn ra, sắc mặt hoàng thượng khó coi đến cỡ nào.

Trên khuôn mặt tuấn dật bị bao phủ bởi cơn lôi đình thịnh nộ, đôi mắt đen hiện lên hàn băng, vung tay ra, tất cả đồ vật trên bàn bên cạnh đều bay ra ngoài, tiếng loảng xoảng vang lên, đồ sứ ở trong tay của hắn đã bị đánh nát đồng thời cũng làm mình bị thương, từng giọt máu tích tích rơi trên mặt đất.

“Hoàng thượng, ngươi bị thương?”

A Cửu kinh hô, đau lòng đi tới muốn trợ giúp hắn xử lý vết thương, đáng tiếc đôi mắt hoàng đế âm ngao, vừa kéo tay lại, vừa lạnh lùng nhìn những gương mặt dưới đại điện.

“Trẫm cũng muốn biết đã có chuyện gì xảy ra? Hôm qua nàng vẫn đang rất tốt, làm sao chỉ trong một đêm lại nghĩ ra việc này?”

Mộ Dung Lưu Tôn nói xong, nhớ tới đêm qua, nàng tựa hồ có chút gì đó không giống với ngày thường, nhưng mà không giống ở chỗ nào? Dường như lúc nằm trong lòng hắn nàng có chút cứng ngắc, khi đó hắn đang nói sẽ dâng Tây Môn Tân Nguyệt tiến cung, chẳng lẽ nàng không đồng ý hắn phong Tây Môn Tân Nguyệt làm phi, hay là?

Hoàng đế lại nghĩ tới gương mặt nàng ôn nhu nói với hắn một câu, hoàng thượng, tối hôm qua, Dao nhi nằm mộng, mơ thấy trên đời này lại có người suốt đời nhất thế một đôi người, chẳng lẽ nàng hi vọng trong hậu cung rộng lớn này chỉ có hắn và nàng?

Đại điện rơi vào vắng lặng.

Ngoài cửa điện lần thứ hai có một thái giám chạy vào: “Bẩm hoàng thượng, có ngự y cầu kiến.”

“Tuyên” trên đại điện sát khí sưu sưu, hoàng thượng đã sắp không khống chế được tâm tình, nên không ai dám nói nhiều thêm một câu, chỉ đăm đăm nhìn hoàng đế ngồi trên cao, không biết có phải bị hoàng hậu hưu phu nên tức giận, hay do hoàng hậu đi, mà thương tâm.

Tiểu thái giám vừa lui ra ngoài, ngự y đã nhanh chóng tiến vào, trong đại điện áp lực không khí rất thấp, ngự y run như cầy sấy, cẩn thận từng li từng tí quỳ xuống: “Bẩm hoàng thượng, hôm qua thân thể hoàng hậu nương nương có chút khó chịu, vì thế đã tuyên thần đến chuẩn mạch cho nàng, kết quả, kết quả?”

Lời kế tiếp ngự y không dám nói, hơi sợ hãi một chút, hắn sợ hoàng thượng sẽ phát cuồng, nghe nói không thấy nương nương đâu.

“Nàng làm sao vậy?” Hoàng đế khẩn trương lên, chẳng lẽ Dao nhi sinh bệnh?

“Hoàng hậu nương nương mang thai.” Hắn cố dùng hết sức lực mở miệng, hoàng đế ngồi trên cao trong nháy mắt con ngươi mở lớn, nhuộm đầy kinh hỉ, cả khuôn mặt không còn âm ngao như trước, mà giống như đoá hoa tháng ba, chói mắt đến không nói nên lời.

Bên dưới vang lên một mảnh thanh âm vui sướng: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, mừng đã có long chủng.”

Mộ Dung Lưu Tôn không ngờ chuyện mà bản thân mình thực sự nghĩ thầm, Dao nhi quả nhiên thực sự mang thai, hắn nhớ kỹ lúc hôm qua khi nhìn thấy nàng, nàng tựa hồ cao hứng khác thường, dường như có chuyện muốn nói, thế nhưng về sau khi biết hắn muốn nạp phi, nên không nói gì nữa, chỉ nói mệt mỏi, thì ra là nàng mang thai, lúc đó, nàng thật sự rất cao hứng, nghĩ đến đây, hoàng thượng ảo não không ngớt, tại sao bản thân mình lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.

Người có quyền thế thường có một điều tốt, chính là kiếm kẻ chết thay, trong cơn phẫn nộ mâu quang của hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm ngự y đang quỳ bên dưới, giận dữ thở ra khí lạnh quát lên.

“Ngươi thật to gan, hôm qua chẩn mạch biết hoàng hậu mang thai long loại, vì sao không bẩm báo?”

Trên đại điện, mọi người đồng loạt nhìn về phía ngự y già nua, đang không ngừng lao mồ hôi, đôi môi run run, cơ hồ sẽ nhanh chóng ngất xỉu, sau đó mọi người đều đồng tình với hắn, nhưng không dám lắm miệng a, hoàng đế bây giờ còn đang nổi giận, hoàng hậu hưu hắn, từ cổ chí kim còn chưa từng nghe qua chuyện hoàng thượng bị hưu, nhưng chuyện này bây giờ lại lưu lạc tới trên đầu hoàng thượng, bất quá phỏng chừng đó là hoàng thượng tự tìm.

“Hoàng thượng, hoàng thượng?” ngự y kia bởi vì hoảng sợ, hơn nữa tuổi lại lớn, nói cũng nói cũng không rõ ràng, chỉ kêu lên hai câu, đã bắt đầu thở hổn hển, cuối cùng cũng dùng hết sức lực cuối cùng để nói ra: “Hoàng hậu nương nương không cho lão thần nói, nương nương nói muốn chính miệng đem hỉ sự này nói cho hoàng thượng.”

Ngự y lời nói vừa rơi xuống, mọi người lần thứ hai đem tầm mắt dời về phía hoàng thượng, Nam An vương cũng nhịn không được nữa, thốt ra.

“Hoàng thượng hôm qua người đã cùng nương nương nói cái gì? Có thể làm cho nương nương dưới cơn nóng giận mới làm ra loại chuyện thế này? Còn rời cung đi ra ngoài.”

Đây là chuyện hiện nay mọi người muốn biết nhất, hoàng thượng làm chuyện gì, mà khiến hoàng hậu nương nương nổi giận, bằng không vẫn đang tốt lành, vì sao lại muốn mở miệng hưu phu ra cung, mọi người chỉ cần vừa nghĩ tới hoàng hậu mang long thai, ở bên ngoài lưu lạc không nơi để sống yên ổn, liền cảm nhận được ba phần thê lương, Thượng Quan Hạo kia sẽ không bỏ qua cho nương nương, lúc này nương nương không đang phải rất nguy hiểm sao, sắc mặt mỗi người đều âm u không ánh sáng.

Tả tướng Mộc Ngân đôi mắt càng mang vẻ sầu lo, hôm nay hắn một đường từ trong nhà đến đây, nữ nhi căn bản không có về nhà, điều này chứng tỏ nàng sẽ không quay lại Mộc gia, nàng đã mang thai, thì sẽ đi chỗ nào đâu?

“Trẫm nói phong Tây Môn Tân Nguyệt làm phi, hoàng hậu cũng đồng ý.”

Hoàng đế lời vừa nói ra, trong đại điện có vài người xuýt xỉu, đáy mắt đều không vui, hoàng thượng thực sự là hồ lý hồ đồ, hoàng hậu đang mang thai long chủng, ngươi vội vàng nạp phi cái gì, nếu là nữ nhân nào cũng đều phẫn nộ, chỉ bất quá hoàng hậu kịch liệt một tí thôi, quăng luôn hoàng đế.

“Thần đệ cáo từ, ” Nam An vương nổi giận, sắc mặt trầm xuống, đôi mắt đen so với sương tuyết vào đông còn lạnh lùng hơn, xoay người đứng dậy cáo an, cũng không chờ đợi hoàng thượng nói cái gì, vung tay áo choàng ly khai.

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đáy lòng dâng lên một trận sầu lo, nương nương xuất cung lúc này, là rất nguy hiểm, lục quốc sứ thần đều biết nàng xuất cung, phải làm sao bây giờ a? Xem ra phải nhanh một chút tìm ra nàng mới được, vẫn nên ở trong hoàng cung mới an toàn.

Đại điện thượng, Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng trầm mặt nhìn Nam An vương phủi áo mà đi, trong đôi mắt đen của hoàng thượng tràn đầy lửa giận, lúc nào cũng có thể đốt đám người trên đại điện thành tro, u ám giận dữ nhìn chằm chằm bọn thần tử bên dưới, tựa hồ bọn họ mà nói thêm một câu nữa thôi, là hắn nổi trận lôi đình, hắn cũng không muốn phát sinh chuyện này a, nếu như biết Dao nhi không thích hắn cho Tây Môn Tân Nguyệt tiến cung, hắn sẽ bồi thường cho Tây Môn gia thứ khác, nhưng ai biết nàng lại vô thanh vô tức bỏ đi, còn hưu phu nữa?

Nghĩ đến đây thì trong lòng hoàng thượng lại đau, đồng thời cũng phẫn nộ, còn có xóa sạch sự tàn bạo nữa.

Hắn, Huyền đế trong mắt thế nhân, tự nhiên bị một nữ nhân hưu (TT:), còn ở trước mặt của lục quốc sứ thần (TT: cái này là tại Ca đem đọc trước mặt nhiều người làm dzì), chỉ sợ tin tức này, đã mau chóng truyền khắp lục quốc, thực sự là đau đầu mà.

Dao nhi, nếu như ngươi trở về, trẫm nên xử trí ngươi như thế nào đây?

Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi lắng động, tựa như đang hóa thành sương mù, làm cho người ta nhìn không ra nói không rõ, hắn vung tay lên lạnh lùng lạnh phân phó.

“Đều đi xuống đi.”

“Dạ, hoàng thượng, ” các vị đại thần đứng dậy, đều thở dài một hơi, lão ngự y đang co quắp té trên mặt đất cũng thật vất vả thở hổn hển một hơi, giật lộn đứng dậy, trốn ở bên trong chúng đại thần rời khỏi Lưu Ly cung.

Lưu Ly cung an tĩnh lại.

Cả điện trống vắng, A Cửu vội vàng phân phó tiểu thái giám mang tới một hòm thuốc, tự mình xử lý vết thương cho hoàng thượng và bôi thuốc.

Hoàng thượng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đáy mắt quấn quýt, cô đơn, còn có lăng hàn, âm ngao, ngàn vạn cảm xúc cứ chuyển động ở trong đó, có thể nhìn sắc mặt thay đổi của hắn là biết, nó thay đổi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lạnh lùng mệnh lệnh cho A Cửu.

“Lập tức tuyên chỉ cho Nam An vương, bảo hắn xuất cung đi tìm hoàng hậu nương nương, nhưng cần phải đi trước lục quốc một bước, đừng để họ tìm được tung tích của nàng, trẫm không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì?”

“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu lĩnh mệnh đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa đại điện, đã nghe được từ chỗ ngồi trên lại vang lên thanh âm dịu dàng sâu đậm: “Phân phó Nam An vương, nếu như đã gặp nàng, hãy nói, chỉ cần nàng trở về, tất cả rồi sẽ tốt.”

Nếu như nàng thực sự không đồng ý nạp Tây Môn Tân Nguyệt làm phi, hắn sẽ tứ hôn cho Tây Môn Tân Nguyệt một lần nữa, nhưng mà?

Chọn tập
Bình luận