Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 95-1: Trừng trị trẻ hư

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Một người nam tử mặc mãng bào trắng áo màu xanh nước biển, mắt sáng như sao lông mài như điêu khắc, tóc đen dài như mây, quanh thân tôn quý khí phái.

Đúng là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu.

Lúc này hắn đang nhìn Mộc Thanh Dao, trên gương mặt băng giá, khó có được một ít dao động lộ ra ngoài như thế, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, ba bước thành hai bước tiến lên, trầm giọng mở miệng: “Nương nương?”

Thái độ của Thanh Dao vẫn lãnh lùng cứng rắn, giơ tay lên ngăn cản lời nói cùng động tác của hắn, nàng không muốn làm cho người ở nơi này sợ hãi, hoặc sẽ nghĩ ra nàng chính là hoàng hậu nương nương của Huyền Nguyệt?

Mà nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới bọn họ đến nhanh như vậy, điều này chứng tỏ, người của hắn như mạch nước thẩm thấu đến mỗi ngõ ngách, nhưng chính vì như vậy, nàng càng không cùng hắn trở về.

“Nam An vương, đã lâu không gặp.”

Nàng hào sảng ôm quyền, mi tâm anh khí bức người, đáy mắt ẩm ướt, rồi quay người lại vượt lên trên đi đến một góc phòng khách ngồi xuống, Mai Tâm Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, theo sát mà phía sau của nàng, đứng hầu.

Mộ Dung Lưu Chiêu cũng theo phía sau nàng, nhưng ngồi ở đối diện với nàng, hắn đã mang đến một ban thị vệ, đang đứng ở phía sau hắn, mâu quang của hai người chuyển động đấu nhau dữ dội, hợp lại rồi bắn ra, hận không thể  đấu đến đầu rơi máu chảy mới giải được hận.

“Các ngươi đều đi xuống đi.”

Mộ Dung Lưu Chiêu lên tiếng trước, mười mấy thị vệ liền đi ra ngoài, Thanh Dao cũng phất tay.

“Các ngươi đều tự trở về phòng đi, Mạc Ưu nghỉ ngơi sớm một chút, ngươi đã mệt mỏi cả một ngày.”

“Chủ tử?” Mạc Ưu chần chờ một chút, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của chủ tử, thì lui xuống không một tiếng động, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng không dám nói thêm cái gì, theo Mạc Ưu hướng về lầu hai mà đi.

Phòng khách an tĩnh lại, Thanh Dao cùng Mộ Dung Lưu Chiêu ngồi đối diện, hai người nhìn sơ qua đều rất khách khí.

Thế nhưng ngay cả điếm tiểu nhị ngốc nghếch thành thật cũng nhìn ra, hai người kia khí nóng rất lớn, đều không phải là đại nhân vật dễ chọc, nên hắn liền mang lên một bình trà, là vội vàng lui xuống ngay.

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đứng dậy, đưa tay rót một chén trà cho Thanh Dao, sau đó quay lại cũng tự mình rót một chén trà.

Hắn không nhìn nàng, chỉ đau lòng mở miệng: “Trở về đi, nương nương xuất cung, hoàng thượng rất lo lắng, nương nương có chuyện gì luẩn quẩn ở trong lòng, chỉ cần nói ra, hoàng thượng nhất định nghe theo.”

Kỳ thực hắn cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, một tảng băng lạnh trong lòng, lại lạ kỳ vì nữ nhân trước mắt mà nóng lên, có lẽ là khi nàng đến thiên lao trào phúng một hồi, có lẽ là sớm hơn, đáng tiếc nàng là nữ nhân của hoàng huynh, cũng là nữ nhân huynh ấy rất yêu thích! Bằng không hắn cho dù có mất đi cái mạng, cũng sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm thương tổn! Nhưng mà bây giờ hắn có thể làm như vậy sao?

Ngay vừa rồi, ánh mắt đầu tiên khi gặp được nàng, hắn hận không thể tiến lên. Ôm nàng vào lòng thật chặt, sau đó hung hăng răn dạy nàng.

Tại sao lại muốn rời cung đi ra ngoài, có biết người bị doạ chết không chỉ có hoàng huynh hay không, còn có hắn, hắn cũng hoảng sợ.

Thật hư hỏng, nàng gầy yếu như vậy, làm sao né tránh được bàn tay của lục quốc.

Trong lúc Nam An vương còn đang nhất động nhất tĩnh, chờ rất lâu cũng không thấy trả lời nên sinh nóng lòng, nhưng cả người vẫn lạnh băng cũ, vẻ mặt không có bất kỳ phản ứng nào.

“Nương nương?”

Thanh Dao giơ tay lên, đôi mài thanh tú, như gió lạnh mùa đông, kéo dài đến tận đuôi mắt.

“Ta chỉ nói một lần, ngươi nghe cho rõ, ta sẽ không trở về hoàng cung, người nam nhân kia ta đã hưu, tuy rằng ta không phải là hoàng đế, cũng chưa nói tới cái gì là miệng vàng lời ngọc, nhưng nếu đã nói ra, ta tuyệt đối sẽ không dẫm đạp lên nó, mời ngươi trở lại nói cho người nam nhân kia, ta cùng hắn đã không còn quan hệ gì nữa.”

“Nương nương, điều này là không có khả năng, nương nương người đang mai long thai.”

Mộ Dung Lưu Chiêu thanh âm vẫn có một ít dao động, nói không nên lời là vui hay là buồn, biết rõ nàng mang thai là chuyện bình thường, thế nhưng trong lòng vẫn là không ngừng có nước chua dâng lên.

“Hắn là con của ta, không có liên quan đến bấn luận kẻ nào.”

Thanh Dao nghĩ đến đứa nhỏ, sắc mặt hiếm khi nhu hòa được vài phần, một đứa bé không thể làm khó được nàng, nàng tin tự mình có năng lực nuôi nấng tốt đứa bé này, ở hiện đại nhiều phụ nữ có con ngoài hôn nhân, nhưng vẫn đem con nuôi nấng trưởng thành, mà nàng còn có tiền tài, nàng sẽ tự sáng tạo cho mình cùng đứa nhỏ một khung trời riêng biệt.

Nam nhân, nàng cũng không dám dễ dàng yêu thương nữa.

Nhất là ở thời đại này, ở nơi nào mà có suốt đời nhất thế một đôi người.

Thanh Dao cười rộ lên, nàng bây giờ đang đem mình cười nhạo, đáy mắt càng lạnh lẽo hàn khí.

Mộ Dung Lưu Chiêu nhìn cô gái trước mắt, một cái nhăn mài một nụ cười, cũng lôi kéo sự chú ý của hắn, thế nhưng nàng không thuộc về hắn! Nàng thuộc về một người đàn ông khác, nhưng hết lần này tới lần khác người nam nhân kia không biết quý trọng nàng, nàng trân quý như vậy, đừng nói là Tây Môn Tân Nguyệt, chính là nhiều nữ nhân hơn nữa cũng không thể cùng nàng so sánh, nếu làm thế đó là một hành động khinh thường nàng, nhưng hoàng huynh vì sao lại không hiểu rõ?

“Nương nương?” Mộ Dung Lưu Chiêu lên tiếng nữa, làm nàng có chút giận, xoay mình đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt liếc hắn.

“Sau này đừng gọi ta nương nương, ta đã không có bất cứ quan hệ nào với hoàng cung nữa, nếu như ngươi còn muốn cùng ta bình tâm tĩnh khí nói chuyện, xin gọi ta Mộc tam tiểu thư, hay kêu tên của ta cũng được, chỉ là không nên gọi ta nương nương.”

Thanh Dao nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi, cũng không thèm nhìn tới nam nhân luôn luôn lạnh lùng cứng rắn ở phía sau, đáy mắt hắn đang lúng túng.

“Nương?” Mộ Dung Lưu Chiêu mới nói ra một tiếng, liền nhớ tới lời cảnh cáo của nàng, vội vàng im miệng. Thật lâu sau mới đổi cách gọi: “Thanh Dao.”

Đây là lần đầu tiên hắn kêu tên của nàng, thậm chí trái tim đập thình thịch lên vì vui sướng, tên này kêu rất khoan khoái, làm cho đáy lòng bắt đầu khởi động sự thân thiết vô cùng.

Thanh Dao dừng lại bước chân, nhíu mài một chút, không nghĩ tới Nam An vương luôn luôn lạnh lùng, dường như không muốn chọc giận nàng, xem ra hắn còn có chút hiểu biết đấy.

“Cho hoàng huynh thêm một cơ hội đi, sau này hắn sẽ biết quý trọng ngươi.”

Thanh Dao vốn có cho là hắn gọi nàng là vì có chuyện khác, nên vừa nghe hắn lại nhắc đến người kia, liền thật sự nổi giận, xoay người lại trừng hắn liếc mắt một cái: “Đã nói ngươi đừng nói chuyện với ta về hắn, một chữ cũng đừng nói.”

Mắng xong cũng không thèm quay đầu lại nhìn chạy thẳng lên lầu.

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, Thanh Dao vì sao cùng hoàng thượng lại quyết liệt đến như vậy, bọn họ trước giờ không phải rất tốt sao? (TT: ặc hãy trách tên hoàng huynh ngốc nghếch của Ca kìa =.=)

Nhìn thấy ánh mắt  nàng quật cường giống như mèo hoang, hắn không khỏi cười khổ, nhưng nụ cười lại có một chút cảm giác ngọt ngào, mặc dù nàng cái gì cũng không biết. Không biết đáy lòng hắn có nàng, bất quá chỉ cần đứng xa xa nhìn nàng thì đã mãn nguyện.

Hắn biết nàng tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng đáy lòng rất thiện lương, kỳ thực hắn làm sao mà hi vọng nàng trở lại hoàng cung, nhưng bên ngoài cung rất nguy hiểm, hắn rất sợ nàng gặp phải chuyện gì, mà hắn chỉ cần nàng không gặp nguy hiểm, vĩnh viễn sống an toàn, dù cho cả đời chỉ len lén nghĩ nàng cũng được.

Thanh Dao?

Mộ Dung Lưu Chiêu ở trong lòng nghĩ thầm, nhưng mà vừa nghĩ đến thái độ tuyệt quyết của nàng, chỉ sợ sẽ không đơn giản theo hắn cùng trở về, phải làm sao bây giờ đây?

Nam An vương mài kiếm nhíu lại, mặt lạnh quét mắt nhìn khách điếm, điếm tiểu nhị cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Khách quan là ở trọ, hay là?”

“Ở trọ, đem tất cả gian phòng lầu hai cho ta thuê, ngoại trừ gian phòng lúc trước bọn họ ở, một nửa còn lại cho chúng ta ở.”

Nam An vương tiếng nói vừa dứt, thị vệ canh giữ ở phía ngoài khách sạn đã đi đến, tất cả đều thở dài một hơi, ba ngày nay, bọn họ ngựa không dừng lại một đường cuồn cuộn đi, theo từ trấn nọ chạy đến cái thôn kia, lại từ cái thôn kia chạy đến trấn này, ngay cả nghỉ ngơi cũng chưa từng có thời gian, càng miễn bàn ăn cơm, hôm nay cuối cùng cũng được ăn cơm, còn có gian phòng để nghỉ ngơi, sao không làm người ta cao hứng được?

“Chủ tử.”

“Khuya hôm nay hãy ở chỗ này, tất cả mọi người cũng mệt mỏi rồi, theo điếm tiểu nhị lên phòng đi nghỉ ngơi đi.”

“Còn chủ tử?” Có thị vệ không yên lòng hỏi, Mộ Dung Lưu Chiêu ngồi xuống, khuya hôm nay nào hắn dám ngủ, thứ nhất vì nhìn thấy nàng nên quá hưng phấn, hắn ngủ không được, thứ hai, hắn sợ nàng thừa cơ bọn họ ngủ len lén trốn đi, vì thế vẫn nên gác ở đại sảnh mới là tốt nhất.

“Ta ngồi một chút, các ngươi đi ngủ đi.” Mộ Dung Lưu Chiêu phất tay, mấy tên thủ hạ lần lượt lên lầu hai.

Cảnh Hàn và Đoạn Nhật cùng một đám người đã phân tán đi nơi khác tìm người, xem ra ngày mai phải phái người đưa tin cho bọn họ biết, Mộ Dung Lưu Chiêu cúi đầu nặng nề suy nghĩ.

Lúc Thanh Dao trở lại trên lầu, Mai Tâm cùng Mạc Sầu đã chờ ở trong phòng, vừa thấy được bóng dáng của nàng liền lo lắng truy vấn: “Tiểu thư, không có sao chứ, làm sao bây giờ?”

“An tâm ngủ đi, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều, nếu tối nay hắn ở chỗ này, chúng ta cứ an tâm ngủ một chút, bất quá ngày mai đến giờ dần liền thức dậy, vượt qua bọn họ, len lén rời khỏi nơi này.”

Đôi mắt Thanh Dao lóe sáng, nàng biết Mộ Dung Lưu Chiêu tối nay nhất định sẽ gác ở đại sảnh, để ngừa bọn họ trốn.

Nàng liền không cho hắn như ý, kiên định vững vàng ở trong phòng ngủ, đợi đến lúc trời gần sáng, là lúc hắn mệt mỏi nhất, các nàng sẽ rời đi.

“Dạ” Mai Tâm cùng Mạc Sầu lên tiếng trả lời, sau đó hầu hạ tiểu thư tắm rửa một, rồi lên giường ngủ, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng tự mình tắm rửa đi ngủ.

Trong đêm tối vắng vẻ không tiếng động, vạn vật chìm đắm ở trong mộng đẹp.

Giờ dần vừa đến, cửa bị gõ nhẹ hai cái, người ở bên trong phòng liền tỉnh lại, Mạc Ưu lắc mình tiến vào, Mạc Sầu cùng Mai Tâm lập tức thu dọn mọi thứ rồi đứng lên, lại hầu hạ chủ tử thức dậy, đoàn người động linh hoạt gọn gàng, mở cửa sổ.

Lạnh lùng nhìn chân trời xa vời, ánh trăng đã chìm về phía tây, bầu trời từng bước, mang theo một tia ánh sáng nhạt, hơi sương mù mỏng manh bao phủ trên ngọn núi lớn! Bốn phía là một mảnh mơ hồ.

Mạc Sầu nhìn xung quanh mọi nơi một phen, thấy ở phía dưới không có ai, mới xoay người lại bẩm báo chủ tử.

“Không ai, chúng ta đi thôi.”

“Được” Thanh Dao gật đầu, nhưng chưa quên phân phó Mạc Sầu: “Đem tiền trọ đặt lên bàn, họ buôn bán nhỏ cũng không dễ dàng.”

Chọn tập
Bình luận