Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 108-3

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

Thanh Dao nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài, Ngân Hiên dịch chuyển thân thể đi theo phía sau nàng ra ngoài, những người khác cũng theo sát theo sau đó, đoàn người ra khỏi Tứ hợp viện.

Bóng đêm bao trùm xuống, bốn phía một mảnh đen nhánh, trong trấn nhỏ, thỉnh thoảng trừ một vài ngọn đèn ngẫu nhiên phát sáng, không còn có ánh sáng khác.

Nơi này là một sơn trấn hoang sơ, bình thường không có mấy người lại đây, cho nên người trong tiểu trấn cơ hồ đều là mặt trời mọc thì dậy đi làm mà mặt trời lặn thì nghỉ, chỉ có một nhà bán chút đồ tạp hóa, vẫn mở cánh cửa ra, trước cửa phát sáng  một ngọn đèn, ngọn đèn này là ánh sáng duy nhất trên tiểu trấn này rồi.

Đoàn người lặng yên không một tiếng động rời đi, Thanh Dao đờ đẫn một thân đi thẳng về phía trước, cũng không biết suy nghĩ gì, ai cũng không dám kinh động nàng, đi theo phía sau lưng nàng hướng cổng tiểu trấn đi ra ngoài, cuối cùng tới một chỗ ngã ba đường, ngừng lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ không hề thương tâm thương thần, quay đầu nhìn Ngân Hiên bên cạnh, nhẹ giọng mở miệng.

“Ngân Hiên, cám ơn ngươi đã cứu ta, chúng ta ở chỗ này chia tay đi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, ta còn có việc muốn giải quyết.”

Ngân Hiên ngực cứng lại, nàng như vậy thật là cô đơn, làm cho hắn đau lòng, hơn nữa căn bản yên tâm không được, vươn tay nắm vai của nàng: “Nếu muốn gặp hắn, thì hãy lưu lại đi.”

“Không, ta còn có việc muốn làm, có gặp hay không cũng không trọng yếu, có lẽ hắn đã đi cũng nói không chừng, ta không thể vẫn  ở nơi này chờ bọn hắn.”

Kỳ thật đây là lấy cớ, nàng chỉ là sợ hãi những lời Thanh Phong nói là sự thật, cuối cùng thật sự là nàng hại hắn, như vậy nàng nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình, dù muốn cho hắn vui vẻ nhưng bản thân lại hại hắn, cho nên rời đi là tốt nhất, nàng sẽ chúc phúc cho hắn.

“Nếu như ngươi không đợi hắn, như vậy ta cùng ngươi hãy song hành một thời gian, chờ ngươi chính thức buông lỏng tâm can, ta sẽ rời đi.”

Nàng như vậy, hắn nhất quyết sẽ không rời khỏi, hơn nữa trên người nàng tàm độc mới vừa được giải, nội lực phát huy cũng không tốt, nếu gặp phải người võ công cao cường, chỉ sợ là tránh không khỏi tai nạn, cho nên hắn tuyệt không cho phép nàng xảy ra chuyện gì.

“Ngân Hiên?”

Thanh Dao mở to mắt, ngửa đầu nhìn phía Ngân Hiên, mặc dù đêm rất tối, nhưng là nàng nhìn thấy trong mắt Ngân Hiên có một đốm lửa, cùng vẻ mặt không cho phép từ chối.

Xem ra hắn đã quyết tâm muốn cùng nàng ở chung một chỗ rồi, bản thân mình thật sự muốn cùng bọn họ chung một chỗ sao?

“Ngươi không phải có việc muốn làm sao? Những nữ nhân kia dàn xếp tốt lắm sao?”

Thanh Dao hỏi hắn, nhớ lúc bọn họ chia tay mới không lâu, dù ngay lúc đó dàn xếp cũng không có nhanh như vậy, hắn như thế nào có thời gian cùng nàng đông chạy tây chạy trốn thoát.

“Kỳ thật  Hoàng Viên quốc cũng có Xuân Phong Lâu, ta chỉ là phái người đem các nàng đưa vào là được.”

Ngân Hiên ngắn gọn mở miệng, không nghĩ nói thêm chuyện này nữa, lúc này hắn thầm nghĩ đi theo nàng, thẳng đến khi xác định nàng không có việc gì mới được, nếu không hắn bất an trái tim.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Ngân Hiên nhìn phía Thanh Dao, ánh mắt không cho phép kháng cự.

Thanh Dao biết hắn sẽ không rời đi, cũng thôi không phản đối, chớp mi nghĩ một chút, nhìn Mạc Ưu bên cạnh: “Không phải cho ngươi đi tìm tiểu khất cái sao?”

“Đừng nói nữa, trấn nhỏ này căn bản không có tiểu hài tử, sau lại gặp phải công tử, hắn muốn thăm ngươi một chút, ta nhân tiện dẫn hắn qua.” Mạc Ưu chỉ chỉ Ngân Hiên, may là đem Ngân Hiên mang tới, bằng không không biết đã xảy ra chuyện gì đây?

Mặc kệ thế nào, chuyện tạo lập thế lực vốn  không thể trì hoãn, cho dù không đi vô tình cốc, cũng muốn ở bên ngoài tiến hành.

” Bây giờ chúng ta đi kinh đô Hoàng Viên quốc, nơi  đó nhất định có rất nhiều tiểu khất cái.” Thanh Dao trầm giọng mở miệng, lạnh lùng đưa mắt nhìn trời, đêm càng ngày càng tối sầm, hay là trước hết rời đi đã, vung tay lên ra lệnh: “Đi thôi.”

“Vâng “

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lên tiếng, Mạc Ưu sắc mặt chợt lóe những tia âm u rồi biến mất, nhưng lại không nói gì hết, theo sát phía sau Mạc Sầu lên ngựa.

Ngân Hiên cùng Thanh Dao lên xe ngựa, thủ hạ của Ngân Hiên cũng lên xe ngựa, đoàn người rầm rộ hướng phía nam đi, nhanh chóng ra tới ngã ba đường.

Từ hướng bắc vừa tới một chiếc xe ngựa, thẳng hướng tiểu trấn đi tới, hai cỗ xe ngựa ngay trong nháy mắt đi ngang qua nhau, cũng không phát hiện sự tình, hết thảy để cho ông trời định đoạt…

Xe ngựa vừa từ hướng bắc đi tới, đúng là Vô Tình cùng Thanh Phong.

Rất nhanh đi xuyên qua tiểu trấn, thẳng hướng đến Tứ hợp tiểu viện, nhưng tứ hợp tiểu viện khi bọn họ đi giống nhau vẫn là an tĩnh, Thanh Phong đẩy Vô Tình đi vào.

Vẫn là khung cảnh bừa bãi, ở giữa sân là cây ngân hạnh, cành tàn lá phiêu linh, lung tung bừa bộn.

Vô Tình ngơ ngác nhìn, trái tim đột nhiên chìm xuống, rơi thẳng xuống vực sâu, nàng không có trở về, chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện, nàng đã xảy ra chuyện?

Trong đầu chỉ có những lời này xoay quanh  , không còn có ý nghĩ khác, giờ khắc này quanh thân lan tràn vô lực, tựa hồ ngay cả khí lực còn sống cũng không có rồi, bạch y tóc bạc yêu mỵ như u linh, vô thanh vô tức, lộ ra sự tuyệt vọng nồng đậm vô tận.

Thanh phong trái tim so với hắn cũng không dễ chịu hơn, miệng đầy lan tràn cay đắng, chẳng lẽ nàng thật sự đã xảy ra chuyện, bằng không không có khả năng không trở lại, hắn chậm rãi bước vào trong viện, nhẹ nhàng di chuyển qua lại, xem ra bọn họ thật sự không có trở về.

Nếu như nàng còn sống, nhất định sẽ quay về đến thăm công tử, nhưng một điểm động tĩnh cũng không có?

Nàng thật sự đã chết? Thanh Phong cũng không chịu nổi đáy lòng tự trách, rầm một tiếng quỳ xuống, đem mặt chôn ở trong tay.

Nếu như không có nàng, công tử chỉ sợ sẽ không sống nổi, chẳng lẽ hắn lại thành thủ phạm sát hại công tử.

Thanh phong trái tim đau đớn như muốn vỡ, hai mắt đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một cây bạch ngọc trâm, lúc trước không có nhìn thấy qua, nhưng lần này quay lại thì có, chẳng lẽ có ai đã tới, là ai?

Thoáng cái hắn đã quên thương tâm, bay nhanh lại nhặt lên ngọc trâm, đưa tới trước mặt công tử, thanh âm lộ ra một tia hy vọng: “Công tử, mau nhìn, đây là một cây bạch ngọc trâm, lúc trước ta không có thấy qua, là của ai vậy?”

Vô Tình đang tuyệt vọng thương tâm, vừa nghe thấy Thanh Phong nói, lập tức phục hồi lại tinh thần, nhận lấy bạch ngọc trâm kia, cẩn thận quan sát tỉ mỉ mấy lượt, môi không tự chủ được run rẩy lên, có chút mở miệng.

“Nàng còn sống, đây là trâm của nàng.”

Chỉ cần nàng còn sống, hắn liền có hi vọng rồi,  dưới tàng cây Ngân Hạnh, đôi mắt đen âm  u phát ra tia sáng bao trùm một tầng sương mù, chậm rãi ngửa đầu hướng lên trên, không hy vọng chính mình nhìn như vậy yếu ớt, cho đến khi cả người bình tĩnh trở lại, mới chậm rãi lên tiếng.

“Nàng nhất định đi Phượng Phần thành rồi, chúng ta đi, đi tìm nàng.”

“Vâng, công tử.” Thanh Phong từ trên mặt đất vội vã đứng lên, nhìn công tử trấn định lại rồi, không còn  tuyệt vọng, hắn hình như thấy được hy vọng, tiến lên từng bước đẩy công tử rời đi.

Về phần bạch ngọc trâm này, cũng không phải là Thanh Dao làm rơi, mà là Ngân Hiên cố ý để lại, mặc dù hắn đau lòng, nhưng hắn càng hy vọng nàng vui vẻ, cho nên lúc nàng không chú ý, lặng lẽ động tay động chân, để lại bạch ngọc trâm kia, hắn biết, chỉ cần Vô Tình trở về, sẽ  nhìn thấy bạch ngọc trâm này, chỉ cần hắn nhìn thấy, tất nhiên sẽ đi tìm nàng…

Nhưng là ai ngờ đến, hai người  lại càng chạy càng xa rồi.

Đế đô cách kinh Hoàng Viên quốc, náo nhiệt phi thường, Thanh Dao cùng Ngân Hiên dẫn mấy kẻ thủ hạ, tìm một nhà trọ ở lại, nhà trọ này không phải xa hoa nhất ở cách kinh, mà là một nhà trọ tầm thường, khách trọ không phải nhiều lắm, chưởng quỹ nhìn thấy nhiều khách nhân đến bên ngoài như vậy, liền hết sức nhiệt tình, lệnh cho tiểu nhị an bài phòng tốt nhất.

Bất quá Mạc Ưu biết chủ tử muốn tới cách kinh, dọc theo đường đi thì có chút không an ổn, Mạc Sầu xem tại trong mắt, có chút ngạc nhiên.

Cuối cùng cuối cùng tìm được cơ hội hỏi hắn.

“Mạc Ưu, nói đi, ngươi đã có chuyện gì xảy ra. Tại sao lại bất an như vậy?”

Mạc Ưu ngẩn ra, không nghĩ tới hành động của hắn lại lọt vào trong mắt Mạc Sầu, nhướng mắt, trong con ngươi mắt chợt lóe ra những tia phức tạp, đây là điều rất ít thấy. Mạc Sầu không khỏi tiếp tục hỏi tới.

“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi nói đi, xem ta có thể chia sẻ với ngươi một chút, nếu là ta không thể, không phải còn có chủ tử sao?”

Mạc Ưu lặng đi một chút, cuối cùng lại nhếch một chút môi, lạnh nhạt lắc đầu: “Không có việc gì.”

Cũng không thèm nhìn tới Mạc Sầu nữa, quay đầu quay về phòng của mình, Mạc Sầu ở phía sau lầm bầm: “Đây là loại người gì hả? Sau này ta còn xen vào việc của ngươi nữa, ta sẽ không còn là Mạc Sầu.”

Nói xong tức giận quay đi về phòng tiểu thư, Thanh Dao thấy nàng vẻ mặt không kiên nhẫn, vội vàng mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Đừng nói nữa, chẳng phải là tên Mạc Ưu kia sao, dọc theo đường đi cũng không được tự nhiên, ta hỏi hắn, hắn dĩ nhiên không để ý tới ta, sau này ta còn xen vào chuyện của hắn nữa, ta sẽ không còn là Mạc Sầu.”

Thanh Dao ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, mím môi không nói một lời, xem ra Mạc Ưu thật sự thích Mạc Sầu, trừ người này ra, hắn thật không có hướng muốn người khác.

“Tiểu hài tử trưởng thành, chung quy sẽ có một số điểm tâm tư, ngươi cũng đừng vội kết luận.”

“Hắn trưởng thành sao? Ta như thế nào không thấy được, rõ ràng vẫn là một tiểu mao hài.” Mạc sầu tức giận mở miệng, cũng không biết Mạc Ưu lúc này đứng ở ngoài cửa, vừa nghe thấy Mạc Sầu nói, sắc mặt càng khó nhìn, vẫn bình tĩnh như vậy đứng ở ngoài cửa, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh, cuối cùng Ngân Hiên từ một gian phòng khác đi tới, ngẩng đầu bắt gặp hắn đứng  , kỳ quái lên tiếng: “Làm sao vậy?”

Mạc Ưu phục hồi tinh thần lại, lên tiếng: “À, không có việc gì.”

Tiếng nói ngoài cửa đã kinh động người ở bên trong, Thanh Dao vừa nghe thanh âm của Mạc Ưu, nhớ tới mới vừa rồi Mạc Sầu nói, Mạc Ưu nhất định cực kỳ thương tâm, không khỏi trừng mắt lườm nha đầu kia một cái, đều đã là người hai mươi tuổi rồi, sao không giống một cô gái ôm ấp tình cảm vậy? Thật là.

Mạc Sầu vẫn không nhận thấy tình huống thay đổi, xoay người giựt lại cánh cửa, quay lại đứng phía sau tiểu thư.

Mạc Ưu cùng Ngân Hiên đi đến, Thanh Dao liếc mắt nhìn Mạc Ưu một cái, Mạc Ưu cả khuôn mặt đều là màu đen, nhãn đồng cũng âm u khó hiểu, hắn không nói một lời nhẹ nhàng tiến vào đứng ở một bên, mà Ngân Hiên nhìn không khí trong phòng là lạ, ngạc nhiên mở miệng.

“Đây là làm sao vậy?”

“Không có việc gì, ngươi như thế nào không nghỉ ngơi trong chốc lát.” Thanh Dao cười mở miệng, đoàn người bọn họ, liên tục đi hơn mười ngày trên xe ngựa, mới chạy tới cách kinh, vốn tất cả mọi người rất mệt rồi, nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ không phải như vậy, mỗi người cũng vẫn rất tinh thần, đã như vậy, sao không tìm việc để cho bọn họ làm.

“Mạc Ưu, Mạc Sầu, hai người các ngươi ra đường  tìm tiểu khất cái, nhớ kỹ, phải để bọn họ thật tình muốn đi theo chúng ta, muốn trở nên nổi trội, đừng tìm cái loại lừa gạt tiểu tử.”

“Vâng, chủ tử.” Hai người lên tiếng, bước ra khỏi phòng, cuối cùng liếc mắt trừng nhau một cái, rồi đi ra ngoài.

Bên trong phòng Thanh Dao vừa bực mình vừa buồn cười, bây giờ hai người đó thật là có cảm giác như oan gia, không phải oan gia không tụ đầu hả, thật không biết cuối cùng có thể hoàn thành công việc được không, chỉ mong hai người ít chút dày vò lẫn nhau, yêu chính là yêu, không thương thì hãy buông tay.

“Làm sao vậy?”

Ngân Hiên thấy Thanh Dao cười, thanh âm nhu nhuận vang lên, Thanh Dao lắc đầu, ý bảo hắn ngồi xuống, chính mình động thủ rót trà cho hắn: “Ngươi tìm ta có việc?”

“Cho dù đã bôn ba trên đường hơn mười ngày, nhưng mà vẫn ngủ không được, muốn tới đây tìm ngươi đánh cờ.”

Tiếng nói hắn vừa dứt, Thanh Dao giật mình một chút, mở to mắt quan sát hắn: “Ngươi như thế nào biết ta biết đánh cờ?”

Ngân Hiên trên mặt cũng không có tâm tình gì, lơ đểnh mở miệng: “Ngươi là người thông minh như vậy sẽ không ngay cả cờ cũng không biết chơi đi, chuyện này thật đúng là ngoài ý muốn của ta.”

Thần thái lần này rất chăm chú, nhìn không ra có âm mưu gì, nhưng là trực giác của Thanh Dao cho rằng hắn khác với người nàng đã quen biết, hơn nữa hoài nghi vốn là Sở Thiển Dực, bằng không cũng không có người nào khác.

“Được.”

Thanh Dao đáp lời, quay đầu tìm một chút, trong phòng quả thật có cờ, mặc dù chỉ là cùng một loại cờ, nhưng ở vào địa phương này, nên đem dùng tạm vậy, nàng mang lại đây, cùng Ngân Hiên bày cờ.

Phòng rất an tĩnh, hai người toàn bộ tinh thần đều chăm chú đánh cờ, mà ngoài cửa phòng, mấy kẻ thủ hạ của Ngân Hiên an tĩnh canh chừng, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần phòng này một bước.

Chọn tập
Bình luận