Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 116-6

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu
Chọn tập

“Tiểu thư nhỏ, này?” Tiểu đào chỉ vào Thanh Phong đang té trên mặt đất, không biết làm sao mở miệng, Tiểu Ngư nhi theo ngón tay của nàng tà tà liếc liếc mắt người đó một cái, rồi lành lạnh mở miệng: “Đi thôi, làm cho hắn ngủ một lát đi, thật đúng là cho rằng ta thích hắn à, nằm mơ đi.” Nói xong, liền dẫn Tiểu Đào nghênh ngang rời đi.

Đợi đến Thanh Phong cùng Minh Nguyệt tỉnh lại, thì phát hiện chuyện lớn xảy ra.

“Mộc cô nương không thấy?”

Trong phòng Vô tình, Thanh Phong nói vừa xong, liền cảm nhận được ánh mắt công tử lợi hại giống như đao phong, lạnh lùng dính ở trên người của hắn, trong phòng vắng vẻ không tiếng động, thật lâu mới nghe được thanh âm của hắn.

“Thế nào ngay cả một nữ nhân đều không giám sát được.”

“Không phải, công tử, là Tiểu Ngư nhi đánh ta bất tỉnh” Minh Nguyệt che đầu, đến bây giờ còn rất đau a, cái ót đã sưng lên một cục u lớn, hắn đưa tay sờ sờ.

Vô tình hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn phía Thanh Phong, Thanh Phong sắc mặt một mảnh đỏ đậm, hắn thực sự vô pháp nói ra thủ đoạn hèn hạ của Tiểu Ngư nhi, một tiểu nha đầu chưa đầy hai tuổi lại đối với hắn sử dụng mỹ nhân kế, chuyện này nói ra mọi người chỉ khinh bỉ hắn đầu óc có bệnh.

“Ta, ta?”

Trong phòng, Vô Tình sắc mặt rất trầm, phất phất tay: “Được rồi, chuẩn bị xuất cốc đi, mặc dù không có chỗ nào là ác nhân đảo, nhưng nếu như chuyện nàng xuất cốc tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ có người sẽ đối với nàng động thủ.”

“Công tử không cần phải lo lắng, bởi vì nàng dẫn theo vài người thân thủ tốt đi ra ngoài, có Mạc Ưu cùng Mạc Sầu, ngay cả mấy người Lâm Tư Miểu cũng đều bị nàng dẫn theo  ra ngoài, tin rằng không có vấn đề gì.”

“Vậy là tốt rồi, ” Vô Tình cuối cùng tâm tình cũng buông lỏng một ít, bất quá bảo hắn  ở lại trong cốc chờ nàng, hắn làm không được…

Thanh Dao dẫn nhất bang thủ hạ ra khỏi cốc.

Ngoài cốc đã là mùa xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc, mùa xuân đến vậy là đã qua một năm, nàng không khỏi cảm khái vạn phần, nhưng lúc này không phải lúc cảm khái, nàng nhất định phải biết được ác nhân đảo ở địa phương nào, những người ghê tởm này cũng dám hạ cổ với Vô Tình, nếu như chỉ đơn thuần hạ độc thì cũng không tồi tệ đến vậy, tốt xấu gì Vô Tình cũng là quỷ y, trong tay nàng còn có phương pháp giải độc kỳ diệu, là Mao Tuyết Cầu, nhưng ai ngờ đến người nọ lại hạ cổ thuật, thứ này tà môn và rất thâm độc.

“Chủ tử, chúng ta bây giờ phải đi đâu?”

Mạc Sầu trầm giọng hỏi, các nàng xuất cốc đã hai ngày, gặp người liền hỏi thăm này ác nhân đảo ở nơi nào?

Thế nhưng mọi người ai cũng chưa nghe nói qua một địa phương như thế, không biết chủ tử là từ đâu nghe được chuyện này, còn nói người ác nhân đảo đã hạ huyết hàn cho công tử, nếu quả thật có một địa phương như thế, các nàng sao lại không từng nghe nói đến.

“Chẳng lẽ Vô Tình lại gạt ta, ” Thanh Dao thanh âm có chút lạnh, sắc mặt bao phủ một tầng sương mỏng, hắn rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mà lại ba lần gạt nàng đây?

Cuối cùng là người phía sau kia quá lợi hại, hắn sợ nàng bị thương tổn, hay kỳ thực hắn không muốn thương tổn người kia? Hoặc hai người có bí ẩn, nếu quả thật là như thế, người kia nhất định là người rất quan trọng trong cuộc đời của hắn, người trọng yếu trong cuộc đời, thì phải là người có quan hệ huyết thống, chẳng lẽ người kia thật sự là phụ mẫu hắn.

Thanh Dao nghĩ đến đây, chính mình cũng bị kinh ngạc một hồi, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, cha mẹ làm sao lại ra tay tàn nhẫn với con mình như thế, người ta nói hùm dử không ăn thịt con, chẳng lẽ cha mẹ của hắn so với sói báo còn hung ác hơn…

Thanh Dao đang ở trên xe ngựa tự suy nghĩ, bỗng nhiên Mạc Ưu dẫn theo Lâm Tư Miểu đi tới, mỗi người đều rất hưng phấn, kích động mở miệng.

“Chủ tử, tìm được rồi.”

Thanh âm của Mạc Ưu vừa vang lên, Thanh Dao lập tức nóng ruột nhấc lên màn xe, nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở ngoài xe ngựa, Mạc Ưu lôi kéo một người nam tử mặc trang phục hoá trang, trên đầu người kia đội mũ, màu hồng, y phục trên người cũng là nhiều loại màu sắc phối hợp cùng một chỗ, trang phục người này, rất giống dân tộc thiểu số ở hiện đại.

“Chủ tử, hắn nói hắn biết ác nhân đảo ở địa phương nào!”

“Ngươi thực sự biết?” Thanh Dao nâng mi nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếng nói khó ức chế kích động, xem ra Vô Tình không có gạt nàng, quả nhiên có chỗ như thế.

Người nọ cẩn thận nhìn nữ tử trên xe ngựa liếc mắt một cái, lớn lên khuôn mặt đẹp kinh người, quanh thân lãnh khí, mặc bộ quần áo dài màu lam, làm nổi bật được cả người như thủy phù dung, thơm ngát tươi đẹp, làm cho người ta liếc mắt nhìn, liền không dám nhìn lần thứ hai, vội vàng gục đầu xuống: “Đúng vậy, ác nhân đảo, bốn phía là hồ, phong cảnh rất đẹp, trên đảo còn có ngũ đại ác nhân ở, ngoài ra không còn người nào ở, bất quá những người đó không phải dễ khi dễ, người bình thường căn bản không dám tới gần đảo kia, càng miễn bàn lên đảo.”

Thanh Dao thở ra một hơi thở, chỉ cần thật sự có một nơi như vậy, nàng sẽ không sợ.

Ánh mắt âm ngao, lạnh lùng mở miệng: “Đảo kia ở vị trí nào, vì sao không ai nghe nói qua.”

“Cái đảo rất này bí mật, giống như không cùng người ngoại giới tiếp xúc, vì thế căn bản không ai biết, nhưng tiểu nhân cũng là cư dân ngoài đảo, vì thế biết đảo kia, tiểu nhân sở dĩ trốn tới đây, là bởi vì trong nhà có một nữ nhi như hoa như ngọc, không muốn bị ngũ đại ác nhân kia khi dễ, vì thế dẫn tiểu nữ rời khỏi nơi đó, chỗ đó có rất nhiều gia đình luôn luôn đụng phải độc thủ bọn họ.”

Thanh Dao bất động thanh sắc, tỉ mỉ đánh giá nam nhân này lời nói có bao nhiêu là thật, bất quá nhìn hắn dè dặt cẩn thận, tựa hồ rất sợ hãi các nàng, hơn nữa lời của hắn có tình có lí, hắn là một ngoại nhân không có lý do gì lừa các nàng.

“Tốt, ngươi nói xem ở địa phương nào?”

“Từ nơi này một đường đi về hướng bắc, đi qua biên cảnh Đan Phượng quốc, vẫn hướng phía bắc mà đi, nơi đó chính là ác nhân đảo, nó không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, rất hoang dã, ngoại trừ đảo kia, còn có một tiểu bộ lạc bên ngoài đảo, ngoài ra không còn người khác.”

“Được, làm phiền, ” Thanh Dao xoay mình buông màn xe, lành lạnh thanh âm vang lên: “Mạc Ưu, cho hắn bạc.”

“Dạ, chủ tử, ” Mạc Ưu lên tiếng trả lời, đưa cho người nọ một thỏi bạc, sau đó lên ngựa lái xe, những người khác thì cưỡi ngựa theo đuôi sau đó, đoàn người đi về phía bắt, thúc ngựa giơ roi, chỉ hy vọng mau chóng chạy tới ác nhân đảo.

Bên trong xe ngựa, Mạc Sầu lo lắng mở miệng: “Tiểu thư, nếu như người kia gạt chúng ta thì làm sao bây giờ? Hơn nữa vì sao nhiều người như vậy mà chưa nghe nói qua đảo này, chỉ có hắn là nghe được?”

Thanh Dao ánh mắt lạnh lùng, trong đầu hiện lên hình ảnh vô tình trúng độc giãy dụa thống khổ, chỉ nghĩ đến đó thôi, nàng đã đau lòng như có một chén nước muối xát vào vậy, lúc này đâu còn lo được nhiều như vậy, mặc dù thật sự những người đó gây nên sao?

Mặc kệ người kia lừa hay không lừa nàng, bọn họ cũng phải đi một lần, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có thể an tâm, mới biết được Vô Tình có phải đang gạt nàng hay không, nếu như không phải đám người ác nhân đảo kia gây nên, hoặc là không có ác nhân đảo, như vậy nàng sẽ không thèm để ý mà hỏi lại hắn một lần nữa, nói chung, nàng tuyệt đối không có khả năng buông tha hắn.

“Đi thôi, mặc kệ lừa hay không lừa, ta đều phải đi một lần.”

Thanh âm Thanh Dao vừa rơi xuống, Mạc Sầu không tốt nói thêm gì nữa, chủ tử đã cùng các nàng nói về chuyện Vô Tình công tử gặp phải, có thể hỗ trợ công tử, cũng là chuyện nàng muốn làm nhất.

Xe ngựa một đường thẳng đến phương bắc.

Nửa tháng sau, đoàn người qua biên cảnh Đan Phượng quốc, cuối cùng cũng thấy được cảnh hoang dã trong truyền thuyết, quả nhiên là hoang vu không có người ở, xa xa gần gần nhìn lại, khắp nơi trên đất đều màu xám, trong khung cảnh hoàng hôn, các ngọn núi trở nên trơ trọi hơn, những ngọn núi đó chiều cao không đồng nhất, ngay cả một chỗ có màu xanh cũng không có, trong núi xa, nhìn không thấy đầu, gió nổi lên, cuồn cuộn nổi lên đầy trời bụi bặm, mà trong bụi bặm còn mang theo thô ráp cát đá, thảo nào hoang vu, chỗ như thế, căn bản không trồng được hoa mầu, vì thế sao có cuộc sống tồn tại được, ai mà ngờ tại đây lại là nơi chim không thèm ị.

Về phần ác nhân đảo, các nàng ở biên cảnh Đan Phượng quốc đã tìm hiểu qua, quả thật có một chỗ như thế, theo nơi hoang vu này đi về hướng bắc, rất nhanh liền sẽ thấy một ốc đảo, đó là toàn bộ sự sống tại nơi hoang dã này, một màu xanh duy nhất trong tầm nhìn, nghe nói nơi đó có một đám người di tộc, những người này cách xa sở hữu của các quốc gia, sinh hoạt tự cấp tự túc, cùng ngoại giới cắt đứt liên hệ, mà ác nhân đảo chính là một tiểu đảo ở nơi màu xanh này, bên trong có năm đại ác nhân, người bình thường căn bản không dám chọc giận bọn họ, đất bá vương của vùng đất di tộc, ngay cả tộc trưởng đều phải bán vài phần mặt mũi cho bọn hắn.

“Đi thôi.”

Thanh Dao ra lệnh một tiếng, Mạc Ưu đánh xe ngựa chạy đi, may là hoang vu nơi này nhưng không phải chân chánh sa mạc, bằng không chỉ sợ bọn họ vào không được, chỉ là có một tầng hạt cát thật dày, thỉnh thoảng bị gió cuồn cuộn nổi lên, rồi rơi xuống.

Đoàn người dùng hơn phân nửa ngày xuyên qua sa mạc, cuối cùng cũng trước lúc trời tối đã thấy được trong mắt cảnh vật màu xanh, mọi người thở dài một hơi.

Xem ra ác nhân đảo tới rồi.

Đảo này cho tới bây giờ chưa có ngoại nhân đi qua, mặc dù có, cũng đều là lén lén lút lút tiến vào, còn chưa từng có người như vậy gióng trống khua chiêng mà đến đảo, bởi vậy xe ngựa của Thanh Dao các nàng dừng lại, liền có người bẩm báo với tộc trưởng, những người khác thì vây quanh ở bên cạnh xe ngựa xem náo nhiệt, bọn họ ở chỗ này, cho tới bây giờ cũng không đi ra ngoài qua, dân phong rất chất phác.

Tộc trưởng rất nhanh bị người ta lĩnh qua đây, là một nam tửnăm mươi tuổi, mặc hoa y (quần áo sặc sỡ), hoa y này cùng với nam tử lúc trước bọn họ nhìn thấy là độc nhất vô nhị, đủ mọi màu sắc được mang ở trên người, bất quá nhiều màu sắc như vậy mà mặc ở trên người, dĩ nhiên cũng không khó nhìn, ngược lại rất tự nhiên, hay là bọn họ trời sinh thích hợp loại màu sắc này.

Thanh Dao xuống ngựa ôm quyền gặp qua tộc trưởng.

“Đã quấy rầy đến mọi người, thật sự là bất đắc dĩ, mới có thể tiến đến đảo.”

Tộc trưởng cũng không trách tội các nàng, hai tay tạo thành chữ thập để ở trước ngực, cúi xuống nữa người, cung kính mở miệng: “Không biết  khách nhân phương xa đến, có chuyện gì mà tiến vào hoa hàng tộc chúng ta?”

“Hoa hàng tộc?” Thanh Dao vừa nghe đến tên này, liền có điểm hưng phấn, bởi vì Vô Tình trúng  là huyết hàng, nếu ở đây là Hoa Hàng tộc, hơn nữa những người này ngôn hành cử chỉ đều để lộ ra một loại thần bí khó lường, chẳng lẽ ở đây chính là tộc vu cổ, nghĩ đến đây, nàng sớm ức chế không được mở miệng.

“Xin hỏi tộc trưởng đại nhân, người nơi này có phải biết dùng cổ thuật hay không?”

“Cổ thuật?” Tộc trưởng kia sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh liền mỉm cười một chút, chậm rãi mở miệng.

“Là có một ít người biết, bất quá người Hoa Hàng tộc chưa bao giờ đi ra ngoài hại người, ” tộc trưởng vừa nói ra, Thanh Dao liền biết hắn hiểu lầm, nhất định là tộc trưởng cho rằng bọn họ đến tìm người tính sổ, tuy rằng không khác lắm, thế nhưng cũng không phải là những ngườiđơn thuần thành thật này, mà là mấy người ác nhân trên ác nhân đảo kia.

“Chúng ta muốn vào ác nhân đảo.”

Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, tộc trưởng kia sắc mặt lóe lên một cái, rất nhanh mở miệng: “Khách nhân trăm triệu không thể, những người đó không phải dễ chọc, chưa từng có người nào đi vào mà đi ra được, vì thế các ngươi chớ đi vào.”

Thanh Dao biết những người này dùng cổ thuật, thì giống như đều có điểm thần thần bí bí, hơn nữa ngũ đại ác nhân kia nhất định rất lợi hại, thế nhưng làm cho nàng trơ mắt nhìn Vô Tình chịu hãm hại, nàng làm không được.

“Một người bằng hữu của ta, bị vài người trên đảo hạ cổ, nếu muốn giả, nhất định phải lấy được giải dược của người kia, xin tộc trưởng nhất định phải giúp chúng ta việc này.”

Chọn tập
Bình luận