Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 583: Kỳ khai đắc thắng

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Trong tiếng trống trận rền vang, Dương Công Khanh đích thân thống lĩnh ba nghìn tinh binh xuất phát, tiến thẳng về phía bình nguyên phía Tây thành Từ Giản nơi Đường quân hạ trại, hình thành thế chính diện đối đầu với địch nhân.

Phản ứng của trung quân La Sĩ Tín đúng như Khấu Trọng dự liệu, cờ hiệu lập tức được giương lên, trống trận thúc thùng thùng, không khí bỗng trở nên khẩn trương. Hai cánh quân của Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim cũng nhất tề di chuyển, chẳng khác nào “xa luân triển đường lang” (bánh xe đè châu chấu), dùng ưu thế binh lực áp đảo, nhân lúc Dương quân trận cước chưa ổn định, ùn ùn kéo tới đánh thăm dò.

Hai bên đều dùng thương thuẫn thủ đi trước làm tiền bộ, cung tiễn thủ dàn thành tuyến thứ hai, sau cùng là đội quân có tính cơ động nhất – kỵ binh. Chỉ cần binh trận của bộ binh đứng vững trước công thế của đối phương, kỵ binh sẽ từ bất cứ hướng nào tiến ra xung phong công kích.

Trong khoảnh khắc, tả hữu dực của Đường quân đã cùng triển khai công thế, bức cho ba nghìn quân của Dương Công Khanh phải tiến thẳng lên chính diện giao phong. Trung quân của La Sĩ Tín thì từ trung lộ nghênh tiếp, sử dụng sức mạnh về binh lực muốn nhất cử nghiền nát kẻ địch, sau đó sẽ bám theo đám bại quân tháo chạy về doanh trại để phá tan hào lũy, tấn công trực tiếp vào Từ Giản. Nói không chừng, chẳng phí chút sức lực có thể công hạ được thành này.

Với kế dụ địch này, không lo là La Sĩ Tín không cắn câu.

Chỉ chốc lát, binh đội của Dương Công Khanh ở bên ngoài doanh trại đã lập thành đội ngũ, xếp thành hàng ngang dọc ngay ngắn. Những người đứng trước đều cầm thuẫn và kích; ở phía sau cầm nỏ xếp thành Yểm Nguyệt trận, hình dạng như trăng lưỡi liềm, phân ra hai bên, nhằm vào trung quân của đối phương. Trừ Dương Công Khanh và tám danh tướng ngồi trên ngựa chỉ huy, còn lại tất cả là bộ binh mặc giáp màu xanh, sử dụng đại thuẫn bài cao quá đầu, bên dưới thuẫn có những mũi chùy nhọn, có thể đâm sâu xuống đất ba xích; lại còn thương, kích, cung tên trợ thủ, không sợ chiến mã của đối phương xung kích.

Trong khi hai bên giao phong, suy cho cùng có bốn nhân tố dẫn đến chiến thắng, đó là “Trận, Thế, Biến, Quyền”, trong đó “Trận” được xếp hàng đầu.

Hai phe đấu nhau, bên nào có kỹ nghệ cao minh hơn có thể giành được chiến thắng. Lưỡng quân giao tranh, việc phối hợp giữa các lực lượng vô cùng quan trọng. Cơ bản là dựa vào trận pháp, phải đạt được “không ngừng biến đổi, có phục kích có tấn công, vừa chính kinh vừa kỳ lạ; tựa như hoàn chỉnh nhưng lại không hoàn chỉnh, giống như loạn mà không loạn; hợp lại thành trận, tán ra cũng thành trận, hành quân cũng thành trận; địch không biết ta lùi lúc nào, cũng không biết ta tiến lúc nào”. Từ đó phát huy hết khả năng chiến đấu của lực lượng.

Vì thế ở trên chiến trường, đánh nhau không phải bằng sức mạnh của mỗi cá nhân, mà phải xem quân sĩ bên nào có quy chế chặt chẽ, tướng lĩnh chỉ huy lại càng là nhân tố chính quyết định thành bại.

Dương Công Khanh vốn là danh tướng thân kinh bách chiến, một khi đã đồng ý với kế hoạch của Khấu Trọng, lập tức bỏ qua sự úy kỵ địch nhân lớn mạnh, bày ra trận thế tối ưu để có thể ứng phó cục diện trước mắt, ngoan cường nghênh chiến địch nhân.

Khấu Trọng và Ma Thường dùng kỵ binh, ngõ hầu nhân lúc Đường quân chưa kịp tạo lập thế trận tấn công ổn định, từ hai bên tả hữu của doanh trại mở cửa xông ra, bố trí ở hai bên Dương quân, hình thành thế ‘tiến khả công, thối khả thủ’, di chuyển cơ động, rất có sức uy hiếp. Hai người phối hợp với Dương Công Khanh tạo ra thế trận như nhật nguyệt luân hành, thay phiên chiếu sáng.

Khấu Trọng lĩnh suất một nghìn tinh kỵ, bố trí bên cánh phải của Dương quân, tâm thần tiến nhập cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, lạnh lùng nhìn Tần quân và Trình quân đang tiến tới. Trên Từ Giản thành, Quách Thiện Tài lĩnh suất thủ binh chuẩn bị sẵn sàng, Đầu Thạch Cơ (máy ném đá) và Tiễn Nỗ Xa (xe bắn tên) nghiêm chỉnh đợi chờ. Nếu Dương quân không địch lại đối phương, có thể theo trật tự lui về doanh trại, bọn họ sẽ phát huy tối đa khả năng chi viện. Còn nếu Dương quân như bị địch nhân đánh đến loạn thành một cục, đương nhiên lại là vấn đề khác.

Trong thời khắc hai đạo nhân mã ở hai bên dần dần tiếp cận, chiến khí trên chiến trường đã khẩn trương như cung kéo căng dây, đại chiến sắp sửa nổ ra.

Bọn Tần Thúc Bảo ba người đêm qua không hề khoa trương. Đường quân đúng là đội tinh binh được huấn luyện đến nơi đến chốn. Chỉ nhìn đối phương dàn bày trận thế, trong trận có trận, trong đội có đội, các góc nối liền với nhau, tề chỉnh không hề rối loạn, bước chân người người đều tăm tắp, khí thế như thiên quân vạn mã ào ạt cùng lên, vốn dĩ có thể làm địch nhân rét run khiếp đảm.

Trống trận vang lên, hai cánh địch quân tiến vào khoảng cách hai nghìn bộ. Trung quân truyền xuất tù và ra lệnh, cho biết trung quân của La Sĩ Tín sắp sửa tràn lên, phối hợp cùng Tần, Trình lưỡng quân đang xáp lại, hình thành đại áp lực và uy hiếp Dương quân.

Khấu Trọng thản nhiên không hề lo sợ, vì trước khi trời sáng một thời thần, quân chủ lực của Lý Thế Dân lục tục kéo tới, đội tiên phong của La Sĩ Tín đã phải dùng để hộ giá suốt cả một canh giờ, phòng ngừa bọn họ đột nhiên tập kích. Cho đến lúc này đã qua ba thời thần, không những ngủ không đủ, mà lại còn phải lao khổ, cũng chưa được ăn sáng. Quân của Dương Công Khanh tuy luân phiên đào hào để phòng ngự, nhưng công sự trước nửa đêm đã hoàn thành, quân sĩ được nghỉ ngơi đầy đủ. Hiện tại thực là lấy tinh binh đã được nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ đối phó với đội quân vừa buồn ngủ, vừa mệt mỏi lại đói khát của Lý Đường. Miễn là có thể trụ được trước thế công của địch, sĩ khí của đối phương sẽ lập tức tiêu tan, Khấu Trọng liền có thể nhân đó chiếm tiện nghi.

Hiện tại lấy thủ làm công, thời cơ đến sẽ lấy công làm thủ, chính là từ “Bất công” biến thành “Kích kì”. Binh pháp đao pháp, tuy hai mà một.

Tiếng trống đột nhiên gấp gáp.

Tần Trình lưỡng quân đồng thanh hô lớn, tốc độ từ chậm chuyển nhanh, phù hợp với nhịp trống, từ hai bên cánh đánh đến, tức thì phong vân biến sắc, chiến ý tràn ngập bầu trời.

Khi lưỡng quân còn cách cự ly tám trăm bộ, tù và lại vang lên, từ phía sau xông lên một đội khoảng hai ngàn kỵ binh, vòng ra hai bên cánh, phối hợp với quân bộ xông lên, tiếng vó ngựa vang rền, âm thanh truyền khắp bình nguyên, thanh thế làm người ta kinh hãi.

Phía hậu phương của quân địch chính là đại quân chủ lực của Lý Thế Dân, hiện đã đình chỉ việc nhập trại nghỉ ngơi, chuyển sang bố trí đội hình ở khoảng đất bằng phía bên trái trại. Chỉ thấy soái kỳ bay cao trong gió, biểu hiện đại giá của Lý Thế Dân ở đó, đang vi hành trợ uy cho binh mã.

Khấu Trọng ngẩng mặt lên nhìn trời cười một tràng rồi quát:

– Đã đến giờ rồi! Thổi tù và!

Một nghìn kỵ binh do Ma Thường lĩnh suất liền theo tiếng tù và phi về chỗ Khấu Trọng bày binh. Cổng thành Từ Giản cũng lập tức mở rộng, cầu treo hạ xuống, quân giữ thành xông ra, bố phòng ở bên trong doanh trại và ven theo bờ hào.

Tiếng reo hò càng lúc càng vang dội, tiếng trống trận dồn dập, địch quân chuyển từ bước nhanh sang chạy, tựa như hai luồng thủy triều, dựa vào sự yểm hộ của quân thuẫn bài ở phía trước, trùng trùng xông lên hãm trận.

Địch kỵ ở bên ngoài cũng theo hai hướng tăng tốc.

Trận chiến ở Từ Giản đã bắt đầu mở màn.

– – – oOo- – –

Từ Từ Lăng sử dụng Trường Sinh khí liệu thương cho Linh Lung Kiều hết gần một thời thần. Nội thương của nàng ta đã khỏi, chỉ biết nhỏ giọng nói câu đa tạ, sau đó thì lại trầm mặc, xem ra có nhiều tâm sự.

Từ Tử Lăng nhìn về hướng Khoát Yết nằm trên mặt đất. Gã đã làm hắn trọng thương, nhưng giết hắn chính là một chiêu phản kích trong lúc phẫn hận của Linh Lung Kiều. Người của Đại Minh tôn giáo tác tệ đã nhiều, Khoát Yết gây ác thì phải chịu lấy, chết là đúng tội.

Lúc này gã đối với thân thế của Linh Lung Kiều đã đoán ra được đến bảy tám phần, nhưng biết nàng không muốn thổ lộ tâm sự với mình, không nhịn được trong lòng có ý thương xót, hỏi:

– Cô nương trước nay luôn hành sự một mình, hành tung bí ẩn. Vậy mà bọn họ vẫn có thể chặn ngang đường thì quả thực là có bản lĩnh, vì thế sau này cô nương nên để tâm đề phòng bọn chúng còn nhiều chiêu khác.

Linh Lung Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, nói:

– Bọn chúng chỉ là đoán được ta sẽ đến gặp Khấu Trọng, vì thế mới có thể mai phục tại bên ngoài doanh trại chờ ta. Sau này bọn chúng đừng mong có cơ hội như thế này nữa.

Sau đó giọng nói trở nên ôn hòa, liếc gã một cái, nói:

– Chúng ta có thể đi vào trong rừng nói đôi câu được không?

Giọng của nàng đầy vẻ khẩn khoản thỉnh cầu, Từ Từ Lăng khó lòng từ chối nổi, gật đầu đáp ứng.

Hai người ngồi xuống một thân cây ở bìa rừng, mặt trời ở bên ngoài như lửa, rọi sáng cả thế gian, bọn họ vốn ngồi trong bóng mát, cảm nhận được tư vị mát mẻ của rừng cây.

Linh Lung Kiều tâm hồn vẫn để đâu đâu, hỏi:

– Tại sao có thể trùng hợp như thế này nhỉ?

Từ Tử Lăng biết nàng có tâm sự, nhưng còn đang do dự có nên tiết lộ với gã không, thuận miệng đáp:

– Ta chính là muốn đi tìm Khấu Trọng, cô nương chắc vừa gặp hắn, bởi thế mà gặp nhau.

Linh Lung Kiều sắc mặt tỏ vẻ tựa như tâm trí đều rã rời khiến cho người ta thương xót, nhẹ nhàng lắc đầu than:

– Đó không phải là trùng hợp mà là trong chốn u minh đã có định sẵn, vì mẹ ta ở bên kia thế giới phù hộ cho ta. Ôi! Yêu một người thật là đau khổ, yêu có thể làm cho người ta thật mệt mỏi quá!

Từ Từ Lăng trong lòng chấn động, ứng lời:

– Đối với chuyện này ta vốn không có nhiều trải nghiệm, thật không có khả năng giải đáp vấn đề này với cô nương.

Linh Lung Kiều đưa mắt qua nhìn gã, ung dung nói:

– Ta muốn nói với ngươi một việc, nhưng chỉ cho ngươi biết thôi, không được nói lại với Khấu Trọng.

Trong lòng Từ Tử Lăng lại một lần nữa chấn động, hiểu rằng nam tử trong lòng nàng ta chính là Khấu tiểu tử.

Gã cười khổ gật đầu nói:

– Nếu đó là bí mật riêng tư của cô nương, tiểu đệ có thể không biết được không?

Linh Lung Kiều hai mắt đỏ hồng, cúi gằm đầu xuống, giọng lí nhí như muỗi bay:

– Huynh đã đoán được người đó là ai! Ta cảm giác chàng hơi thích ta, nhưng thích thì sao chứ? Chàng và Tống gia tiểu thư đã có hôn ước. Tống gia vốn trước nay bài xích ngoại tộc, vì thế dù ta yêu chàng đến khổ thế nào, cũng tuyệt đối không thể làm chàng khó xử, làm tổn hại đến sự nghiệp của chàng. Ta vốn không định rời xa chàng không lời từ biệt, nhưng vì hiện tại Vương Thế Sung sử dụng phản đồ của tà giáo đến giết ta, ta và lão đã nhất đao lưỡng đoạn, phải lập tức ly khai.

Từ Tử Lăng nghe xong mắt mở to mồm há hốc. Đây là lần đầu tiên gã nghe một nữ tử thổ lộ cõi lòng, thản nhiên nói yêu một nam tử, trong sâu thẳm cõi lòng gã cảm thụ được sự luyến ái hòa lẫn mâu thuẫn và thống khổ của nàng! Nhưng vì nàng ta quả thật rất khả ái, Từ Tử Lăng liền cảm thấy thương xót nói:

– Làm sao cô nương biết Vương Thế Sung phái người đến sát hại mình?

Linh Lung Kiều thâm trầm đáp:

– Ngày hôm kia ta và Vương Thế Sung huyên náo một hồi, ta một lòng muốn… Ài! Ta sẽ không nói nữa! Chỉ có lão biết ta ở đâu. Nể mặt mẫu thân, ta không tính toán với lão. Ta đã quá mệt mỏi, chỉ muốn nhanh nhanh về quê hương, không lý đến thế sự nữa.

Tiếp đó nàng đứng lên, cười nói:

– Khấu Trọng và huynh đúng là những người Hán tốt nhất, thực sự là anh hùng hảo hán. Các huynh nên để ý đến Đại Minh tôn giáo, nghe nói bọn họ mới có người luyện thành được “Ngự Tẫn vạn pháp” trong “Căn Nguyên trí kinh”, được phong làm Nguyên Tử mới. Một khi huynh và Khấu Trọng đã là tử địch, theo tác phong làm việc của giáo phái này, bọn chúng sẽ sử dụng thiên phương bách kế, không từ thủ đoạn để hại hai người. Ta nói ra điều này xong cảm thấy thư thái vô cùng! Cám ơn huynh! Nhờ nói với Khấu Trọng là nô gia quay về Quy Tư rồi.

Nói xong nhẹ nhàng tiến vào trong rừng.

Từ Tử Lăng đứng dậy hỏi với theo:

– Ai là Đại Tôn?

Linh Lung Kiều đáp:

– Là một kẻ được gọi là Tu Cổ Ti Đô người Hồi Hột, hắn chính là truyền nhân đắc ý của “Ma Vương” Triết La, nhân vật lấy đi bí điển của Ba Tư Minh tôn giáo trốn đến phía Đông, cũng chính là người đầu tiên của Đông Phương đệ nhất tà giáo khám phá được Trí Kinh. Hai người nếu gặp phải hắn, tuyệt đối không được có ý khinh địch.

Nhìn theo thân hình mảnh mai yểu điệu của nàng biến mất trong rừng sâu, Từ Tử Lăng ủ rũ ngồi xuống. Tư vị của luyến ái đau khổ, gã hiểu rõ hơn ai hết.

—oOo—

Hơn mười viên tiểu tướng ở trong thành phi ngựa phóng ra, chỉ huy quá nửa thủ hạ bố trí tại doanh địa từ cửa Nam trùng xuất, bầy ra thuẫn tiễn trận để nghênh kích địch kỵ từ một bên đánh tới. Hiện tại Dương Công Khanh có thể tập trung toàn lực ứng phó với hai lộ tả hữu địch quân đang đến nhanh như gió.

Tiếng trống trận trong trung quân của La Sĩ Tín thay đổi, không chỉ toàn quân tăng tốc độ tiến lên phía trước, mà hai ngàn kỵ binh phía sau cũng phi lên, hướng vào giữa đoàn quân của Khấu Trọng đánh đến. Nếu như kỵ đội của Khấu Trọng bị chia cắt, biến thành đầu đuôi khó hỗ trợ được cho nhau, trong khi địch nhân lại đông hơn gấp bội, sẽ dễ dàng bị tiêu diệt toàn bộ.

Hai bên đều triển khai kỳ mưu, giống như cao thủ giao đấu, không chỉ bằng vào vũ lực mạnh yếu, mà còn xem kẻ nào có chiến lược tốt hơn.

Tiếng hô chém giết vang động cả chiến trường.

Từ phía Dương Công Khanh, khoảng ngàn mũi tên bắn ra, bay qua một khoảng không dài, như một bầy châu chấu nghìn con nhằm vào Tần, Trình lưỡng quân phi tới. Từ trong doanh trại, gần ngàn thủ binh giữ máy bắn đá đẩy lên phía sau trận địa của Dương quân, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần lực lượng của La Sĩ Tín đi vào phạm vi bắn đá, hơn chục cỗ Đầu Thạch Cơ có thể làm địch nhân thương vong lớn. Cự thạch nặng hàng chục cân, không thuẫn bài cùng khôi giáp nào có thể đỡ được.

Khấu Trọng quất ngựa tiến lên phía trước, Thích Nhật cung liên tiếp bắn ra, không mũi nào trật đích, tất thảy đều xuyên qua chiến giáp của địch nhân. Những kẻ địch trúng tên đều phun máu ngã về phía sau, không ai đỡ nổi.

Vô luận đao pháp hay tiễn thuật của gã đều đã được bồi dưỡng ở trên chiến trường mà tiến tới cảnh giới đại thành. Đao pháp như binh pháp, quay lại chiến trường, như cá vào biển lớn, chim về trời cao.

Lòng gã tĩnh lặng như trăng trong giếng, hoàn toàn có thể thấu đáo tình hình chiến trường xa gần, lại càng biết rõ nếu bị địch kỵ cách đó khoảng chín trăm bộ chặn được, để trung quân của La Sĩ Tín với hai ngàn quân kỵ xông đến thì sẽ cắt đoạn và làm phân tán binh đội của mình.

Then chốt ở chỗ, quân của gã có thể đột phá rào chắn của đối phương, trước khi kỵ binh của họ La xông đến, rồi tiến ra chỗ trống bên phải Đường quân. Lúc đó có thể trực tiếp uy hiếp đại quân của Lý Thế Dân ở phía hậu phương.

Địch kỵ nhắm mắt bắn bừa hướng về Khấu Trọng nhưng tên chỉ có thể vượt qua hơn một nửa cự li giữa hai bên, rồi hết lực rơi xuống thảo nguyên, nhưng có hơn chục địch quân bị giết sau khi tên rơi.

Khấu Trọng hạ quyết tâm, biết cự li song phương chỉ còn khoảng sáu trăm bộ, lại tiếp tục nhằm địch kỵ phát tiễn, làm cho người ngã ngựa lật. Hàng trận ở phía sau địch quân trùng trùng xông lên bị vướng, giẫm lên nhau, loạn thành một khối.

Kỵ đội ở phía trước của địch nhân bị hỗn loạn, như sóng dồn làm ảnh hưởng lan đến toàn thể, không thể tái lập đội hình, liền bị phân tán sang hai bên.

Kỵ binh theo sau Khấu Trọng chứng kiến chủ tướng lợi hại, tiễn pháp như thần, chỉ bằng một mình có thể làm trọng thương đối phương, giống như thiên binh thần tướng. Toàn thể lập tức quân tâm đại chấn, khí thế như cầu vồng. Người người trên ngựa đều giương cung nạp tên, khi địch nhân tiến vào tầm bắn, lập tức tên bắn ra như mưa, làm cho đối phương càng tán loạn không thể tập hợp nổi.

Khấu Trọng sờ vào ống tên thì thấy tên đã hết. Trái phải mỗi bên hai, tổng cộng là bốn ống, vị chi là một trăm hai mươi mũi tên toàn bộ đã bắn hết. Gã cuồng nộ hét lên một tiếng, bạt xuất Tỉnh Trung Nguyệt danh chấn thiên hạ, kẹp chặt lưng ngựa, dũng mãnh vượt qua những chiến mã đang ngã lộn trên chiến trường, tiến nhanh gió vào giữa đội hình của địch kỵ.

Trên chiến trường, chiêu số dụ địch hoặc địch chỉ là trò trẻ con, mỗi nhát đao xuất ra cần phải có hiệu suất, lấy cứng chống cứng, ai lực mạnh đao nhanh hơn thì thắng.

“Đang!”

Một tên kỵ mã cùng với vũ khí bay ra khỏi lưng ngựa, bị thủ pháp mạnh mẽ của gã đánh tới, một chiêu cũng không chịu nổi.

Khấu Trọng triển khai đao pháp, thấy người là chém, không ai đỡ được một chiêu. Thủ hạ ở phía sau phối hợp với khí thế không thể bẻ gẫy của gã, trước mặt là đội kỵ binh đã bị mất đi trận thế, giết cho chúng người ngã ngựa nghiêng, chạy tỏa ra bốn phía.

Lúc này quân chi viện của La Sĩ Tín tiến đến còn cách bảy trăm bộ, do kỵ đội của hai bên đang hỗn chiến, không thể bắn tên, chỉ còn cách tiến tới gần để giao phong.

Ma Thường, viên ái tướng thân kinh bách chiến của Dương Công Khanh, nhìn thấy một ngàn kỵ binh của Khấu Trong có thể ứng phó, làm địch kỵ bị tiêu diệt đến bảy tám phần, liền vội mang theo một ngàn thủ hạ, tách khỏi đại quân để nghênh đón viện quân của La Sĩ Tín.

Khấu Trọng lúc này điều chỉnh lại đội hình, không tiếp tục truy kích kỵ binh bỏ chạy, mà nhằm đến viện quân mà chém giết.

La Sĩ Tín ở trong quân chỉ huy toàn cục kinh hãi cuống quít, không thể ngờ địch quân do Khấu Trọng chỉ huy có thể cường hãn thế. Nếu để kỵ binh của Ma Thường đón đầu cản trở, sau đó Khấu Trọng kéo đến, binh đoàn của hắn cũng sẽ cùng chung vận mệnh như tiền đội, ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cục. Họ La vội vàng hạ lệnh, trung quân chuyển từ công sang thủ, không tiến lên nữa, đồng thời thổi tù và gọi kỵ binh triệt hồi về.

Dương Công Khanh vốn đang phòng ngự không nổi trước sự tấn công toàn lực của Tần Trình lưỡng quân, nhìn thấy tình trạng đó liền đại hỉ, lập tức cải biến mục tiêu của máy bắn đá, vốn nhằm vào trung quân của La Sĩ Tín chuyển sang nhắm tới địch quân đang tiến công từ hai phía.

Nhân mệnh tại chiến trường vốn không đáng một đồng, song phương đều có người chết hoặc thụ thương, nhưng không một ai để ý, chiến sự vẫn tiếp tục không ngừng.

Nhìn thấy địch kỵ lùi lại, Khấu Trọng trong lòng thầm kêu đáng tiếc. Nếu quân địch tiếp tục tiến lên, gã có thể làm quân Đường tổn thương không nhỏ. Ma Thường lúc này đã đến bên cạnh hắn, kỵ đội cùng điều chỉnh lại thế trận.

Ma Thường hưng phấn nói:

– Chúng ta lập tức quay lại giáp kích, tất có thể giết địch nhân đến lạc hoa lưu thủy.

Khấu Trọng nhìn vào đại quân của Tần Thúc Bảo ở gần nhất đang triển khai kịch chiến với Dương Công Khanh phòng thủ bên ngoài doanh trại, ngưng thần theo dõi, rồi cười nói:

– Lão Tần quả nhiên là người tinh thông binh pháp. Đừng nghĩ bọn họ bất chấp tất cả, nhất thiết xông tới cuồng công mãnh đả Dương tướng quân. Sự thật vốn dĩ Tần Thúc Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kì lúc nào cũng có thể chia một nửa binh lực nghênh đón chúng ta. Nếu chúng ta dám tấn công bọn họ, chỉ cần Tần, Trình chống đỡ được một hồi, La Sĩ Tín tất lại lĩnh suất đại quân từ phía sau đánh đến. Sợ rằng lúc ấy cuối cùng chỉ duy ta và ngươi là có thể đào thoát.

Ma Thường xem lại địch trận, gật đầu đồng ý, thốt:

– Thiếu soái thực sự sáng suốt, quân đội ở hậu phương bọn họ đích xác sẵn sàng bố trận.

Nói vừa dứt lời, tiếng tù và vang lên. Quân Tần, Trình theo trật tự từ từ triệt thoái, số binh lính chết và bị thương đều được mang đi. Binh đội La Sĩ Tín ở trước mặt cũng tiến lên, điều chỉnh lại đội hình, hai đội kị binh phân bố hai bên. Nếu Dương Công Khanh thừa thế truy sát, hoặc Khấu Trọng xông lên đột kích, La quân cũng có thể ứng phó.

Khấu Trọng bố trận tại chiến trường phía Bắc, trên ngựa bình tĩnh nói:

– Chiến sự ngày hôm nay đã hoàn tất. Trận chiến này có thể làm đại chấn sĩ khí của quân ta, cũng dạy cho Lý tiểu tử một bài học vì dám không coi Khấu mỗ vào đâu.

Ma Thường tập trung toàn thần lưu ý việc rút quân của địch nhân, trong lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, nói:

– Nếu chúng ta có thể giết Vương Thế Sung, để Thiếu Soái chủ trì đại cục, Lý Thế Dân chắc chắn sẽ bại.

Khấu Trọng cười khổ nói:

– Giết Vương Thế Sung tại Từ Giản, ngươi đừng kể chuyện cười nhé! Người ở Lạc Dương toàn bộ là người của hắn, để xong việc quay về Lạc Dương rồi nói. Ài! Hy vọng không cần quay về Lạc Dương đã có thể giải quyết mọi việc. Chỉ cần có thể cản chân Lý Thế Dân ở đây, đại kế Chinh Đông của hắn sẽ tiêu đời, sợ rằng vương vị của hắn cũng khó mà giữ được. Nếu Lý Uyên nổi giận phái Lý Kiến Thành đến thay hắn, thì thiên hạ đã có thể là của Khấu Trọng ta rồi.

(

Chọn tập
Bình luận