Xem ra mọi việc vô cùng thuận lợi.
Điều ba người lo lắng nhất trước tiên là Thạch Chi Hiên có ở trong thiện thất hay không, tiếp đó là e ngại Lý Uyên đả thảo kinh xà. Hai mối lo đó đều không biến thành sự thật.
Quả đúng như dự đoán của bọn họ, Lý Uyên đã huy động tất cả những cao thủ có tư cách tới đánh úp Thạch Chi Hiên. Đầu tiên là màn thiết chùy thiết côn đồng loạt công kích phá nát tấm cửa gỗ dày của thiện thất, sau đó dùng thế lôi đình vạn quân đánh ập vào bên trong, quyết tâm dồn Thạch Chi Hiên vào tử địa.
Có thể tưởng tượng trong lúc đám cao thủ ngoại hạng của Lý Uyên xông vào thiện thất, những cao thủ khác và cung tiễn thủ cũng đã trùng trùng vây hãm bên ngoài đề phòng Thạch Chi Hiên chạy ra.
Chỉ nghe từ bên trên liên tiếp vọng xuống tiếng đấm đá và quát tháo. Ba người ngồi dưới cũng biết tham gia trận này ngoài Lý Uyên và Vũ Văn Thương còn có hai vợ chồng Thần tiên quyến thuộc Chư Quân Minh – Hoa Mạc, Lý Thần Thông, Lý Nguyên Cát, Vu Sở Hồng, Độc Cô Phong, Độc Cô Phượng, Vi công công, Lý Nam Thiên, một người có thể là Nhan Lịch con của Mâu Yêu Nhan Bình Chiếu, Âu Dương Hi Di và một số cao thủ mà họ không biết.
Với thực lực như vậy quả là thừa sức giết chết Thạch Chi Hiên trong một không gian chật hẹp. Nhưng cả ba lại thấy có gì đó không ổn thỏa. Thạch Chi Hiên muốn thủ thắng thì không có khả năng, muốn chạy thì chỉ có hai đường, sấn ra cửa lớn đã bị phá hoặc là đào tẩu theo bí đạo.
Lối thứ nhất đương nhiên khó khăn hơn lối thứ hai gấp bội. Khẳng định là Lý Uyên đã bố trí lực lượng cực mạnh giữ cửa chính. Kể cả có thể ra được bên ngoài thì nhiều khả năng còn phải ứng phó với hàng trăm mũi tên của các thần xạ thủ đang chờ sẵn. Dù năng lực có thông thiên triệt địa, dù Bất Tử Ấn pháp có xuất thần nhập hoá như thế nào đi nữa, nói cho cùng Thạch Chi Hiên cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, thật khó mà chịu nổi hàng trăm mũi tên cùng lúc bắn tới.
Nhưng mấu chốt là ở Lý Uyên. Không biết vì đánh giá thấp hay quá căm thù Thạch Chi Hiên đã hại chết Bích Tú Tâm mà Lý Uyên lại ngự giá thân chinh. Đây là một hành động bất trí bởi Thạch Chi Hiên có thể lợi dụng lão như một lá chắn để khống chế toàn cục. Những người khác dù quyết tâm giết chết Thạch Chi Hiên thế nào đi nữa cũng không thể hy sinh Hoàng đế để đạt mục đích. Điều đó trở thành sơ hở duy nhất của phía Lý Uyên.
Tiếng kình khí giao kích trong thiện thất liên miên bất tuyệt, vang dội hơn nhiều so với tiếng pháo đón giao thừa của thành Trường An hồi nào. Âm thanh quát tháo nửa nam nửa nữ của Vi công công và tiếng thét chói tai của Vu Sở Hồng đặc biệt dễ nhận ra. Ba người rợn tóc gáy chăm chú nhìn nắp hầm vẫn im lìm chẳng thấy dịch chuyển. Chốt khoá đã được mở, chỉ cần Thạch Chi Hiên vận kình dùng chân hất lên là có thể theo bí đạo bỏ đi, đảm bảo không kẻ nào dám lỗ mãng truy kích.
Trong lòng cả ba lúc này rối như tơ vò. Trừ khi Thạch Chi Hiên đoán ra bọn họ đang mai phục ở dưới, nếu không thì sao lão lại bỏ dễ chọn khó, gồng mình chịu đựng gian khổ chiến đấu không ngừng nghỉ với địch nhân hùng mạnh bên trên.
“Phụ hoàng cẩn thận!”
Tiếng mũi mâu xé gió rít lên. Có thể thấy đúng như ba người đã dự đoán, Thạch Chi Hiên tập trung toàn lực công kích Lý Uyên, chiêu nào cũng muốn lấy mạng đổi mạng làm những người khác vì lo giải cứu cho lão nên không thể phát huy toàn bộ sức tấn công.
Vi công công vừa thét lên quái dị, tiếp theo có tiếng Lý Uyên nặng nề hự một tiếng. Nghe thanh âm là biết lão đã ít nhiều bị nội thương, tình thế nguy cấp đến cực điểm.
“Choang!”
Dường như quyền đầu của Thạch Chi Hiên vừa đánh mạnh vào cương thuẫn của Chư Quân Minh, sau đó là tiếng rú thê thảm của y, lại có tiếng máu ộc ra vô cùng đáng sợ. Chẳng cần nhìn cũng biết Thạch Chi Hiên đã mượn được kình lực người nào đó, nếu không thì đâu dễ chấn Chư Quân Minh thụ thương thổ huyết như vậy.
Ba người chán nản đưa mắt nhìn nhau. Ai ngờ được Tru Thạch đại kế như áo trời không vết vá lại có một kết cục ảm đạm như thế này.
Loan Loan quả quyết nói:
– Có thể mạng lão chưa tuyệt! Chúng ta mau đi thôi, nếu chậm sợ không kịp nữa.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hiểu rõ ý nàng. Lý Uyên đang tức giận, dù biết là không có tác dụng gì nhưng sẽ triển khai hành động truy tìm Thạch Chi Hiên trong toàn thành. Bí đạo này khẳng định sẽ bị lộ đầu tiên.
Trong lúc Loan Loan chốt lại nắp hầm, Từ Tử Lăng và Khấu Trọng theo nhau tiến vào địa đạo, xuyên qua mật thất, theo địa đạo bên kia trở lại lối ra thư trai, sào huyệt bí mật của Thạch Chi Hiên.
Khấu Trọng dịch nắp hầm làm lộ lối ra, thấp giọng nói:
– Chúng ta lập tức về Tư Đồ phủ, sau khi xem rõ tình thế rồi sẽ đi ngay lập tức. Ta dám khẳng định lúc nãy lão Thạch đã biết được chúng ta đợi lão bên dưới. Ài! Con bà nó là con gấu!
Từ Tử Lăng thấp giọng đáp ứng một tiếng, đoạn nhảy vọt lên không gian tối tăm của thư trai. Lập tức trong lòng gã cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng đã chậm một bước nên không kịp tránh né.
Trong bóng tối, đôi mắt hoảng loạn của gã tiếp xúc với cái nhìn đáng sợ của Thạch Chi Hiên, tà quang đại thịnh, lạnh lẽo như băng không có chút nhân tính. Tay phải lão xòe ra thành đao, vô thanh vô tức tàn độc chém thẳng vào gã. Nếu để lão chém trúng, khẳng định bất kỳ loại hộ thân chân khí nào cũng không có tác dụng, bảo đảm thủ đao của Thạch Chi Hiên sẽ phá toang cơ thể xương cốt gã, chấn nát trái tim gã.
Từ Tử Lăng chưa từng cảm thấy sát ý của Thạch Chi Hiên đối với mình mạnh mẽ và kiên quyết như thế này, trong lòng thầm kêu mạng mình đã hết. Việc duy nhất gã có thể làm là vận toàn thân công lực, ngạnh tiếp một chiêu thủ đao không thể kháng cự này.
Khấu Trọng bên dưới dù nằm mộng cũng không nghĩ tới Thạch Chi Hiên gan to bằng trời, vừa thoát trùng vây đã đến ngay lối ra địa đạo phục kích bọn họ.
Tuy gã không nhìn thấy lão, nhưng từ phản ứng trên thân thể của Từ Tử Lăng mà cảm nhận được Thạch Chi Hiên đánh lén. Thời gian không cho phép nghĩ nhiều, gặp nguy sinh nhanh trí, song chưởng Khấu Trọng đỡ vào đế giày Từ Tử Lăng, tống toàn bộ chân khí toàn thân vào khí hải ở bụng dưới Từ Tử Lăng thông qua kinh mạch hai chân gã.
Nếu đổi người giúp Từ Tử Lăng bên dưới thành bất kỳ người nào trong số ba đại tông sư trong thiên hạ là Ninh Đạo Kỳ, Tất Huyền, Phó Dịch Lâm thì cũng chỉ còn cách thở dài bất lực. Nhưng nội công tâm pháp của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng nguồn mà khác biệt, lại trải qua nhiều lần rèn luyện nên có thể dung hợp với nhau. Kể cả phải đối mặt với đòn đánh lén cường mãnh của Thạch Chi Hiên cũng vẫn có sức kháng cự.
Chân khí với bản chất băng hàn của Khấu Trọng như sông lớn đổ vào khí hải Từ Tử Lăng, cùng với chân khí nóng rực của gã hợp lại vận chuyển theo Loa Hoàn kình. Cũng lúc đó, lực đẩy của Khấu Trọng hất tung Từ Tử Lăng lên. Chỉ cần tránh khỏi đòn đánh lén hung hiểm vào giữa ngực, Từ Tử Lăng có thể dồn toàn bộ chân khí vừa hòa hợp của mình và Khấu Trọng xuống mũi chân, thẳng thắn chống đỡ thủ đao đoạt mệnh của Thạch Chi Hiên.
Thạch Chi Hiên đâu phải loại dễ chơi, tay trái lão khẽ chộp về phía Từ Tử Lăng, lập tức một cỗ lực đạo phát sinh hoá giải hoàn toàn thế vọt lên, thủ đao vẫn tiếp tục chém thẳng vào ngực gã.
Nên biết đại huyệt đản trung ở giữa ngực là chỗ nhược của cơ thể. Nếu bị đánh trúng, kể cả khi không đủ mạnh để phá toang lồng ngực thì cũng làm trái tim không chịu nổi lực xung kích mà dập nát. Khi đó thì đại la kim tiên cũng không cứu được Từ Tử Lăng.
Khấu Trọng đã dùng hết chân khí, nhất thời chưa hồi phục lại được. Hơn nữa, việc song chưởng đẩy lên bên trên đột nhiên cảm thấy hư thoát không có chỗ dựa lực làm gã khó chịu đến cực điểm. Bỗng nhiên Khấu Trọng tỉnh ngộ. Thạch Chi Hiên đã dùng khả năng dò xét đối thủ của Bất Tử Ấn nhìn thông nhìn thấu bọn gã, vì vậy mới có thể sử dụng thủ đoạn thích hợp đến thế để hóa giải sự trợ giúp của gã cho Từ Tử Lăng. Nhưng hối hận thì đã muộn, tiểu tử kia không còn cách cứu.
Loan Loan bất ngờ từ phía sau vọt lên nhanh như quỷ mỵ, nàng ôm chặt hai chân Từ Tử Lăng, đôi chân trần tá lực từ cửa địa đạo phi thẳng lên trên. Song thủ Từ Tử Lăng chập lại trước ngực nhưng vẫn chậm một chút. Mắt thấy sắp đoạn hồn dưới thủ đao của Thạch Chi Hiên đến nơi, bỗng nhiên toàn thân gã được khí trường Thiên Ma lực bao phủ. Trước khi thủ đao chạm vào ngực thì người gã được đẩy lên nửa xích. Từ Tử Lăng nào dám do dự, Loa Hoàn hồi kình sinh ra sau khi nhận chân khí từ Khấu Trọng lập tức được dồn hết xuống khí hải đan điền dưới bụng, cố gắng chịu một nhát chém của Thạch Chi Hiên.
Tất cả những việc vừa rồi xảy ra như điện quang hỏa thạch, từ lúc Từ Tử Lăng bị đánh lén, Khấu Trọng trợ giúp, cho đến khi Loan Loan ôm hai chân Từ Tử Lăng đều diễn ra với tốc độ cực nhanh trong chớp mắt.
“Bùng!”
Thủ đao của Thạch Chi Hiên chém trúng chỗ chân khí tập trung dưới bụng Từ Tử Lăng. Thế đánh trước tiên chịu ảnh hưởng của Thiên Ma khí trường, chân kình bị tước giảm ba thành, chậm lại một chút rồi mới tác động trực tiếp lên gã. Âm thanh hai luồng kình lực chính diện giao kích vang lên.
Từ Tử Lăng hứng chịu một cơn đau khủng khiếp như thể ngũ tạng lục phủ bị giật tung, toàn thân như bị hoả thiêu, chân khí bị chấn đến nỗi chạy tán loạn trong toàn thân kinh mạch như ong vỡ tổ. Trước mắt tối sầm, miệng gã phun ra một búng máu.
Sức phản chấn mạnh mẽ cuồng nộ tống gã và Loan Loan bắn vọt đi. “Rầm” một tiếng, cả hai đập mạnh vào giá sách kê sát tường, giá gỗ vỡ tan, sách vở bay tung toé, tình thế vô cùng hỗn loạn.
Thạch Chi Hiên cũng bị phản chấn đến mức khuỵu chân ngồi phệt xuống đất, không thể thừa thắng truy kích.
Chẳng biết Từ Tử Lăng sống hay chết, Khấu Trọng lợi dụng khe thời gian đó hồi phục khí lực, không màng sinh tử từ lối ra phóng vọt lên. Tỉnh Trung Nguyệt rời vỏ chém thẳng tới Thạch Chi Hiên.
“Bịch!”
Từ Tử Lăng và Loan Loan đồng thời rơi xuống sàn nhà, lăn lông lốc thành một cục. Loan Loan đã vì giúp Từ Tử Lăng mà coi như nhận nửa đao của Thạch Chi Hiên, há miệng ọe ra một búng máu tươi.
Thạch Chi Hiên lạnh lùng quát:
– Muốn chết!
Một chưởng lão vỗ ra đánh dạt lưỡi đao toàn lực chém tới của Khấu Trọng, tay kia phất ống tay áo ra quất vào giữa mặt gã.
Khấu Trọng nghe được tiếng hô hấp của Từ Tử Lăng nên đã hơi yên tâm. Trong bóng tối của thư trai, gã đạp chân theo kỳ bộ tránh khỏi ống tay áo của Thạch Chi Hiên đánh vào mặt, Tỉnh Trung Nguyệt từ bên dưới lật ngang chém vào eo lưng Thạch Chi Hiên. Mắt thấy đắc thủ đến nơi, bỗng thân hình Thạch Chi Hiên chớp lên một cái rồi biến mất, thình lình lão lại xuất hiện ở góc chết phía bên trái gã, nơi mà đao thế không thể đánh tới được. Điều này nói lên tất cả sự huyền diệu của Bất Tử Ấn Pháp.
Khi Khấu Trọng hoảng hốt xoay mình lại thì Thạch Chi Hiên đã bỏ gã mà vọt tới chỗ Loan Loan và Từ Tử Lăng.
Loan Loan hất mạnh Từ Tử Lăng đang trọng thương sang ngang, từ trong tay áo hai sợi Thiên Ma đới vọt lên tấn công đại địch.
“Bùng! Bùng!”
Song quyền Thạch Chi Hiên đấm ra kích trúng Thiên Ma đới, chấn Loan Loan bắn ra sau đến lúc va vào tường mới dừng lại được.
Tới nơi vừa kịp, Khấu Trọng xuất ra chiêu thức có uy lực mạnh nhất và huyền ảo nhất trong Tỉnh Trung Bát Pháp là Phương Viên đánh vào sau lưng Thạch Chi Hiên. Gã muốn buộc lão không thể hạ sát chiêu đối với Từ Tử Lăng.
“Uỳnh!”
Mũi đao của Khấu Trọng đánh vào khí trường ngưng tụ như một bức tường sau lưng Thạch Chi Hiên, Phương kình trong chiêu Phương Viên bị chấn dạt ra, còn Viên kình bị Thạch Chi Hiên phản thủ dùng một chỉ đánh thẳng vào. Sức phản chấn làm gã chút nữa thổ huyết. Dù gã ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn phải lùi lại.
Thân pháp của Thạch Chi Hiên bị chiêu đó ảnh hưởng nên không thể không chậm lại một chút.
Loan Loan thu hồi Thiên Ma đới đứng dậy. Lập tức trong thư trai kình khí giàn giụa, Thiên Ma lực trường bao trùm lên Thạch Chi Hiên. Đôi tay ngọc thon dài đẹp đẽ của Loan Loan hóa thành ngàn vạn chưởng ảnh công tới Thạch Chi Hiên như bài sơn đảo hải.
Thạch Chi Hiên hô hô cười rộ:
– Thì ra là tre già măng mọc, cuối cùng ngươi cũng đã luyện thành Thiên Ma đại pháp. Chẳng trách dám mạo phạm đến lão phu. Hà hà!
Bất ngờ lão phóng vọt lên, “rầm” một tiếng phá vỡ mái nhà, miệng thét lớn:
– Thạch Chi Hiên ở đây! Lý Uyên ngươi chạy đi đâu rồi?
Khấu Trọng, Loan Loan và Từ Tử Lăng vừa mới tỉnh lại đều hồn phi phách tán. Trong ba người thì hai đã bị thương, nặng nhất là Từ Tử Lăng. Nếu bọn Lý Uyên đuổi tới thì bọn họ sẽ trở thành vật hy sinh như ngộ trung phó xa*.
Khấu Trọng và Loan Loan ngây người nhìn lên mái nhà bị phá thủng một lỗ lớn, ngói vụn và mẩu gỗ vẫn không ngừng rơi xuống, mưa phùn và vôi vữa cũng trút xuống rào rào. Nhất thời cả bọn không biết chạy đến đâu mới gặp đất lành.
Tiếng bước chân lao tới rộn lên từ bốn phương tám hướng.
Từ Tử Lăng vừa ôm bụng vừa rên rỉ:
– Địa đạo!
Khấu Trọng và Loan Loan được một lời của gã đánh thức khỏi giấc mộng. Nếu bọn Lý Uyên đều đuổi đến đây thì lối ra ở thiện đường khẳng định là sinh lộ an toàn duy nhất. Trong lúc tiếng quát lớn: “Thạch mỗ ở đây!” của Thạch Chi Hiên đang vang lên bên tai, Khấu Trọng ôm Từ Tử Lăng lên rồi cùng với Loan Loan tiến vào bí đạo. Loan Loan tiện tay đóng sập nắp hầm lại.
o0o
Song chưởng Khấu Trọng rời khỏi lưng Từ Tử Lăng, một cơn mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể. Chút nữa thì gã đã nằm lăn ra ngủ, nhưng nhớ lại lời Bạt Phong Hàn khuyến cáo lúc trước nên đành miễn cưỡng chịu đựng.
Loan Loan đang xếp bằng tĩnh dưỡng liền mở bừng mắt ra, nàng ôn nhu nói:
– Mệt lắm không? Tiếc là ta cũng đang gặp khó khăn nên không giúp được gì. Hơn nữa nội công của ta đối với thương thế của Tử Lăng chỉ có hại mà không có lợi.
Khấu Trọng than thở:
– Lần này có thể coi là trong cái rủi có cái may. Bụng Lăng thiếu gia chút nữa thì bị Thạch lão ma xuyên thủng rồi. Hiện giờ chỉ còn lại một dấu chưởng đỏ lòm sưng tấy, giữ được mạng là may phúc lắm rồi. Hầu tiểu tử nói không sai, bọn ta đã đánh giá thấp Thạch Chi Hiên.
Giọng Loan Loan vẫn còn hoảng sợ:
– Nếu là ta ra trước thì chết chắc không nghi ngờ gì nữa.
Khấu Trọng chán nản không nói gì.
Đưa mắt nhìn quanh địa khố vẫn để la liệt mấy trăm thùng gỗ lớn đựng binh khí, Loan Loan nhẹ nhàng nói:
– Thật không tưởng nổi Dương Công bảo khố chẳng những dưới khố có khố, lại còn phân ra thật khố giả khố nữa. Lý Uyên hoàn toàn bị các ngươi đánh lừa rồi.
Khấu Trọng lại thở dài. Để cho Loan Loan vào trong bảo khố là vì gã không còn lựa chọn nào khác, giữ mạng lúc này quan trọng nhất. Bọn họ không những phải trốn tránh Thạch Chi Hiên mà còn sợ bị người của Lý Uyên bất ngờ tìm được.
Khấu Trọng nghênh đón ánh mắt Loan Loan. Dưới ánh đèn hiu hắt, sắc mặt nàng trắng bệch do thương thế chưa lành lại mang một dáng vẻ quyến rũ khác thường.
Ánh mắt Loan Loan dừng lại trên khuôn mặt Từ Tử Lăng đang ngắm nghiền mắt tĩnh toạ, đoạn dịu dàng nói:
– Có thể các ngươi vẫn coi ta là địch nhân, nhưng ta thực không muốn làm gì tổn hại đến các ngươi. Tâm nguyện duy nhất hiện nay của ta là giết chết Thạch Chi Hiên để báo thù cho sư tôn.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
– Ta và Lăng thiếu gia suy nghĩ trăm bề mà vẫn không hiểu được tại sao nàng bỗng nhiên buông bỏ bảo tọa phái chủ Âm Quý phái. Thống nhất Thánh môn chẳng phải là nguyện vọng lớn nhất của sư tôn nàng sao?
Loan Loan khẽ thở dài đáp:
– Ta đã hoàn toàn hết hy vọng đối với đám người của Thánh môn rồi. Bọn họ thất bại thì có thừa mà thành công thì không đủ. Ngươi cứ xem tình hình người tranh ta đoạt trong Âm Quý phái sau khi tiên sư qua đời là có thể hiểu ý tứ của ta. Vì nhìn rõ điểm đó nên ta trở nên ung dung tự tại, có thể phóng tay làm những việc mình muốn. Sẽ có một ngày ta hoàn thành mộng tưởng của tiên sư, nhưng không phải bằng cách thức mà người vẫn tưởng tượng.
Khấu Trọng không hiểu hỏi:
– Vậy bằng phương thức nào?
Rõ ràng là Loan Loan không muốn trả lời gã vấn đề này, nàng nói tránh đi:
– Ngày mai việc phòng thủ thành nhất định sẽ được tăng cường. Thương thế của Tử Lăng chỉ sợ vẫn chưa hồi phục. Bọn ta phải chăng sẽ lưu lại đây thêm hai ngày rồi mới rời đi?
Khấu Trọng đáp:
– Lăng thiếu gia chỉ cần có thể tự mình đi lại được thì chúng ta lập tức biến luôn. Ài! Thật chẳng dám giấu, ở đây có bí đạo có thể thông thẳng ra ngoài thành, nếu không thì bọn ta làm sao có thể mang hoàng kim châu báu đi được. Nếu chẳng phải vì nhân thủ không đủ thì ta muốn mang cả mấy trăm hòm này đi hết luôn.
Loan Loan cười nhẹ:
– Ngươi không sợ ta sẽ bán đứng các ngươi sao?
Khấu Trọng cười khổ:
– Nếu nàng muốn lấy những thứ này thì ta cũng không có cách nào cản được.
Loan Loan dịu giọng:
– Yên tâm đi! Ngươi đã tin tưởng ta thì Loan Loan này sẽ không bán đứng các ngươi đâu. Hơn nữa có lấy những vật này ta căn bản cũng không dùng được việc gì. Tin người ta được không? Ta sẽ giữ kín bí mật cho các ngươi.
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Sau khi rời khỏi Trường An, các ngươi sẽ đi đâu?
Khấu Trọng đáp:
– Ta sẽ về Bành Lương tìm vận khí với Thiếu Soái quân. Tử Lăng sẽ đến Ba Thục gặp Thạch Thanh Tuyền. Đã đủ rõ ràng chưa?
Loan Loan vui vẻ đáp:
– Rõ ràng lắm rồi, làm người ta không chỉ cảm động mà còn cảm kích nữa. Ngươi đã coi Loan nhi là bằng hữu, Loan nhi tuyệt sẽ không cô phụ kỳ vọng của các vị.
Khấu Trọng gượng cười:
– Tin tưởng nàng như thế thực không biết là họa hay phúc nữa. Chỉ còn cách để lão Thiên gia quyết định thôi.
Loan Loan ung dung cười nói:
– Thời gian sẽ chứng minh tất cả! Ta muốn tiết lộ mấy việc, ngươi cần lưu ý lắng nghe không nên quên.
Khấu Trọng chấn động tinh thần hỏi:
– Chuyện gì?
Loan Loan nghiêm mặt nói:
– Người chủ trì đích thực của Hương gia không phải Hương Quý mà là Duẫn Tổ Văn. Hương Quý chỉ là tay sai của họ Duẫn, việc buôn người cũng là do một tay kẻ này lập kế hoạch. Ngàn vạn lần không nên đánh giá thấp Duẫn Tổ Văn. Đây là nhân vật tiêu biểu trong Thánh môn về cả võ công lẫn tài trí, mà dã tâm cũng không dưới Thạch Chi Hiên đâu.
Khấu Trọng không hiểu hỏi:
– Ngươi chẳng phải đã nói Hương Gia phục vụ cho các ngươi sao?
Loan Loan đáp:
– Nói một cách chính xác thì Hương gia thật ra là một nhánh của Thánh môn ngoài lưỡng phái lục đạo, dùng tiền bạc ủng hộ vài chi phái có quan hệ mật thiết trong Thánh môn, nhưng không trực thuộc bất kỳ phái nào cả.
Khấu Trọng vỗ đùi:
– Chẳng trách tại sao Thạch Chi Hiên muốn hại Trì Sanh Xuân. Thì ra người thực sự lão muốn đả kích chính là Duẫn Tổ Văn.
Loan Loan nói:
– Chẳng phải ngươi từng hỏi người ta rằng Đại Tôn của Đại Minh tôn giáo là ai sao? Giờ có thể cho ngươi biết rồi.
Khấu Trọng trầm giọng:
– Có phải là Hứa Khai Sơn không?
Loan Loan gật đầu:
– Chính là Hứa Khai Sơn! Hắn là một trong những người mà các phái hệ trong Thánh môn của bọn ta cố kỵ nhất. Nếu không thì Tích Trần đã chẳng phải mượn lực lượng của hắn để tăng thanh uy của mình. Xưa nay Hứa Khai Sơn thâm tàng bất lộ, nhưng nghe nói hắn đã luyện thành võ công tâm pháp của Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí kinh, thành tựu còn trên cả Thánh Mẫu Toa Phương.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
– Nàng quả là không còn để những cấm kỵ của Thánh môn trong lòng nữa.
Loan Loan đáp:
– Từ biệt ở đây, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, cứ coi như đó là những lời dành tặng các vị lúc chia tay đi.
Đúng lúc này nghe tiếng Từ Tử Lăng thở hắt một hơi dài, mắt hổ mở ra.
Khấu Trọng mừng quá nói:
– Giờ lành chết tiệt đã đến rồi!
(
Ngộ trung phó xa: Đánh nhầm phải xe phụ (Đoạn này đại ý là bọn Khấu Từ định mượn tay Lý Uyên đối phó Thạch Chi Hiên, nhưng nếu tình huống đó xảy ra thì lại thành đối phó với bọn gã.)