Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 620: Phân thân pháp thuật

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Đúng thời khắc Trạch Hỉ Nã kích trúng quả cầu, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng từ phân biến thành hợp, phóng ngựa về phía đối phương.

Cũng như những người khác, họ Trạch nhìn không ra ý đồ của hai gã, nghĩ bụng cứ lao vào nhau thế này chắc chắn ngựa sẽ bị thương. Tuy nhiên căn cứ vào thuật cưỡi ngựa siêu phàm mà bọn họ đã biểu diễn trước đây, hắn mơ hồ cảm thấy lẽ ra không thể sơ sẩy như vậy. Chẳng có thời gian nghĩ nhiều, cũng không còn lựa chọn nào khác, Trạch Hỉ Nã nhân lúc Khấu Trọng di chuyển vào chính giữa tạo ra khoảng trống liền chuyền cầu về phía Khắc Tát ở đường biên phía Bắc, lúc này vốn không có ai theo.

“Uỵch!” một tiếng, hai thớt ngựa chạm vào nhau.

Từ Tử Lăng vững như núi Thái Sơn tiếp tục lao về phía trước, phương hướng thay đổi một chút, chiếm giữ phương vị bên phải của Trạnh Hỉ Nã. Từ phía khán giả, những âm thanh hoảng hốt vang lên, các nữ sĩ mặt hoa thất sắc. Khấu Trọng cả người lẫn ngựa mượn lực va chạm lăng không vượt qua khoảng cách tám trượng, uy vũ như thiên thần, khi vó ngựa chưa chạm đất gã đã từ lưng ngựa cong người xuống, tay cầm trượng vươn tới, không sai một ly chạm vào mã cầu đang bay về phía Khắc Tát.

Trái cầu thay đổi phương hướng bay về phía Đông, khu vực của Lý Nguyên Cát.

Những tiếng kêu kinh hãi lập tức chuyển thành reo hò cỗ vũ. Các tay trống cố sức đánh thật lực.

“Thùng! Thùng! Thùng!”

Lý Nguyên Cát đang từ tâm trạng vô cùng tồi tệ chuyển sang cực kỳ mừng rỡ, hắn tiếp lấy quả cầu, không nói lời nào lập tức tấn công.

Trạch Hỉ Nã cũng muốn quay ngựa ngăn cản đối phương, song đã bị Từ Tử Lăng nhanh hơn một bước cản đường, chỉ có thể đưa ánh mắt vô vọng nhìn Lý Nguyên Cát đưa cầu vào lưới.

Âm thanh hoan hô vang lên cuồng nhiệt, Lý Nguyên Cát thần tình mãn nguyện đắc thắng quay về. Chuyện này đã làm cho Từ Tử Lăng cùng Khấu Trọng bắt đầu hiểu được đạo lý vì sao trong lịch sử các hoàng triều từ đời Hán trở đi, đám cận thần và nội thị lại có thể đắc chí đến như vậy.

Bất kể ngươi là đại thần trấn giữ biên cương hay mãnh tướng viễn chinh ngoại quốc, do Hoàng đế ở trong cung trường kỳ nên tuyệt nhìn không tới cũng chẳng cảm thụ được sự nhọc nhằn của ngươi. Dù công lao to lớn đến đâu cũng không sánh được cái cảm giác gần gũi thân thiết khi cùng Hoàng Đế giành một chiến thắng tại cầu trường. Cho nên một Duẫn Tổ Văn đem đến cho Lý Uyên thú vui đóng giả dân thường lại giành được sự sủng ái và tín nhiệm của lão nhiều hơn cả Lý Thế Dân vào sinh ra tử ngoài Quan Ngoại.

Trong hiệp thứ hai của vòng đấu này bên Đại Đường thắng ba bàn trắng. Bây giờ đội Ba Tư chỉ còn dẫn trước một bàn, nếu Lý phiệt thắng trắng được hiệp cuối cùng là giành thắng lợi chung cuộc.

Trương Tiệp Dư, Doãn Đức Phi, Đổng Thục Ny cùng các phi tần hơn mười người ùa ra từ khán đài nghênh đón Lý Uyên, bầu không khí vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng dụng thần tìm kiếm, Trầm Lạc Nhạn vẫn không thấy bóng dáng, Vu Sở Hồng cùng Độc Cô Phượng cũng chẳng thấy tăm hơi. Trong lòng bọn gã tuy biết có vấn đề nhưng lại không thể thoát thân. May là không thấy vợ chồng Lý Tịnh ở đây, đành phải hy vọng bọn họ đuổi kịp Trầm Lạc Nhạn.

Lý Uyên và Lý Nguyên Cát lúc này không rảnh mà để mắt đến bọn gã. Hai gã giao ngựa và cúc trượng cho Trình Mạc rồi đi qua một bên sân.

Khấu Trọng nói nhỏ:

– Con bà nó! Thật ra đối phương muốn dùng thủ đoạn gì đây? Cho dù Trầm Lạc Nhạn có đến khuyên chủ cũ không xuất quan, Lý Mật nghe cũng được mà không nghe cũng được, toàn bộ vụ việc đối với mỹ nhân quân sư chỉ có vậy mà thôi. Chẳng lẽ Độc Cô gia có thể mượn cớ đó mà kết tội nàng ấy rồi tiền trảm hậu tấu? Nếu vậy có khác gì bức Lý Thế Tích tạo phản, làm sao mà ăn nói với Lý Thế Dân?

Đứng ở đường biên sân mã cầu, Từ Tử Lăng suy tư đáp:

– Sự tình đương nhiên không đơn giản như thế. Giả sử Lý Mật ép buộc Trầm Lạc Nhạn xuất quan cùng hắn thì sao?

Khấu Trọng nhíu mày:

– Lý Uyên đích thân đồng ý việc Lý Mật xuất quan nên tạm thời sẽ không nuốt lời. Nếu đó là một chuyện hợp pháp, việc Lý Mật xuống tay bức bách Trầm mỹ nhân ra Quan Ngoại chẳng phải sẽ bộc lộ ý đồ bất lương hay sao? Lý Mật chắc sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Từ Tử Lăng than:

– Đừng quên Dương Văn Can từng bảo đảm rằng sau khi Lý Mật rời Trường An sẽ có an bài ổn thỏa. Thế nên chỉ cần lão qua được cửa thành sẽ không còn lo lắng gì nữa. Một khi có con bài Trầm Lạc Nhạn trong tay, khả năng ép Lý Thế Tích phải đi theo là rất lớn. Chuyện này Lý Mật không thể không mạo hiểm, cũng chẳng ngại làm thử.

Gã dừng một chút rồi nói tiếp:

– Cho nên Lý Uyên để Lý Mật rời thành là đã định mưu rồi mới hành động, chắc chắn có tuồng hay để xem. Chỉ là bọn ta không nghĩ ra được thủ đoạn của lão mà thôi.

Lộ ra thần sắc ngưng trọng, Khấu Trọng gật đầu nói:

– Ngươi phân tích rất có lý! Nếu Lý Mật thật sự cùng Trầm Lạc Nhạn đồng hành, Lý Uyên nhân đó vu cho nàng cấu kết với Lý Mật làm phản, như vậy thì đúng là hỏng bét, bọn ta phải làm gì bây giờ?

Từ Tử Lăng đáp:

– Lý Mật thì dù sao trong một hai giờ nữa cũng không đi đâu được. Bọn ta sau khi đánh xong trận cầu này lập tức liên lạc Lý đại ca, chỉ cần nắm được hướng đi của Lý Mật là có khả năng cứu được Trầm Lạc Nhạn. Lý Mật thì mặc lão tự sinh tự diệt, với chúng ta vô can.

Khấu Trọng phấn khởi tinh thần nói:

– Cứ quyết định như vậy đi!

o0o

Hiệp đấu cuối cùng đã bắt đầu.

Sự tự tin của đội Ba Tư đã mất, bị đội Đại Đường tấn công áp đảo. Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng hiện đã phát huy được hết tiềm năng bản thân vào trò chơi mã cầu, không chỉ nắm vững các loại kỹ xảo, mà còn nhìn thấu chiến thuật của đội Ba Tư, địch yếu ta mạnh, đem người Ba Tư vốn tung hoàng trên đấu trường không ai địch nổi hý lộng trong lòng bàn tay, tận lực tạo các cơ hội giao cầu cho Lý Uyên. Dưới âm thanh cổ vũ và tiếng trống thúc dục, Lý Uyên đại triển thần uy ghi thêm một bàn. Song phương chuyển thành hòa nhau, người Ba Tư mất đi ưu thế dẫn trước tỉ số.

Binh bại như núi lở, ngay cả các thành viên đang thi đấu của đội Ba Tư đều hiểu bại thế đã định, muốn thủ hòa cũng chỉ là hữu tâm vô lực. Bọn người Cáp Một Mỹ lộ vẻ mất tinh thần không sao gượng lại được.

Thật bất ngờ là Lý Uyên đột nhiên hô “Dừng lại”, không gian bao trùm trong yên lặng. Lão phóng ngựa đến trung tâm sân mã cầu rồi kìm dây cương nói lớn:

– Cuộc thi mã cầu đến đây là dừng, hai bên xem như hoà. Mong Đại Đường ta cùng Ba Tư đời đời chung sống hòa bình, tình hữu nghị bền chặt mãi mãi.

Những lời đó vượt ngoài phán đoán của mọi người, biểu thị sự cao thượng hào hiệp của Lý Uyên. Nhất thời tiếng hô “vạn tuế” vang lên thấu trời xanh. Bên đội Ba Tư người người đều lộ thần sắc cảm kích.

Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng cảm thấy may mắn vì trận đấu kết thúc tại đây, vậy là có thể rời đi sớm. Bọn người Cáp Một Mĩ tiến về phía trước hướng đến Lý Uyên tạ ơn. Lý Nguyên Cát quay sang hai gã nói:

– Các ngươi đã lập công lớn, Phụ hoàng cao hứng phi thường! Hai ngươi có thể đứng sang một bên nghỉ ngơi trong lúc chờ chỉ ý của người.

Dứt lời hắn nghênh ngang tự mãn ruổi ngựa đến chỗ Lý Uyên đang nói chuyện thân mật với các thành viên đội Ba Tư.

Lúc này cả Hoành Quán quản trường tràn đầy không khí lễ hội, các phi tần cùng đại quan tràn đến giữa sân chúc mừng Lý Uyên, tình thế có vẻ hơi hỗn loạn. Bọn gã giao cúc trượng và ngựa cho đám cấm vệ quân phục vụ trong cung. Trình Mạc hân hoan đón tiếp ở một bên sân, không ngừng tâng bốc biểu hiện xuất sắc của bọn gã.

Hai gã lúc này nửa câu cũng không lọt vào tai, chỉ lo nghĩ cách thoát thân để cứu Trầm Lạc Nhạn. Chờ đợi khổ sở cả mấy thời thần, cuối cùng cũng đến lúc được Lý Uyên triệu kiến.

Lão đích thân đón tiếp bọn gã ở chính điện phía Đông của Cống Phẩm đường. Tại trường còn có Vi công công, Lý Nguyên Cát, Lý Nam Thiên, Lý Thần Thông, Tiêu Vũ cùng Lưu Văn Tĩnh.

Lý Uyên thần tình vui mừng hớn hở, trước tiên tán thưởng biểu hiện xuất sắc tại đấu trường của bọn gã, sau đó nói:

– Các ngươi chơi mã cầu thật xuất chúng, thuật cưỡi ngựa lại càng cao minh, so với người Đột Quyết chỉ hơn chứ tuyệt không thua kém. Nhân tài như thế để mai một trên giang hồ thật đáng tiếc! Liệu trong lòng các ngươi có nghĩ đến việc tận trung với triều đình, kiến công lập nghiệp không?

Thầm kêu không ổn, Khấu Trọng đáp:

– Được Hoàng thượng ân sủng, hai người bọn tiểu nhân thật cảm kích đến rơi nước mắt. Bất quá… Ôi! Bất quá…

Lúc này Vi công công tiến đến bên cạnh long ỷ của Lý Uyên, thấp giọng nói vào bên tai lão một hồi, sau đó thoái lui.

Lý Uyên tuyệt không lộ vẻ thất vọng, lão nhìn về phía Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng đứng dưới thềm đá mỉm cười gật đầu nói:

– Hiểu được tình cảnh của hai ngươi, nên trẫm cho các ngươi thời hạn một năm để giải quyết chuyện trên giang hồ, sau đó thoát li bang hội, trở lại đây dốc sức làm việc cho trẫm.

Hai gã vội vàng tạ ơn.

Lý Nguyên Cát mỉm cười nói:

– Phụ hoàng và bọn ta sẽ chờ các ngươi trở về cùng chơi mã cầu.

Những người có mặt cùng cười rộ lên, không khí thật vui vẻ thoải mái. Hai gã nhân cơ hội tâu có chuyện quan trọng phải đi, cuối cùng cũng thành công thoát thân rời khỏi Hoàng cung.

Trình Mạc đích thân chỉ huy quân ngự vệ đưa bọn gã trở về Tư Đồ phủ, cách đối xử vô cùng quan tâm tâng bốc, khiến hai gã cảm thấy dù chưa thật sự lên làm tiểu quan của Đường thất cũng đã biến thành đại hồng nhân được người xem trọng. Không cần biết chức quan trong tương lai cao thấp thế nào, bọn họ ít nhất cũng là cận thần bồi tiếp Lý Uyên chơi mã cầu, chỉ việc này thôi cũng đủ để hai gã một bước lên trời, danh giá vọt lên gấp trăm lần.

oOo

Lý Tịnh và Hầu Hy Bạch đang chờ tại nội đường.

Dẫn hai gã tiến vào, Lôi Cửu Chỉ nói:

– Bọn ta đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể ly khai. Trần Phủ đã có Lý Tịnh bảo đảm nên cứ an tâm ở lại Trường An như trước. Ài! Nhưng ta và Tống nhị gia lại lo lắng cho y.

Đang mải nghĩ đến việc của mỹ nhân quân sư, hai gã vội bước nhanh vào nội đường, đoạn hướng tới Lý Tịnh hỏi ngay:

– Có ngăn được Trầm Lạc Nhạn không?

Lý Tịnh chờ bọn họ ngồi xuống rồi mới trả lời:

– Không có cơ hội, nhưng chưa cần phải lo lắng. Lý Mật đã báo cho quan thủ thành biết là đến lúc hoàng hôn mới rời thành, sau đó dùng thuyền xuất quan. Chúng ta vẫn còn hai canh giờ nữa.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Chẳng phải Lý đại ca đã phái người giám thị Lý Mật sao?

Lý Tĩnh lắc đầu nói:

– Bọn ta phát hiện người của cấm vệ quân bên ngoài phủ của lão, cho nên buộc phải quay lại.

Khấu Trọng ngớ người hỏi:

– Nếu vậy phải chăng huynh cũng không biết Trầm Lạc Nhạn có đến phủ Lý Mật hay không?

Lý Tịnh đáp:

– Ta cũng là bất đắc dĩ! Hoàng thượng rõ ràng muốn đích thân đối phó Lý Mật, nếu chúng ta bị phát hiện là có can dự vào chuyện này, cho dù nước sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được hiềm nghi. Ta không thể không tính toán vì đại cục được.

Hầu Hy Bạch gợi ý:

– Chi bằng để cho một người ngoài chẳng có liên quan gì như ta xuất mã, không chừng có thể ngăn được Trầm mỹ nhân.

Từ Tử Lăng lắc đầu nói:

– E rằng đã chậm một bước! Lý Mật chọn thời điểm rời đi vào đúng lúc hoàng hôn chính là muốn mượn bóng đêm yểm hộ, ra khỏi thành lập tức phóng cước ly khai để Lý Uyên không thể truy đuổi.

Khấu Trọng hỏi:

– Có bao nhiêu người đồng hành cùng Lý Mật?

Lý Tịnh đáp:

– Lý Mật cùng Vương Bá Đương và bộ hạ đã hơn một ngàn người, xe ngựa chở hàng ước chừng ba mươi chiếc. Trừ khi có an bài khác, còn nếu vẫn chọn thủy lộ, Hoàng thượng có thể chặn được bất kỳ lúc nào trước khi bọn chúng xuất quan.

Tống Sư Đạo thắc mắc:

– Trầm Lạc Nhạn cùng lắm là không thuyết phục được Lý Mật rằng chớ nên xuất quan, sau đó mọi người chia tay mà không vui vẻ, vậy thì có vấn đề gì nhỉ?

Khấu Trọng cười khổ đáp:

– Vấn đề ở chỗ Lý Mật là loại người vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn, hơn nữa lại bị Dương Văn Can lôi kéo hãm hại, rất có thể nhân cơ hội này làm liều một phen, ra tay chế phục nàng mang đi để uy hiếp Lý Thế Tích. Lý Uyên vẫn không an tâm về việc Lý Thế Tích nắm trọng binh trong tay nên mới mượn cớ giữ Trầm Lạc Nhạn tại kinh thành. Bây giờ Trầm mỹ nhân lại theo Lý Mật rời Trường An, chỉ nội việc này đã đủ gán cho đại tội phản quốc, Lý Thế Dân cũng khó mà bảo hộ cho nàng được.

Lý Tịnh giật mình nói:

– Bọn ta thật không nghĩ tới Lý Mật còn có thủ đoạn này, bây giờ phải làm sao cho ổn đây?

Từ Tử Lăng nói:

– Hiện tại tiến vào phủ Lý Mật chỉ tổ hỏng việc mà thôi, cho nên nếu có hành động gì cũng phải tiến hành ở ngoài thành. Lý đại ca không nên nhúng tay vào vụ này, Hy Bạch cũng nên giữ thái độ bàng quan, tốt nhất là tiếp tục đến Thượng Lâm uyển phong hoa tuyết nguyệt. Bọn tiểu đệ sẽ ra khỏi thành trước Lý Mật một bước chờ thuyền đội của lão rồi tùy theo tình hình mà hành động.

Do Khấu Trọng hết sức khuyên ngăn, Lý Tịnh cuối cùng cũng bỏ việc tham gia hành động. Thật ra Thiên Sách phủ không thể can dự vào việc này để tránh chính diện đối kháng với Lý Uyên.

Sau khi Lý Tịnh rời đi, mọi người đổi sang đề tài đau đầu khác là làm sao để đối phó với rắc rối đến từ Thạch Chi Hiên.

Khấu Trọng trầm ngâm:

– Đương nhiên là phải giao tranh cho Thạch Chi Hiên, nếu không lão làm sao hạ đài?

Lôi Cửu Chí nhíu mày nói:

– Dù sao bọn ta đã có hai bức họa giả, cứ đưa cho lão một bức thì chẳng có vấn đề gì. Vấn đề ở chỗ nếu để lão biết được chân họa còn đang ở trên tay Lý Uyên rồi nổi giận thì hậu quả thật khó lường.

Tống Sư Đạo trấn an:

– Chuyện này không cần phải lo lắng. Trừ phi những người thân cận bên cạnh Lý Uyên như Vi công công và Vũ Văn Thương lại là tai mắt của Thạch Chi Hiên bố trí trong cung, nếu không tin tức tuyệt sẽ không bị tiết lộ ra. Bí mật mà ngay cả Duẫn Tổ Văn cũng bị qua mặt thì Thạch Chi Hiên lại càng không thể nào biết được. Điều ta lo lắng chính là Thạch Chi Hiên sau khi lấy được giả họa sẽ dùng thủ đoạn gì đó đưa vào tay Trì Sanh Xuân, tên này dùng tranh giả để làm sính lễ dâng cho Hồ Phật, sau đó bị lão phát hiện là đồ giả, như vậy thì hậu quả đúng là khó lường.

Khấu Trọng đập bàn nói lớn:

– Có lý!

Mọi người đều ngạc nhiên.

Mang hai trục giả họa nhét hết vào tay Hầu Hy Bạch, Khấu Trọng cười nói:

– Một bức đưa cho Thạch Chi Hiên, bức kia dùng để tráo lấy bản thật, ha ha!

oOo

Khấu Trọng dùng thân phận Thái Nguyên Dũng đăng môn cầu kiến Trì Sanh Xuân. Được bọn gác cửa thông báo, họ Trì đích thân tiến ra nghênh tiếp, hắn kinh ngạc thốt lên:

– Cơn gió nào đưa Thái huynh đến hàn xá vậy? Sanh Xuân đang do dự có nên đến quí phủ đưa tiễn hay không đây, chỉ sợ rằng lão bản của Thái huynh không thích!

Khấu Trọng thở ra một hơi nói:

– Gặp được Trì gia là tốt rồi! Ta cứ sợ ngài đã tới đổ quán làm ta đi hụt một chuyến.

Kéo tay gã đi đến đại đường, Trì Sanh Xuân cười nói:

– Chúng ta đều xem nhau như người nhà mà, có chuyện gì cứ nói ra, Sanh Xuân nhất định vì Thái huynh nghĩ cách giải quyết cho ổn thỏa. Ha, nghe nói tại sân mã cầu trong Hoàng cung hôm nay, Thái huynh và Khuông huynh đại triển thần uy làm Hoàng thượng long tâm vô cùng vừa ý. Tiền đồ hai vị thật không thể tính được!

Làm ra bộ dạng muốn nói lại thôi, Khấu Trọng hạ giọng:

– Lần này ta đến không phải định nhờ vả Trì gia gì cả, mà thật ra có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Ài, ta cùng Văn Thông lấn cấn cả ngày, cuối cùng nghĩ đến Trì gia đối với bọn ta có tình có nghĩa như vậy, nếu bọn ta biết rõ việc này mà vẫn giấu ngài thì lương tâm làm sao mà yên ổn được!

Lúc này hai người đã tiến vào đại đường, Trì Sanh Xuân ngơ ngác dừng bước rồi cất tiếng hỏi:

– Thật ra là chuyện gì? Nguyên Dũng sao lại có vẻ khó xử thế?

Khấu Trọng ghé sát tai hắn nói nhỏ:

– Việc này Trì gia nghe xong ngàn vạn lần không thể nói cho bất kỳ kẻ nào, nếu không Tư Đồ đại lão bản cùng bọn ta tất cả đều bị chém đầu đó.

Trì Sanh Xuân lộ ra thần sắc nghi hoặc, hướng tới hai nữ tì đang phục dịch trong đại sảnh quát:

– Các ngươi lui ra cho ta!

Khi hai nữ tì vừa lui đi, Trì Sanh Xuân mời Khấu Trọng vào một góc nội đường rồi trầm giọng hỏi:

– Thực sự là có chuyện gì?

Khấu Trọng nói:

– Sáng nay Tiêu Vũ đến thỉnh Thân gia của bọn ta nhập cung để giám định một bức họa cho Hoàng thượng.

Trì Sanh Xuân buột miệng:

– Cái gì?

Khấu Trọng hạ giọng:

– Chẳng phải Trì gia bị Tào Tam đoạn mất bức Hàn Lâm Thanh Viễn đồ do Triển Tử Kiền vẽ ư? Thì ra bức tranh đó chỉ là bản giả, chân họa thực ra nằm trong tay Hoàng thượng. Có điều người không biết bức họa của mình hay bức trong tay của Trì gia mới là đồ thật, nên đã nhờ Thân gia xem qua. Thân gia đã kết luận bức Hàn Lâm Thanh Viễn đồ mà Hoàng thượng sở hữu đúng là bản gốc.

Im lặng không nói gì, gương mặt Trì Sanh Xuân lập tức đổi sắc, biểu thị trong lòng nổi cơn sóng gió, kinh nghi bất định.

Khấu Trọng nói tiếp:

– Hoàng thượng dặn đi dặn lại Thân gia ngàn vạn lần không được tiết lộ việc này ra ngoài, thậm chí còn không được nói cho Tư Đồ đại lão bản, bất quá đời nào Thân gia lại đi dối gạt đại lão bản chứ? Ta vô tình nghe được câu chuyện của họ nên mới hiểu được nguyên nhân việc này. Trì gia mau bỏ mức tiền thưởng một vạn lượng hoàng kim đi, một bức tranh giả làm sao xứng đáng với số tiền đó?

Thần sắc của Trì Sanh Xuân cuối cùng cũng phục hồi trở lại, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

– May mà được Thái huynh báo cho việc này, Trì Sanh Xuân ta tất có hồi đáp. Huynh cứ ngồi chờ ở đây một lát, ta sẽ quay lại ngay.

Khấu Trọng cùng hắn đứng lên rồi nói:

– Trì gia ngàn vạn lần đừng cho ta vàng bạc. Ta vội vã chạy tới đây chính là muốn báo ơn đức của của ngài thôi. Chỉ cần Trì gia đảm bảo giữ dùm bí mật…

Đâu có tin vào sự giúp đỡ vô tư này, Trì Sanh Xuân liền ép gã ngồi đó chờ, còn mình thì đi vào nội đường.

Khấu Trọng cười thầm trong bụng. Gã nắm chắc cả mười phần rằng Trì Sanh Xuân sẽ mắc bẫy. Đêm ấy đúng là có kẻ ra tay cướp bảo họa, trước đó Lý Uyên đã phái Lưu Văn Tĩnh gặp hắn đòi tranh. Trì Sanh Xuân không phải loại người ngu muội, khẳng định hắn sẽ đoán được nội tình.

Một khi đã biết được chân họa nằm trong tay Lý Uyên, dù Thạch Chi Hiên có đích thân đem bức họa kia giao cho, Trì Sanh Xuân có gan bằng trời cũng không dám đem làm đồ sính lễ. Đơn giản là vì thứ Thạch Chi Hiên đem đến nếu không là tranh giả thì cũng là đồ trộm từ trong cung ra.

Suy nghĩ đến cả một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Trì Sanh Xuân đem ngân lượng quay lại. Khấu Trọng lại quay sang chuyện đối phó với Thạch Chi Hiên, nhưng cũng biết việc cứu Trầm Lạc Nhạn quan trọng hơn, đành phải để đến tối mai mới giải quyết lão, lát nữa trở về sẽ bàn bạc cẩn thận với Loan Loan.

Đúng đến lúc tâm trạng gã buồn bực không chịu nổi thì Trì Sanh Xuân đang theo một bọc có vẻ rất nặng trở ra, nhìn qua cũng đoán được rằng phải hơn trăm lượng.

Khấu Trọng cuống quít đứng dậy nói:

– Trì gia không cần khách khí, thật tình ta tìm đến ngài có phải vì tiền đâu!

Giúi bọc tiền nặng trịch vào tay gã, Trì Sanh Xuân cười nói:

– Bằng hữu no đói có nhau, huống chi Nguyên Dũng đã lo lắng cho Trì Sanh Xuân ta đến như vậy. Nếu chối từ thì thật đã không xem ta là huynh đệ trong nhà.

Hắn lại hạ giọng nói tiếp:

– Sau khi trả nợ cờ bạc xong, số còn lại xem như là tiền vốn, hắc…!

Khấu Trọng thấy hắn nói đến câu cuối cùng thì từ đôi mắt ánh ra thần sắc cười cợt, trong lòng chợt nghi ngờ, đương nhiên gã không nói ra, chỉ giả vờ miễn cưỡng thu lấy ngân lượng.

Khi tiễn Khấu Trọng ra cổng, Trì Sanh Xuân thân thiết nắm lấy hai vai gã rồi nói:

– Nguyên Dũng cùng Văn Thông khi nào trở lại Trường An cứ tìm đến Trì Sanh Xuân ta. Sau này tất cả đều là người nhà, có phúc cùng hưởng, còn họa thì tất nhiên là không liên quan đến huynh đệ chúng ta. Ha ha!

Bỗng hắn chợt hạ giọng:

– Nguyên Dũng tốt nhất không nên chọn đường lớn mà đi. Để người khác phát hiện ngươi đến gặp ta sẽ không hay đâu.

Khấu Trọng trong lòng chấn động, cuối cùng cũng hiểu ra.

Vừa rồi Trì Sanh Xuân hiện ra thần sắc đùa cợt trong ánh mắt chính là cười nhạo gã có cái số cầm tiền mà không có mạng để hưởng thụ. Hắn vào nội đường lâu như vậy không phải để gom cho đủ số tiền, mà là thông tri cho người của mình phục kích gã trên đường về. Chẳng phải Trì Sanh Xuân tiếc rẻ bọc hoàng kim khá lớn này, nguyên nhân khiến hắn quyết định giết Khấu Trọng chính là để giá họa cho Quan Trung kiếm phái.

Đặt giả thiết gã bỏ mạng trên đường, Lý Uyên đương nhiên sẽ nổi giận lôi đình. Người của Kiều Công Sơn và Nhĩ Văn Hoán sẽ ngụy tạo nhân chứng vật chứng, quân thủ thành đều có thể làm chứng rằng Quan Trung kiếm phái đã có hành động đối phó Thái Hành song kiệt. Nếu vậy môn phái này có thể thoát khỏi tai họa được sao?

Có thể khẳng định chuyện này không phải khi Trì Sanh Xuân lâm sự mới quyết định, mà là đã sớm có kế hoạch chu đáo từ trước. Hiện giờ Thái Hành song kiệt biến thành hồng nhân của Đường thất, đối với kế hoạch của họ Trì lại càng có lợi.

Khấu Trọng đương nhiên không lộ ra mình đã phát hiện được âm mưu đê tiện của hắn, miệng cười “hi hi ha ha” rời khỏi Trì phủ.

(

Chọn tập
Bình luận