Trong thạch đình ở Nam Viên, Dịch Đình Cung, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đứng trên một cái cầu nhỏ, dựa vào thành cầu nhìn dòng nước nhân tạo chảy quanh dưới chân cầu, yên lặng đợi giờ dạ tiệc.
Bạt Phong Hàn nhìn Từ Tử Lăng, rồi ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao Tử Lăng tâm sự trùng trùng như thế? Có phải vì Sư Phi Huyên bỏ đi không?
Từ Tử Lăng than dài một hơi:
– Sau khi biết Phi Huyên phản hồi Tĩnh Trai, lại gặp được Thanh Tuyền, trên đường trở về Hưng Khánh cung, đầu óc ta đột nhiên hồi phục sự thanh tịnh, nghĩ đến rất nhiều chuyện mà trước kia ta nghĩ mãi không ra, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Bạt Phong Hàn cười khổ:
– Nghe ngươi nói thế ta cũng thấy lạnh gáy, nói rõ chút đi!
Từ Tử Lăng nói:
– Lần trước chúng ta tới Trường An, ta vì truy tung An Long nên đụng phải Thạch Chi Hiên, hắn hiểu lầm là ý đồ của chúng ta đến đây là muốn ám sát Lý Thế Dân, còn đưa ra đề nghị muốn chúng ta giúp hắn đối phó với Triệu Đức Ngôn. Lúc đó trực giác của ta rõ ràng là lão đúng là có sự hiểu lầm như vậy. Nhưng khi trở mặt với chúng ta, trước khi lão ra tay giết ta, đã nói hoàn toàn khác. Lão tỏ vẻ sớm đã khám phá ra mưu đồ của chúng ta, để làm ta tâm thần bấn loạn, lúc đó ta cũng không thèm để ý, bây giờ hồi tưởng lại, thật sự cảm thấy rất không ổn.
Bạt Phong Hàn hỏi vẻ khó hiểu:
– Ngươi vì sao đột nhiên nhớ tới việc này?
Từ Tử Lăng nói:
– Cũng là vì Phi Huyên có thể bình yên rời đi, chiếu theo đạo lý, Thiên Ma đại pháp của Loan Loan đã thành công, không có lý gì mà bỏ qua cơ hội đánh bại Phi Huyên như vậy. Bọn họ không cần phân sinh tử, chỉ cần phân thắng bại thì Loan Loan đã có thể đạt được mục tiêu rồi.
Bạt Phong Hàn biến sắc:
– Việc này xem ra đúng là có vấn đề!
Từ Tử Lăng nói:
– Loan Loan gạt chúng ta bí mật gặp Thạch Chi Hiên, càng làm trong lòng ta sinh ra nghi ngờ. Thạch Chi Hiên nói ra mục đích chúng ta lần trước tới Trường An, không phải đã lão đoán được, mà là Loan Loan nói cho lão biết, Thạch Chi Hiên chỉ giả vờ thông minh mà thôi!
Bạt Phong Hàn nghe thế cau mày, hiểu rõ tình thế nghiêm trọng như thế nào.
Từ Tử Lăng tiếp tục:
– Ta còn nhớ lại một chuyện nữa. Loan Loan nghe được tin Chúc Hậu chết đi, từng tới phòng ta khóc sướt mướt, làm ta động lòng tội nghiệp nàng, sau đó giở thủ đoạn khiến ta giúp nàng luyện thành Thiên Ma đại pháp. Trong lòng ta, việc này vẫn còn như mới xảy ra ngày hôm qua.
Bạt Phong Hàn giật mình nói:
– Tử Lăng ý muốn nói là nàng đối xử tốt với các ngươi, chỉ là một loại thủ đoạn, thật ra là không có hảo ý. Vậy ta phải làm sao đây? Nàng hiểu rất rõ tất cả bí mật của chúng ta, kể cả Dương Công Bảo Khố nữa chứ.
Từ Tử Lăng chán nản:
– Ta và Khấu Trọng đều có một căn bệnh, đó là rất ngây thơ, rất dễ tin những lời đường mật của người khác.
Bạt Phong Hàn lắc đầu:
– Các ngươi không phải là ngây thơ, mà là lấy lòng đo lòng, có thể nói là ưu điểm, cũng có thể là khuyết điểm, chủ yếu tùy vào nhân phẩm và động cơ của đối phương.
Từ Tử Lăng nói:
– Ta vừa rồi nhìn thấy dòng nước chảy dưới cầu này, nghĩ đến vật cũng có tính của vật, người cũng có tính cách riêng của người. Loan Loan được Chúc Ngọc Nghiên hun đúc dạy bảo, xem phát triển Ma Môn là sứ mạng thần thánh không gì so sánh được, làm sao đột nhiên thay đổi như vậy được. Chúc Ngọc Nghiên từng giả vờ hợp tác cùng chúng ta, sự thật mụ cũng chỉ muốn chúng ta cùng đồng quy vu tận với Thạch Chi Hiên và mụ mà thôi.
Bạt Phong Hàn nói:
– Nếu Tử Lăng tính toán không sai, thì cái người muốn giết ta đêm nay xem ra còn khó đối phó hơn cả Lý Uyên nữa. Còn chỗ dựa duy nhất của chúng ta, xem ra đã không tồn tại nữa.
Từ Tử Lăng nói:
– Hy vọng là ta quá lo, nhưng Loan Loan luôn miệng nói có kế hoạch làm vinh danh Ma Môn, nên lại làm ta càng nghi hoặc hơn. Bất luận kế hoạch của nàng là cái gì, chỉ cần ta và Khấu Trọng một ngày còn sống, tuyệt sẽ không ngồi nhìn nàng phá hỏng hòa bình thống nhất thiên hạ, trong lòng nàng cũng biết như thế.
Bạt Phong Hàn gật đầu đồng ý:
– Suy luận của Tử Lăng rất hợp tình hợp lý, đổi lại ta là nàng, bây giờ có được cơ hội mượn đao giết người tốt như vậy, tất không chịu buông tha đâu. Nguyên nhân chính là vì như thế nên nàng mới không tiếc việc bỏ qua cơ hội tốt khiêu chiến với Sư Phi Huyên.
Từ Tử Lăng nói:
– Thạch Chi Hiên biết kế hoạch của nàng, do đó mới quyết tâm muốn giết ta, sợ đêm dài lắm mộng. Nhưng Thạch Chi Hiên vì bị tâm chướng nên không thể hạ sát thủ với ta, đành phải để Loan Loan đi làm. Gần đây, Loan Loan tới tìm chúng ta, luôn tìm cách tránh xa ta, ta và Khấu Trọng đều cảm thấy khó hiểu, bây giờ rốt cục đã hiểu ra, nàng sợ ta sẽ làm nàng mềm lòng, thậm chí hồi tâm chuyển ý.
Bạt Phong Hàn hai mắt sát khí đại thịnh, trầm giọng:
– Ngươi đoán nàng có tiết lộ bí mật Dương Công Bảo Khố hay không?
Từ Tử Lăng nói:
– Xem tác phong làm việc nhất quán của nàng, hơn nữa nàng và Thạch Chi Hiên hiện thời đều rơi vào tình huống bị cô lập, trước mắt việc này cho dù tiết lộ cũng chỉ giới hạn trong phạm vi giữa nàng và Thạch Chi Hiên mà thôi.
Bạt Phong Hàn hỏi:
– Nếu là như thế, chúng ta giết chết Thạch Chi Hiên và Loan Loan, chẳng lẽ không phải là thiên hạ thái bình hay sao?
Từ Tử Lăng nói:
– Việc này phải đợi Khấu Trọng về, mọi người cẩn thận thương nghị, vấn đề lớn nhất là chúng ta hiện nay vốn không biết chỗ ẩn thân của họ.
o0o
Lúc Lý Tịnh vừa xuất hiện trên sảnh cũng là thời điểm dạ tiệc bắt đầu.
Quốc yến cử hành bên trong Thái Cực Cung, giống như buổi yến tất niên được thết tại điện Bắc lần trước, khách khứa được phân chia hai bên đại điện.
Quảng trường ngoài điện đầy những văn võ bá quan, cùng nhau chờ đợi được nhập điện dự tiệc, xe ngựa nối liền không dứt từ mọi nẻo đường trên Hoàng Thành đổ vào quảng trường Hoành Quán, dừng lại trước cửa Thừa Thiên láo nháo như chợ, không khí rất náo nhiệt.
Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng được vợ chồng Lý Tĩnh, Uất Trì Kính Đức, Bàng Ngọc, Sử Vạn Bảo, Lưu Đức Uy, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, Ân Chí Huyền và một đám võ tướng văn thần ở Thiên Sách Phủ đi theo, từ Dịch Đình Cung đi tới quảng trường Hoành Quán, rồi bước vào Thừa Thiên môn.
Lý Tĩnh nói với Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn:
– Hai phía Tất Huyền và Phó Dịch Lâm cùng cự tuyệt không đến dự quốc yến đêm nay, nói rõ là không hài lòng về việc Hoàng Thượng kết minh với Thiếu Soái.
Bạt Phong Hàn thở dài nói:
– Như thế thì bữa tiệc tối nay rất mất vui.
Trưởng Tôn Vô Kỵ bên kia cười nói:
– May mà có Cái Tô Văn đến xem náo nhiệt. Theo như ta biết Cái Tô Văn từng tỏ vẻ muốn ganh đua cao thấp với Thiếu Soái, xem đao pháp của ai cao minh hơn.
Uất Trì Kính Đức đi sau nói:
– Uy danh của Thiếu Soái quân, ít nhất có một nửa là từ đao pháp cái thế của Thiếu Soái, nếu ai có thể hơn được Thiếu Soái một chiêu nửa thức, tương lai sẽ làm uy danh của Thiếu Soái quân bị hủy hoại rất nhiều, do đó địch nhân tuyệt không chịu bỏ qua cơ hội này đâu.
Bạt Phong Hàn mỉm cười nói:
– Muốn chiếm tiện nghi cũng không dễ dàng gì. Trước khi khiêu chiến với Tỉnh Trung Nguyệt của Thiếu Soái, trước phải xông qua được Thâu Thiên kiếm của Bạt Phong Hàn ta đây.
Từ Tử Lăng mỉm cười nói:
– Nếu Lão Bạt ngươi làm Khấu Trọng mất đi cơ hội đánh cho đỡ ngứa tay, đặc biệt là đối thủ này lúc phân chia tang vật đã được chia cho hắn một cách công bình, khẳng định hắn sẽ kháng nghị.
Mọi người nghe thế đều phì cười.
Những người chờ yến tiệc ở trước cửa Thừa Thiên, thấy Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đi tới, đều ngoái đầu trông lại, trở nên khá rối loạn.
Đột nhiên một đám hơn mười người đi về phía họ, người đi đầu hóa ra là Lý Nguyên Cát, những người đi sau chính là Phái Chủ của Lũng Tây phái Kim Đại Thung, tâm phúc Đại tướng của Nguyên Cát là bọn người Tiết Vạn Triệt, Tần Vũ Thông, Khâu Thiên Giác, Vũ Văn Bảo, Ngụy Trưng cũng đi theo, chỉ không thấy Dương Hư Ngạn.
Sự chú ý của Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng tập trung vào một võ sĩ đứng xéo bên phải Lý Nguyên Cát, dáng vẻ lưng hùm vai gấu. Nguyên nhân là vì gương mặt hắn rất lạ, lại mặc trang phục của người Khiết Đan, hơn nữa còn có phong thái của cao thủ nhất phái, do đó cả hai đều cảm thấy phải đề phòng.
Người này không thể nói là anh tuấn, nhưng thân hình to lớn thẳng tắp, màu da đen sạm bóng lên, cái làm người ta chú ý là hai mắt như nhắm như mở, lúc mở thì lóe ra như chớp, khép lại thì sâu xa khó hiểu, làm cho hắn toát ra một loại cảm giác coi thường người khác, tự cho mình là siêu phàm. Hắn có vầng trán rộng, hốc mắt cao, cho thấy cá tính kiên cường và cố chấp, nhìn nghiêng thấy thần sắc tựa như vĩnh viễn khinh thường người khác và tiếu ý đầy tự tin, khiến người ta vừa thấy đã khó quên.
Bạt Phong Hàn nhân lúc còn cách hắn một đoạn, trầm giọng hỏi:
– Tiểu tử Khiết Đan này là thần thánh phương nào?
Hồng Phất Nữ đáp:
– Người này gọi là Hô Diên Thiết Chân, là võ sĩ nổi tiếng của đại tù trưởng Khiết Đan Vương A Bảo Giáp, được xem là cao thủ kiệt xuất nhất Khiết Đan thời nay, theo đoàn sứ giả của Tất Huyền tới Trường An, chẳng biết vì sao hắn đi cùng Tề Vương như vậy.
Bàng Ngọc gằn giọng nói:
– Đương nhiên là không có hảo ý, rắp tâm muốn làm gì đó.
Từ Tử Lăng nói khẽ:
– Người này không thể khinh thường được.
Lý Nguyên Cát ôm quyền theo lễ giang hồ, hô:
– Từ huynh, Bạt huynh xin chào. Hai vị đại giá quang lâm tới Trường An, Nguyên Cát sớm đã muốn tới viếng thăm, nhưng vì hai vị quý nhân quá bận rộn nên Nguyên Cát vẫn chưa có cơ hội tới gặp gỡ thăm hỏi, nỗi hối tiếc này xem ra hôm nay có thể bù đắp được rồi.
Song phương dần dần đến gần nhau hơn.
Bạt Phong Hàn nghe hắn nói theo kiểu nước đôi, trong lời thoại có ý châm chích, bật cười khanh khách:
– Phải là may mà được gặp Tề Vương mới đúng, chúng ta có gì tốt đâu?
Lý Nguyên Cát cùng đám tùy tùng tới gần, khi còn cách bọn người Bạt Phong Hàn ba bước thì đứng lại, nghe vậy tỏ vẻ kinh ngạc nói:
– Nghe giọng của Bạt huynh có vẻ phẫn nộ, sợ là vẫn chưa quên được hiềm nghi lúc trước rồi, quả là làm cho người ta phiền muộn. Nhưng đầu lại mọc trên cổ Bạt huynh, Nguyên Cát tuy có lòng muốn xoá hết tất cả ân oán quá khứ, nhưng cũng không có biện pháp đối với thứ mọc trên đầu Bạt huynh ấy.
Những lời này quả là cực kỳ không khách khí, tràn ngập vẻ khiêu khích và lăng nhục. Bọn người Tiết Vạn Triệt cùng lộ ra thần sắc cười nhạo, xem Bạt Phong Hàn phản ứng như thế nào. Mặc dù hai bên nhân mã ai cũng biết không thể nào trở mặt động thủ ở đây, nhưng vẫn tràn ngập ý tứ đối kháng cung giương kiếm bạt.
Từ Tử Lăng khen thầm trong lòng. Gã hiểu được những tin tức mà Khấu Trọng muốn thông qua Dương Hư Ngạn truyền tới Kiến Thành, Nguyên Cát đã có hiệu lực, làm cho đối phương sinh ra tâm lý muốn phản kích.
Ngoài dự tính của mọi người, Bạt Phong Hàn không hề nổi nóng, mỉm cười nói lại:
– Những lời của Tề Vương xem ra còn lợi hại sắc bén hơn cả bảo mâu trong tay nữa. Hôm nay Bạt mỗ có ý nghĩ như thế này, Tề Vương có thể an bài một chút, xin Hoàng Thượng ân chuẩn, ngài và ta tìm một thời điểm luận võ đọ sức, chắc có thể xem là một việc trọng đại trong giới võ ở Trường An đó.
Lý Nguyên Cát lộ ra tiếu ý không sợ hãi chút nào, đang muốn trả lời, bỗng một tiếng hừ vang lên sau lưng hắn, làm màng nhĩ mọi người rung lên, ai cũng ngoái nhìn.
Hai mắt Bạt Phong Hàn quang mang đại thịnh, quát lạnh nói:
– Tề Vương lời còn chưa dứt, ai dám ngắt lời, hãy xưng tên ra cho Bạt Phong Hàn ta xem?
Cao thủ Khiết Đan Hô Diên Thiết Chân tiến lên trước một bước, quay sang Lý Nguyên Cát ở bên phải, nở nụ cười tàn nhẫn âm hiểm, nói:
– Bản nhân Hô Diên Thiết Chân, là ngự vệ trưởng của A Bảo Giáp, khó được Bạt huynh có hứng thú như thế, không bằng chúng ta chơi thử với nhau ở đây một hồi, được không?
Lý Nguyên Cát cười dài trước mặt Bạt Phong Hàn:
– Hô Diên huynh không cần sốt ruột nhất thời. Tương lai còn dài, làm gì không có cơ hội lĩnh giáo kiếm pháp của Bạt huynh chứ? Chúng ta đi trước một bước, xin mời!
Nói rồi lại cười dài rất đắc ý, đoạn dẫn đám Hô Diên Thiết Chân vênh váo đi tới cửa Thừa Thiên.
o0o
Lý Uyên và Khấu Trọng sóng vai rời khỏi ngự thư phòng. Vi công công bước ra đón, hơi nghiêng người quỳ xuống nói:
– Bẩm Hoàng Thượng, Đức Ngôn quốc sư cầu kiến Thiếu Soái.
Lý Uyên vô cùng kinh ngạc, nhìn Khấu Trọng nói:
– Mời Thiếu Soái tự định đoạt.
Khấu Trọng thầm khen Lý Uyên nói chuyện rất khéo, cũng tỏ rõ uy thế của Triệu Đức Ngôn đã giảm xuống trong Đường cung, mỉm cười nói:
– Phiệt chủ có thể chờ một lát được không, thật sự ta cũng không có gì để nói nhiều với Đức Ngôn quốc sư đâu.
o0o
Từ Tử Lăng vừa tiến vào cửa Thừa Thiên đã nghe cờ trống vang lừng, tiếng những người gác cổng đồng thanh chào, nhưng tâm thần gã vẫn còn vơ vẩn nghĩ về Sư Phi Huyên. Mãi đến lúc này, gã đã hiểu được huyền cơ trong “thử nghiệm Ly biệt” của nàng tại Long Tuyền, nếu không có chuẩn bị trước, cho dù tiếng mõ đầy phật lực của Thường Thiện Ni có thiện âm mạnh mẽ đến đâu thì cũng khó làm gã thoát khỏi cảnh lạc lối trong biển tình mơ mộng.
Tình yêu trên tinh thần ở Long Tuyền, như mơ như thật, tràn đầy những huyền ảo say đắm nói không nên lời. Tới khi Sư Phi Huyên lần thứ hai xuống núi, thuyết phục gã lấy thiên hạ làm trọng, chuyển sang ủng hộ Lý Thế Dân, Sư Phi Huyên và tình yêu của nàng cùng tiến vào cảnh giới hoàn toàn mới, thể hiện toàn bộ tình yêu sâu đậm với gã mà không hề giữ lại chút nào. Sau đó ngay vào lúc gã không hề nghĩ tới, nàng đã lặng lẽ bỏ đi, để gã đem toàn bộ tình yêu hướng về Thạch Thanh Tuyền, tình huống bên trong vi diệu đến cực điểm.
Chính trong lúc đang điên đảo mê say, phía trước đột nhiên xuất hiện một người tiến ra ngăn đường đi. Từ Tử Lăng vội vàng dừng lại, định thần nhìn lại, không ngờ lại là tên khốn kiếp đáng ghét Liệt Hà.
Chỉ thấy hắn thần tình cười cợt, vái chào nói:
– Xin hai vị đại ca giúp cho một việc, Phó đại sư và Tú Phương đại gia đêm nay đều không dự quốc yến, liên luỵ đến kẻ ngu muội này cũng không có tư cách tham dự, hai vị có thể dắt tiểu đệ vào không, cũng chỉ là kê thêm vào một ghế thôi, cũng làm kẻ ngu muội này có được cơ hội nở mày nở mặt.
Bạt Phong Hàn hai mắt sát khí đại thịnh, quát lạnh:
– Cút ngay!
Từ Tử Lăng cũng cảm thấy khó có thể chịu được sự vô sỉ của hắn, nhíu mày nói:
– Liệt huynh đang nói giỡn đó à?
Đám Lý Tịnh cùng không rõ ràng về quan hệ giữa ba người, đành phải mặc kệ họ.
Đoạn đường từ cửa Thừa Thiên đến Thái Cực cung, vì có một đám đứng lại trên đường, nên làm con đường hơi hỗn loạn, những người phía sau cần phải đi vòng qua họ mới tiếp tục đi tới được.
Liệt Hà cười ha ha nói:
– Tử Lăng thật lợi hại, nhìn ra kẻ ngu muội này đang nói giỡn, sự thật thì ta miễn cưỡng cũng có được một chỗ dung thân, chỉ có điều muốn nói mấy lời đó để thử xem hai vị có còn chấp nhất những oán thù cũ với kẻ ngu muội này không thôi. Hắc! Kẻ ngu muội này có một chuyện quên nói cho Tử Lăng nghe. Kẻ ngu muội này bây giờ đã hóa địch thành bạn với người Đột Quyết rồi, vì oan gia chỉ nên giải không nên kết mà! Hòa khí chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ngươi không muốn ta sống, ta lại muốn ngươi chết à.
Sau đó chuyển sang Bạt Phong Hàn nói:
– Bạt huynh nghĩ đúng không?
Bạt Phong Hàn tay cầm cán Thâu Thiên kiếm, không giận mà cười:
– Ta nói cút ngay, ngươi nghe chưa?
Từ Tử Lăng hiểu được Bạt Phong Hàn tùy thời có thể rút kiếm giết người, thở dài nói:
– Liệt huynh xin nhường lối!
Khóe miệng Liệt Hà nở một nụ cười mập mờ nói:
– Chẳng lẽ Tử Lăng không có hứng thú khi nghe kẻ ngu muội này kết hợp với người Đột Quyết à? Việc này còn phải đa tạ Tử Lăng. Nếu không nhờ vào quan hệ với Tử Lăng, kẻ ngu muội này làm gì có cơ hội lấy được thủ cấp của Tống Kim Cương làm lễ cho người Đột Quyết chứ?
Từ Tử Lăng hai mắt hàn mang lóe lên, nhìn chằm chằm vào Liệt Hà, trong lòng nổi lên nửa giận đùng đùng, với tính cách và tu dưỡng của gã mà vẫn không thể khống chế được sát khí đối với Liệt Hà, gã quả là vô cùng đau lòng vì việc Tống Kim Cương bị kẻ gian giết hại.
Liệt Hà đúng là hèn hạ tàn nhẫn đến cực điểm, Tống Kim Cương nản chí ngã lòng, chỉ muốn tìm chỗ núi non quy ẩn, còn Liệt Hà lại vô sỉ tới nỗi chẳng những không bỏ Hứa Khai Sơn, còn nhân cơ hội đuổi theo đoàn người Tống Kim Cương, hạ độc thủ sát hại họ để mua chút lợi lộc.
Liệt Hà chợt lui lại, cười dài nói:
– Hai vị đại ca hẹn chút nữa gặp lại, hắc…
Từ Tử Lăng nói từng chữ một:
– Bây giờ hắn là của ta!
o0o
Vi công công đưa Khấu Trọng tới ngự thư phòng ở đông nam lâm viên, cung kính nói:
– Đức Ngôn quốc sư ở trong tiểu đình giữa vườn đợi Thiếu Soái, mời Thiếu Soái theo con đường này, tiểu nhân ở đây đợi lệnh.
Khấu Trọng nhíu mày nói:
– Công công có nghĩ tới việc này không, nói không chừng là một cạm bẫy đó?
Vi công công vội nói:
– Thiếu Soái yên tâm, Đức Ngôn quốc sư ở trong đó một mình một người, không có tùy tùng.
Khấu Trọng cười nói:
– Công công cho rằng hắn không có cách một mình giết ta sao? Hắc! Công công chớ coi ta quá cao.
Vi công công biết rõ Khấu Trọng đang trêu đùa lão, nhưng cũng không có cách nào khác, đành nói như không có việc gì:
– Tiểu nhân sao dám đoán bậy, Thiếu Soái minh giám cho.
Khấu Trọng cười ha hả, cất bước đi dọc theo con đường, bỏ Vi công công lại phía sau, thầm nghĩ nếu bên trong đình không thấy Triệu Đức Ngôn, mà là kế hoạch ám sát do Lý Uyên bố trí, vậy thì quả là không ổn chút nào.
Quanh qua một cái góc rẽ, đến trung tâm lâm viên rất rộng rãi, một tòa tiểu đình an tĩnh bên cạnh một hồ nước nhỏ, cây rừng lao xao, dưới cầu nhỏ nước róc rách, những hòn giả sơn trập trùng, cảnh trí rất thanh nhã.
Triệu Đức Ngôn chắp tay đứng ở sân ngoài đình, ung dung tự tại nhìn xuống dưới hồ thưởng thức cảnh đẹp, đột nhiên xoay người lại, cười dài nói:
– Thiếu Soái lâu ngày không gặp, phong thái vẫn như xưa, Đức Ngôn xin được thay mặt Đại Khả Hãn vấn an Thiếu Soái.
Khấu Trọng bước nhanh hơn, đi qua cầu lên đình, đi tới trước Triệu Đức Ngôn, mỉm cười nói:
– Quốc sư muốn gặp Khấu Trọng, xem ra tuyệt không phải chỉ là để vấn an khách khí như vậy chứ?
Triệu Đức Ngôn thu lại nụ cười, hai mắt lóe ra như điện, nhìn chằm chằm vào gã:
– Thiếu Soái sở liệu không sai, ta bây giờ muốn nói những lời khuyên nhủ lần cuối cùng.
Khấu Trọng nhìn thẳng vào mắt lão không nhân nhượng chút nào, ung dung nói:
– Quốc sư không phải muốn khuyên ta rời đi đó chứ? Vậy ta cũng khuyên Quốc sư bớt nói nhảm đi.
Triệu Đức Ngôn sát khí đại thịnh, hừ lạnh nói:
– Thiếu Soái cái này gọi là không thấy lòng tốt của người khác, Đại Hãn lần này liên kết với những bộ tộc ở trên thảo nguyên, cũng chính là vì trợ uy cho Thiếu Soái, nếu không Cổ Nạp Đài huynh đệ, Bồ Tát và Đột Lợi Khả Hãn làm sao không chối từ mà toàn lực ủng hộ Đại Hãn chứ. Thế mà Thiếu Soái chẳng những không cảm kích, còn tới Trường An kết bè lũ với Lý Uyên, nói rõ bất chấp tình nghĩa huynh đệ, bằng hữu. Việc làm này của Thiếu Soái là phi thường bất trí, chỉ làm cho người thân đau khổ, kẻ thù vui sướng. May mà sự tình vẫn còn có chỗ cứu vãn được, nếu Thiếu Soái còn kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, vẫn còn kịp đó.
Tuy biết rõ dụng tâm ác độc của Triệu Đức Ngôn, Khấu Trọng vẫn không thể không thừa nhận những lời của lão rất chí lý. Nếu lúc này gã cùng Lý Uyên kết minh, sẽ chẳng phải là việc tốt đẹp gì đối với những huynh đệ chiến hữu như Đột Lợi. Khấu Trọng tương trợ Lý Uyên, theo đạo lý là đúng, đáng tiếc lại trở thành địch của bọn người Đột Lợi, những bạn bè hắn quen biết ở đại thảo nguyên, cũng là một hành vi không thể chấp nhận được. Đây cũng là sự khác biệt giữa quan niệm của Trung thổ với Tái ngoại. Vì bọn họ vẫn cho rằng quân Lý Đường và Thiếu Soái quân là hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau đang trong tình trạng chiến tranh.
Khấu Trọng trầm giọng nói:
– Quốc sư rõ hơn ai hết về tình hình hiện nay, ta cũng không muốn nhiều lời vô ích nữa!
Triệu Đức Ngôn lộ ra nụ cười âm hiểm, thản nhiên nói:
– Có đáp án của Thiếu Soái, Triệu Đức Ngôn sẽ trở về báo cáo kết quả, nhất định báo lại từng chi tiết cho những người có liên quan, xin lỗi không tiếp được!
Nhìn Triệu Đức Ngôn dần dần đi xa, Khấu Trọng hiểu được mình bây giờ đã trở nên quyết liệt với đám huynh đệ Đột Lợi ở tái ngoại, khó còn có thể vãn hồi được nữa, tất cả chỉ có thể giải quyết bằng thắng bại trên chiến trường mà thôi.
(