Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 552: Hành động cướp ngục

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Bằng thân pháp linh hoạt và siêu phàm hơn người, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn nhân lúc bọn lính thủ vệ vọng lâu hai bên nhìn ra chỗ khác liền vượt qua tường thành hậu cung, không gây một tiếng động tiến về hướng nhà lao phía Tây Bắc nội cung.

Hai gã ẩn mình trong đám cành lá rậm rạp của một cây đại thụ bên bức tường cạnh nhà lao, toàn thể tình hình bên trong lập tức hiện rõ trước mắt.

Nhìn thấy cửa sắt khoá chặt và tám tên danh thủ cấm vệ quân bảo vệ bên ngoài, cả hai nhíu mày nhăn mặt.

Vì nghĩ Khấu Trọng thông qua Đỗ Hưng đang tìm cách đưa mấy người Bình Diêu thương rời khỏi Long Tuyền, cả hai đều sợ thời gian sai lệch khó gặp nên không đi tìm gã mà tự mình đến đây.

Bạt Phong Hàn nói:

– Song sắt này mỗi thanh thô dày như cánh tay người, dù có công cụ trợ giúp, nhưng nếu không mất một giờ ba khắc thì không thể phá huỷ. Nếu bị bọn lính gác phát hiện rồi báo động thì chúng ta vừa không cứu được người vừa đả thảo kinh xà. Ngươi nói có khi nào Khách Tố Biệt biết khẩu lệnh mở nhà lao nhưng lại không tiết lộ vì sợ bọn ta lập tức đi cứu người không?

Bọn gã từ Khách Tố Biệt mới biết nhà lao có khẩu lệnh bí mật, nhưng Khách Tố Biệt lại nói hắn không biết khẩu lệnh này, tự nhiên khiến hai gã có chút nghi hoặc.

Từ Tử Lăng đáp:

– Việc này cũng rất khó nói. Người ta ai cũng có tư tâm. Trước mắt chỉ có một biện pháp, chính là ở đây làm hộ pháp cho Tống nhị ca, vào lúc cần kíp chúng ta mới xuất thủ. Ồ! Có người đến!

Chỉ thấy Khấu Trọng thân mặc trang phục tướng quân, mặt thì lại mang mặt nạ thần y xấu xí Mạc Nhất Tâm, nghênh ngang tiến vào cửa viện rồi cứ thế đi thẳng tới nhà lao nội cung, làm bọn lính thủ vệ quay cả ra nhìn.

Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn trông thấy trợn mắt há miệng, cứ nghĩ không phải mình hoa mắt thì cũng là đang nằm mộng.

Cả hai không che giấu nhãn thần tập trung quan sát nên Khấu Trọng lập tức phát sinh cảm giác, nhìn về phía tàng cây lớn chỗ hai gã kia đang ẩn thân.

Bạt Phong Hàn nhanh trí thò vội đầu ra khỏi đám lá báo hiệu cho hắn biết.

Khấu Trọng cũng thấy hồ đồ, cảm giác không còn gì có thể ly kỳ hơn thế. Hai tên tiểu tử kia sao lại vừa khéo xuất hiện trong thời khắc rất cần thiết này. Nhưng gã không có thời gian nghĩ nhiều, bởi tên đội trưởng cấm vệ đã nói lớn:

– Khẩu lệnh?

Khấu Trọng chậm rãi bước đến trước mặt đám thị vệ, tay để sau lưng ra hiệu cho hai gã kia tuỳ cơ thu thập bọn phòng thủ bên ngoài, đoạn ung dung nói:

– Thạch sanh ngũ thải!

Tên đội trưởng ngây người ấp úng:

– Vị tướng quân này…

Khấu Trọng đến bên cạnh hắn nói khẽ:

– Ta là người của Cung Kỳ tướng quân, lâu nay làm việc bên ngoài nên hơi lạ mặt một chút. Lần này phụng chỉ Đại vương đến hỏi Tống Sư Đạo vài câu. Sau khi ta vào trong, ngươi phải lập tức đóng chặt cửa lại, đến khi ta ra mới được phép mở cửa. Đây là mệnh lệnh của Cung tướng quân!

Nỗi nghi ngờ của tên đội trưởng hoàn toàn tiêu tan. Bọn Cung Kỳ quả thực đã nhiều năm hoạt động bên ngoài, thủ hạ của hắn mình không nhận ra là điều đương nhiên. Hơn nữa đối phương lại chủ động đề xuất sau khi vào trong nhà lao phải khoá chặt cửa, còn lo gì phạm nhân bỏ trốn. Hắn bèn nói lớn:

– Mở cửa!

Thị vệ nhận lệnh mở khoá.

Toàn bộ cửa ngục đều mở vào bên trong, dù Lỗ Diệu Tử đội mồ sống dậy, đối với loại cửa này lại cũng thúc thủ vô sách.

Cửa sắt di chuyển vào trong, lối vào mở rộng.

Dưới sự quan sát chăm chú của bọn thị vệ, Khấu Trọng từ từ tiến vào, hai tay buông thõng tự nhiên. Chờ cho đám lính khoá cửa lại rồi đưa chìa khoá cho tên đội trưởng đang đứng bên ngoài, gã mới cười hỏi:

– Tống Sư Đạo ở chỗ nào? Ta phải nói với hắn mấy câu, Đại vương có lệnh không kẻ nào được nghe lén!

Tên đội trưởng vội hạ lệnh:

– Sau khi đưa tướng gia đến lao phòng của phạm nhân, mọi người phải lập tức quay lại chờ bên cạnh cửa lao này.

Khấu Trọng cười thầm, vừa nhìn quanh một vòng chợt giật mình kinh hãi. Đập vào mắt gã là một gian thạch thất cách cửa lao khoảng hai trượng về phía bên trái. Bên trong phòng, giá gỗ được kê bốn xung quanh, trên đó bày các loại khoá còng xích sắt thường thấy trong các nhà lao, ngoài ra còn có rất nhiều binh khí. Thế nhưng những vật đó đều không làm gã kinh hãi. Thứ làm Khấu Trọng đau đầu nhất là một chiếc chuông đồng lớn treo chính giữa thạch thất, bên cạnh đặt sẵn một chiếc chày lớn. Nếu gióng chuông lên, dù Bái Tử Đình đang ngủ say khẳng định cũng sẽ bị đánh thức.

Vừa rồi gã ra hiệu cho Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng xuất thủ thu thập lính phòng vệ bên ngoài cửa ngục, không để bọn chúng có cơ hội báo động, hiện tại kế này đương nhiên không thể thi hành.

Trong lúc gấp gáp, gã nảy ra một ý, liền lùi lại sát cửa nhà lao để tiếng nói có thể truyền ra xa, đoạn cao giọng:

– Quên mất một mệnh lệnh nữa. Đại vương chỉ thị chỉ cần nhìn thấy bất cứ nhân vật nào khả nghi thì chưa cần động thủ vội, mà trước tiên phải đánh chuông trong nhà lao để báo động. Rõ chưa?

Tên đội trưởng chỉ còn cách đứng nghiêm nhận lệnh, trong lòng thầm nghĩ lại còn phải ra lệnh như thế nữa sao?

Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng bên ngoài tường nghe rõ lời cảnh cáo của Khấu Trọng, đương nhiên không dám khinh cử vọng động, có điều nghĩ đến vỡ đầu cũng vẫn không hiểu tại sao gã lại có thể nói ra được mệnh lệnh mở cửa lao. Cứ như lời Khách Tố Biệt thì chỉ có một mình Bái Tử Đình là biết.

Bạt Phong Hàn than:

– Ài! Tên tiểu tử này làm thật là giống. Nếu như ta là quân thủ vệ thì cũng phải ngoan ngoãn mà phục tùng hắn thôi.

Từ Tử Lăng ngửa mặt nhìn trời. Mặt trăng đang ló ra từ phía Đông, trong lòng thầm nghĩ dưới trời đêm khoáng đãng tối mai, những cung điện lâu đài tráng lệ trước mắt liệu có biến thành gạch vỡ ngói vụn hay không? Việc cứu Tống Sư Đạo, bọn gã có thể biến không thể thành có thể, nhưng vận mệnh của quân dân toàn thành Long Tuyền thì không ai có thể dự đoán được.

Khấu Trọng theo tên lao vệ đi qua một hành lang dài, hai bên bố trí đầy phòng giam. Gã đã nắm được tình hình trong lao. Trong này có mười hai tên cai ngục, chỉ cần lẹ tay nhanh chân, lại chọn vị trí phù hợp thì có thể thu thập toàn bộ trước khi chúng kịp đánh chuông báo động. Bọn lính bên ngoài đương nhiên giao cho Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng xử lý.

Nghĩ đến đây Khấu Trọng cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm sảng khoải hẳn, suýt chút nữa đã chúm môi huýt sáo. Mấy ngày nay gã phải chịu oan khuất quá nhiều, bây giờ mới lại cảm thấy dễ thở, đương nhiên vô cùng thống khoái.

Thuật Văn và các huynh đệ của hắn tổng cộng hai mươi lăm người bị chia ra nhốt trong các phòng giam hai bên hành lang, toàn thân bị xiềng chặt, vẻ mặt phờ phạc tang thương.

Cuối hành lang, trong phòng giam phía bên phải, chân tay Tống Sư Đạo ngoài bị xiềng xích còn có thêm cả gân bò trói chặt. Rõ ràng bọn chúng sợ y nội công tinh thuần thâm hậu, mấy sợi dây xích không sao giữ được.

Sắc mặt Tống Sư Đạo đã tốt hơn lúc Khấu Trọng nhìn thấy sáng nay rất nhiều. Y đang ngồi dựa lưng vào tường, nhắm mắt im lặng, thần tình cô ngạo bất khuất.

Tên cai ngục mở cửa phòng giam rồi nói:

– Mời tướng gia vào. Hạ chức theo đúng quy củ khoá cửa phòng giam lại

Khấu Trọng cười nhẹ:

– Đương nhiên cứ theo quy củ mà làm.

Tống Sư Đạo chấn động ngước mắt lên nhìn, hẳn là đã nhận ra thanh âm của gã.

Khấu Trọng quay lưng lại tên ngục tốt, nháy mắt ra hiệu với y.

Sau khi khoá cửa phòng giam lại, tên cai ngục liền quay trở ra cửa nhà lao.

Khấu Trọng quỳ xuống xem xét xiềng xích, nghiên cứu cách phá khóa, miệng nói:

– Con mẹ nó! Bái Tử Đình dám mạo phạm đến huynh, ta sẽ hoàn lại cho hắn cả vốn lẫn lãi. Phục Nan Đà đã bị ta làm thịt rồi. Còn Hàn Triều An thì ta đã đáp ứng sẽ không tiết lộ hành vi bỉ ổi của hắn ra.

Tống Sư Đạo nghe xong cảm thấy hồ đồ, không hiểu chuyện gì, chỉ biết mình được phục hồi tự do là thật liền hỏi:

– Nếu để tên ngục tốt thấy ta đã thoát khỏi xiềng xích, liệu hắn có mở cửa phòng giam cho bọn ta không?

Khấu Trọng cười:

– Chuyện đó không thành vấn đề. Nhị ca giúp ta một tay không để bọn chúng đánh chuông báo động là được.

Dứt lời, gã rút Tỉnh Trung Nguyệt, trước tiên cắt đứt hết gân bò, rồi lại lấy ra một chiếc ngân châm dùng để châm cứu, triển khai bản lĩnh mở khoá học được từ Trần Lão Mưu và Lỗ Diệu Tử loáy hoáy một lúc, mấy chốt khoá rốt cuộc cũng rơi ra hết. Gã nói:

– Huynh cứ ngồi yên để ta gọi người.

Đoạn gã cao giọng:

– Mở cửa!

Tên cai ngục vội vàng chạy lại. Khấu Trọng ra vẻ không hài lòng trừng mắt nhìn. Hắn hoàn toàn không nghi ngờ, nhất tâm nhất ý mở khoá. Cửa lao phòng rộng mở.

Khấu Trọng vung hữu thủ nắm chặt ngực tên ngục tốt, đồng thời tống xuất chân khí ra. Tên này không kịp kêu lấy một tiếng, lập tức hôn mê, nhũn người lăn vào trong phòng giam.

Khấu Trọng lập tức cởi hết áo quần hắn, rồi giục Tống Sư Đạo:

– Mau chóng cải dạng thành tên này rồi đi sau lưng tiểu đệ, bảo đảm sẽ không bị phát giác.

Đoạn gã lại nói lớn:

– Đại vương nói đối với tên phạm nhân này cần khách khí một chút vì hắn là người rất có danh vọng ở Trung Thổ.

Câu này gã nói cốt để cho bọn ngục tốt bên ngoài nghe thấy.

Tống Sư Đạo một mặt tận dụng thời gian hoạt huyết hành khí, một mặt nhanh chóng thay y phục. Khi đã biến thành bộ dạng một tên cai ngục liền theo sau Khấu Trọng rời khỏi phòng giam, tiện tay đóng kịch khoá cửa phòng lại.

Khấu Trọng vừa bước nhanh dọc hành lang vừa cao giọng:

– Đại vương nói nếu các ngươi chịu khó khổ cực trông coi lũ phạm nhân này cho tốt, sau khi đánh lui quân Đột Quyết mỗi người sẽ thăng cấp một bậc, lại được thưởng năm lượng hoàng kim.

Đám tiểu tốt đều tin là thật, đồng thanh hoan hô.

Tống Sư Đạo vẫn bám sát sau lưng gã.

Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng toàn lực nghe ngóng động tĩnh trong nhà lao. Sau khi nghe gã nói thế liền thi triển khinh công, như hai con chim khổng lồ bay vọt qua tường viện, lăng không phóng về phía đám lính gác bên ngoài.

Lúc này sự chú ý của bọn chúng đều bị lời hoang ngôn đường mật của Khấu Trọng hấp dẫn, đến khi cảnh giác có biến thì kình khí của Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đã ép tới đỉnh đầu.

Đám cai ngục nhìn qua khe cửa thấy thế còn đang kinh hoàng thất sắc, Khấu Trọng và Tống Sư Đạo đã đồng thời phát động tấn công, từng tên lần lượt ngã gục. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ ngục tốt bên trong đã bị chế phục.

Đúng lúc Bạt Phong Hàn lấy chìa khoá trên người tên đội trưởng ra, đang định đưa Khấu Trọng để mở cửa nhà lao thì có tiếng vó ngựa phóng tới. Hơn hai mươi kỵ mã đang tiến vào lao môn.

Cả bọn không gã nào không biến sắc. Trong lao vẫn còn bọn Thuật Văn đang bị giam giữ, chẳng lẽ việc cướp ngục đang thuận lợi, tới lúc sắp sửa thành công thì đổ vỡ cả sao?

(

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky