Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Đường Song Long Truyện

Chương 694: Ngõ hẹp gặp nhau

Tác giả: Huỳnh Dị
Chọn tập

Từ Tử Lăng lại vào thành từ cổng phía Đông, Giải Huy đã triệt bỏ giới nghiêm, đường chính lại dần hồi phục sinh khí, các gian hàng dần mở cửa buôn bán, tuy người xe còn thưa thớt nhưng so với trạng thái như một tòa thành ma vừa rồi đã có bầu không khí khác hẳn.

Giải Văn Long thay đổi trang phục võ sĩ bình thường, chờ gã ở cổng thành, cảm kích nói:

-Ba Thục có thể tránh được chiến tranh tàn phá đều là nhờ Từ huynh ủng hộ Sư tiểu thư, không thì nếu Thiếu Soái nhận lời khiêu chiến, tình huống không thể tưởng tượng được.

Hai người sánh vai bước trên đường, Từ Tử Lăng mỉm cười nói:

-Giải huynh chưa hiểu con người của Khấu Trọng rồi, kể cả nếu không có ta, Khấu Trọng cũng sẽ rút lui chứ không động thủ với Phi Huyên đâu. Chỉ không hiểu về mặt Ba Minh thế nào rồi?

Giải Văn Long đáp:

-Ba Thục lại giữ thế trung lập, cha đã tới phía nam thành thương nghị cùng Tứ đại tộc, sự tình có lẽ sẽ giải quyết trong hòa bình, có Thiếu Soái gật đầu, mọi người đều là người hiểu chuyện sẽ khiến cho quan hệ tốt đẹp thôi, hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề mới.

Hắn lại nói tiếp:

– Nếu Từ huynh không vội, hãy để Ngọc Hoa có thể bày tỏ trọn vẹn tấm lòng của chủ nhà.

Từ Tử Lăng chú ý thấy Lôi Cửu Chỉ xuất hiện ở bên kia đường, ra dấu chào hỏi rồi cáo lỗi:

-Ta phải vào thành gặp ba vị hảo bằng hữu, sau đó sẽ lập tức rời thành, hảo ý của Giải huynh ta xin được nhận lĩnh! Hãy thay ta thăm hỏi tẩu phu nhân.

Giải Văn Long nhìn thấy Lôi Cửu Chỉ, không muốn rời xa nắm tay gã từ biệt:

-Lần sau tới Thành Đô, Từ huynh phải tới thăm chúng ta, để tiểu đệ và Ngọc Hoa được bày tỏ tấm lòng chủ nhà.

Từ Tử Lăng gia tăng thêm hảo cảm với sự sảng khoái của y, nắm tay từ biệt.

o0o

Khấu Trọng men theo sông phóng hết tốc lực, vứt bỏ hết âu lo và buồn phiền, không còn nghĩ tới chuyện Sư Phi Huyên sẽ có thủ đoạn nào đối phó gã nữa mà chỉ nghĩ về mặt tốt đẹp.

Trên thực tế gã và Tống Khuyết trong lòng hiểu rõ, kể cả có cách tấn công từ Dương Công Bảo Khố, muốn thu thập Lý Uyên vẫn phải cần một trận huyết chiến trong thời gian dài và phải trả cái giá rất đắt.

Đúng như Tống Khuyết chỉ ra, Dương Kiên soán ngôi đoạt vị xong, phải đề phòng thủ hạ, Dương Quảng lại càng để tâm hơn, không ngừng gia tăng phỏng thủ trong thành đề phòng khả năng nội bộ mưu phản, đặc biệt chú trọng vào lực lượng phản kích ở Hoàng thành. Dẫu cho Khấu Trọng có thể thiết lập cứ điểm vững chắc trong thành, phản công từ Hoàng thành vẫn sẽ khó khăn vô cùng. Ngày nào chưa thể tấn công được sở Cấm vệ ở Huyền Vũ môn, ngày đó Trường An còn nằm trong tay Lý Uyên.

Thắng lợi cuối cùng ở Trường An có lẽ thuộc về bọn họ nhưng thương vong sẽ nặng nề vô cùng, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng. Khi đó bọn họ phải đối mặt với Lý Thế Dân không còn chịu sự khống chế của Lý Uyên nữa. Hắn sẽ không vội phản công mà đổi hướng mở rộng sang Nam, Bắc, thành lập đế quốc hùng mạnh mới. Dưới tình huống này, thế chủ động rơi vào tay Lý Thế Dân, diễn biến chiến loạn đối địch trường kỳ có thể dự đoán được.

Do đó kế lợi dụng Dương Công Bảo khố bị Sư Phi Huyên phá hỏng nhìn từ góc độ này chưa chắc đã là chuyện xấu. Chỉ cần tấn công đoạt được Lạc Dương, đánh bại Lý Thế Dân, Lý Uyên sẽ bị buộc phải tử thủ Quan Trung, bọn họ có thể ung dung thu thập hết toàn bộ đất đai Quan Ngoại, đợi thời cơ chín muồi bắt đầu nhập quan thu thập Quan Trung, lúc này tòa thành đó không còn tướng giỏi nào chủ trì nữa.

Cách nghĩ này khiến Khấu Trọng trong lòng thư thái, không còn chịu cảm giác gò bó nữa. Huống chi Ba Thục có thể giữ gìn hòa bình, Tống Giải hai nhà không xung đột trực diện, Trí Trí ắt sẽ thấy vui, cảm nhận về hắn có khi cải biến đôi chút.

Khấu Trọng ta tuyệt đối không thể thua được.

Một tiếng hú dài, Khấu Trọng tăng tốc nhằm hướng Lô Xuyên phóng tới.

o0o

Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch, Lôi Cửu Chỉ và Âm Hiển Hạc bốn người đang rời thành từ cổng phía Bắc, đằng sau có người gọi:

-Từ huynh!

Bốn người ngạc nhiên quay đầu.

Từ Tử Lăng cười nói:

-Thì ra là Trịnh huynh.

Hà Nam cuồng sĩ Trịnh Thạch Như thở hổn hển bước đến trước mặt bốn người, vui vẻ nói:

– Nếu tin tức của ta không nhanh chóng thì đã vuột mất cơ hội gặp mặt Tử Lăng rồi. Mọi người rời thành hả? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không?

Từ Tử Lăng giới thiệu Lôi Cửu Chỉ và Âm Hiển Hạc cho Trịnh Thạch Như rồi cùng nhau rời thành.

Ba người Lôi Cửu Chỉ biết ý đi trước để hai người hàn huyên.

Trịnh Thạch Như nói:

– Ta vừa gặp Giải thiếu bảo chủ, được y chỉ đường tới gặp Tử Lăng. Ha ha! Tại hạ nói chẳng sai! Tống Khuyết mà xuất hiện, tình thế thiên hạ lập tức biến chuyển hẳn.

Từ Tử Lăng gật đầu nói:

– Trịnh huynh quả có nhãn quang độc đáo.

Trịnh Thạch Như khiêm tốn nói:

– Tử Lăng thân ở trong nên lo âu mà loạn, chẳng như kẻ bàng quan ta đây luôn có cái nhìn lạnh lùng. Nghe Thiếu bảo chủ nói đã thành lập được hiệp ước với các ngươi, Ba Thục giữ thế trung lập, các ngươi sẽ không động đến Ba Thục.

Từ Tử Lăng nói:

– Đúng là có chuyện này.

Trịnh Thạch Như hạ thấp giọng nói:

– Tử Lăng chắc biết Bàn Cổ An Long bị Giải Huy trục xuất khỏi Ba Thục, không cho đặt chân vào Thục nửa bước chứ?

Từ Tử Lăng kinh ngạc:

– An Long đã làm gì rồi? Giải Huy sao lại quyết liệt với lão thế?

Trịnh Thạch Như đáp:

– Nghe Thục Minh nói, An Long và Tây Đột Quyết ngầm câu kết, còn luồn kim dẫn chỉ cho Thống Diệp Hộ, quan hệ với Lý Nguyên Cát. Chuyện này phạm vào đại kỵ của Giải Huy, nên ông ta đã ngầm vạch kế hoạch, trong một đêm tiếp quản hơn trăm nơi ủ rượu An Long dựng nên ở Thục, còn chuyển tới những kẻ có quan hệ mật thiết với An Long thông điệp cuối cùng, dặn họ sau này phải phân giới tuyến với An Long. An Long giờ đây không còn sức phản kích, thất vọng rời Thục.

Từ Tử Lăng nhíu mày nói:

– Chuyện bí mật như vậy sao có thể tiết lộ ra được?

Trịnh Thạch Như nói:

– Nhờ vào quan hệ với Phục Khiên của Thổ Cốc Hồn, y tới thành bái kiến Giải Huy, đoàn người này đã thông báo đại sự làm chấn động võ lâm Ba Thục này.

Từ Tử Lăng ngây ra:

– Phục Khiên?

Trịnh Thạch Như gật đầu đáp:

– Chính là Phục Khiên, con trai của Tù vương Thổ Cốc Hồn Phục Duẫn. Y có khoảng hơn năm mươi tùy tùng, đang trú tại khách sạn Ngũ Môn ở Ngũ Môn nhai. Đi cùng y có hai Man nữ xinh đẹp như hoa như nguyệt, thân hình khêu gợi, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đã trở thành chủ đề nói chuyện của người dân trong thành, làm giảm đi rõ rệt không khí kiếm tuốt cung trương giữa Ba Minh và Độc Tôn bảo.

Lúc này mọi người đã rời xa thành, Từ Tử Lăng dừng bước trên quan đạo, nói:

– Ta và Phục Khiên có giao tình, biết y ở trong thành phải tới chào một câu. Nói cũng tức cười, ta và Khấu Trọng toàn hiểu nhầm tin đồn, còn cho rằng bọn họ là người của Thống Diệp Hộ, còn Lý Thế Dân câu kết với Tây Đột Quyết, thì ra lại là Lý Nguyên Cát.

Đám Lôi Cửu Chỉ dừng lại phía trước, xem ý của Từ Tử Lăng ra sao.

Trịnh Thạch Như cười nói:

– Gần đây trong Thành Đô đầy ắp tin đồn, tin tức kiểu này tiểu đệ nghe đã nhiều, đương nhiên chỉ để cho vui thôi. Tử Lăng nếu muốn ôn chuyện xưa với Phục Khiên, đừng về thành mà cứ tiếp tục đi, đoàn của Phục Khiên sáng sớm rời thành từ cổng phía Bắc, đích đến nghe nói là Trường An, Tử Lăng mau lên chút là đuổi kịp được họ ở Hán Trung.

Từ Tử Lăng vui vẻ nói:

– Vậy ta tạm biệt Trịnh huynh ở đây, ngày khác có duyên, mọi người cũng nhau uống rượu tán phét, hi vọng khi ấy thiên hạ thái bình, không còn chiến loạn khiến lòng người khổ não nữa.

Trịnh Thạch Như về thành rồi, Từ Tử Lăng nói với Hầu Hi Bạch:

– Lần này tới Trường An chỉ để gặp Kỷ Thiến hỏi rõ chuyện, bất kể kết quả ra sao cũng phải lập tức ly khai. Hi Bạch ở Ba Thục là lão làng thổ địa, chẳng hay có thể cùng đi với Lôi đại ca một chuyến tới chỗ phu phụ Hàn Trạch Nam cất giấu tài liệu, sau đó tất cả hội họp ở Hán Trung được không?

Hầu Hi Bạch vui vẻ đáp:

– Ta đang có ý này, để tiết kiệm thời gian, bọn ta mỗi người tự mình quay về Lương Đô, tới lúc ấy cùng thương nghị hành động đối phó Hương gia.

Lôi Cửu Chỉ nói:

– Cứ quyết định vậy đi. Tử Lăng và Hiển Hạc cẩn thận một chút, Trường An dẫu sao cũng là chốn hiểm nguy, nếu thấy tình thế không ổn là phải lập tức bỏ chạy đó.

Bốn người cười ha hả, chia nhau lên đường.

o0o

Khấu Trọng đến Lô Xuyên vào lúc hoàng hôn, lính gác cổng thành nhận ra gã, vội vàng sai khoái mã về báo cho đại tướng Tống phiệt Tống Pháp Lượng, mặt khác đưa Khấu Trọng vào thành.

Lô Xuyên là thành ấp trứ danh trong Ba Thục, nằm bên Đại Giang, giao thông phát đạt, hưng thịnh phồn vinh. Trên đường xe như nước ngựa như rồng, không hề có chút không khí căng thẳng của chiến tranh, càng không thể nhận ra dấu vết thay đổi chủ quyền, chứng tỏ Tống Pháp Lượng có thủ đoạn an dân cao minh, mặt khác là Tống gia quân kỷ nghiêm minh, không làm nhiễu loạn cuộc sống yên ổn của người dân.

Tống Pháp Lượng nghênh tiếp gã ở ngoài cửa phủ, vào đại sảnh rồi, Tống Pháp Lượng theo chỉ thị của Khấu Trọng, bảo tả hữu lui ra, chỉ còn lại hai người. Khấu Trọng hỏi:

– Pháp Lượng có thể lập tức điều động bao nhiêu chiến thuyền.

Tống Pháp Lượng còn cho rằng gã muốn lập tức tấn công Thành Đô, đáp lời quả quyết:

– Thủy sư Lô Xuyên có hai trăm chiến thuyền lớn nhỏ, binh sĩ thủy lục hai mặt có một vạn năm ngàn người, chỉ cần thời gian một ngày, có thể lập tức tới chiến trường, tuy nhiên…

Khấu Trọng mỉm cười nói:

– Có phải lão nhân gia người từng ban chỉ thị phải theo sách lược vây Thành Đô lấy Hán Trung không.

Tống Pháp Lượng cung kính:

– Thiếu Soái anh minh, đúng là như vậy. Tuy nhiên Phiệt chủ từng nói, mệnh lệnh của Thiếu Soái là tuyệt đối, Thiếu Soái chỉ cần hạ lệnh, Pháp Lượng sẽ không do dự chút nào.

Khấu Trọng cười khổ:

– Ta không chỉ mất đi Hán Trung, mà còn mất cả Thành Đô, do đó phải tìm chỗ bù đắp, trong lòng mới thư thái đôi chút.

Tống Pháp Lượng ngạc nhiên:

– Chúng ta còn chưa động thủ, sao đã biết mất Ba Thục?

Khấu Trọng than:

– Đây gọi là một lời khó nói hết. Ta cần ngươi rút lui toàn diện khỏi Lô Xuyên trong hai thời thần. Sau đó thuận dòng tới Giang Đô, chỉ cần lấy Bì Lăng đối diện bên kia sông của Giang Đô, Lý Tử Thông sẽ không đánh mà được. Còn sau Giang Đô, Trầm Pháp Hưng và Phụ Công Hựu kẻ nào tan tành trước sẽ do chúng ta quyết định.

Tống Pháp Lượng gật đầu:

– Thiếu Soái muốn chúng ta rời khỏi Ba Thục cũng không vấn đề gì, nhưng thuộc hạ phải đợi biết rõ tình huống Ba Thục, ví như Đường quân có vào Thục không, có đợi chúng ta rút lui rồi truy kích không, thuộc hạ mới bắt đầu kế hoạch rút lui được.

Khấu Trọng vui vẻ:

– Ta rất hài lòng thái độ đánh giá tình huống của Pháp Lượng. Đường quân không vào Thục, Giải Huy sẽ giữ thế trung lập trước khi chúng ta phân thắng phụ với Lý Thế Dân.

Tống Pháp Lượng như trút được gánh nặng:

– Giải Huy cuối cùng cũng biết dừng cương trước vực sâu, mọi người không phải làm tổn thương hòa khí.

Khấu Trọng nói:

– Ta còn cho rằng lệnh lui quân sẽ khiến ngươi trong lòng bất mãn, nhưng xem ra dường như Pháp Lượng rất cao hứng với sự phát triển và biến hóa này của tình thế.

Khuôn mặt anh tuấn của Tống Pháp Lượng đỏ lên, ngượng ngùng nói:

– Pháp Lượng đâu dám có bất mãn gì với Thiếu Soái, Thiếu Soái trong lòng bọn thuộc hạ là thống soái dụng binh như thần, tung hoành thiên hạ vô địch, theo lời phân phó của Thiếu Soái nhất định không thể nào thua thiệt được.

Khấu Trọng cười:

– Không cần tâng bốc ta, mọi người đều trong một nhà cả, có chuyện gì không thể nói chứ? Tại sao việc rút lui khỏi Ba Thục lại khiến ngươi như thể thở ra một hơi khoan khoái thế?

Tống Pháp Lượng có phần khó nói, than:

– Đại tiểu thư là người bọn thuộc hạ kính nể ngưỡng mộ, chỉ vì có lệnh của Phiệt gia, ai dám có nửa lời?

Khấu Trọng bật cười:

– Phiệt gia! Độc đáo mà thích hợp, ha ha! Ta hiểu rồi!

Tống Pháp Lượng nghiêm mặt:

– Tấn công Bì Lăng là chuyện nhỏ, Thiếu Soái phân phó một lời là được, Pháp Lượng tuyệt đối sẽ không phụ lòng Thiếu Soái.

Khấu Trọng ôn tồn:

– Trước đây Pháp Lượng đã từng có kinh nghiệm dẫn quân chiến đấu thực tế chưa?

Tống Pháp Lượng lộ ra thần sắc tôn sùng thán phục, chỉ có kẻ lão luyện sa trường mới hiểu được tỉ mỉ chi tiết những chuyện quan trọng như vậy, nghiêm túc nói:

– Pháp Lượng được Phiệt gia dạy dỗ, từng có kinh nghiệm ba năm liên tục dẫn quân chiến đấu tại cửa ải phía Tây. Hai năm gần đây phụ trách luyện tập thủy sư giao phong cùng Lâm Sĩ Hoành. Sách lược chuẩn bị tấn công đảo Hải Nam lúc ban đầu do thuộc hạ trợ giúp Tống Trí nhị gia, sau đó trình lên Phiệt gia thẩm định. Thiếu Soái minh giám.

Khấu Trọng hai mắt bắn ra thần quang sắc bén, nhìn Tống Pháp Lượng chăm chú không chớp, thử đảm khí của y, trầm giọng hỏi:

– Ngươi có hiểu rõ tình huống của Giang Đô không?

Tống Pháp Lượng ngang nhiên nghênh tiếp ánh mắt của Khấu Trọng, tâm phục khẩu phục nói:

– Thiếu Soái an tâm, Pháp Lượng hiểu rõ như thể thuyền đội thủy sư của chính mình vậy, có thể đếm được lão còn lại bao nhiêu thuyền, mỗi thuyền có bao nhiêu người. Pháp Lượng dám nhận quân lệnh trạng!

Khấu Trọng giơ ngón tay trỏ lên cười lớn:

– Ta tin ngươi, lập tức thi hành. Ta cần một chiếc thuyền đưa ta tới Lương Đô gặp Phiệt gia các ngươi.

Tống Pháp Lượng hành lễ, bước ra, thế như long hành hổ bộ.

Khấu Trọng nhìn theo bóng lưng y, trong lòng bao ý nghĩ đan xen.

Trước đây chưa từng có một khắc nào, gã có được cảm giác mình sở hữu lực lượng khổng lồ như hiện giờ, chỉ mấy câu đã quyết định số phận của cả một tòa thành, đến thành trì cấp độ như Giang Đô cũng không tránh khỏi. Nhớ lại thời còn làm tên móc túi nhỏ nhoi ở Dương Châu, sao dám nghĩ mình sẽ có một ngày như thế này chứ? Tống gia quân thực sự là một đao quân tinh nhuệ.

o0o

Đi liên tục không nghỉ hai ngày liền, Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc đến được Hán Trung thành, thành này có vai trò quan trọng là cánh cửa giao thông tới Quan Trung, do đệ đệ của Giải Huy là Giải Thịnh trấn thủ. Cũng do vị trí địa lý ưu việt của nó, mà trở thành con đường mà thương gia hành lữ buộc phải đi qua, sự hưng thịnh không kém Thành Đô. Sau đợt tuyết rơi đầu tiên, nơi nơi tuyết trắng, mang một không khí nặng nề.

Sau khi vào thành, Từ Tử Lăng đang muốn tìm một lữ quán nghỉ chân, rồi nghĩ cách nghe ngóng tin tức về đoàn người của Phục Khiên thì Âm Hiển Hạc nói:

– Ta muốn uống đôi chén rượu.

Từ Tử Lăng nhớ lại kỷ lục không ổn lúc trước của y, giật mình kinh hãi:

– Âm huynh bệnh chưa lành, uống rượu hại người, có thể miễn thì miễn.

Âm Hiển Hạc khăng khăng:

– Ta cam đoan với Từ huynh chỉ hai chung thôi, không thể có chuyện gì đâu, yên tâm đi! Vì Tiểu Kỷ, ta tự mình tiết chế được.

Từ Tử Lăng thấy bên trái có quán rượu, bèn nói:

– Quán này được không?

Âm Hiển Hạc dừng lại, cáo lỗi:

– Từ huynh đừng trách, ta muốn uống một mình. Bao nhiêu năm nay ta quen độc lai độc vãng rồi, muốn một mình đơn độc nghĩ tới một số chuyện.

Từ Tử Lăng không còn cách nào, dẫu lo lắng y không ai quản sẽ lại mặc tình uống tràn nhưng khó lòng ngăn cản, đành phải nói:

– Huynh đi uống rượu, ta đi tìm khách sạn nghỉ chân, rồi quay lại gặp huynh. Âm huynh hãy ở quán rượu này đợi ta, đừng uống quá hai chung đó.

Âm Hiển Hạc gật đầu đồng ý, tự mình bước vào quán.

Từ Tử Lăng than thầm, hiểu rõ Âm Hiển Hạc bởi sắp tới Trường An nên suy tính được mất, lo rằng sẽ đi một chuyến công cốc. Trong hành trình tìm lại muội muội, y đã từng trải qua vô số thất bại rồi, tâm lý này có thể giải thích.

Bên phải phía trước hiện ra một lữ quán quy mô khá lớn, biển hiệu viết chữ vàng “Cao Bằng khách sạn”, lấp lánh ánh sáng dưới bốn ngọn đèn. Nếu đổi là lúc bình thường, Từ Tử Lăng rất có thể sẽ không chọn lữ quán ở giữa đường lớn đông người qua lại như thế này, giờ đây vì gấp trở về quán rượu để “giám sát” Âm Hiển Hạc, nên không hề đắn đo bước vào khoảng sân nhỏ tiến đến cổng chính bên trong.

Còn chưa có cơ hội vào bên trong khách sạn, một tiểu nhị chạy ra nói rằng đã kín chỗ, rồi treo bảng “Hết chỗ” bên ngoài cổng.

Từ Tử Lăng cười khổ:

– Hán Trung hưng thịnh vậy sao?

Tiểu nhị thấy gã ngoại hình xuất chúng, nói thêm đôi câu lấy lòng:

– Chuyện chiến tranh Quan Trung rồi man di gây rối ở Ba Thục khiến cho sinh ý ít đi nhiều. Hôm nay có người bao hết khách sạn từ sớm rồi, khách quan nếu không ngại bước thêm mấy bước nữa, bên kia đường là lữ quán Vọng Thái, ở Hán Trung này chẳng kém gì chúng tôi cả.

Từ Tử Lăng trong lòng thoáng động:

– Thuê hết quý điếm có phải khách nhân từ Thổ Cốc Hồn không?

Tiểu nhị nhíu mày:

– Thổ Cốc Hồn là gì thế?

Từ Tử Lăng giải thích:

– Thổ Cốc Hồn là một dân tộc vùng Tây Bắc, khách nhân của lão huynh…

Tiểu nhị nói tiếp:

– Họ là bằng hữu của công tử à? Công tử nói đúng, họ tuy ăn mặc như người Hán lại nói Hán ngữ nhưng con mắt những người kinh doanh khách sạn như chúng tôi là tinh nhất, giọng lưỡi khác biệt làm sao qua được chúng tôi. Lúc đầu còn đoán họ tới từ phương Bắc, thì ra phương Tây còn có người Hồn gì đó nữa, tiểu nhân sẽ lập tức đi báo tin giúp công tử, công tử cao tính đại danh là chi?

Từ Tử Lăng thầm nghĩ nếu nói thật mình là Từ Tử Lăng, đảm bảo sẽ khiến hắn sợ tái mặt, còn tưởng Thiếu Soái quân vào thành, nên chỉ mỉm cười:

– Ta còn có chuyện phải làm, xong xuôi rồi sẽ tới làm phiền lão huynh sau.

Đang định rời khỏi, đằng sau truyền lại âm thanh.

Từ Tử Lăng quay mình lại, hai bên nhìn nhau, đều thấy ngạc nhiên.

Mỹ Diễm phu nhân ăn mặc y phục người Hồ lưu hành ở phía Bắc Trung Thổ, đầu đội mũ cẩm tú ngũ sắc kiểu Thổ Cốc Hồn, trường bào cổ bẻ xanh nhạt, váy dài trắng sữa, tay áo dài màu kem tua rủ, giày da đen nhánh, được bốn võ sĩ hộ tống, duyên dáng yểu điệu bước tới, gương mặt xinh tươi trong chớp mắt hồi phục lại sự bình tĩnh, đôi mắt đẹp loáng lên tia xảo quyệt, môi thơm khẽ thốt:

– Không ngờ là Từ huynh, thật là xảo hợp!

Từ Tử Lăng có nghĩ thế nào cũng tuyệt đối chẳng thể tưởng tượng sẽ gặp oan gia nơi ngõ hẹp, gặp Mỹ Diễm phu nhân thân phận ám muội thần bí này. Thoáng chốc trong lòng gã có chủ ý, ung dung cười nói:

– Phu nhân tới Trung Nguyên sao không chào tại hạ một câu trước đã, đỡ phí công tại hạ điều tra hành tung của phu nhân.

Mỹ Diễm phu nhân sắc mặt khẽ biến, rõ ràng đã bị Tử Lăng dọa sợ, không ngờ xảo hợp đụng phải gã. Một làn gió thơm từ thân mình ả thổi đến, ả cười lạnh:

– Thì ra Từ huynh cũng giống như những nam nhân khác đều là con mèo tham ăn, thấy nữ nhân là chẳng thể bỏ qua.

Đoạn Trữ đứng phía sau bị dọa tới mức mặt mày tái mét thấp thỏm căng thẳng cùng Mỹ Diễm phu nhân bước tới bên Từ Tử Lăng, bốn võ sĩ kia người người lộ địch ý, tay đặt lên cán đao.

Tiểu nhị giờ mới biết quan hệ giữa Từ Tử Lăng và bọn này là thế nào, cảm thấy lạnh run, là kẻ đầu tiên chạy vào khách sạn.

Từ Tử Lăng chậm rãi nói:

– Đứng lại cho ta!

Mỹ Diễm phu nhân vừa cất bước vào cửa liền dừng bước, từ từ quay người lại, cười yêu kiều:

– Người ta đùa vui với chàng thôi mà! Từ công tử đừng có xem là thật chứ, ai mà chẳng biết chàng là chính nhân quân tử thấy sắc không loạn?

Từ Tử Lăng hai mắt bắn ra tia nhìn sắc bén, bình tĩnh nói:

– Phu nhân nếu không giao Ngũ Thải thạch vốn không thuộc về mình ra, ta đảm bảo ngươi sẽ phải hối hận vì điều này.

(

Chọn tập
Bình luận